Đợi Chờ Kí Ức

Chương 53



Hải Quỳnh xấu hổ đỏ mặt muốn che dấu vết hôn lưu lại trên cổ cô khi bị hai người đó nhìn thấy. Lúc này cô hận bản thân lại không để tóc dài, nếu cô để tóc dài thì giờ đây có thể dùng nó che dấu vết tích đáng xấu hổ này.

Hải Quỳnh tức giận quay sang ném cho Tần Phong một cái nhìn đầy căm tức. Hình ảnh tốt đẹp của cô bị anh ta hủy hoại chỉ trong giây lát. Nào ngờ khi Hải Quỳnh quay người nhìn Tần Phong thì thấy anh ta cũng nhìn về phía cô, ánh mắt trừng lên đầy đe dọa, bực tức Hải Quỳnh quay mặt đi, quyết tâm không để ý đến Tần Phong nữa, đến quán bar như anh ta toàn là thứ ăn chơi mà thôi. Cho nên cô không hề thấy có hai người khá quen đi cùng với Tần Phong.

Hải Quỳnh ngượng ngùng, đỏ bừng gương mặt nhìn hai người kia, càng muốn dấu đi vét hôn càng làm họ nhìn cô với ánh mắt thâm sâu. Họ cũng không còn khách sáo lịch sự như lúc đầu, họ bắt đầu ra sức ép hai cô gái cùng nhau cụng ly.

Hải Quỳnh không biết uống cũng không thích uống nên nhất mực từ chối. Còn Lê Phương cũng chỉ là biết uống chút chút nhưng bị dỗ ngọt bèn uống hết ly này đến ly khác, chỉ độ 4 , 5 ly thì sắc mặt đã đỏ bừng rồi say mèm, Hải Quỳnh lo lắng thấy vậy bèn đòi về.

- Đang vui mà đi về sao được hả em – Một anh chàng nói nhích người ngồi sát vào Hải Quỳnh, có mấy hành động bất nhã nhưng làm như vô tình chạm trúng người cô.

- Bạn em say rồi, em phải đưa bạn em về – Hải Quỳnh xanh mặt lo sợ đáp.

- Không được, bọn anh đã gọi nhiều bia thế này, nếu không uống hết thì thật là lãng phí – Hắn ta nài ép nắm lấy tay Hải Quỳnh giữ lại khiến Hải Quỳnh khó xử vô cùng.

- Thôi đi, đừng làm em ấy sợ – Tên con trai kia lên tiếng – Vầy đi, coi như nể mặt bọn anh, uống cạn một ly rồi hãy đưa bạn em về, có được không? – Nói rồi hắn ta tiến sát đến Hải Quỳnh đưa ly bia trước mặt cô.

- Em thật sự không biết uống rượu – Hải Quỳnh mếu máo nói đưa tay từ chối, đẩy ly bia ra xa khỏi mình.

- Vầy đi, bọn anh chế phân nữa là bia, phân nữa là nước ngọt. Như vậy được chưa – Tên kia bèn dỗ ngọt tiếp, vừa nói hắn ta vừa hòa lẫn bia và nước ngọt vào cái ly bia của Hải Quỳnh – Không uống là không nể mặt thật rồi – Hắn nói giọng bức ép

Hải Quỳnh cúi đầu suy nghĩ, dù sao người ta cũng bỏ thời gian đến làm quen, từ chối hoài cũng không hay, đúng là không nể mặt, lần sau sẽ khó gặp mặt nhau nữa. Đắn đo một lúc Hải Quỳnh bèn gật đầu nói:

- Vậy, em nể mặt hai anh, uống hết ly này vậy.

Nói rồi Hải Quỳnh cầm ly bia lên uống cạn. Quả thật mùi vị khó uống vô cùng. Cô nhăn mặt cố uống cạn. Đầu lưỡi cảm thấy đăng đắng, rồi nồng nồng, nuốt vào thì thấy nóng bừng lên (TT_TT mình chưa uống nên không biết có đúng không nha, nếu thấy sai bỏ quá cho mình ^^).

Nhìn Hải Quỳnh uống, hai tên này nháy mắt với nhau cười thầm. Hải Quỳnh chưa từng uống bia, càng không biết rằng bia pha với nước ngọt càng dễ say hơn. Khi Hải Quỳnh uống cạn hết ly bia pha nước ngọt đó thì sắc mặt đỏ bừng lên, trong lòng như có ngọn lửa thêu đốt, đầu óc thấy choáng voáng vô cùng.

- Em xin phép các anh – Hải Quỳnh lảo đảo đặt cái ly bia xuống bàn.

Cô cúi người dìu Lê Phương đứng dậy , nhưng sức lực dường như bị rút cạn, cô cố gắng mấy lần đều không được, khiến cho cả hai cùng ngã nhào lên ghế.

Hai người kia thấy vậy nháy mắt nhau giả vờ lịch sự bảo:

- Để bọn anh đưa các em về. Chuốc say bạn em là lỗi bọn anh, bọn anh có trách nhiệm đưa các em về.

Hải Quỳnh ngây thơ, không hiểu lòng người hiểm ác, đừng nhìn bề ngoài mà mắt hình dong, cho rằng họ ăn bận lịch sự, giọng nói nhỏ nhẹ thì cho rằng họ là người đoàng hoàng. Nghe bọn họ có lòng tốt giúp đỡ như thế nên cô không ngần ngại gật đầu đồng ý.

Hai tên này thấy vậy liền lập tức đứng lên đưa tay dìu lấy hai cô gái. Nhưng khi bàn tay kia định chạm vào người Hải Quỳnh thì đã bị ngăn lại.

- Buông cô ấy ra – Giọng Tần Phong giận dữ bảo.

Tay anh nắm chặt tay của cái tên định dìu Hải Quỳnh.

- Mày là ai mà ra lệnh cho tao – Tên này liền đáp mà không nhìn kỹ mặt Tần Phong.

Nhưng Tần Phong không đáp, anh trừng mắt nhìn hắn ta một cái, ánh mắt như viên đạn xuyên thẳng vào mặt tên kia, tay siết chặt tay hắn khiến hắn đau đớn, thu lại ánh mắt tức giận với Tần Phong thay vào ánh mắt sợ hãi khi nhận ra anh. Tên kia cũng nuốt nước bọt nhìn Tần Phong đang siết tay bạn mình, cũng là dân chơi thường xuyên đi bar như nhau, cho nên có thể nói là cũng biết mặt. Chẳng những vậy, sau lưng Tần Phong còn có Công và Giang.

Hai tên này biết Tần Phong không phải là dân dễ chọc vào, cho nên đành hậm hực thu tay lại.

- Hai người đưa cô ấy về đi – Tần Phong chỉ vào Lê Phương nói với Công và Giang, còn mình thì nắm tay Hải Quỳnh lôi mạnh ra ngoài.

Hôm nay Công rũ Tần Phong và Giang cùng đến quán bar xã stress, không ngờ nhìn thấy Hải Quỳnh và Lê Phương đi đến. Nhìn thấy Hải Quỳnh đang cười nói với hai cái tên kia khiến Tần Phong khó chịu vô cùng.

Hai tên này chuyên lấy cái mã bề ngoài của mình đi lừa tình các cô nàng ngây thơ nhẹ dạ, sau đó lừa gạt họ lên giường với chúng. Các cô gái bị chúng lừa tình mất trinh tiết không đếm xuể, mà chúng lại đem chuyện thành tích này ra làm trò chơi vui đùa trong các cuộc họp mặt.

Cho nên không nhẫn nhịn được, Tần Phong mới bước đến cảnh cáo Hải Quỳnh nhưng cô lại không nghe lời cậu, cho nên cậu mới dùng cách hôn cô để lại dấu ấn trên người cô, để bọn này từ bỏ ý định.

Anh làm vậy vì muốn chúng nghĩ rằng cô không phải một cô gái hoàn toàn trong trắng, cô dễ dãi trong quan hệ mà từ bỏ cô. Nào ngờ….cái bộ dạng ngốc nghếch che che dấu dấu vết hôn của cô lại khiến cho cái bọn này dâng lên ham muốn chiếm đoạt hơn.

Tần Phong thấy chúng vờ nói chuyện mà cứ tựa sát vào người cô, nắm tay cô lôi lôi kéo kéo khiến cậu phát hỏa. Muốn chạy đến đấm cho hai tên lợi dụng sàm sỡ này mấy đấm.

Chỉ có Hải Quỳnh là ngu ngốc cho rằng đó là sự đụng chạm vô tình mà thôi. Cho đến khi ý đồ của bọn chúng hiện rõ lên khi Hải Quỳnh cũng chếch choáng say, Tần Phong không nhẫn nhịn được trước ý nghĩ cô bị bọn chúng dẫn vào khách sạn làm bậy.

Lôi Hải Quỳnh ra khỏi cửa quán bar đi thẳng một mạch theo một con đường nhỏ đến chỗ đậu xe của mình, mặc cho hải Quỳnh hét la mắng ****, Tần Phong mới dừng lại. Tay anh từ từ buông lỏng bàn tay siết chặt của Hải Quỳnh ra, nào ngờ:

- Bốp….

Tần Phong bị một cái tát của Hải Quỳnh nên ngây người ra nhìn cô, giọng giận run nói:

- Em…

- Anh nghĩ mình là ai mà cứ tùy tiện như vậy chứ – Hải Quỳnh cũng tức giận mắng, cô đang trong cơn say, sự phẫn nộ bình thường không bao giờ dám thể hiện, bây giờ được dịp bộc phát – Anh coi em là hạng người gì chứ, em là đồ ngốc à hay em là vật sở hữu của anh, phải nghe anh nói, nghe anh sắp đặt. Anh có biết anh làm em mất mặt trước bạn bè hay không?

- Bạn bè, hạng người đó mà là bạn bè của em à. Em có biết họ là ai không hả đồ ngốc? – Tần Phong cũng giận quá mắng lại.

Ra tới ngoài không khí êm dịu hơn, mát mẻ hơn, gió lùa thổi vào mặt Hải Quỳnh mát rượi khiến đầu óc quoay cuồng của cô tỉnh táo hơn một chút. Sau khi bị Tần Phong mắng, Hải Quỳnh hơi giật mình nhận ra mình vừa làm gì, trong lòng có chút sợ hãi vì cái tát mà mình đã vung ra. Cô nhìn gương mặt hằn rõ dấu 5 ngón tay mà tim đập không ngừng.

- Nếu như anh không lôi em đi, em có biết sau đó em và Lê Phương sẽ bị gì hay không hả? – Tần Phong sấn tới trước mặt Hải Quỳnh chất vấn.

- Bị gì là bị gì chứ! Anh đừng có nghĩ ai cũng là người xấu hết có được không? Em thấy hai người đó rất tốt, tốt hơn anh rất nhiều lần – Hải Quỳnh trong lòng bấn loạn không biết làm sao với cái tát tai đó nên đành nói cứng.

- Được, nếu em thấy hai người đó tốt, vậy cứ vào đó tiếp tục chơi với họ đi. Anh không thèm quan tâm tới em nữa.

- Vào thì vào – Hải Quỳnh ngang ngạnh đáp, kì thực cô chỉ muốn vào lấy lại cái túi của mình mà thôi.

Đáp xong Hải Quỳnh quay người vào trong quán bar, Tần Phong nhìn theo dáng cô quay đi thì hối hận, hối hận sao không nhẹ nhàng giải thích cho cô biết, sao không kiềm chế tâm trạng để kích động thách thức một người ngang bướng như cô. Đành thở dài theo cô vào trong.

Hải Quỳnh đi vào bên trong nhìn thấy hai người kia đang ngồi cụng chai bia với nhau, cả hai ngồi quay lưng về phía cửa nên không hề thấy Hải Quỳnh đi vào. Hải Quỳnh đang định lên tiếng xin lỗi thì nghe.

- Haiz! Đúng là tiếc quá. Cứ tưởng hôm nay được thoải mái vui vẻ chứ, không ngờ lại có kẻ nhảy ra phá đám – Một tên cảm thán thở dài tu chai bia uống ực.

Mấy cụm từ “ Thoải mái vui vẻ” khiến toàn thân Hải Quỳnh lạnh toát. Cô nuốt ực lời xin lỗi vào trong bụng, im lặng lắng nghe.

- Thôi bỏ đi, hai con nhỏ đó cũng không phải con gái nhà lành, chưa chắc còn trinh trắng gì, ngủ với tụi nó cũng chẳng thấy hứng thú gì – Tên còn lại đáp.

- Ừ, nhìn cái con bé Quỳnh hiền lành, cứ tưởng nó là con nhà đoàn hoàng, định bụng tối nay sẽ hưởng thụ em ấy trước, không ngờ chỉ xoay đi một lát thì đã có thằng phổng tay trên. Hóa ra con nhỏ đó cũng chẳng vừa gì, cố ý giả vờ hiền lành thục nữ trước mặt tụi mình.

Hải Quỳnh thấy sự giận dữ tỏa ra khắp người cô như có lửa dâng lên, nhớ lại những cái chạm như vô tình của chúng khiến cô nổi hết cả da gà. Cô siết chặt tay lại kìm nén để nghe bọn chúng nói hết.

- Nói gì thì nói, hai em này nhìn cũng ngon lành vô cùng, tuy không hưởng được mùi vị đầu tiên nhưng cũng hứa hẹn nhiêu sảng khoái. Định chuốc cho hai ẻm say rồi đưa đến khách sạn hưởng thụ nếu không có mấy cái thằng đó. Đúng là bực thiệt.

- Thôi bỏ đi. Tìm em khác lo gì, trên đời này thiếu gì gái để dụ. Dzô…

Hải Quỳnh đã không còn nhẫn nhịn được nữa, cô bước đến trước mặt hai tên này. Hai tên này nhìn thấy cô thì mắt sáng rỡ mà không hề biết rằng cô đã nghe thấy hết lời chúng, liền cười nói:

- Sao em lại quay lại đây, muốn đi chơi với bọn anh à – Hắn ta không chút khách sáo nói.

Hải Quỳnh không nói không rằng cầm lon bia trên bàn mở ra hất thẳng bia vào mặt hai tên này. Sau đó cúi xuống nhặt lấy túi xách của mình rồi quay người bỏ đi.

Mọi người chứng kiến cảnh Hải Quỳnh tạt nước vào hai tên này thì che miệng cười, ít nhiều gì hai người họ cũng có chút tiếng tăm. Hai tên này bị hải Quỳnh làm nhục giữa chốn đông người thì tức giận đứng phắt dậy đuổi theo cô hỏi tội.
Chương trước Chương tiếp
Loading...