Đời Này Không Đổi

Chương 14



Sau câu nói đó của tôi, Vỹ lần này cũng dứt khoát nổ máy rời đi. Tôi đứng dưới ánh điện dường nhìn bóng dáng chiếc xe khuất hẳn lúc này đi tiếp về phía cổng mở cửa bước vào, nào ngờ còn chưa đóng, ở bên cạnh liền cất lên giọng nói đầy lạnh lẽo. Tôi nhận ra người đó là Nam.

– Nửa đêm chạy thục mạng, tôi còn tưởng cô bị làm sao? Hóa ra là cô bận rộn xuống để gặp người ta à?

– Anh ở đây từ bao giờ?

– Đủ để nhìn thấy mọi chuyện. Sao, không còn điều gì để nói nữa?

– Anh muốn tôi nói cái gì bây giờ? Nếu tôi nói là tôi xuống lấy đồ, liệu anh có tin không?

Tôi hỏi ngược lại Nam. Anh không trả lời, tôi khẽ cười rồi nói tiếp.

– Anh đã không tin rồi thì anh còn hỏi làm gì nữa.

Nói xong, tôi bước đi tiếp. Nam đi ở đằng sau tôi, có lẽ vì sợ ầm ầm sẽ khiến cho người trong nhà dậy nên anh cố nhịn cho đến khi lên tới phòng, lúc này cũng mới liếc mắt nhìn xuống chiếc túi đựng một đống thuốc tôi đang cầm trên tay, lạnh giọng chất vấn tiếp.

– Cô với anh ta có quan hệ gì?

– Tôi đã bảo với anh rồi. Chúng tôi chỉ là quen biết.

– Quen biết bình thường mà cần phải đến mức nửa đêm gõ cửa mang thuốc đến cho nhau. An, cô tưởng tôi là một thằng ngu sao?

– Tôi đã từng giúp đỡ người ta, nên bây giờ người ta trả ơn tôi. Cũng giống như người đàn bà kia là thư ký quan trọng của công ty anh, nên anh không nỡ làm phật lòng cô ta. Chồng à, chúng ta giống nhau cả thôi.

Đối với lời mỉa mai này, tôi thật sự không muốn nói, nhưng nhìn cái thái độ của anh, tôi không nhịn xuống được. Tôi cảm thấy Mai nói rất đúng, đoạn tình cảm này tôi nên nhìn lại, mù quáng chạy theo nó nhưng một ngày vui vẻ vẫn chưa nhận được, đấy không phải là chung thủy nữa, mà người ta gọi là dại dột, là ngu xuẩn. Nhất là khi đứa bé mất đi, không một ai trong nhà chồng ở bên cạnh tôi, điều này càng không thể nào chấp nhận được.

Cứ tưởng câu chuyện đến đây sẽ kết thúc, nhưng không phải. Nam bị tôi khiêu khích đến mức tức giận đùng đùng, anh kéo mạnh tay tôi kéo ngã xuống giường, sau đó cả thân hình cao lớn đè lên người tôi, khóa chặt tôi trong vòng tay của mình khiến cho tôi có muốn nhúc nhích cũng không được. Chúng tôi giằng co nhau, người này cảnh cáo người kia, tôi không chịu được nghiến răng.

– Buông tôi ra.

Môi mỏng của Nam vẫn mím như cũ, sắc mặt anh lạnh lùng đầy khắc nghiệt, trong ánh mắt không ngừng chuyển động. Anh khoá tôi trong vòng tay của mình, từ trên cao nhìn xuống gương mặt tái nhợt của tôi, tay nâng cằm tôi, ngón tay vuốt ve môi tôi, trầm ngâm im lặng 1 lúc mới giễu cợt.

– Cô cấm chồng cô không được động vào cô, nhưng lại cho thằng khác động vào?

Khoảnh khắc đấy, tôi cảm thấy miệng mình bị khô, đôi môi nhợt nhạt cắn đến đau nhức. Tôi không dám nhìn vào cặp mắt lạnh lùng đầy sắc lạnh của anh, anh chỉ mới chạm nhẹ vào người tôi là tôi đã có cảm giác mình sắp bị đối diện với án tử, chỉ cần nhúc nhích là kiểu gì cũng bị phanh thây.

Lấy hết can đảm, tôi ngước lên nhìn thẳng vào mắt anh, giấu nhẹm đi sự sợ hãi trong lòng, giọng khàn khàn nói.

– Tôi thấy anh không được bình tĩnh, tôi không muốn nói chuyện vào lúc này.

– Bắt buộc phải nói.

– Nửa đêm rồi, anh lại định để cho mẹ anh sang đây tìm tôi chửi ầm lên như vừa nãy à?

– Cô cũng biết sợ. Biết sợ mà còn dám để đàn ông tìm đến tận nhà?

Nam đưa mắt nhìn tôi, sau một hồi lâu anh nở nụ cười lạnh, ngón tay thon dài mạnh mẽ từ trên cằm tôi trượt xuống dưới cổ, nhẹ nhàng mơn trớn, dường như muốn nắm lấy hơi thở tôi, cũng như có thể bóp chết tôi bất cứ lúc nào.

– Lúc cô nói đứa bé mất, cô nằm một mình ở bệnh viện không ai chăm sóc, trong lòng tôi đã dấy lên sự áy náy. Tôi đã nghĩ từ bây giờ tôi nhất định sẽ thay đổi, sẽ bù đắp cho cô. Nhưng mà bây giờ.. nghe chừng cô có một chiếc lốp dự phòng mới rồi nhỉ?

Nói xong, lực nắm ở cổ tay tôi thêm nhiều hơn, tôi cả kinh, theo bản năng muốn rút về, nhưng bàn tay nóng bỏng kia vẫn tiếp tục siết chặt.

– Có phải cô muốn ly hôn để chạy theo tên đó, đúng không?

Giọng nói khàn khàn trầm tĩnh vang lên trên đỉnh đầu mang theo ra lệnh, tôi nghe thấy Nam hít vào một hơi thật sâu sau đó lại thở ra, anh kiên nhẫn hỏi lại trước sự im lặng của tôi.

– Đúng không?

Sự thật Vỹ là anh trai của tôi là bí mật của gia đình không được phép tiết lộ, bởi đó là ý của anh. Nhưng mà nếu không trả lời, thì Nam cũng không để yên, nên cuối cùng suy đi tính lại một hồi, tôi cũng nhìn thẳng vào mắt của anh, cất giọng nói.

– Chuyện đó không liên quan đến anh ta. Bản thân anh thừa biết tôi đề nghị ly hôn là vì vấn đề gì?

Tôi cười nhạt, còn đang định nói thêm nhưng lúc này huyệt thái dương lại giật giật khi bản thân cảm nhận được hơi thở nóng rực của Nam rơi trên cổ mình, sau đó đột nhiên anh bảo tôi.

– Mấy năm qua vẫn gầy như thế.

Trong đầu nổ ầm lên một tiếng, môi tôi run run. Ngày đó, tôi say mê sắc đẹp và sự tài giỏi, kiên cường của anh nên dù anh có đuổi, có nói những lời cay độc, tôi vẫn cố chấp bám theo, bởi lúc ấy tôi nghĩ đơn giản, chỉ cần tôi kiên trì thì kiểu gì cũng lay động được trái tim băng giá của anh. Kể cả sau này gặp lại nhau dù mấy năm xa cách, tình cảm của tôi dành cho anh vẫn mãnh liệt như thế, có điều tôi không còn ngây thơ như trước kia, phô trương ra bên ngoài cho toàn thế giới nhìn thấy mà thôi.

Ánh mắt thâm thúy của Nam nhìn tôi, một tay anh siết chặt lấy tay tôi, một tay đưa lên chôn thật sâu vào tóc của tôi, môi mỏng nhẹ nhàng nói.

– Ngày mai tôi đưa cô đi bệnh viện khám lại.

– Không cần đâu. Anh đưa tôi đi, để mẹ anh biết được mẹ anh lại khó chịu với tôi. Tôi không chịu được.

– Cô cũng có thể nói sự thật với mẹ tôi, tôi tin là bà sẽ không bao giờ dám mắng cô nữa.

– Sự thật? Sự thật gì?

– Sự thật cô là con gái của chủ tịch Hoàng Long. Sự thật sự nghiệp của tôi thành hay bại đều nằm trong tay của cô.

Đối với một người đàn ông, sự nghiệp chính là thứ quan trọng nhất để khẳng định tài năng cũng như sự cố gắng của họ có tài giỏi hay không? Việc bị đe dọa bởi một ai khó là một việc khiến cho họ không những khó chịu mà còn cực kỳ phẫn uất, nên việc Nam chán ghét tôi và không ưa tôi cũng là hành động dễ hiểu mà thôi. Chỉ là bây giờ đột nhiên anh lại bảo tôi nói chuyện này với mẹ anh, rốt cuộc ý của anh là như thế nào? Mỉa mai tôi sao?

.Im lặng vài giây, tôi đáp lại

– Đã thức đến giờ này rồi, chúng ta nói chuyện với nhau nghiêm túc được không?

– Cô muốn nói cái gì? Muốn tôi xin lỗi cô, sau đó hạ mình cầu xin cô giơ cao đánh khẽ với cái công ty rách của tôi à?

Từng câu từng lời như là dao sắc đâm vào ngực mang tới cơn đau lan tràn toàn thân, tôi thở dài nhìn vào đôi mắt của Nam, cười nhạt.

– Chẳng nhẽ trong mắt anh, tôi lúc nào cũng chỉ là một kẻ đe dọa đến sự nghiệp của anh? Anh chưa bao giờ coi tôi là một con người bình thường được sao?

Trước đó, tôi đã từng rất mong muốn có một tình yêu điên cuồng hạnh phúc, nhưng mà bây giờ tôi nhận ra rằng, tình yêu hóa chẳng qua chỉ là câu chuyện cổ tích, là một giấc mộng không hề chân thực. Hoàng tử từ trước đến giờ đều không là của lọ lem, mọi thứ như váy vóc hay cỗ xe bí đỏ qua 12 giờ cũng đều biến mất hết, tất cả chỉ là truyện cổ tích lừa người mà thôi.

Nét cười nhợt nhạt, vô lực hiện trên bờ môi, tôi khẽ lắc đầu tự giễu bản thân.

– Tôi chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ uy hiếp anh bất cứ một cái gì cả. Anh có biết từ khi lấy nhau đến bây giờ, thứ tôi mong muốn là điều gì không?

Nói đoạn tôi thu ánh mắt lại, đồng tử đến cuối cùng cũng cay xè, lệ thấm ướt vành mi nhưng vẫn kiên cường cố chịu đựng để không rơi xuống. Giờ khắc này, lòng tôi tựa như tro nguội. Lời nói mà trước giờ tôi chưa từng mở miệng nói với anh, chưa từng nghĩ mình mình sẽ nói với anh, hôm nay cũng đã tan thành bọt nước.

– Tôi muốn cùng với anh xây dựng một cuộc hôn nhân đúng nghĩa. Tôi muốn anh có thể quay đầu lại nhìn tôi, và rồi anh sẽ biết, tôi đã yêu như thế nào.

Khi bản thân nói đến đây, tôi khẽ nhắm mắt rồi lại mở, động tác chậm chạp, dù đã cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống nhưng không được. Tôi đã khóc, khóc nấc lên từng hồi, còn Nam thì ngẩn người nhìn tôi với ánh mắt đầy phức tạp. Có lẽ anh thật sự không dám ngờ đến có một ngày tôi lại bộc bạch cảm xúc thật của mình như thế này..

Một phút, hai phút, rồi đến năm phút trôi đi, không một ai nói gì, bầu không khí càng trở nên ngột ngạt đến khó chịu, cuối cùng tôi lại phải dồn hết can đảm để phá tan nó.

– Những gì anh muốn nghe tôi cũng đã nói rồi. Bây giờ anh để cho tôi đi ngủ được chưa?

Nói xong, tôi nhân lúc Nam không để ý, đẩy người anh sang một bên, chống tay ngồi dậy. Thế nhưng, vào khoảnh khắc ấy, anh lại kéo tay tôi lại, dùng lực siết rất mạnh, cơn đau ập tới làm tôi phải nhăn mày lại vì không chịu nổi, chỉ có thể hít mấy hơi thật sâu, môi mấp máy.

– Anh còn muốn sao nữa? Nói rõ ràng như vậy rồi vẫn chưa khiến cho anh cảm thấy thoải mái à?

– Ngày mai tôi đưa cô đi viện khám lại.

– Tùy anh thôi.

– Có muốn ra ở riêng không? Tôi có một căn hộ ở bên TimeCity, nếu cô muốn, chúng ta có thể chuyển đến đó. Ngày mai chuyển đi cũng được.

Vừa nói, Nam vừa đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc tôi, lặng lẽ lau nước mắt cho tôi, hành động mà trước giờ có đánh c.hết tôi cũng không ngờ có ngày nó xảy ra như thế này. Một khắc ấy khiến cho cảm xúc trong lòng tôi đảo lộn, vô thức nhìn anh thật lâu, sau đó khó khăn lắm mới cất giọng hỏi lại.

– Anh nói thật sao?

– Ừ. Ra ở riêng, cô cũng sẽ thoải mái hơn rất nhiều vì không phải chịu đựng những lời nói vô lý của mẹ tôi. Có muốn không?

– Đương nhiên là muốn. Nhưng mà mẹ anh… sẽ cho sao? Anh định giải thích thế nào đây?

– Đừng lo. Việc này tôi là người đề nghị, thì ắt tôi sẽ có cách làm mọi thứ thuận lợi.

– Nhưng mà tôi còn có một điều kiện nữa?

– Điều kiện gì?

– Về việc cô nhân tình của anh. Nếu chúng ta ở riêng rồi, tôi hi vọng… anh hãy nói chuyện với cô ta, bảo cô ta đừng đến làm phiền không gian riêng của căn nhà nhỏ đó. Tôi không thích.

Nghe tôi nói vậy, Nam không đáp, cả hai chúng tôi đều rơi vào trầm lặng. Anh ở trước mặt tôi, hơi thở của anh nhẹ nhàng, ấm áp lướt trên khuôn mặt tôi, cánh tay dài vươn ra ôm lấy tôi. Khoảnh khắc ấy, tôi bất giác giật mình, ánh mắt luống cuống giống như động vật nhỏ đang hoảng sợ trước một con dã thú hung dữ. Mà trong mắt của người trước mặt, lại chỉ thoáng xuất hiện một tia sáng lạnh lùng, sau đấy không nói không rằng cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi của tôi.

Bên tai nổ ầm một tiếng sét thật lớn, tôi bị anh khống chế, lông mi hơi hơi run rẩy, mắt mở lớn nhìn. Ngoại trừ cái đêm chúng tôi vô tình bị cuốn vào nhau đấy, thì đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn tôi một cách nhẹ nhàng và tự nguyện như vậy. Mặc dù tôi không biết là hiện tại nó đang mang theo cảm xúc gì, nhưng tôi thừa nhận nó lại lần nữa khiến cho trái tim tôi lung lay. Nhất là khi anh vòng tay dùng lực hơn, đẩy ngã tôi xuống giường, bàn tay thăm dò vào trong áo mỏng manh vuốt nhẹ, tôi cảm giác người mình như nổ tung ra. Nhưng rồi thật may, ý chí sót lại cuối cùng cũng nhắc nhở tôi đang trong hoàn cảnh không thể, nên tôi một lần nữa đẩy Nam ra khỏi người mình, nghiêm tục bảo anh.

– Sắp tới tôi sẽ đi làm.

– Có muốn đến Thành Nam không? Công ty của tôi tuy không lớn giống như Hoàng Long, nhưng đãi ngộ cũng không phải là thấp. Chưa kể ở đó cũng đúng với chuyên ngành cô theo học.

– Không cần, tôi đã nhờ bạn tôi xin cho vào đài truyền hình rồi. Ngày mai tôi đến nộp CV, nếu được thì có thể sẽ đi làm luôn.

– Làm phóng viên?

– Ừ.

– Làm phóng viên công việc vất vả, nay đây mai đó, sức khỏe cô lại không được tốt, cô theo nghề đó làm gì?

– Tôi cảm thấy hợp với mình là được.

Trước sự cứng rắn và cương quyết đấy, Nam biết là không thể thay đổi được ý kiến của tôi nữa nên cũng đành gật đầu, đồng ý để tôi tự do quyết định mọi thứ của mình. Sau khi tôi xin việc ở đài truyền hình xong, chồng tôi cũng đề cập với mẹ chồng việc bà cho chúng tôi ra ở riêng nhưng không được bà đồng ý. Hai mẹ con xảy ra tranh cãi vô cùng gay gắt, và đương nhiên mũi nhọn của mẹ chồng lại lập tức hướng về tôi. Bà cho rằng tôi là người xúi giục con trai bà nên cực kỳ căm phẫn tôi, chửi tôi không thương tiếc, thậm chí cả dượng – người trước giờ luôn trầm ổn và im lặng trước mọi thứ bây giờ cũng can thiệp vào. Lúc ấy, tôi thật sự cảm thấy rất phiền, quyết định nửa lời không nói, chỉ liếc mắt sang nhìn Nam đang ngồi lướt điện thoại ở ghế. Anh vẫn tỏ thái độ không quan tâm quá nhiều, nhưng tôi biết nhân lúc tôi đi làm, anh đã nói gì đó, cho nên buổi tối ăn cơm, dù miễn cưỡng nhưng mẹ chồng tôi đã đồng ý việc cho chúng tôi ra ở riêng ở căn hộ bên Timecity.

Sau khi chuyển đi, quả thật cuộc sống của tôi cơ bản đã trở nên dễ thở hơn nhiều. Tôi có không gian riêng của mình, có công việc, có thêm những người bạn mới, lúc buồn thì sẽ rủ họ đi chơi cho khuây khỏa. Về phần Nam, công việc anh vẫn bận rộn, nhưng anh đã thay đổi ít nhiều, thường tranh thủ về nhà với tôi hơn, ăn những món tôi nấu, mỗi ngày qua đi cũng dần dần thay đổi thái độ với tôi. Về phần cuộc sống sinh hoạt vợ chồng, từ sau khi ra ở riêng đến nay, chúng tôi có thêm 2 lần nữa, tuy nhiên hoàn cảnh để nó xuất hiện cũng thật oái oăm vô cùng. Còn Vỹ, sau cái lần mang thuốc cho tôi vào lúc nửa đêm ấy, từ đó về sau, mối quan hệ của chúng tôi lại trở về vị trí ban đầu. Anh không còn gọi điện cho tôi hay nhắn tin cho tôi nữa, tôi trở về nhà cũng không gặp được anh, đến công ty tìm thì lễ tân bảo anh đi công tác triền miên, không thường xuyên ở Hà Nội.

Cứ thế, tôi ngồi ngẩn người để bản thân trôi dạt cảm xúc của mình, lâu đến nỗi ở đối diện, Nam có gây ra tiếng động gì cũng không đủ ảnh hưởng. Mãi cho đến khi anh gọi tên tôi lần nữa, và nhắc lại việc tối nay cùng với anh đi dự tiệc, bản thân tôi mới giật mình nhìn sang, gật đầu đồng ý.

Buổi chiều, sau khi cố gắng làm xong việc, tôi cũng tức tốc thu dọn đồ đạc để về nhà. Lúc băng qua đường, tôi suýt nữa bị xe tông vì tự nhiên đứng khựng lại giữa đường, dường như lúc ấy tôi đã thấy Vỹ. Tôi nói “dường như” là bởi tôi cũng không chắc lắm, chỉ là bóng lưng của người ở bên kia đường rất quen thuộc, loáng cái đã lạc khỏi tầm mắt. Tôi thất thần một hồi sau đó không hiểu sao lại cắm cổ chạy theo, nhưng rồi bước chân của người ta lại rất nhanh, loáng một cái đã ngồi vào chiếc ô tô sang trọng, sau đó cứ thế biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Tôi gọi điện, vẫn như cũ, cuộc gọi đều chuyển sang máy bận, mấy cuộc đều thế. Đến nước này, tôi cũng lờ mờ đoán ra được, dường như mọi thứ không chỉ còn là trùng hợp nữa, mà là cố tình.

Về đến biệt thự, tôi đã nhìn thấy Nam ngồi ở phòng khách làm việc, biết là anh đang đợi mình nên tôi đành phải giải thích.

– Ở nhà đài có một số việc cần phải giải quyết ngay, cho nên…

– Không sao. Em đi thay quần áo đi. Chúng ta vẫn còn kịp giờ.

– Em biết rồi. Mà lần này, anh định đưa em đi dự tiệc ở đâu?

– Cứ đi rồi sẽ biết.

Tự dưng hỏi câu này, tôi cũng có cái cớ của nó, bởi lẽ từ trước đến giờ Nam chưa từng đưa tôi tới tham gia những cuộc gặp gỡ kiểu này. Đột nhiên kéo tôi đi theo, rốt cuộc ý tứ là gì tôi cũng không biết? Thế nhưng dù tôi có thắc mắc thế nào, anh cũng không hề trả lời..

Sửa soạn xong, tôi với Nam cũng được tài xế của anh đưa đến buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn cao cấp ở bên khu vực Hoàn Kiếm. Lúc bước vào, bên trong rất đông, chồng tôi thì lại là một trong những giám đốc đang trên đà phát triển nên có nhiều người chạy đến chào hỏi vô cùng. Nhất là khi nhìn thấy tôi, ai nấy cũng đều tỏ ra ngạc nhiên, nheo mắt hỏi.

– Cô gái này là..

Đối với câu hỏi này, tôi quả thật cũng tò mò không biết là Nam sẽ giải thích như thế nào, nên cũng nhín thở chờ đợi. Tuy nhiên, sự lo lắng ấy của tôi quả thật dư thừa, bởi ngay lập tức sau đó, Nam chỉ khẽ đáp lại bằng một nụ cười, không hề nói thêm gì. Hành động này của anh quả thật khôn ngoan, bởi đối phương có muốn đoán già đoán non cũng không có một dữ liệu chắc nịch nào khẳng định về mối quan hệ của chúng tôi cả. Cùng lắm họ sẽ nghĩ rằng, tôi cũng giống như là Vy, đều là người đàn bà trên giường với anh mà thôi..

Đứng bên cạnh tôi khoảng chừng thêm vài phút, sau khi nhìn thấy một đám người ngoại quốc đang từ từ bước ra từ một góc của lối VIP, Nam cũng quay sang dặn dò tôi một hồi rồi tiến lại phía họ. Còn lại một mình, tôi quay người hướng về khu vực rượu nhờ nhân viên rót thêm cho mình một cốc, đang định đưa lên miệng uống thì bất chợt nghe thấy giọng nói của Vy cất lên ở bên cạnh.

– Hình như đây là lần đầu tiên An đến những nơi như thế này nhỉ? Có thấy lúng túng chỗ nào không? Nếu có thì cứ bảo với Vy, Vy chỉ giúp cho. Dù sao thì chúng ta cũng có thể coi như là bạn của nhau, phải không?

Những lời này người ngoài nghe vào thì cảm thấy dễ nghe thật ấy, nhưng mà với tôi thì chẳng khác gì một câu mỉa mai đầy cay độc. Có ngu tôi cũng hiểu được cô ta đang ám chỉ người như tôi đến những nơi này không xứng đáng, nhất là đi bên cạnh Nam. Tuy nhiên, cô ta lại quên mất một điều là tôi của bây giờ không dễ dàng bắt nạt giống như lần trước, vì thế bản thân đối với những lời này chẳng tỏ ra tức giận, ngược lại còncầm chén rượu rồi mỉm cười bằng một nụ cười chuyên nghiệp nhất, nói.

– Tôi cảm thấy với số lần gặp nhau của tôi với cô Vy đây, việc bảo chúng ta là bạn hình như cũng hơi nhanh rồi. Còn nữa, hình như cô Vy không biết tôi từng là du học sinh ở Ofoxd và đã từng làm việc ở Anh 2 năm nhỉ?

– Tôi nghe nói những người học ở Ofoxd đều rất giỏi, quả nhiên không sai chút nào. An không những giỏi trên phương diện công việc, mà còn giỏi ở những lĩnh vực khác nữa.

– Cô nói như vậy là sai rồi. Tôi không phải cái gì cũng giỏi đâu. Ví dụ như.. giỏi diễn kịch và đâm sau lưng người khác, việc này tôi không biết làm.

Khi tôi nói ra những lời này, sắc mặt của Vy ngay lập tức cứng lại, đoán chừng là tức giận lắm rồi. Tuy nhiên vì chỗ này toàn là những người có máu mặt, cho nên cô ta cũng không dám hành sự liều lĩnh, cuối cùng vẫn phải giả bộ mỉm cười, chạm cốc với tôi một cái rồi mới quay người rời đi. Mà tôi, cũng chán nán với cái sự ồn ào này nên ngửa cổ uống hết cốc rượu, mắt cũng đảo quanh tìm Nam rồi bước lại bảo với anh là tôi muốn đi ra ban công. Thế nhưng, vừa mới bước được có vài bước, đôi chân tôi đã khựng lại bởi lúc này từ phía cửa, bóng dáng cao lớn của Vỹ đang từ từ bước vào.

Buổi tối hôm nay, không phải là nói quá nhưng sự xuất hiện của anh nghiễm nhiên biến anh trở thành một người hoàn hảo nhất, đáng chú ý nhất. Có điều, còn đáng chú ý hơn nữa chính là một người trước giờ chưa từng có tin đồn yêu đương với ai, lúc này bên cạnh lại xuất hiện một người phụ nữ. Người phụ nữ rất đẹp, nhẹ nhàng giống như cánh hoa hồng kiều diễm, nếu để so sánh thì chính là một viên pha lê sáng bóng, tốt nhất nên bảo quản trong tủ kính, đứng bên cạnh anh quả thật chính là xứng đôi vừa lứa.

Cứ thế, bầu không khí im lặng mất mấy giây cũng có người lên tiếng phá tan đi nó. Tôi nghiêng đầu nhìn sang, đó là một người đàn ông Pháp, anh ta cười tươi đi lại bắt tay với Vỹ, nói.

– Cậu đấy nhé, lúc nào cũng mang đến cho người khác bất ngờ. Không phải là đang ở Trung Quốc sao?

– Mới xuống máy bay thôi.

– Mà cô gái này là…

– Cô ấy là bạn gái của tôi đêm nay.

Khi nói xong những lời này, đôi mắt của Vỹ ngay lập tức liếc nhìn về phía tôi, cái nhìn mang theo sự dò xét khiến tôi áp lực đến khó thở. Chưa kể ở bên cạnh, cái nắm tay của Nam càng thêm siết lại, nét mặt vui vẻ hồi tối bây giờ đã chuyển sang lạnh lùng, có một chút tái nhợt.

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy dường như người chồng này của tôi đang muốn bóp nát cánh tay tôi vậy. Đau vô cùng…
Chương trước Chương tiếp
Loading...