Đợi Anh Ở Toronto
Chương 22: Nguyên
Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua lớp mành cửa sổ vào đến tận bàn làm việc của Nguyên. Đã năm giờ chiều. Nguyên bỏ tập tài liệu đang đọc lên mặt bàn. Anh bước lại gần cửa sổ, khẽ vén tấm mành nhìn qua lớp cửa kính xuống phía dưới đường. Từ tầng mười bốn, dòng người và xe cộ đang chen chúc nhau trở nên bé xíu như trong một câu chuyện về thế giới của những người tí hon. Nguyên khẽ thở dài, sao Hà Nội lúc nào cũng bận rộn và ồn ào đến thế. Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, rồi cô thư ký bước vào, đặt trước mặt Nguyên một tập giấy tờ và thư tín:– Cái này là hồ sơ từ phòng ngoại hối chuyển lên để anh ký, còn đây là thư từ, công văn nhận được hôm nay.Nguyên bỏ qua tập hồ sơ, lật nhanh đống thư trên mặt bàn. Chỉ có vài cái công văn của Ngân hàng Nhà nước. Một thoáng thất vọng lướt qua khuôn mặt anh. Anh nhặt cây bút lên, nói với cô thư ký mà mắt vẫn không rời tập hồ sơ:– Còn gì nữa không?– Dạ, không ạ – Cô gái nhẹ nhàng đáp.– Ok, cảm ơn cô.Khi cánh cửa phòng làm việc đã khép lại sau lưng cô gái, Nguyên chán nản buông cây bút xuống, khẽ ngả người lên chiếc ghế quay bọc da êm ái, nhắm mắt lại với một vẻ mệt mỏi không che giấu. Vẫn không có tín hiệu gì từ phía cô. Đã hơn một tháng trôi qua kể từ khi Quân nhắn tin cho anh biết là đã chuyển lá thư của anh cho Vi. Vậy mà không hề thấy có một phản ứng nào từ phía cô, như thể cô đã hoàn toàn không nhớ tới sự tồn tại của anh. Thời gian tiếp tục trôi, anh tự hỏi mình sẽ còn phải chờ đợi bao lâu nữa. Tại sao lại có người cứng đầu đến thế? Trái tim cô ấy có phải làm bằng một thứ hợp kim không gỉ nào đó chăng? Hay cô ấy đã hoàn toàn không còn chút tình cảm nào với anh? Hơn hai năm qua anh sống với một chút hy vọng le lói, giống như một ngọn nến lay lắt, nhưng cứ mỗi khi chực tắt, anh lại thổi bùng nó lên bằng một niềm tin dai dẳng. Chưa bao giờ anh nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Anh đã từng nói anh sẽ chờ cô cho đến khi nào không còn hy vọng nữa. Nhưng có lẽ đã đến lúc anh phải làm một cái gì đó. Anh không thể cứ ngồi yên ở đây mà chờ đợi được nữa. Thời gian cứ trôi, rồi cũng đến một lúc nào đó anh cảm thấy mệt mỏi. Nguyên đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt. Không khí trong phòng điều hòa trở nên ngột ngạt. Anh xô ghế đứng dậy, bước ra khỏi phòng, nhấn nút gọi thang máy đi xuống sảnh. Anh muốn hít thở một chút khí trời.Bước qua khỏi cửa kính của tòa nhà, những âm thanh ồn ào của đường phố bỗng đổ ập đến, bao vây quanh anh. Hơi nóng của buổi chiều tháng tám phả vào mặt anh hầm hập. Nguyên khẽ rùng mình, nhằm hướng bờ hồ rảo bước… Không khí dịu mát quanh bờ hồ khiến cho Nguyên cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Anh lơ đãng nhìn những đôi tình nhân đang ôm nhau trên những băng ghế đá. Một vài người khách nước ngoài đang bị mấy chú bé bán rong bao vây mời chào bằng một thứ tiếng Anh ngọng nghịu. Bỗng nhiên một món hàng từ xe bán hàng rong đập vào mắt anh. Nguyên không nhận ra là anh đang bước theo xe hàng đó như người mộng du. Cô bé bán hàng trạc mười hai tuổi nhận thấy anh đang đi theo nên lập tức dừng xe, hỏi anh vẻ mời chào:– Chú ơi, chú mua gì cho cháu đi: kẹo cao su, bật lửa ga, bưu ảnh, móc đeo chìa khóa…– Tôi muốn xem cái áo kia – Nguyên trả lời, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chiếc áo phông màu đỏ chói có in một ngôi sao vàng trước ngực.– À, chú muốn mua áo cờ đỏ sao vàng ạ – Cô bé hớn hở cười, nhanh nhẹn rút phắt chiếc áo phông ra đưa cho Nguyên – Một trăm nghìn chú ạ.Trả tiền xong, cầm chiếc áo trong tay, Nguyên mới như người vừa hoàn hồn. Liệu cô có nhận ra anh khi anh mặc chiếc áo này đứng dưới chân CN Tower để chờ cô hay không – Anh tự cười thầm hành động ngớ ngẩn của mình. Cô bé bán hàng nhìn anh một cách kỳ lạ, vội vàng nhét tiền vào túi, ba chân bốn cẳng dắt xe đi thẳng, như thể sợ anh sẽ đổi ý. Nguyên bần thần ngồi xuống một băng ghế ven hồ. Chiếc áo trong tay anh trở nên đỏ nhức nhối trong ánh chiều tà. Chắc cô sẽ chẳng bao giờ làm những điều ngớ ngẩn như thế này đâu? Chắc cô chẳng có đủ thời gian để mà nhớ lại những kỷ niệm cũ, cũng chẳng đủ niềm tin để làm những điều phù phiếm như họ đã từng hứa với nhau. Có thể cô cũng chẳng bao giờ mong gặp lại anh nữa. Nguyên thấy nhói trong tim với ý nghĩ đó. Anh vội đứng dậy, bước ra đường, tay vẫn nắm chặt chiếc áo phông đỏ như niềm tin son sắt của anh.Suốt dọc đường về, Nguyên không sao dứt ra được khỏi những dòng suy nghĩ miên man. Những ý nghĩ về cô tranh nhau ập đến trong tâm trí anh, xối xả như một dòng thác lũ. Hai năm qua đối với anh dài như hai thế kỷ. Không có cô bên cạnh, thời gian cũng như ngưng đọng. Cô luôn hiện hữu trong trí tưởng tượng của anh, gần quá, mà lại xa xôi quá… Những giấc mơ về cô đã trở đi trở lại ám ảnh anh suốt bao nhiêu đêm dài. Ngay từ những ngày đầu tiên, trái tim anh đã bị chế ngự bởi cô gái nhỏ nhắn ấy, đến mức dù biết sẽ trở thành một kẻ lừa dối trong mắt cô, một người chồng bội bạc trong mắt thiên hạ, anh vẫn không đủ can đảm để rời xa cô. Những day dứt, trăn trở, cảm giác tội lỗi, những bài học về đạo đức cũng không giúp gì được anh, bởi sức hút của cô mạnh hơn tất cả. Anh đã từng muốn thú nhận với cô, anh đã từng thử tìm cách không gặp lại cô… nhưng nỗi sợ mất cô khiến cho anh trở nên yếu đuối, để rồi cuối cùng, dù đã cố gắng, anh vẫn không thể làm được điều đó. Anh đã không có một cơ hội nào, dù chỉ để nói với cô một lời an ủi. Nguyên nhắm mắt lại một cách mệt mỏi. Anh cũng đã không có cơ hội góp mặt trong lễ tốt nghiệp của cô cho dù anh sẵn sàng đánh đổi nhiều thứ để có thể được ở bên cô, chia vui với cô trong ngày trọng đại đó. Giá như thời gian có thể quay ngược lại… Ký ức về lần cuối cùng anh gặp cô trong buổi chiều tháng năm năm đó vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc như vừa mới hôm qua, khi cô bỏ anh ra đi với một nỗi căm giận và một trái tim bị tổn thương. Anh đã bắt một chiếc taxi đuổi theo cô khi đó…– Taxi, taxi!Anh gần như nhảy ra giữa đường để chặn một chiếc taxi đang đi tới. “Phải chắc chắn là cô ấy đã về đến nhà an toàn” – Anh nhủ thầm trong lúc vội vã nói với người lái taxi địa chỉ nhà cô. Anh vẫn còn chưa hết lo lắng vì vụ tai nạn của cô lúc trước. Chuyện gì có thể xảy ra nếu như anh không đi theo cô? Anh rùng mình không dám nghĩ tới điều đó. Gục mặt vào giữa hai bàn tay, anh cảm thấy căm ghét bản thân mình hơn bao giờ hết. Anh có thể làm tất cả, cố gắng hết sức để mang lại cho cô hạnh phúc, vậy mà chính anh lại là người gây ra cho cô nỗi đau đớn này. Anh không biết phải làm cách nào để giải thích với cô rằng mọi chuyện không phải như cô nghĩ, rằng anh không hề lừa dối cô. Không phải anh muốn thanh minh với cô về điều đó, chỉ là nếu như cô có thể hiểu ra mọi chuyện thì ít nhất cô cũng sẽ không cảm thấy đau khổ đến thế. Không có gì thật hơn tình yêu mà anh dành cho cô trong cuộc đời này. Nhưng cô sẽ không bao giờ tin anh. Cô yếu ớt, dịu dàng, nhưng cũng mạnh mẽ và quyết đoán. Cô sẽ không tin anh… Nhưng thật ra anh có quyền gì để đòi hỏi cô phải tin anh kia chứ? Anh đã có vợ, đó là sự thật. Vậy thì tại sao cô lại phải thông cảm với những sai lầm của anh? “Mình đúng là một kẻ tồi tệ” – Anh nghĩ. Cô nói đúng, liệu có lời giải thích nào có thể bào chữa cho sự lừa dối? Anh sẵn sàng làm tất cả nếu như có một cách nào đó để chuộc lại lỗi lầm của mình. “Chỉ cần em đừng làm điều gì dại dột trong lúc này” – Anh lầm bẩm như đọc một lời cầu nguyện.Còn cách nhà cô một quãng, nhưng anh bất chợt giật mình khi nhìn thấy cô và Quân đang đứng nói chuyện với nhau. Anh ra dấu cho người lái taxi dừng xe. Cô đứng quay lưng lại phía anh nên anh không thể nhìn thấy khuôn mặt cô nhưng anh có thể đọc được nỗi lo lắng trên khuôn mặt Quân. Rồi sau đó anh thấy Quân đưa cho cô một chiếc khăn giấy và cô dùng nó để lau nước mắt. Vậy là cô vẫn còn đang khóc – Anh xót xa thầm nghĩ trong lúc cố gắng đọc những trạng thái tình cảm trên nét mặt Quân. Không biết Quân đã nói gì mà anh thấy cô bật cười. Một cảm giác cay đắng trào lên trong lòng khi anh nghĩ đến việc Quân có thể làm cho cô cười trong lúc anh lại khiến cô phải rơi nước mắt. Anh đau đớn quay mặt đi. Hình ảnh trước mắt khiến cho anh cảm thấy như có một ngọn lửa thiêu đốt trong trái tim. Hai hàm răng nghiến chặt, anh cố gắng hít một hơi thật sâu vào lồng ngực. Sao anh lại cảm thấy muốn nổ tung lên vì một ai đó khác có thể khiến cho cô hạnh phúc? Chẳng lẽ anh thực sự không muốn cô vui vẻ? “Phải, đồ ích kỷ” – Anh cay đắng thừa nhận – Mi đang phát điên lên vì ghen một cách vô lý. Mi có quyền gì để làm như vậy?”. Ngay lúc đó, tiếng động cơ xe hơi nổ giòn khiến cho anh bừng tỉnh. Vi đã bước vào xe của Quân từ lúc nào. Chiếc xe đang bắt đầu chuyển bánh. Anh lo lắng giục người lái taxi bám theo xe của Quân. Anh không để ý tới cái nhìn đầy nghi ngờ và khó chịu mà người lái xe ném cho anh lúc đó. Đôi mắt anh căng ra, cố gắng nhìn xuyên thấu tấm kính phía sau xe Quân với một nỗ lực vô vọng. Anh không muốn rời mắt khỏi cô dù chỉ một phút. Anh có cảm giác như chiếc taxi đang bò ra trên đường, còn người lái xe thì đủng đỉnh như đang dạo phố vào một ngày chủ nhật đẹp trời. Nguyên cắn chặt môi, nắm ghì hai bàn tay vào nhau để chống lại ước muốn nhảy sang giành lấy vô lăng của gã lái xe đáng ghét.– Please speed up a little bit[1] – Anh lầm bầm qua kẽ răng.[1] Tạm dịch: Làm ơn đi nhanh lên một chút.– Sorry, I can’t. I don’t want to get a speeding ticket[2] – Người lái xe nhún vai, bực dọc ném sang anh một cái liếc mắt đầy khó chịu.[2] Tạm dịch: Xin lỗi, tôi không thể. Tôi không muốn bị phạt vì chạy quá tốc độ.Cuối cùng thì chiếc xe của Quân cũng đã dừng lại sau một khoảng thời gian tưởng chừng như dài hàng thế kỷ. Anh thấy Quân xuống xe vòng sang phía bên kia mở cửa cho cô, rồi họ cùng bước vào một quán cà phê ngay cạnh Habour Front. Nguyên dúi nắm tiền vào tay người tài xế rồi mở cửa xe nhảy vọt ra. Anh nhanh chóng lẫn vào đám khách du lịch đang nhẩn nha dạo mát quanh bờ hồ, mắt vẫn không rời khỏi cô lấy một giây. Anh thấy họ chọn một chiếc bàn ngay sát cửa kính. Cô ngồi quay lưng lại phía anh, khẽ nghiêng đầu tựa vào lớp kính rồi nhắm mắt lại một cách mệt mỏi. Anh chỉ có thể nhìn thấy một nửa khuôn mặt cô. Anh không chắc là cô có còn khóc hay không nhưng ngay lúc này đây anh có thể tưởng tượng ra nét mặt buồn rầu với đôi mắt ngấn nước của cô. Có lẽ cô đang rất mệt mỏi. Anh hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của cô, bởi vì chính anh cũng đang phải chịu đựng nỗi cực hình đó. Dường như có sức nặng của một tảng đá đè lên trái tim anh khi anh nhìn thấy cô trong trạng thái như vậy. Anh ngồi xuống góc khuất sau đám đông đang vây quanh một người nghệ sĩ đường phố. Tiếng vĩ cầm vút lên réo rắt. Nguyên quay sang nhìn người nghệ sĩ đang say sưa kéo một khúc nhạc buồn, đôi mắt ông nhắm lại dưới vành chiếc mũ phớt đen như đang thả hồn vào điệu nhạc. Tại sao trước đây chưa bao giờ anh nhận thấy âm thanh của tiếng đàn violin lại da diết và lay động tâm hồn đến thế? Anh bỗng thấy rùng mình, cố gắng quay lưng lại phía người nghệ sĩ để thoát ra khỏi nỗi ám ảnh của tiếng đàn. Anh đưa mắt tìm khuôn mặt cô. Nhưng cô đã xoay hẳn người về phía Quân. Có vẻ như họ đang có một cuộc trò chuyện vì anh thấy Quân chăm chú lắng nghe, đôi mắt nhìn thẳng vào cô đầy lo lắng. Anh ấn hai nắm tay vào túi áo, đôi mắt nâu sẫm lại dưới hai vệt lông mày nhíu chặt vào nhau, dõi theo từng cử động của cô. Cô giấu mặt vào hai bàn tay nhỏ bé, bờ vai mảnh dẻ khẽ run lên từng hồi. Anh khổ sở nhìn cô run rẩy trong nỗi đau đớn. Trong mắt anh, chưa bao giờ cô lại bé nhỏ và yếu đuối như chính lúc này đây. Ước muốn thôi thúc được ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô, được vòng tay quanh bờ vai mảnh dẻ của cô, được vỗ về đôi bàn tay cô khiến lòng anh quặn thắt. Cô ngồi ngay trước mắt anh, chỉ cách anh một bức tường kính mỏng manh, vậy mà hai bàn tay anh lại thừa thãi một cách ngu ngốc trong chiếc túi áo khoác chật chội… Anh như bị đông cứng lại trong cơn giận dữ. Quân đang nắm lấy hai bàn tay cô. Trong phút chốc anh muốn bay người lao qua lớp cửa kính về phía Quân. “Buông tay cô ấy ra” – Một tiếng thét nào đó vang lên trong đầu anh. Anh cắn chặt môi để ngăn cho tiếng thét đó không bật ra khỏi miệng. Anh vội quay mặt đi. Không thể chịu đựng được điều đó… Nhưng bỗng nhiên tiếng cười của cô và hình ảnh Quân đưa chiếc khăn giấy cho cô lúc trước chợt hiện ra trong đầu anh. Cần có một người an ủi cô trong lúc này, anh khẽ thở dài. Và Quân có thể làm cho tâm trạng cô bớt nặng nề hơn, anh đau đớn thừa nhận, cảm thấy vị đắng chát của nỗi bất lực vì anh không thể tranh giành với Quân vị trí đó.Tiếng vĩ cầm lại bất chợt vút lên réo rắt. Nguyên uể oải đứng dậy. Anh móc ví lấy ra những đồng xu cuối cùng thả vào chiếc hộp đàn để mở trước mặt người nghệ sĩ. Đứng bất động quay mặt ra phía hồ, anh lắng nghe nốt bản nhạc buồn, từng âm thanh như những vệt roi quất vào tâm trí anh đau nhói.Những ngày sau đó là những ngày khốn khổ nhất trong cuộc đời anh. Anh đã nghĩ có lẽ mình đang bị đày xuống địa ngục. Những ngọn lửa từ bên trong như đang thiêu đốt anh từng giây, từng phút. Không, có lẽ cuộc sống thiếu vắng sự hiện diện của cô, mù tịt với những tin tức về cô còn đáng sợ hơn cả địa ngục. Nhưng trên tất cả, nguy cơ mất cô vĩnh viễn khiến cho anh muốn phát điên. Cô không thèm trả lời điện thoại của anh. Những tin nhắn anh gửi cho cô không bao giờ có hồi âm hệt như anh đã ném chúng xuống một cái vực sâu không đáy. Anh chực chờ ở nhà cô không biết bao nhiêu lần, nhưng cô tuyệt đối tránh mặt anh. Anh biết mọi cánh cửa đưa anh đến với cô đều đã khép lại. Nhưng anh không hiểu nổi tại sao trong cái vẻ ngoài yếu đuối, mong manh của cô lại chứa đựng một tinh thần cứng rắn đến vậy. Có lẽ anh phải cắn răng viện đến sự giúp đỡ cuối cùng, sự giúp đỡ anh sẽ không bao giờ nhờ đến nếu như còn một con đường khác. Nguyên nhấc chiếc điện thoại lên rồi lại chán nản quẳng nó đi không biết bao nhiêu lần. Anh vùi đầu vào giữa hai chiếc gối trên chiếc sofa. Gọi điện cho Quân cần nhiều nỗ lực hơn là anh tưởng tượng. Không gian tĩnh lặng trong căn phòng nhỏ khiến anh cảm thấy khó thở. Anh vùng dậy, dùng hết sức quăng những chiếc gối đáng thương vào bức tường kính trước mặt. Xỏ chân vào đôi giầy thể thao, anh lao nhanh ra ngoài hành lang, không buồn cả khóa cửa. Bỏ qua nút bấm thang máy, anh lao đến cánh cửa dẫn ra cầu thang bộ, bắt đầu chạy hết tốc lực từ tầng hai mươi xuống đến mặt đất. Anh cứ tiếp tục chạy, chạy mãi. Mồ hôi tuôn ra như tắm ướt đầm lưng và ngực chiếc áo khoác mỏng của anh. Cho đến khi các cơ bắp dường như không còn nghe theo sự điều khiển của anh nữa và anh gần như không thể thở nổi, anh khuỵu xuống bên đường, bỗng chợt nhận ra anh đã chạy thẳng đến chân CN Tower một cách vô thức. Nguyên nằm lăn ra bãi cỏ dưới chân ngọn tháp cao vút, hướng tầm mắt nhìn lên cái ngọn chót vót của nó. Cố gắng điều hòa nhịp thở, anh chậm rãi rút chiếc điện thoại di động ra, tìm số máy của Quân. Dồn hết sức mạnh lý trí và khả năng thuyết phục của mình, anh thu xếp một cuộc hẹn với Quân.– Xin hãy làm ơn giúp tôi một việc – Anh mở đầu ngay khi họ vừa yên vị ngồi vào bàn – Chỉ có anh là người duy nhất có thể giúp tôi gặp được Vi lúc này. Chắc anh cũng biết giữa chúng tôi đang có một sự hiểu lầm, và cô ấy không muốn nghe tôi nói.– Tôi nghĩ tốt hơn anh đừng nên làm phiền cô ấy lúc này. Tôi không thể hiểu tại sao anh có thể gây chuyện với cô ấy giữa lúc cô ấy đã suy sụp vì việc cha cô ấy bị bắt. Anh cũng nên nghĩ cho cô ấy một chút chứ! – Quân bắt đầu bằng giọng lạnh lùng nhưng lại kết thúc bằng âm điệu gay gắt không thể kìm nén.– Bố cô ấy bị bắt? Vì tội gì thế? – Anh như đông cứng lại trên chiếc ghế bọc da, miệng lắp bắp hỏi Quân, không buồn để ý đến những lời chỉ trích mà Quân dành cho anh.– Anh không biết thật sao? – Quân hỏi, thoáng chút ngạc nhiên – Bố cô ấy bị bắt vì công việc kinh doanh có dính líu đến thuế má gì đó, nhà cô ấy bị tịch thu rồi, hiện em trai cô ấy đang phải đi ở nhờ. Cô ấy có lẽ sẽ phải bỏ học thôi.– Bỏ học ư? Sao có thể như thế? Tương lai của cô ấy… Anh bỏ lửng câu nói, chợt lạnh toát cả người trước cái viễn cảnh ảm đạm về cô mà anh đang tưởng tượng thấy. Cô ấy cô đơn không người thân thích, cô ấy phải chật vật kiếm sống và nuôi cậu em trai, cô ấy phải bỏ dở ước mơ học hành của mình. Điều tiếng thế gian, không một bờ vai để nương tựa, bao nhiêu cạm bẫy trong cái xã hội đầy phức tạp này… Liệu cô ấy có đủ nghị lực để vượt qua? Nhỡ cô ấy sẽ làm điều gì đó dại dột trong lúc cùng quẫn? Anh rùng mình với ý nghĩ đó. Trong mắt anh, cô mỏng manh như một chiếc bình pha lê dễ vỡ. Anh không biết liệu cô có thể chịu đựng được một cuộc sống như vậy hay không, nhưng anh biết chắc chắn một điều: chính anh mới là người không thể chịu đựng được, cho dù chỉ mới tưởng tượng thấy cô trong hoàn cảnh ấy. Anh ngồi im lìm như một bức tượng đá, bàn tay vươn ra chưa kịp cầm lấy ly nước giờ đây vẫn đặt nguyên trên bàn, quên bẵng mất mục tiêu của nó. Trong đầu anh ngổn ngang những ý nghĩ rối ren. Anh chắc chắn phải làm một cái gì đó để giúp cô thoát khỏi tình cảnh trước mắt, ít nhất cô cũng cần một bờ vai để tựa vào. Vậy mà trớ trêu thay, anh lại không thể ở bên cạnh cô lúc này.– Nguyên, anh có sao không? – Quân hỏi anh mấy lần, giọng nói đã bắt đầu trở nên lo lắng khi không thấy anh có phản ứng gì.– Tôi không sao – Mãi một lúc lâu sau anh mới như sực tỉnh quay sang trả lời Quân – Quân, tôi xin anh hãy giúp tôi một việc. Xin anh đừng từ chối, hãy vì Vi mà giúp tôi được không?Quân nhìn anh trân trối, ngạc nhiên vì cảm nhận được sức nóng của sự quyết tâm trong giọng nói của anh. Anh chăm chú quan sát những phản ứng trên nét mặt Quân và nhận thấy có vẻ như những gì anh đang nói bắt đầu có đôi chút ảnh hưởng. Tràn trề hy vọng, anh cố gắng vận dụng hết khả năng ăn nói để thuyết phục Quân giúp đỡ anh thực hiện kế hoạch của mình, dù biết rằng anh đang đánh cược với số phận…Cuộc họp sáng nay bàn về việc mở thêm hai chi nhánh mới ở Đồng Nai và Nha Trang, và cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc thành lập công ty mua bán nợ, đánh dấu lộ trình Nam tiến của tập đoàn DP. Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, còn hơn một tiếng nữa mới đến cuộc họp tiếp theo. Đây là cuộc họp quan trọng bàn về kế hoạch “thâu tóm” một ngân hàng lớn ở khu vực phía nam của DP. Tài liệu chuẩn bị cho cuộc họp anh đã nghiên cứu kỹ lưỡng từ tối hôm qua. Cứ theo cái đà này thì lịch trình làm việc của anh trong thời gian sắp tới chắc sẽ hết sức khít khao. Anh mệt mỏi nới lỏng cà vạt. Công việc trước đây chiếm đến 90% cuộc sống của anh, nhưng sau cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này đã hoàn toàn chiếm trọn thời gian và tâm trí anh. Nguyên khẽ nhắm mắt lại. Có lẽ bây giờ đã đến lúc anh phải lên kế hoạch cho các tham vọng của riêng mình. Sau vài giây do dự, anh nhấc điện thoại lên, bấm số di động của mẹ: “Mẹ, nếu tối nay mẹ không phải đi đâu thì nấu cơm cho con ăn với nhé”.Buổi tối hết giờ làm việc, Nguyên đến thẳng nhà mẹ anh. Người phụ nữ khoảng hơn sáu mươi tuổi, khuôn mặt thanh thoát mở cửa đón anh với một câu hỏi thay cho lời chào:– Sao, hôm nay con không có kế hoạch gì à? Hay lại có chuyện gì?– Vâng, mãi mới có một hôm thoát khỏi rượu và cơm hàng – Anh cười – Mẹ nấu món gì thế?– Canh chua cá – Mẹ anh mỉm cười, đôi mắt lấp lánh sau cặp kính cận.Nguyên ngồi xuống đối diện với mẹ. Bà nhanh nhẹn đẩy bát canh đến trước mặt anh:– Kế hoạch mở chi nhánh và công ty mua bán nợ tiến hành đến đâu rồi?– Mọi việc đang tiến triển tốt, chắc không có vấn đề gì. Giấy phép đã xin được rồi mẹ ạ.Anh khẽ ngước lên trả lời bà. Có thể dễ dàng thấy anh được thừa hưởng những nét đẹp nhất từ khuôn mặt mẹ anh, đặc biệt là đôi mắt màu nâu sẫm, to và sâu thăm thẳm.– Dạo này vợ chồng con thế nào? – Mẹ anh hỏi khẽ sau một thoáng ngập ngừng.– Có gì để nói đâu – Giọng anh bỗng lạnh như băng – Chỉ có xấu hơn thôi.Bà khẽ thở dài, đẩy cao cặp kính đang trễ xuống trên sống mũi.– Hôm nay con đến đây cũng vì chuyện này – Anh nói.Rồi anh đặt bát xuống, ngẩng lên nhìn mẹ. Một cách ngắn gọn, Nguyên nói thẳng vào vấn đề đã ám ảnh anh suốt mấy năm nay:– Con muốn ly hôn.Một phút im lặng nặng nề. Mẹ anh không trả lời, lặng lẽ dọn bàn ăn rồi vào bếp mang ra một tách trà nóng đặt trước mặt anh.– Con không thể làm thế lúc này được – Bà nhẹ nhàng lên tiếng.Nguyên nhìn mẹ ngỡ ngàng, không dám chắc liệu mình có đang nghe nhầm không. Mẹ luôn là một đồng minh của anh trong chuyện này. Hơn ai hết bà là người hiểu rõ nhất cuộc hôn nhân gượng ép của anh.– Trước sau gì thì cũng sẽ như vậy thôi mẹ – Anh trả lời sau khi đã định thần lại.– Nhưng không phải lúc này – Mẹ nhìn anh bằng đôi mắt nghiêm khắc như thể anh là một cậu bé lên năm.– Con biết là DP đang có kế hoạch “thâu tóm” KT bank – Mẹ anh nhẹ nhàng giải thích.– Con có tham gia cuộc họp chiều nay – Giọng anh lạnh lùng.– Biết vậy rồi mà con còn đặt ra vấn đề đó vào lúc này? DP đang âm thầm thu gom cổ phiếu của KT bank, không có ai muốn một vụ ly hôn ầm ĩ sẽ thu hút sự chú ý của báo chí và thị trường. Hơn nữa, con có biết cái giá của một cuộc ly hôn sẽ như thế nào không? Sẽ là một nửa tài sản của con đấy! Khủng hoảng kinh tế còn kéo dài chưa biết khi nào mới kết thúc. Bất động sản đóng băng, chứng khoán thì lao đao. Bây giờ kiếm tiền không dễ như trước đây. Số vốn còn tồn đọng trong mấy dự án xây dựng không biết khi nào mới rút ra được. Thời điểm này nếu con không khéo léo, con có thể tay trắng ra đường bất cứ lúc nào. Con nên nhớ, khối tài sản con đang nắm giữ trong tay là mồ hôi nước mắt của cả gia đình biết bao nhiêu năm qua, không thể một chốc ném qua cửa sổ cho người ngoài được.– Mẹ – Anh ngỡ ngàng kêu lên, không hề chờ đợi một thái độ như vậy từ phía mẹ anh.– Con Dung liệu có đồng ý ký vào đơn ly hôn của con không? Liệu bố nó có để yên cho con làm việc đó không? Có trời mới biết họ sẽ còn giở trò gì nữa. Mà đã đơn phương nộp đơn ly hôn, thủ tục đầu tiên chắc chắn sẽ là hòa giải. Cả con và gia đình nó sẽ là miếng mồi ngon cho báo chí khai thác. Con muốn trở thành tâm điểm và mục tiêu đàm tiếu của thiên hạ không? Nhưng chắc chắn bố vợ con sẽ không bao giờ muốn điều đó. Rốt cuộc người thiệt thòi sẽ chỉ là con và gia đình mình thôi – Bà khẽ khàng phân tích.– Mẹ, như thế này đâu phải là cuộc sống gia đình. Trước sau gì cũng sẽ phải ly hôn – Anh cương quyết nhìn mẹ.– Mẹ biết – Bà thở dài – Nhưng ít nhất cũng nên để qua một thời gian nữa, khi công việc xong xuôi… tốt nhất hãy để cho con Dung tự nguyện đề xuất ly hôn thì sẽ thuận lợi hơn.– Mà hiện tại, cuộc hôn nhân này đang rất có lợi cho các kế hoạch công việc của con – Bà nói thêm sau một thoáng do dự.– Con không muốn đợi. Việc này con sẽ tự giải quyết được – Anh nhẹ nhàng đứng lên, nói với một thái độ điềm tĩnh nhưng dứt khoát – Thôi mẹ nghỉ đi, con cũng về đây.– Nguyên, con đang yêu ai phải không? – Bà bỗng hỏi thẳng anh không chút ngập ngừng.Anh thoáng sững người lại trong một giây, rồi cũng bằng một thái độ thẳng thừng như thế, anh nhìn vào mắt bà, dứt khoát gật đầu:– Vâng, đấy là lý do vì sao con muốn mọi chuyện sớm kết thúc.Mẹ anh im lặng, không hỏi thêm điều gì, nhưng trong đôi mắt bà, anh thoáng thấy một ánh xót xa.Khi bước ra đến cửa, Nguyên dừng lại một lát như đang do dự điều gì. Sau phút ngập ngừng, cuối cùng anh cũng quyết định nói với mẹ:– Có lẽ hai tuần nữa con sẽ đi Toronto mấy ngày.– Có việc gì ở đó sao? – Bà hỏi.– Chỉ là giải quyết vài chuyện cá nhân thôi ạ.Mẹ anh đứng lặng sau cánh cửa đã khép lại. Cuộc sống không bao giờ dễ dàng. Trời chẳng cho không ai cái gì nhưng cũng không lấy hết của ai cái gì. Đứa con trai đáng thương của bà sẽ bắt buộc phải đứng giữa những sự lựa chọn khắc nghiệt, sẽ phải ra những quyết định khó khăn, mà nhiều khi không có cơ hội để hối tiếc. Con trai bà sẽ thật sự là một thằng bé hoàn hảo nếu như nó không quá dễ bị tình cảm chi phối.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương