Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
Chương 44
Dù sao Mặc Viêm Hổ cũng rất khó tìm, Lâm Nhất không muốn bỏ qua cơ hội lần này, hắn vốn định thương lượng với đối phương một phen. Nhưng vừa chuẩn bị nói thì chợt nhìn thấy hoa văn thêu trước ngực áo người nọ. Vẻ mặt Lâm Nhất thoáng chốc thay đổi, phía trên đường vân hình sóng nước có thêu một chữ Vân. Lúc này, hắn liếc mắt thấy được tùy tùng theo bên cạnh người trẻ tuổi kia chính là gã đại hán đã trốn thoát ngày đó. Tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn, đúng là xúi quẩy! AdvertisementQuả nhiên, hắn nhìn thấy tên tùy tùng kia vội vã tiến lên, kề sát tai thiếu chủ Vân gia nói gì đó. Thái độ của thiếu chủ Vân gia đối với Lâm Nhất lập tức thay đổi, cười nói: “Đến vừa đúng lúc, giết người Vân gia ta, lại còn dám trở lại cướp đoạt Mặc Viêm Hổ của ta. Được lắm, đã rất lâu rồi không có ai dám to gan chống đối với Vân gia ta như vậy!” Ầm! Còn chưa dứt lời, hắn ta đã đột ngột ra tay, vung một quyền hướng về phía Lâm Nhất. AdvertisementTrên người hắn ta bộc phát khí thế mạnh mẽ của võ đạo tầng sáu, một đấm này mang theo âm thanh xé gió cực kỳ chói tai. Rất hiển nhiên, người này đã tập kích bất ngờ, ý đồ khiến Lâm Nhất trọng thương. Tuy nhiên, Lâm Nhất cũng không hề mất cảnh giác, ngay khi hắn ta vừa ra tay, hắn đã dùng Mãnh Hổ Quyền tiếp chiêu. Mãnh Hổ Quyền của hắn sớm đã đại thành, hiện tại chỉ còn kém nửa bước nữa là đạt đến viên mãn đỉnh phong. Mấy ngày nay, Lâm Nhất cũng không quên dùng linh thạch tu luyện Thuần Dương Công, mỗi ngày tiêu hao hết hai viên linh thạch hạ phẩm. Thuần Dương Công tầng ba đã có tiến bộ thần tốc, một thân nội kình của Lâm Nhất vừa mạnh mẽ lại vừa cô đọng. Ầm! Khoảnh khắc hai quyền giao nhau, thiếu chủ Vân gia hét thảm một tiếng, cánh tay phải của hắn ta gần như bị đánh gãy. Miệng phun ra máu tươi, cả người bị đánh bay ra ngoài. Hắn ta là người ra tay đánh lén, vậy mà lại không chiếm được chút ưu thế nào, ngược lại còn bị trọng thương. “Chúng ta đi!” Thiếu chủ Vân gia bị dọa không nhẹ, hắn ta thấy Lâm Nhất cùng lắm chỉ là một đệ tử ngoại môn, tu vi cũng mới đến võ đạo tầng năm nên mới dám hung hăng càn quấy, có ngờ đâu thực lực của Lâm Nhất lại khủ ng bố đến như vậy. Sau khi rơi xuống, hắn ta bị dọa đến mức tái mặc, vội vã dẫn đám tùy tùng bỏ chạy. Lâm Nhất khẽ nhíu mày, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn quyết định không đuổi theo. Xác của Mặc Viêm Hổ nếu không được xử lý sẽ bị những yêu thú khác nuốt chửng. “Thôi đi, chỉ là một đám vô dụng, cẩn thận một chút là được!” Hắn xoay người, lấy dao găm ra xử lý xác Mặc Viêm Hổ, sau đó nhanh chóng rời đi. … “Đáng giận! Ta lại bị một tên đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn khi dễ đến mức này!” Sau khi trốn đi thật xa, thiếu chủ Vân gia tức đến run người, miệng mắng liên hồi. “Vô dụng, vô dụng, tất cả đều là một đám vô dụng!” Nhìn ba tên tùy tùng phía sau, hắn ta càng thêm tức giận: “Uổng cho các ngươi là cao thủ võ đạo tầng sáu, hàng năm gia tộc đã cung cấp cho các ngươi nhiều tài nguyên như vậy, kết quả còn thua một tên đệ tử ngoại môn của Thanh Vân Môn, ta còn cần các ngươi làm gì hả?” “Còn ngươi nữa! Ông đây bảo ngươi đi tìm Huyết Bách Hợp, bị người ta cướp mất không nói, còn khiến cho người của Vân gia bỏ mạng, ngay cả phế vật cũng không bằng!” Vân gia tại thành Bạch Thủy là một thế lực rất lớn, phóng mắt khắp toàn bộ nước Thiên Thủy, có thể nói là một trong những thế lực chỉ đứng sau Tứ đại tông môn. Vị thiếu chủ Vân gia này đã được nuông chiều từ bé, chưa bao giờ phải chịu uất ức đến như vậy. Thấy hắn ta càng mắng càng hăng, ba tên tùy tùng đều cúi đầu, không dám lên tiếng. Bọn họ cũng là người có mắt nhìn, thấy thiếu chủ nhà mình bị Lâm Nhất dùng một quyền đánh phế nửa cánh tay, bọn họ liền hiểu rõ dù cho cả đám có vây công thì cũng chưa chắc là đối thủ của Lâm Nhất. Trong tình huống như vậy, bọn họ nào dám ra mặt thay thiếu chủ Vân gia. Thấy thiếu chủ đã mắng thỏa sức, gã đại hán may mắn trốn thoát khỏi Lâm Nhất thấp giọng nói: “Thiếu chủ, ta thấy tên này hẳn là đệ tử tinh anh của tông môn, chắc chắn là con cháu của một vị đường chủ hay trưởng lão nào đó, nếu không, sao hắn lại có thực lực đáng sợ như thế?” Dùng thực lực võ đạo tầng năm có thể nhẹ nhàng đánh bại thiếu chủ Vân gia, kẻ đó ắt không phải người thường. Nghe vậy, thiếu chủ Vân gia cả giận nói: “Ta còn đợi ngươi dạy hả? Chẳng lẽ ta lại không nhìn ra? Cái ta muốn hỏi là có cách nào đối phó với hắn không, ta nuốt không trôi cơn tức này!” Đám người liếc nhìn nhau, không ai dám lên tiếng. Ở đây không giống với thành Bạch Thủy, nếu ở trên địa bàn nhà mình thì việc gì cũng dễ bàn. Chỗ này vốn là vùng hoang dã, không có ai giúp đỡ, bọn họ nào dám tìm Lâm Nhất gây sự. “Ta có một cách, có thể mạo hiểm thử một lần, nếu thành công, tên tiểu tử kia sẽ phải chết một cách thê thảm”. “Nói!” Sau khi nghe tên tùy tùng kia bày kế, trong mắt thiếu chủ Vân gia lóe lên tia tàn nhẫn, hắn ta trầm giọng nói: “Cứ làm như vậy, mối hận này không xả không được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương