Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 18: Một phần của quá khứ



“Tiểu Điệp… có ổn không?” nam nhân với mái tóc vàng óng được cắt tỉa một cách gọn gàng đi vào phòng nhìn phía bóng dáng bé nhỏ đang ngẩn ngơ nhìn trần nhà thiếu nữ lo lắng hỏi… phía ngoài cửa Johnson Smith nhìn vào trong phòng càng thêm đau lòng… Đáng lý ra ông không nên tổ chức buổi tiệc ở nơi đó.. có lẽ sẽ không có chuyện xảy ra như bây giờ…

“Ca?” đôi mắt không có tiêu cự nhẹ quay về hướng giọng nói phát ra mờ mịt gọi rồi đầu nhỏ khẽ lắc “Ta ổn… ca… ta không sao…” giọng nói thều thào không sức sống khiến ngoài cửa phòng Johnson càng thêm khó chịu… ông rất muốn đi tới Hiên Viên gia đập cho tên tiểu tử kia một trận…

Vũ Kỳ Phong nhìn phía muội muội của hắn cau lại đôi mày rồi thở dài đưa tay khẽ ôm cô vào lòng… bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy tấm lưng đang run rẩy một cách sợ hãi ôn nhu trấn an...

“Tiểu Điệp ngoan… có ca ca ở đây…. Sẽ không ai khi dễ được muội…” Vũ Kỳ Phong hôn hôn đỉnh đầu muội muội bảo bối nhẹ an ủi… đợi đến khi cô ngủ thiếp đi trong lòng mình hắn mới cẩn thận đỡ cô nằm ngay ngắn trên giường rồi đắp chăn cho cô… cả tháng nay nhìn phía gầy gò xanh xao tiểu muội khiến Kỳ Phong rất muốn giết người… nhất là khi công ty đối tác là Hiên Viên gia… kể từ ngày xảy ra chuyện hắn cũng đã rút đi năm hợp đồng hợp tác với bên đó…

Hợp đồng có lớn cũng không quan trọng bằng muội muội của hắn.. tuy hắn biết cô chỉ được cha nương nhận nuôi nhưng hắn chưa bao giờ xem cô như người ngoài mà ngược lại còn thương yêu cô gấp đôi những biểu muội của hắn… dù sao từ bé đến lớn Mộng Điệp cũng do tự tay hắn chăm sóc….

Nhìn phía ngủ say tiểu muội Vũ Kỳ Phong mím chặt bạc môi nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng rồi đi thẳng xuống phòng khách khuôn mặt âm trầm lợi hại…

Cầu hôn? Nực cười…

......

“Johnson… ta không ngờ tiểu tử kia lại gây ra chuyện lớn như vậy..” giọng nói thương lão vang lên một cách giận dữ cùng áy náy… ông chỉ vừa đưa lão bà đi du lịch ở Seaperia thăm lão hữu vậy mà vừa đáp chuyến bay về tới nhà đã nghe thấy chuyện động trời này…

Hiên Viên Hạo lão gia tử cùng thê tử đều cười khổ nhìn nhau một cách bất đắc dĩ… dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra… có nói gì thì cũng đã muộn… chỉ có thể nhìn thẳng vào tương lai mà quyết định hướng đi khác...

“Johnson… ta muốn Mộng Điệp trở thành cháu dâu duy nhất của Hiên Viên gia…” chỉ có cách này mới có thể giảm lấy tổn thương thấp nhất cho Điệp nha đầu… chỉ cần hôn lễ được diễn ra ông sẽ chính thức tuyên bố Điệp nha đầu hơn mười năm trước cũng đã đính ước với tôn tử… như vậy những lời đồn kia sẽ chuyển theo hướng khác hoàn toàn...

Chỉ là ông lại lần nữa lo lắng tôn tử sẽ kiên quyết không chấp nhận việc này… bàn tay to xoa xoa lấy thái dương đầy vẻ khó xử… không lẽ ông phải dùng gia pháp sao? Chỉ lo như vậy sẽ càng khiến mọi việc càng thêm tệ hại…

Johnson Smith nhìn phía lão hữu định mở miệng từ chối thì nghe thấy tiếng gầm lên giận dữ từ trên cầu thang lớn tiếng phản đối… bóng dáng anh tuấn đi nhanh xuống dưới lầu sắc mặt kiên quyết từ chối lời đề nghị...

“Ta không đồng ý.” Vũ Kỳ Phong nghe toàn bộ câu chuyện cảm thấy càng thêm tức giận…

Trong khi vài vị trưởng bối của Hiên Viên gia đến đây xin lỗi cầu hôn… thì hung thủ gây ra lại đang ở nơi nào? Đang vui vẻ cùng nữ nhân khác vẫn là bỏ lơ mọi việc như chưa từng xảy ra?

Hiên Viên Thần hắn coi muội muội nhà hắn là gì?

Xài xong dễ dàng vứt bỏ? Muốn kết hôn cũng không phải ý của hắn…

“Kỳ Phong… chúng ta biết ngươi không muốn chấp nhận Thần nhi… nhưng mà bọn ta không thể để thanh danh của Điệp nha đầu bị hủy hoại” Đông Phương Ngọc Hoa ngửa đầu lên thở dài nói… bữa tiệc hôm đó tuy nói chỉ những người thân thuộc đến dự nhưng đều là những bậc cha chú có tiếng tăm… chưa kể có rất nhiều người đã biết chuyện này… cả tháng nay cứ đến văn phòng là bà lại nghe rất nhiều phiên bản khác nhau về Mộng Điệp…

Nào là tìm cách leo lên giường nam nhân… nào là câu dẫn vu oan cho người tốt… còn nói gì mà ghen tỵ với Hải đại tiểu thư nên mới làm tiểu tam phá tình cảm của người khác...

Nhiều khi Ngọc Hoa rất muốn cầm lấy tập hồ sơ quăng hẳn vào cái mồm của họ nhưng lại vẫn phải kìm nén… cứ nghe những lời như vậy bà lại cảm thấy vô cùng tức giận… Hải gia có gì là tốt? Nương của Hải Nhiên Vi là tiểu tam giật chồng của khuê mật của bà… còn Hải gia đại tiểu thư đâu… cô ta xứng?

“A di… các ngươi đều biết muội muội ta là người thiệt thòi nhất trong chuyện này … nhưng điều đó không có nghĩa muội ấy bắt buộc phải kết hôn cùng kẻ đã hại mình như vậy.” Vũ Kỳ Phong lắc đầu một cách kiên quyết phản đối cuộc hôn nhân không có tình yêu… hắn đã sai người tìm kiếm manh mối có liên quan đến sự việc đêm đó nhưng vẫn chưa có kết quả… mọi dấu vết đều được xóa đi một cách gần như hoàn hảo… khiến người ta liên tưởng đến một cuộc âm mưu chính trị… dù sao kỳ bầu cử sắp tới mà Hiên Viên gia cũng có người tham gia cuộc bầu cử lần này…

“Ta biết… nhưng Phong nhi.. ngươi có hay không nghĩ tới thanh danh sau này của con bé? Ở giới thượng lưu này đáng sợ nhất là miệng lưỡi người đời.” Leisa nhìn phía nhi tử run run nói… hốc mắt đỏ bừng bả vai lại run rẩy lợi hại… làm sao bà không muốn nữ nhi của mình được hạnh phúc? Nhưng mà Điệp nhi chỉ mới mười bảy tuổi… cái tuổi này của con bé đối với những lời đồn đại của dư luận chỉ như chiếc lá bé nhỏ giữa đại dương…. sóng êm thì trôi hững hờ… sóng lớn thì dập nát biến mất…

Vũ Minh nhắm mắt lại ôm lấy thê tử của mình… bất quá bàn tay đặt trên thành ghế sopha nắm lại thật chặt lộ rõ mu bàn tay đầy gân xanh nói rõ ông đang rất tức giận… ông không ngờ ngày ông cùng thê tử trở về sau chuyến công tác để tham gia buổi sinh nhật lại xảy ra chuyện đáng chết như vậy… nếu không phải có thê tử ngăn cản ngay khi nhìn vào thân thể yếu ớt đang run rẩy của nữ nhi trong căn phòng đó ông đã dùng dao đâm chết tên tiểu tử đang ngủ trên giường..

Cầm thú!
Chương trước Chương tiếp
Loading...