Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Chương 54: Làm thêm trong kỳ nghỉ



Rốt cục cũng đến kỳ nghỉ đông đầu tiên trong đời sinh viên của tôi, thế nhưng thứ chờ đợi tôi lại là một công việc mới toanh, chỉ vì để bồi thường cái áo tôi đã làm hư của tên cầm thú kia. Cái người này đúng là khiến cho người ta lúc yêu cũng phải tan nát cõi lòng, mà khi hận cũng thế!

Vì đây là lần đầu đi làm công, tôi quyết định bắt đầu với KFC, ít nhiều gì tôi cũng phải vào được doanh nghiệp nước ngoài, điểm xuất phát rất cao đúng không? Ngày đầu tiên đi làm, tôi hơi khẩn trương, lại nói với khách hàng "Chào mừng đến gặm gà"! Nghĩ lại thực ra chỉ thiếu một chữ, hơn nũa cách thức diễn đạt của tôi rất chính xác, nói thẳng luôn về tính chất sự việc.

Buổi sáng, KFC mới ra món thịt sườn xiên, một khách quen đọc truyện cười trên mạng, cố tình nói: "Cho tôi một phần ‘Máu me bầy nhầy’ nào."

Tôi lấy một bọc sốt cà chua ra, tươi cười trả lời: "Đề nghị anh dùng thêm với một gói sốt cà chua, thế mới càng giống!" Sau đó tôi ghé sát vào người khách hàng đó nói: "Anh trai của tôi cũng thích KFC, chủ yếu là anh ấy thích hình ảnh sốt cà chua rưới trên thịt! À, sẵn tiện cho anh biết, anh ấy là bác sĩ đó!" Vị khách hàng không mua đồ nữa mà xoay người bỏ đi luôn.

Buổi trưa, có một cô bé chạy đến, gọi tôi: "Anh ơi, cho ... em thêm giấy ăn ạ!" Tôi cười đưa cho nó: "Đây, của em nè bé, nhưng mà chị không phải là anh."

"À, chú ơi, cảm ơn chú!" Cô bé nói xong liền chạy đi, để lại tôi tức giận trợn trắng mắt. Cô bé này, thật chẳng đáng yêu chút nào!

Buổi tối giờ đông khách, có một khách hàng chọn phần ăn có món cần phải chờ vài phút, kết quả anh ta chửi mát: "FUCK!" Tôi nghe xong cảm thấy rất khó chịu, vì vậy nói: "Nơi này của chúng tôi là KFC, KFC! FUCK bỏ đi KFC thì không thể thiếu anh (U) được!"

Mới làm một ngày, tôi đã chủ động nộp đơn xin nghỉ việc, mọi người ở đây suốt ngày nhắc hàng nghìn lần đến ngực, mặc dù là nói đến ngực gà nhưng vẫn gây ra tổn thương tinh thần rất lớn với tôi. Công việc của công ty nước ngoài nhiều, nặng nhọc, tiền lương lại rất ít, tôi vẫn nên tìm công việc nào đó của công ty trong nước thì hơn, vì vậy tôi quyết định chuyển mục tiêu sang quán ăn.

Vốn cứ nghĩ tương lai công việc sẽ khả quan, không ngờ sau khi đi phỏng vấn ở vài nơi, mới phát hiện lòng người đã thay đổi, ngay cả người bán hàng cũng yêu cầu phải trẻ tuổi xinh đẹp, nếu bạn không đẹp thì không thể nào trúng tuyển, bề ngoài mà ảnh hưởng đến tâm trạng ăn uống của khách hàng thì càng không thể đỗ. Tôi không khỏi nghĩ lại về KFC – doanh nghiệp nước ngoài thật là tốt, không quá chú trọng bề ngoài của nhân viên, chỉ chú trọng hiệu suất làm việc, ai thèm quan tâm anh nhìn tôi có muốn ăn hay không, dù sao cũng chỉ là bữa ăn nhanh thôi mà!

Cuối cùng, tôi lựa chọn nhận lời mời của quán cà phê. Quản lí lúc đầu không đồng ý thuê tôi, tôi vận động anh ta một hồi: "Tôi nghĩ mình rất hợp với công việc ở đây. Đầu tiên, phần lớn khách hàng ở đây là những cặp tình nhân hoặc là bạn bè trên mạng hẹn gặp nhau, trong tình huống này, có cô gái nào lại hy vọng thấy một nhân viên phục vụ còn đẹp hơn mình chứ? Đó chính là ưu thế của tôi, không có người phụ nữ nào đố kỵ với bề ngoài của tôi cả! Còn nữa, anh cũng không muốn khi nhân viên làm việc lại cứ xán lại gần nhau, nhìn tôi đi, anh có thể yên tâm về hiệu suất làm việc của nhân viên nam! Thứ ba, nơi này kinh doanh nghiêm túc, anh nhất định sẽ không hy vọng người bán hàng quá mức xinh đẹp, rồi lại có mấy tên háo sắc hỏi phải chỗ này làm ăn bất chính không. Nhìn thấy tôi, bọn họ tuyệt đối sẽ không hiểu lầm! Cuối cùng, đèn ở đây rất mờ, có thể thích hợp để che đi vẻ ngoài của tôi."

Vì vậy, tôi thuận lợi được nhận.

Ngày đầu tiên tôi không phạm lỗi lầm gì lớn, chỉ mắc một số lỗi nhỏ thôi. Một là lúc khách hàng bảo tôi ghi hóa đơn, tôi không nghe kỹ, "Học viện kỹ thuật Trung Quốc" viết thành "Đảng cộng sản Trung Quốc"; còn một việc là lúc khách hàng hỏi đường: "Đi ra kia là đường Hoàng Hà phải không?" Tôi gật gật đầu, "Vâng! Đó là đường Hoàng Tuyền!" ; còn nữa, lúc đóng cửa, có khách đến, tôi lễ phép trả lời: "Đã muộn rồi, chúng tôi không tiếp khách nữa!"

Cứ như vậy, tôi bắt đầu sống cuộc đời làm công khổ cực. Bởi vì giờ tan tầm quá muộn nên tôi đành ở lại ký túc xá của nhân viên.

Ngày thứ ba đi làm, có khách đến, tôi qua phục vụ, ai ngờ lại là bác sĩ Võ và Vũ Đạo. Bác sĩ Võ vừa thấy tôi, lập tức giang rộng hai tay, "Tiểu Dung, mau lại đây cho anh ôm một cái, nhìn em gầy đi không ít!"

"Anh cả, em còn đang làm việc mà." Tôi tránh xa móng vuốt của anh.

Vũ Đạo thản nhiên ngồi xuống, như một vị đại gia: "Cho tôi một ly cà phê Blue Mountain."

"Các anh rốt cuộc có chuyện gì?" Tôi sợ quản lí tức giận, muốn nhanh trở lại làm việc.

Vũ Đạo nâng mí mắt, ngạo mạn nói: "Em luôn nói chuyện với khách hàng như vậy ư?"

Nhìn thái độ kiêu ngạo kia của Vũ Đạo, thật muốn dùng cái khay trong tay đập anh ta, nhưng cuối cùng tôi chỉ trừng anh vài lần rồi liền đi làm cà phê.

Lúc bưng tới, tôi cũng cố ý nói: "Cà phê của anh đây, quý khách." Trong miệng còn nói thầm: "hưởng thụ sự phục vụ của tôi vui vẻ như vậy sao?"

Vũ Đạo nhàn nhã bưng cà phê lên, nhàn nhạt nói: "Cũng bình thường thôi."

Tôi tức giận trợn cả mắt lên.

Vũ Đạo bảo tôi ngồi cạnh anh, tôi một chút cũng không cảm kích, "Xin lỗi quý khách, chúng tôi làm ăn đàng hoàng, không có coffee ôm ạ!"

Ánh mắt Vũ Đạo tỏ ra kỳ quái, ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, dừng lại vài giây, rồi nói như đương nhiên: "Nhìn tướng em là tôi đã biết!" Tôi rốt cục giận, vươn khuỷu tay đánh vào đầu của anh ta, lại bị Vũ Đạo một tay bắt được dễ dàng. Tôi tức giận nói: "Anh tới gây sự sao?"

Bác sĩ Võ vội vã kéo tôi lại, khuyên nhủ: "Tiểu Dung, đừng nóng giận, bọn anh vài ngày không gặp em, có người khó chịu ấy mà!" Sau đó trở lại chuyện chính.

Hóa ra ngày mai là sinh nhật “mới” của tôi, mẹ Võ tự mình đặt nhà hàng để mừng sinh nhật tôi vào ngày mai. Bác sĩ Võ hỏi tôi muốn quà gì, tôi suy nghĩ một chút, cứ thế nói: "Em cũng không nghĩ ra mình muốn quà gì nữa, dùng được là ok."

Bác sĩ Võ tiến lên kéo tôi qua một bên, len lén nói: "Nếu không anh thay em mua trả Võ nhị cái áo kia nha, em nhìn em đi, gầy cả rồi." trên mặt bác sĩ Võ lộ vẻ đau lòng.

"Không cần." Tôi kiên quyết từ chối, trực giác mách bảo, nếu như tôi làm thế, Vũ Đạo nhất định sẽ không vui.

Khi Vũ Đạo rời khỏi quán cà phê, anh nói một cách chắc chắc: "Tôi biết món quà có thể khiến cho em vô cùng hài lòng." Sau đó mở cửa rời đi. Quà gì mà có thể khiến tôi vừa ý nhất chứ? Ngay cả tôi cũng không biết đấy!
Chương trước Chương tiếp
Loading...