Độc Y Thế Tử Phi Tuyệt Sắc
Chương 59: Bắt được quân tâm
Edit: Gà MờBuổi tối, khi Hạ Huyền nghe nói Nhị hoàng tử đã tới thì rất vui mừng, còn Hạ Nguyệt Nhu lại tức giận đến nghiến răng. Nàng ta không ngờ Nhị hoàng tử lại thật sự coi Hạ Vân Nhiễm như bảo bối. Mặc dù nàng ta biết phụ thân đang trải một con đường cho nàng, nhưng cũng sẽ không cam tâm hạ thấp mình.Có trời mới biết, nếu Hạ Vân Nhiễm được Nhị hoàng tử sủng ái sẽ vênh mặt lên như thế nào đâu.Ở kinh thành có một khu vườn gọi là Kỳ Viên. Bất kể ngươi có là quan to, hay là người dân bình thường, chỉ cần ngươi chơi cờ giỏi thì đều có thể đi vào chơi cờ. Lấy cờ vây làm chính, ngươi lừa ta gạt, để có thể tung hoành ngang dọc chiếm lĩnh bàn cờ thì cần có một trí tuệ hơn người và sự tập luyện hàng ngày. Có rất nhiều người nhờ vào tài năng đánh cờ cao siêu mà đã đạt được không ít thành tựu.Ra vào Kỳ Viên đều là những cao thủ của kinh thành, mà mỗi ngày lại có không ít người đến đây để tỷ thí. Hôm nay Kỳ Viên càng chật kín, bởi vì mọi người đến đây chỉ để chiêm ngưỡng phong thái đánh cờ của một người. Chỉ thấy ở trong lương đình được dựng trên Thạch đàn, có một bóng người mặc áo màu trắng ngồi xuống chỗ của mình. Cũng không biết đã đánh cờ bao lâu, nhưng bầu không khí lại rất thoải mái. Chỉ thấy một ông lão mặc áo bào màu tro, thỉnh thoảng lại vuốt râu cười, mà người thanh niên trẻ tuổi ngồi đối diện cũng toát ra vẻ vân đạm phong khinh, giống như đây không phải một trận tranh đấu sống chết, mà chỉ là một cuộc nói chuyện hòa bình giữa các bằng hữu.Nếu nói thân phận của hai người đánh cờ này thu hút rất nhiều người hiếu kỳ đến xem, thì bộ bàn cờ quý hiếm được làm từ noãn ngọc được bày trên bàn kia, lại khiến người ta hận không thể xông lên cướp lấy nó tỉ mỉ thưởng thức một phen, mở rộng tầm mắt.Trong hai người đang đánh cờ này, người mặc áo bào màu tro chính là người đã sáng lập lên Kỳ Viên, lão tướng Quốc công, cả đời dốc sức trên bàn cờ, được gọi là Kỳ lão. Rất ít người có thể là đối thủ của ông. Mà thiếu niên ngồi đối diện ông chính là Long thế tử Diệu rất ít khi ra ngoài của phủ Long Hầu.Ván cờ này cũng đã chơi được khá lâu rồi, vậy mà vẫn chưa phân thắng bại. Người bình thường chỉ đi được vài nước đã bị Kỳ lão hạ gục, không ngờ người này tuổi còn trẻ mà đã có thể ung dung đánh được hai canh giờ, thật khiến người ta thán phục gọi là thiên tài.Hôm nay Kỳ lão cũng coi như được mở rộng tầm mắt, mà thứ đặt cược hôm nay chính là bộ quân cờ noãn ngọc này. Muốn Kỳ lão nhường cho Long Diệu là điều không thể xảy ra. Ông hận không thể chiếm nó làm của riêng chứ đừng nói là nhường cho người khác. Ông thật sự dốc hết sức vào ván cờ này.Đó là lý do mà tại sao cuộc đối đầu này lại sặc mùi khói súng như vậy. Người xem thì mồ hôi ướt đẫm lưng áo, kinh hồn bạt vía, còn người chơi cờ lại rất thoải mái, không chút áp lực.Ở bên ngoài, những người hâm mộ muốn xem ván cờ này vẫn không ngừng kéo tới. Có một chiếc xe ngựa phủ gấm hoa lệ đi qua, nhưng lại bị chặn đường bởi có quá nhiều người. Hạ Huyền đang ngồi trong xe ngựa tò mò vén rèm lên hỏi: “Đang xảy ra chuyện gì vậy?”“Bẩm lão gia, phía trước có một đám người đến xem đánh cờ ở Kỳ Viên đang cản đường ạ.”Hạ Huyền cũng là cao thủ chơi cờ. Ông ta đã từng may mắn được vào cung chơi cờ với hoàng thượng để giải sầu. Bây giờ nghe thấy chuyện ở Kỳ Viên, vừa hay lại không có gì làm, ông liền nói: “Dừng xe, để ta vào vườn xem một chút.”“Vâng!” Thị vệ đứng trước xe ngựa dừng lại, sau đó lập tức tản ra mở một đường trống để Hạ Huyền đi vào. Hạ Huyền là tể tướng, tất cả mọi người trong vườn đều phải nhường lối để ông ta đi vào. Vừa bước vào Kỳ Viên, Hạ Huyền đã nhìn thấy hai người đang đánh cờ trong lương đình trên Thạch đàn, trong lòng lập tức cảm thấy kinh ngạc. Thảo nào lại có nhiều người đến xem như vậy, thì ra là thế tử của phủ Long Hầu đang đánh với Quốc công Kỳ lão. Thật là một ván cờ đặc sắc.Với thân phận cao quý của Hạ Huyền, đương nhiên ông ta có quyền đến gần để xem. Ông ta bước lên cầu thang được làm từ bạch ngọc, ở phía trước đã có người chuẩn bị sẵn một cái ghế để cho ông ta ngồi. Kỳ lão cùng Long Diệu thấy ông ta bước tới liền ngẩng đầu nhìn ông ta mỉm cười một cái, Hạ Huyền cũng gật đầu cười đáp lại, không quấy rầy bọn họ.Nhưng khi Hạ Huyền nhìn thấy ánh sáng tỏa ra từ quân cờ trên tay bọn họ thì cảm thấy rất ngạc nhiên. Bộ cờ này được làm từ loại bạch ngọc và hắc thạnh thượng đẳng quý hiếm, ở giữa ánh mặt trời buổi trưa rực rỡ tỏa một vầng hào quang mờ ảo.“Đây đúng là một bộ cờ đẹp.” Hạ Huyền nhẹ giọng khen.Những người bên cạnh lập tức cười lấy lòng, tiếp lời: “Đương nhiên rồi ạ, đây chính là bộ cờ hiếm thấy trên thế gian, Noãn Ngọc cờ”Nụ cười của Hạ Huyền lập tức trở nên cứng ngắc. Ông ta mở to mắt nhìn quân cờ, rồi lại lặng yên không một tiếng động nhìn lướt qua Long Diệu. Trong lòng khiếp sợ, sao nữ nhi lại không đưa bộ cờ của mình cho Nhị hoàng tử mà lại đưa cho Long Diệu?! Sao có thể như vậy được?Long Diệu cũng biết được sự khiếp sợ của ông ta, khẽ cười với ông ta, nói: “Tể tướng Hạ, bộ cờ này là do tiểu thư của quý phủ thắng được của Trưởng công chúa tặng cho ta, ta thật sự cảm thấy cảm kích vô cùng.”Hạ Huyền cố gắng giữ bình tĩnh, mở miệng muốn hỏi, nhưng lại thấy ở đây có quá nhiều người nên chỉ đành mỉm cười nói: “À, vậy sao?”Những người bên cạnh cũng không cảm thấy có gì bất thường, ánh mắt của bọn họ đều đặt lên ván cờ.Hạ Huyền cũng đã đứng ngồi không yên, ông ta cố gắng bình tĩnh hít sâu, đứng lên nói: “Xin lỗi, hôm nay Hạ mỗ còn có việc nên đi trước. Cáo từ.”Nói xong, Hạ Huyền cầm áo bào lên, sải bước ra khỏi Kỳ Viên. Vừa mới ra khỏi cửa, sắc mặt lập tức đen lại. Thị vệ đứng bên cạnh hỏi: “Tướng gia, bây giờ hồi phủ ạ?”“Lập tức trở về phủ!” Hạ Huyền gầm nhẹ.Thị vệ hoảng sợ, vội vàng rút roi đánh ngựa ra hét lớn một tiếng, hai con hắc mã lập tức lao ra khỏi đoàn người, chạy như điên về phía tướng phủ.Hạ Huyền ngồi trong xe ngựa sầm mặt lại, vừa đen vừa xấu xí, bàn tay dưới tay áo nắm chặt lại thành quyền, đôi mắt sắc bén lại càng thêm dọa người.Ông thực sự không thể ngờ được Hạ Vân Nhiễm sẽ dễ dàng đưa phần thưởng không dễ có được này cho Long Diệu của Long Hậu phủ, làm rối loạn toàn bộ tính toán của ông ta. Nhị hoàng tử sẽ rất tức giận nếu biết được Hạ Vân Nhiễm lại tặng đồ cho Long Diệu.Lúc Hạ Huyền đang vội quay về phủ, nha hoàn của Nam sương phòng đang dọn bát đũa định ăn trưa. Đột nhiên Hạ Huyền mặt âm trầm xông vào, dọa tất cả nha hoàn kinh hãi vội lui về một bên câm như hến.“Thất tiểu thư đang ở đâu?” Ông ta lạnh giọng hỏi.“Thất tiểu thư đang đọc sách ở trong vườn hoa ạ.” Một nha hoàn nhỏ giọng trả lời.Hạ Huyền lại phất tay áo đi ra ngoài, đùng đùng nổi giận đi tới vườn hoa, quả nhiên nhìn thấy Hạ Vân Nhiễm đang đọc sách trong lương đình. Nàng cảm thấy một trận gió lướt đến sau lưng bèn quay đầu lại, vừa đúng lúc đối diện với khuôn mặt giận dữ của Hạ Huyền.Hạ Vân Nhiễm hơi biến sắc. Nhìn bộ dáng của Hạ Huyền có vẻ lai giả bất thiện đây (người đến không có ý tốt).“Phụ thân.” Hạ Vân Nhiễm đứng dậy chào.Hạ Huyên dùng ánh mắt sắc như dao nhìn nàng chằm chằm, trầm giọng quát một tiếng: “Con nói lần trước mang bộ quân cờ Noãn Ngọc tặng cho người khác, cuối cùng là tặng cho ai hả?”Hạ Vân Nhiễm cả kinh, nghe ông ta nói như vậy chắc đã biết nàng không tặng cho Nhị hoàng tử rồi, hoặc cũng có thể ông ta đã biết được sự thật. Nàng bình tĩnh trả lời: “Nữ nhi tặng cho Long thế tử của Long Hầu phủ rồi.”“Tại sao con lại tặng bộ cờ đó cho hắn?” Hạ Huyền cố gắng nén lửa giận, hỏi.Hạ Vân Nhiễm điềm tĩnh đáp lại: “Nữ nhi nghe nói Long thế tử là cờ si, rất yêu thích đánh cờ. Dù sao bộ cờ đó con cũng không dùng nên muốn tặng cho người yêu cờ. Như vậy mới không lãng phí bộ Noãn Ngọc cờ hiếm thấy đó.”Hạ Huyền nghe xong suýt tức chết. Ông ta vẫn nghĩ đứa con gái này của mình rất thông minh, ai ngờ lại hành động không suy nghĩ như thế. Cứ thế mà tùy tiện tặng quà cho nam nhân khác, nếu việc này mà truyền ra ngoài sẽ làm hỏng hết khuê danh, càng làm cho tiếng xấu đồn xa.Hạ Huyền thật muốn tát Hạ Vân Nhiễm một cái, tức giận mắng: “Con…. Tại sao con lại hành động tùy tiện như vậy? Tại sao lại không thương lượng với ta hả?”Đương nhiên Hạ Vân Nhiễm biết tại sao ông ta lại tức giận, chẳng phải là vì đã phá hỏng kế hoạch của ông ta sao? Nàng liền tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nói: “Phụ thân, con đã làm gì sai sao?”Hạ Huyền thoáng kinh ngạc, ông còn chưa gợi ý nàng tặng cho Nhị hoàng tử, ngừng một chút, chỉ có thể cảm thán nói: “Vân Nhiễm, con là con gái ngoan của phụ thân, phụ thân đã cố gắng hết sức nuôi lớn dạy bảo con không phải là để con tự phá hủy danh tiếng của mình, làm mất khuê danh. Con biết không, nếu việc một mình con đi tặng đồ cho nam nhân mà truyền ra ngoài sẽ làm hỏng thanh danh của con.”Hạ Huyền vẫn cho rằng Hạ Vân Nhiễm rất ngây thơ, không hiểu việc đối nhân xử thế, không biết sự đáng sợ của lời đồn nên mới thật tâm dạy dỗ.Hạ Vân Nhiễm cười thầm trong lòng, bên ngoài vẫn tỏ vẻ không hiểu hỏi: “Phụ thân, con chỉ tặng một món đồ cho Long thế tử thôi, sao có thể ảnh hưởng đến thanh danh của con được?”“Tại sao con lại cứng đầu như vậy? Chẳng lẽ con không biết Nhị hoàng tử thích con sao? Hắn tặng quà đến đây, lại dành thời gian để gặp con. Vậy mà con lại đi tặng đồ cho nam tử khác, nếu Nhị hoàng tử biết được thì sẽ nghĩ như thế nào?” Hạ Huyền cố gắng dụ dỗ.Hạ Vân Nhiễm mở to mắt, tỏ vẻ ngơ ngác nói: “Phụ thân nói Nhị hoàng tử thích con? Tại sao con lại không biết?”“Con….” Hạ Huyền tức giận không nói được câu nào, ông vẫn biết đứa con gái này của mình rất thông minh, nhưng không ngờ lại rất ngu trong chuyện tình cảm, một chút hiểu biết cũng không có.“Bây giờ con đã biết Nhị hoàng tử thích con rồi. Phụ thân sẽ tìm cơ hội đưa con tới Long Hầu phủ, mang Noãn Ngọc cờ trở về.” Đây là biện pháp cứu vãn mà Hạ Huyền nghĩ được.Hạ Vân Nhiễm cắn cắn môi, khổ sở nói: “Phụ thân, vật đã tặng rồi sao lại đi đòi lại chứ.”“Nhất định phải đòi lại!” Hạ Huyền ra lệnh.“Nhưng Long thế tử cũng tặng con một cái ngọc bội để đáp lễ rồi, muốn đòi lại cũng không dễ đâu. Hơn nữa, làm như vậy cũng sẽ đắc tội với Long Hầu phủ.” Hạ Vân Nhiễm lên tiếng nhắc nhở, nhắc cho Hạ Huyền biết cái lợi cái hại trong đó. Ông ta không thể đắc tội với Nhị hoàng tử chẳng lẽ lại có thể đắc tội được với phủ Long Hầu sao?Hạ Vân Nhiễm nói những lời này đã thành công nhắc nhở Hạ Huyền, ông ta nhất thời kinh ngạc, ngay lập tức sắc mặt trở nên u ám, không biết nghĩ gì, hỏi Hạ Vân Nhiễm: “Con nói Long thế tử tặng con ngọc bội?! Tại sao hắn lại tặng con ngọc bội?”Hạ Vân Nhiễm xấu hổ cúi đầu, tỏ ra vui vẻ nói: “Con cũng không biết. Có thể Long thế tử cũng thích con.”Ầm một tiếng, Hạ Huyền chỉ cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung. Long Diệu thích Hạ Vân Nhiễm? Đúng thật là loạn mà, ở đâu ra một Long Diệu từ trên trời rơi xuống cản trở kế hoạch của ông ta?“Tại sao con lại biết hắn thích con?” Hạ Huyền vội vàng hỏi.Hạ Vân Nhiễm không thể nói ra toàn bộ được, hiện tại cái trò này là do Long Diệu diễn vai chính, nàng chỉ thêm thắt vào thôi. Mà hắn diễn quá tốt, khiến Hạ Huyền đã tiến thoái lưỡng nan rồi.Nhìn Hạ Vân Nhiễm xấu hổ cúi đầu, tỏ vẻ mặc kệ phụ thân hỏi gì con cũng không biết, khiến Hạ Huyền đau đầu. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?Bây giờ, chuyện Long thế tử Long Hầu phủ thắng ván cờ ở Kỳ Viên đã một truyền mười, mười truyền trăm, truyền ra rất nhanh. Mà bộ bàn cờ bằng noãn ngọc quý hiếm được đặt cược cũng rất được quan tâm. Kỳ Lão trêu đùa nói Long thế tử có thể thắng được trận này là vì bộ bàn cờ này rất quan trọng đối với hắn, hắn nhất định phải thắng.Lúc chiều tối, một vị quan viên nói tin này với hoàng thượng. Hoàng thượng yêu thích chơi cờ là chuyện ai cũng biết. Cho nên có cơ hội làm hoàng thượng vui vẻ thì bất cứ quan viên nào cũng không bỏ qua.Đúng lúc Nhị hoàng tử cũng có mặt ở đó, nụ cười trên gương mặt của hắn cứng lại, con ngươi co rút lại, sắc mặt khó coi.Bộ Noãn Ngọc cờ này là do trưởng công chúa ban thưởng cho Hạ Vân Nhiễm, sao bây giờ lại ở trong tay Long Diệu?Bây giờ Hiên Viên Trạm rất muốn lao ra khỏi cung, chất vấn Hạ Vân Nhiễm. Nhưng hắn càng muốn hỏi Hạ Huyền, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Tại sao tiểu thư tướng phủ mà hắn nhìn trúng lại đi tặng quà cho một nam tử khác?Sáng sớm hôm sau, sau khi lâm triều xong, Hạ Huyền vừa bước ra khỏi cửa đã bị một thái giám đến gần nói nhỏ: “Hạ Tể tướng, Nhị hoàng tử cho mời ngài.”Hạ Huyền thầm kêu khổ một tiếng. Xem ra Nhị hoàng tử đã biết chuyện ở Kỳ Viên. Ông ta gật đầu với thái giám rồi đi tới Nam Cung.Hiên Viên Trạm đang chờ ông ta trong một căn phòng không người. Hạ Huyền vừa mới bước vào cửa, hắn đã nhièn ông với ánh mắt mỉa mai, “Hạ tể tướng, vốn bản hoàng tử thấy ngươi muốn thần phục ta, xem ra ngươi đang chơi ta mới đúng!”“Nhị hoàng tử hiểu lầm rồi, thần không dám.” Hạ Huyền vội ôm quyền cúi đầu.“Không dám? Ngươi đã hứa gả Thất tiểu thư Hạ Vân Nhiễm cho ta, tại sao nàng lại mang bộ cờ Noãn ngọc thắng được ở phủ Công chúa đem tặng cho tên tiểu tử Long Diệu kia?”Hạ Huyền thở dài một tiếng, nói: “Là do tiểu nữ không hiểu chuyện. Khi nghe Long Diệu yêu cờ thành si mới lấy bộ cờ đó mang tặng. Thật sự nàng không có ý gì khác.”“Nàng không có ý gì, nhưng cũng không tránh được Long Diệu có ý. Vân Nhiễm ở phủ Trưởng công chúa biểu hiện tài năng xuất sắc, toát ra sự hấp dẫn mê người như vậy là lỗi của bản hoàng tử?” Hiên Viên Trạm hừ lạnh, đẩy hết trách nhiệm lên người Hạ Huyền.Hạ Huyền không khỏi hoảng sợ: “Là do thần không biết dạy dỗ nữ nhi.”“Bây giờ mọi người đều sẽ biết bộ cờ Noãn ngọc kia là do Vân Nhiễm tặng. Ngươi suy nghĩ thế nào về chuyện đó, chúng ta nên làm gì bây giờ?” Hiên Viên Trạm đã lập uy, bây giờ đương nhiên sẽ muốn thảo luận tìm ra cách cứu vãn với ông ta.“Xin Nhị hoàng tử hãy yên tâm, thần vẫn nắm chắc được tâm tư của tiểu nữ. Chỉ cần lòng của tiểu nữ không đổi, lại có Nhị hoàng tử ở bên, kẻ khác muốn nhân cơ hội mà xâm nhập, thần cũng sẽ không đồng ý.” Hạ Huyền vội nói.Sắc mặt của Hiên Viên Trạm đã mềm xuống một chút, hắn thở dài: “Hạ tể tướng, ta biết ông dụng tâm lương khổ, ta cảm thấy rất cảm kích. Nhưng mà việc này không được phép xảy ra sự cố. Cả ta và ngươi đều biết Vân Nhiễm rất quan trong đối với ta.”“Nhị hoàng tử yên tâm, thần đã hứa gả tiểu nữ cho ngài sẽ không thất hứa đâu.” Hạ Huyền trấn an, ông ta cũng hi vọng sự hợp tác của bọn họ sẽ không xảy ra sự cố gì.Có điều Hạ Huyền lại không biết, ông ta sợ xảy ra việc gì thì việc đó lại càng sẽ xảy ra. Trưa hôm đó có một tin đồn truyền đi trong kinh thành. Thì ra nữ tử đi dạo tết hoa đăng cùng với Long thế tử chính là Thất tiểu thư Hạ Vân Nhiễm của phủ tể tướng. Lại nghe nói bọn họ đã treo đèn đồng tâm với nhau, điều đó có nghĩa là bọn họ đang yêu nhau.Chuyện này giống như thủy triều đổ xuống kinh thành. Bởi vì Long Diệu vừa mới chơi cờ thắng Kỳ lão đã trở thành người nổi tiếng nhất kinh thành, lại thêm tin đồn này, Hạ Vân Nhiễm cũng đã trở thành nhân vật trong câu chuyện của mọi người trong thành. Giống như có một trận gió xuân mang tin đồn này càng ngày càng lan rộng, chắc chắn những người nên biết đều sẽ biết.Long thế tử kinh tài tuyệt diễm, tài mạo song toàn và Thất tiểu thư của Tướng phủ xinh đẹp như hoa, tài năng xuất sắc, tài tử xứng với giai nhân, trời sinh một cặp.Hạ Huyền đang trên đường trở về phủ tể tướng, chợt nghe thấy tin tức này. Ông ta tức giận đến mức râu tóc đều dựng ngược cả lên. Ông vừa mới cam đoan về danh dự của con gái với Nhị hoàng tử, lại bị cái tin đồn này hủy diệt toàn bộ.Hạ Huyền co mình lại ngồi trong xe ngựa, cả người như mất hết sức lực, ngọn lửa tức giận cháy hừng hực trong ngực không biết phải tìm ai trút giận. Nếu như Hạ Vân Nhiễm thật sự gả cho Long diệu… Hạ Huyền cũng không biết nên vui hay nên buồn. Phải biết là Long Hầu phủ cũng là một thế lực lớn, so với Nhị hoàng tử chỉ có hơn chứ không kém.Hạ Huyền cũng không biết đứa con gái thứ bảy này của mình là ngu thật hay giả ngu, cứ thế mà lọt vào mắt xanh của Long thế tử. Nếu như là một phủ khác, ông ta còn có thể nhổ bỏ, nhưng đây lại là hậu nhân của phủ Long Hậu, tương lai sẽ làm chủ cả phủ Long Hậu.Tin đồn này cũng được nha hoàn trong tướng phủ truyền về. Mọi người trong phủ nghe được tin tức này đều kinh ngạc há hốc mồm. Cái gì? Thất tiểu thư cùng Long thế tử đi chơi tết hoa đăng, còn sánh vai nhau treo đèn đồng tâm ở dưới tán cây?Vậy còn Nhị hoàng tử thì sao?Ba tỷ muội Hạ Vân Tuệ ngồi trong sân nhìn nhau, không dám tin Hạ Vân Nhiễm có thể được đệ nhất mỹ nam của kinh thành là Long thế tử yêu thích. Sắc mặt Hạ Vân Lệ kém nhất, lúc trước nàng ta còn cười mỉa Hạ Vân Nhiễm cả đời này cũng không thể gả cho Long Hầu phủ…Hiện tại tin này giống như đánh cho nàng một cái tát, trong lòng giống như bị dao đâm, đau đến nghiến răng nghiến lợi.Ở trong phòng Hạ Nguyệt Nhu cũng nghe nói tới. Cảm giác đầu tiên khi nghe xong chuyện này là buồn cười. Trước kia Hạ Vân Nhiễm bày đặt, bảo nếu không phải Nhị hoàng tử sẽ không gả, bây giờ lại truyền ra chuyện tình cảm với Long thế tử? Ý nghĩ đầu tiên của ả chính là lần này Hạ Vân Nhiễm sẽ chết chắc, đời này cũng đừng mơ tưởng tới vị trí Hoàng Hậu, đời này sẽ không thể sánh bằng ả. Tuy rằng lúc trước ả cũng đã từng si mê bề ngoài xuất sắc của Long thế tử, nhưng đó không phải giấc mộng của ả. Ả chỉ muốn địa vị cao, không cần những thứ khác.Bây giờ Hạ Vân Nhiễm chỉ có thể là Thế tử phi. Còn với thân phận của ả chắc chắn sẽ là trắc phi. Không ngờ sự ngạc nhiên vui mừng này lại đến bất ngờ như vậy.Đại phu nhân nghe thấy chuyện này, bệnh cũng chuyển biến tốt hơn, bà ta cũng không thể tưởng tượng được Hạ Vân Nhiễm sẽ làm ra chuyện hủy hoại thanh danh đến mức này. Như vậy nàng ta sẽ không thể gả vào hoàng gia được nữa, chỉ có thể gả vào Long Hầu phủ mà thôi.Hạ Vân Nhiễm là người bình tĩnh nhất. Hiện tại nàng cũng biết tại sao Long Diệu nhất định đòi bộ Noãn Ngọc cờ này và muốn cùng nàng đi dạo rồi. Cứ một lời rồi lại một lời đồn, đã đủ khiến dân tình bùng nổ rồi. Đầu tiên là tặng quà, sau đó lại cùng đi chơi, diễn biến được kể lại vô cùng sinh động, làm quan hệ mờ ám của bọn họ trở thành sự thật rồi.Thật ra ngoài việc vui mừng vì kế hoạch thành công, trong lòng Hạ Vân Nhiễm còn cảm thấy rất biết ơm Long Diệu. Người đàn ông này tình nguyện đối đầu với Nhị hoàng tử, cứu nàng thoát khỏi tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng có thể không biết ơn sao? Nếu không phải nàng cầu hắn thì hắn cũng không cần phải đối mặt với sự nguy hiểm như vậy.Hắn không cần thiết phải đối mặt với nguy hiểm như vậy. Có thể hắn đã đáp ứng, cũng đã làm rồi, nhưng Hạ Vân Nhiễm không cảm thấy thoải mái như mình tưởng, ngược lại còn có chút nặng nề.Hạ Vân Nhiễm vẫn còn đang nghĩ tới Long Diệu thì Hạ Nguyệt Nhu như một cơn gió xuân đi tới, nụ cười trên mặt ả đầy vẻ mỉa mai và vui mừng.“Thất muội, chúc mừng muội nha! Nghe nói muội và Long thế tử Long Hầu phủ đã bày tỏ nỗi lòng kết mối lương duyên rồi.” Hạ Nguyệt Nhu nói giọng đầy giễu cợt.Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu, không tỏ vẻ tức giận nói: “Cảm ơn!”Hạ Nguyệt Nhu mỉa mai như vậy, còn không bằng nàng đâu. Ít nhất có một mỹ nam tử tuyệt sắc vì nàng mà mạo hiểm, cứu nàng, bảo vệ nàng, không để ý tới thân phận của nàng cũng như tính cách của nàng. Mới gặp nhau được vài lần nhưng đã vì nàng mà không tiếc thứ gì. Nàng cảm thấy thật đáng giá, vô cùng đáng giá.Đời này có người đàn ông như vậy ở bên cạnh, gánh vác vất vả, cùng nhau vượt qua gió mưa thì cô cũng can tâm tình nguyện. Chứ không như Nhị hoàng tử, lúc nào cũng tính toán, chỉ coi nàng là con cờ, lợi dụng xong thì bỏ.Ngược lại Hạ Nguyệt Nhu thì có cái gì? Nàng ta có Thái tử thích, Nhị hoàng tử theo đuổi, được rất nhiều nam nhân để ý, nhưng nàng ta có thể được hạnh phúc sao? Giấc mơ này có thể thành hiện thực sao? Nàng ta muốn làm Hoàng hậu là có thể làm à? Thế giới này tài nữ xuất hiện tầng tầng lớp lớp, cũng không thiếu mỹ nhân. Có sắc đẹp thì đã sao, hoa lúc mới nở còn có thể thưởng thức, nhưng lúc hoa tàn cũng chỉ còn lại sự chán ghét mà thôi.Hạ Nguyệt Nhu thấy nàng còn cảm ơn, liền lấy tay áo che miệng cười mỉa: “Thất muội à! Thật sự không biết nên nói muội như thế nào nữa. Đang yên đang lành không muốn Nhị hoàng tử, lại muốn gả cho Long thế tử. Chẳng qua muội muốn hối hận cũng đã muộn, Nhị hoàng tử sẽ không muốn loại nữ nhân dễ dàng thay đổi như muội nữa.”“Đại tỷ nói xong chưa? Xong rồi thì để muội nói chuyện với phụ thân.” Nàng nhìn ra sau lưng Hạ Nguyệt Nhu thấy Hạ Huyền đang đi tới, cảm thấy có chút căng thẳng.Hạ Huyền mới là người mà nàng phải dùng toàn bộ tinh thần để ứng phó.Hạ Nguyệt Nhu quay đầu thấy phụ thân đang đi tới, vẻ mặt đầy lửa giận, ý cười trên mặt càng sáng lạn hơn. Phen này Hạ Vân Nhiễm chết chắc rồi.Hạ Nguyệt Nhu vội vàng tỏ vẻ không cùng muội muội tranh cãi, đi tới đỡ tay Hạ Huyền, làm nũng gọi: “Phụ thân đã trở về rồi!”Lần đầu tiên Hạ Huyền không để ý tới nàng ta, bởi vì trong mắt ông chỉ có Hạ Vân Nhiễm khiến ông tức giận đến mức nổi điên.“Con giải thích rõ ràng cho ta, con vơi Long thế tử đã xảy ra chuyện gì?” Hạ Huyền đập bàn quát lớn.Hạ Vân Nhiễm cũng không tỏ vẻ ngây thơ vô tội như trước. Nàng bình tĩnh nhìn ông ta, quỳ xuống, dũng cảm nói: “Con thích Long thế tử, xin phụ thân thành toàn cho bọn con.”Hạ Huyền tức giận giơ tay, định tát cho Hạ Vân Nhiễm một cái. Nhưng bàn tay vừa mới giơ lên một nửa, lại thấy Hạ Vân Nhiễm không có ý định tránh đi, đôi mắt của nàng nhìn ông chằm chằm giống như thật sự không sợ hãi.Hạ Nguyệt Nhu đang che ngực ở bên cạnh, chờ Hạ Vân Nhiễm bị ăn đau, nào ngờ bàn tay của Hạ Huyền chỉ giơ bàn tay lên một nửa lại bị cứng lại giữa không trung. Cuối cùng ông ta tức giận phẩy mạnh tay áo, nói với Hạ Vân Nhiễm: “Con làm ta tức chết rồi!”“Phụ thân, cứ để như vậy sao? Lúc vừa nghe thấy tin đồn này con cũng rất hoảng sợ. Tại sao Thất muội có thể không hỏi ý của phụ thân mà lại lén lút đi tỏ tình với nam nhân khác chứ? Từ trước đến giờ hôn nhân của con cái là cho phụ mẫu quyết định. Tự đính ước như vậy, Thất muội thật không có quy củ” Hạ Nguyệt Nhu ở bên cạnh đổ dầu vào lửa.Quả nhiên sắc mặt của Hạ Huyền lại đen hơi mấy phần, trừng mắt nhìn Hạ Vân Nhiễm, hận không thể giết chết nàng: “Con còn muốn giải thích gì không?”“Phụ thân, con không còn gì để nói. Nếu người muốn phạt con thì cứ phạt đi.” Hạ Vân Nhiễm cao giọng nói.“Con thật sự không còn gì để nói?” Hạ Huyền nhìn Hạ Vân Nhiễm đầy tàn nhẫn. Ông ta còn đang tức giận còn chưa phát tiết. Vậy mà đứa con gái này lại không giải thích không cầu xin khiến ông cảm thấy ngoài ý muốn.“Tình cảm của con và Long thế tử đã được trời đất chứng giám. Nếu phụ thân vẫn muốn ngăn cản bọn con thì con cũng không còn gì để nói.” Giọng nói của Hạ Vân Nhiễm đầy sự thống khổ.“Con… con thật sự thích Long thế tử sao? Con biết Long Hầu phủ là nơi như thế nào không?” Hạ Huyền tức giận rên một tiếng.Hạ Vân Nhiễm cười thầm, không biết Long Hầu phủ như thế nào thì ta có thể đi nước cờ hiểm thế này sao? Nàng mím chặt môi không nói.Hạ Nguyệt Nhu không ngờ phụ thân lại không nổi giận, chỉ hỏi Hạ Vân Nhiễm vài câu. Ả lại bước lên phía trước nói: “Thất muội quên rồi sao? Nhị hoàng tử đã tặng lễ tới phủ chúng ta, chàng thích muội như vậy, sao muội có thể đối xử với chàng như thế?”Hạ Vân Nhiễm không thèm nhìn nàng ta: “Đại tỷ, muội chưa động một ngón tay vào quà của Nhị hoàng tử. Bây giờ trả lại là được.”Hạ Nguyệt Nhu bị chặn họng, hừ một tiếng: “Muội nghĩ dễ dàng nhỉ, sao phụ thân và Nhị hoàng tử có thể đồng ý được.”“Mọi chuyện cũng đã như vậy rồi. Nhị hoàng tử còn có thể ép buộc sao?” Hạ Vân Nhiễm châm một câu.Hạ Huyền không còn lời nào để nói với đứa con gái thứ bảy này của mình. Từ trước tới giờ, đây là người con gái to gan nhất mà ông ta từng gặp. Chẳng lẽ trong suy nghĩ của nàng, Nhị hoàng tử có thể dễ nói chuyện như vậy sao? Nàng cũng quá ngây thơ đi.Trên đường tới đây Hạ Huyền đã cố nghĩ biện pháp cứu vãn. Cuối cùng ông ta nhận ra mình chỉ còn một đường ra duy nhất. Cả kinh thành đều biết Hạ Vân Nhiễm đã đính ước với Long thế tử. Nếu ông lại ngăn cản sẽ khiến nhiều người tức giận. Hơn nữa làm như thế cũng sẽ đắc tội với Long Hầu phủ. Đã đắc tội với Nhị hoàng tử, ông ta sẽ không ngu ngốc lại đi trêu chọc Long Hầu phủ.Người khác chỉ biết Long Hầu phủ là một phủ đệ không màng tới triều chính, không quan tâm thế sự. Nhưng ông ta biết Long Hầu phủ là đầm rồng hang hổ, có một địa vị rất quan trọng trong triều. Ngoài Hoàng thượng ra thì ngay cả Thái tử cũng phải nể mặt ba phần.Thật ra tổ tiên của Long Hầu phủ là công thần lớn nhất trong việc lập ra hoàng triều này. Nghe nói Đế vương đời đầu tiên trong lúc giao chiến đã suýt nữa mất mạng, đã được một hộ vệ họ Long giải cứu, kéo hắn ra khỏi đống xác chết đang thối rữa. Ở biên cương khí hậu khắc nghiệt, người đó đã lấy máu mình làm nước, cắt thịt của mình làm thức ăn, cứu sống Đế tổ. Truyền thuyết có Phật tổ cắt thịt của mình để nuôi chim ưng, bây giờ lại có thiếu niên họ Long lấy mình cứu vua. Chuyện này đã trở thành một giai thoại truyền kì.Đế tổ lúc còn sống đã từng thề Long Hầu phủ sẽ tồn tại mãi mãi với quốc gia này. Trải qua nhiều đời vua, những người còn lại trong hoàng gia có thể là được ân sủng đi lên, cũng có bị suy bại đi, chỉ có Long Hầu phủ được Đế tổ kính trọng và giúp đỡ, không đoạt quyền lợi cũng như danh hiệu, ngược lại vẫn còn được hưởng ân sủng nhiều nhất. Mặc dù bây giờ Long Hầu phủ đã đóng cửa không màng thế sự, chỉ làm một chức quan nhàn tản, nhưng những người trong triều đình cũng không dám bất kính.Vì Long Hầu phủ lánh đời, nên bây giờ chỉ còn những quan viên trong triều hoặc là những thế gia đã tồn tại lâu đời mới biết chuyện này. Rất hiếm có người trẻ tuổi nào biết được sự thật chân chính.Hạ Huyền biết rất rõ thực lực của Long Hầu phủ. Trải qua hơn ba trăm, có thể thấy thế lực sau lưng họ đã trở thành sâu không lường được.Hạ Huyền trầm tư suy nghĩ, trong mắt tràn đầy sự tính toán cùng lão luyện. Hạ Vân Nhiễm đã quỳ đến mức chân tê rần, nghĩ thầm phụ thân lại đang tính toán cái gì rồi?Còn Hạ Nguyệt Nhu thật sự rất thất vọng. Ả còn đang muốn nhìn phụ thân mắng Hạ Vân Nhiễm té tát, ít nhất cũng cấm túc hoặc nghiêm phạt. Vậy mà nhìn vẻ mặt bình tĩnh này của phụ thân, có vẻ đã hết tức giận rồi? Sao lại có thể như vây?“Đứng lên đi!” Hạ Huyền trầm giọng nói với Hạ Vân Nhiễm.Hạ Vân Nhiễm đứng dậy che che đầu gối, tỏ vẻ ngoan ngoãn nghe lời. Hà Huyền vẫn còn chút không dám tin nhìn nàng: “Nói đi, con và Long thế tử đã gặp và tìm hiểu nhau như thế nào?”Hạ Vân Nhiễm ngẩn ra, Hạ Huyền đang muốn thăm dò thực hư sao? Cũng may, nàng với Long Diệu có rất nhiều chuyện để nói, nàng nhẹ giọng: “Con quen chàng ở phủ Trưởng công chúa, chàng hỏi mượn Noãn Ngọc cờ của con nên con liền tặng cho chàng, chàng lại tặng con ngọc bội để đáp lễ, cùng nhau nói chuyện… Bọn con đi du hồ, sau đó lại đi chơi tết hoa đăng… Rồi yêu thích nhau, sau đó….”Mặt Hạ Vân Nhiễm ửng đỏ, không nói tiếp nữa.Hạ Huyền cũng từng đi qua thời còn trẻ, đương nhiên biết thiếu nam thiếu nữ ngây thơ ôm ấp tình cảm, là thứ tình cảm trong sáng thuần khiết nhất thế gian nên không tiếp tục truy cứu nữa. Ông ta híp mắt nói: “Đưa ngọc bội của Long thế tử cho phụ thân xem.”Hạ Vân Nhiễm lập tức sai người đi lấy ngọc bội mang đến cho ông ta. Hạ Huyền nhận lấy quan sát thật kỹ, ông đã nhìn thấy rất nhiều ngọc bội quý hiếm, mà miếng ngọc bội trong tay này chính là loại thượng đẳng, bàn về hoa văn hay ánh sáng tỏa ra cũng thuộc loại quý giá. Ở trên ngọc bội có khắc một chữ “Diệu”. Đây đúng là ngọc bội tùy thân của Long thế tử.Hạ Nguyệt Nhu đứng bên cạnh quan sát hành động của phụ thân. Ả vẫn không hiểu, chẳng lẽ phụ thân đã quên là sẽ gả Hạ Vân Nhiễm cho Nhị Hoàng tử làm quân cờ?Hạ Huyền trả lại ngọc bội cho con gái, cẩn thận đánh giá đứa con gái này của mình. Trong lòng ông ta thất kinh, đã ở cùng nàng bao nhiêu năm như thế mà ông vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của nàng. Mà ông ta cũng bắt đầu hoài nghi, có thật là nàng không biết Nhị Hoàng tử thích nàng? Hay là nàng cố ý làm như vậy? Cố ý đưa Noãn Ngọc cờ cho Long Diệu, sau đó tránh thoát khỏi kết cục bị lợi dụng?Nghĩ điều này thông suốt, lòng của Hạ Huyền trở nên rung động, ánh mắt ông ta sáng rực nhìn Hạ Vân Nhiễm chằm chằm, như muốn nhìn rõ nội tâm và linh hồn của nàng.Hạ Vân Nhiễm cúi đầu, bình tĩnh đối diện với ánh mắt đánh giá của ông ta không chút sợ hãi.Bỗng nhiên Hạ Huyền cười khổ một tiếng. Ông ta vẫn luôn nghĩ không ra tại sao tự nhiên có phủ Long Hầu chen vào kế hoạch của ông. Thì ra là do một tay đứa con gái này thiết kế. Chẳng qua, rốt cuộc là Long Diệu coi trọng nàng ở điểm nào? Dám vì một thứ nữ nho nhỏ mà mạo hiểm đắc tội với cả phủ tể tướng và Nhị hoàng tử?“Tốt, con đúng là con gái ngoan của ta.” Hạ Huyền đứng dậy cười hừ một tiếng, lại có chút chua xót.Hạ Huyền ông là một người tính kế nắm người khác trong tay, vậy mà lại có ngày bị một thứ nữ xoay vòng vòng mà còn không biết.Tim của Hạ Vân Nhiễm đập nhanh hơn. Hạ Huyền thật sự thông minh, rất nhanh đã nhìn thấu kế hoạch của nàng. Chẳng qua nàng cũng không sợ, có Long Diệu chống lưng, Hạ Huyền còn chưa dám động tới nàng.Hạ Huyền vừa rời khỏi, Hạ Nguyệt Nhu liền híp mắt tiến lại gần: “Muội đã cho phụ thân bùa mê gì mà người lại không tức giận với muội?”Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu cười nói: “Đã làm cho Đại tỷ thất vọng sao?”“Long Diệu chẳng qua chỉ là một thế tử. Muội thật sự vì hắn mà bỏ qua Nhị hoàng tử sao?” Hạ Nguyệt Nhu vẫn không dám tin điều này. Ả sẽ không làm như vậy. Cho nên ả có chút bội phục sự ngu ngốc của Hạ Vân Nhiễm.“Đương nhiên Nhị hoàng tử rất tốt, tiếc là muội lại không thích. Đại tỷ, trên thế gian này có rất nhiều thứ tốt đẹp hơn quyền lực. Đó chính là tình yêu, yêu sâu đậm một người đến khi đầu bạc răng long, không phải tốt hơn việc ở trong thâm cung hậu viện ngươi lừa ta gạt sao?” Hạ Vân Nhiễm ngẩng đầu nói.Hạ Nguyệt Nhu hơi mở to mắt, nhưng cũng không cho là đúng. Hạ Vân Nhiễm đi sai đường, sau này nhìn thấy nàng ta đứng trên đỉnh vinh quang nhất định sẽ hối hận.Hôm nay Hạ Vân Nhiễm thực sự rất bận rộn. Hạ Nguyệt Nhu vừa đi thì Lý Nguyệt Kiều lại tới. Đôi mắt hồng hồng, bà nghẹn ngào ngồi xuống: “Vân Nhiễm, con nói cho nương biết tại sao con lại bỏ qua Nhị hoàng tử mà chọn Long thế tử?”“Nương, có chuyện gì sao?” Hạ Vân Nhiễm nhìn vẻ mặt của bà, không biết là thất vọng hay thở dài. Kế hoạch Lý Nguyệt Kiều là bồi dưỡng nàng thành một con người giống như Hạ Nguyệt Nhu, hy vọng muốn nàng từ chim sẻ thành phượng hoàng. Bây giờ lại vì nàng và Long Diệu ở bên nhau mà sụp đổ.“Vân Nhiễm…. Con làm nương không biết nói con thế nào mới tốt đây? Con có biết con đã bỏ qua tương lai như thế nào sao?” Lý Nguyệt Kiều đau khổ trừng mắt nhìn nàng nói.“Nương, con rất cảm ơn người vì đã chăm sóc và quan tâm con trong một năm nay. Nhưng mà mong nương cũng nên biết, con sẽ không trở thành loại người mà nương muốn. Con có lựa chọn của con, cho dù là chọn sai con cũng không hối hận” Hạ Vân Nhiễm bình tĩnh nói, lý trí đến mức không giống như lời nói của một cô nương mười bốn tuổi.Lý Nguyệt Kiều ngây người, nước mắt dừng lại trong hốc mắt. Bà nhìn đứa con mà bà bồi dưỡng bên người. Bà bây giờ cũng thấy như Hạ Huyền, không cách nào hiểu rõ suy nghĩ của con gái. Bà cho rằng bà có thể ép được được con gái nhưng căn bản lại vô lực khống chếLý Nguyệt Kiều sụt sịt mũi, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn, chấp nhận thở dài: “Vân Nhiễm, con nói đúng, từ lúc nhận nuôi con ta đã hy vọng rất lớn. Nguyệt Băng đã không còn ở bên ta nữa. Nếu không có con thì ta cũng không có chút địa vị nào ở trong phủ. Nhưng mà nếu con gả cho Long thế tử, thì những gì ta có được bây giờ sớm muộn gì cũng bị Đại phu nhân cướp đi. Con có nghĩ tới lúc đó ta phải làm thế nào đây. Con gả đi thì ta sẽ không còn chỗ đứng trong phủ này nữa.”Giọng của Lý Nguyệt Kiều tràn đầy sự bi thương, ai oán, bất lực. Hạ Vân Nhiễm đau lòng nhìn bà, cầm tay bà nói: “Nương, người là người thân của con. Người yên tâm con sẽ bảo vệ không để người xảy ra chuyện gì.”“Con bảo vệ ta như thế nào? Ta đã gả vào Hạ phủ, sống là người ở đây, chết cũng làm ma ở đây. Sớm muộn gì con cũng phải gả đến phủ Long Hầu, con làm cách nào mà bảo vệ được ta?” Lý Nguyệt Kiều chua xót lắc đầu nói.Hạ Vân Nhiễm cũng biết, lúc nàng quyết định việc này không nghĩ tới tình cảnh của bà. Bà bị thua thiệt, nàng sẽ cố gắng hết sức để đền bù. Mặc dù hiện tại nàng chưa có biện pháp, nhưng nàng vẫn sẽ cố gắng bồi thường bà.“Nương, mặc dù con không thể hứa đảm bảo, nhưng chỉ cần con vẫn ở trong phủ này một ngày, con vẫn sẽ giúp người.” Hạ Vân Nhiễm không thể để bà quá dựa dẫm vào nàng. Sợ bà hy vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn.Lý Nguyệt Kiều liên tục thở dài, nói: “Nói thật, ta cũng rất lo lắng cho con. Dù sao Đại tiểu thư sẽ sớm được gả vào hoàng gia, đến lúc đó con không sợ con sẽ bị nàng ta bắt nạt sao?”Một phủ Long Hầu sao có thể đấu lại được với quyền uy của Hoàng gia?Hạ Vân Nhiễm không nói gì. Nàng không lo lắng gì về việc này.Lúc nửa đêm, mấy bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước cửa Hạ phủ. Người cầm đầu mặc đồ đen đầu đội mũ che dấu khuôn mặt lạnh lùng nói: “Đi mang hắn ra đây.”Một người nam từ trên ngựa nhảy xuống, gõ cửa hông của Hạ phủ. Hạ nhân trông cửa ra mở cửa, đang muốn hỏi lai bị một ngọc bài bằng vàng rực rõ chặn họng, người nam nhân trung niên quát: “Nhanh đi mời lão gia nhà ngươi tới đây.”Hạ nhân sao dám lắm miệng nữa? Vội gật đầu, sau đó quay đầu chạy như điên tới mời Hạ Huyền. Hạ Huyền đang ở trong thư phòng, nghe thấy hạ nhân bảo có người thần bí muốn tìm hắn, cũng đoán được là ai, vội chạy theo hạ nhân đến đón.Vừa mới đến cửa hông đã nhìn thấy một bóng người thon dài đang khoanh tay đứng ở vườn hoa, ông vội đi qua thỉnh an: “Thần thỉnh an Nhị hoàng tử điện hạ.”Bàn tay thon dài của nam tử kéo mũ trên đầu xuống, để lộ vẻ mặt muốn giết người của Hiên Viên Trạm. Ánh mắt hắn lạnh như băng như muốn xuyên thủng người Hạ Huyền, cười lạnh một tiếng: “Hạ tể tướng cón nhớ lời cam đoan buổi sáng của ngươi nói với ta chứ? Sao còn chưa qua một ngày ngươi đã đem con gái hứa gả cho tên tiểu tử Long Diêu thế?”“Mong Nhị hoàng tử tha tội, việc này đến đột ngột, thần cũng không có cách nào giải quyết.” Hạ Huyền bình tĩnh nói, trong mắt không có một tia kinh hoàng. Ông ta là loại người một khi đã phân tích rõ tình thế sẽ trở nên rát lợi hại.Mà ông ta cũng biến Nhị hoàng tử chỉ là nhất thời tức giận, sẽ không bỏ một cánh tay đắc lực là ông ta. Ông chỉ cần im lặng tiếp nhận lửa giận của Nhị hoàng tử, chờ đến khi hắn bớt giận, hai người sẽ có thể tiếp tục hợp tác.Hiên Viên Trạm không thể kiềm chế tức giận, cảm thấy bị làm nhục nghiêm trọng. Hắn giận Hạ Huyền không biết dạy dỗ nữ nhi, còn giận Hạ Vân Nhiễm dám cả gan làm loạn hơn, dám ghét bỏ hắn đến ôm ấp nam nhân khác. Mà nam nhân đó chính là người mà từ trước tới nay hắn vẫn nhìn không thuận mắt, Long Diệu“Tốt, ngươi dạy ra một đứa con gái thật ngoan.” Hiên Viên Trạm tức đến mức nở nụ cười lạnh đến tận xương.Hạ Huyền thầm kêu khổ không ngừng, tiếp tục thỉnh tội: “Mong Nhị hoàng tử trách phạt. Là thần không biết dạy dỗ nên mới để tiểu nữ tùy ý làm bậy, đắc tội tới ngài.”Trong đầu Hiên Viên Trạm hiện lên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Hạ Vân Nhiễm, đột nhiên xoay người, quyết liệt nói: “Hạ tướng, bản cung không cho phép ngươi đồng ý mối hôn sự này. Ngươi phải từ chối lời cầu hôn của Long Hầu phủ!”Hạ Huyền ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn, tỏ ra khó xử nói: “Nhị hoàng tử, thế này… thần cảm thấy rất khó xử.”Hạ Huyền cũng không hiểu ý của Nhị hoàng tử. Chẳng lẽ hắn không thích ông kết thân với phủ Long Hầu?Sắc mạnh Hiên Viên Trạm lạnh xuống, ra lệnh: “Bản hoàng tử coi trọng thất nữ nhi của ngươi. Ngươi không được phép gả cho hắn.”“Nhị hoàng tử thích tiểu nữ của thần ư?” Hạ Huyền kinh ngạc nói. Nhị hoàng tử hoàng quyền tối cao này từ trước tới nay chưa bao giờ đặt tình cảm vào trong mắt, vậy mà lại thích Hạ Vân Nhiễm? Chuyện này thật sự khiến Hạ Huyền giật mình.Hiên Viên Trạm tức giận hừ lạnh: “Đồ vật mà bản hoàng tử nhìn trúng có thể đẻ người khác nói cướp liền cướp sao? Mặt mũi của bản hoàng tử để đâu?”Hạ Huyền thấy Nhị hoàng tử lại vì nữ nhi tình trường mà mất bình tĩnh, vội nhắc nhở: “Nhị hoàng tử, hiện tại không phải lúc để xử trí theo cảm tính, lúc này không nên đắc tội với Long Hầu phủ là tốt nhất.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương