Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 18: Yêu? Có Phải Là Tất Cả



Những cơn gió cuối năm cứ ồ ạt kéo về khiến cho không khí se lạnh hẳn ra. Từng chiếc lá rơi bên ngoài cửa sổ một cách nhẹ nhàng, khiến cho ta cảm thấy thời gian như được lắng đọng lại, trôi một cách trậm rãi. Từng ngày trôi qua chắc hẳn sẽ có nhiều chuyện thay đổi. Cũng chẳng biết là tốt hay xấu nhưng ta đều phải chấp nhận.

Hôm nay Thiên Minh không phải đến công ty nên đã ở nhà để phục vụ cho Tiểu quỷ kia. Đến buổi tối anh lại dẫn cô đi xem phim.

Anh thì đi mua vé còn cô thì đứng đợi trước cổng. 10 phút sau, anh quay trở lại trên tay còn cầm thêm 2 lon coca và một bỏng ngô to đùng. Sau đó, anh cùng cô vào xem phim. Anh và cô ngồi ghế số 7 và 8, kế bên cô còn có một tên trung niên tầm 30 tuổi ngồi cùng. Cô liếc mắt nhìn tên đó một cái, cảm thấy có chút không tốt nên cô đã thu vội ánh mắt về.

Hôm nay đi xem phim Vân Anh mặc đồ rất thoải mái là áo thun rộng và quần sọt zin ngắn để lộ đôi chân thon dài trắng trẻo. Trong rạp phim tối nhưng đôi chân dài trắng nõn của cô làm loá mắt người đàn ông bên cạnh. Hắn thích nhìn ngắm mấy em ăn mặc hở hang nên mới vào đây, đúng lúc gặp một cô gái xinh đẹp ngồi kế bên , hắn rất muốn chạm vào đôi chân ấy một chút.

Xem phim được một đoạn thì cô cảm nhận được người đàn ông kế bên cứ nhìn cô rồi lại cười, lúc đầu cô không để ý cho lắm sau đó tay hắn vô tình chạm tay cô, cô cũng lờ đi vì nghĩ chắc cũng là sự vô ý nên chạm phải thôi, cô cố gắng ngồi né qua bên anh một chút rồi xem phim tiếp, cho đến khi bàn tay không kiên nể của người đàn ông sờ vào khuỷu tay cô, hắn bóp nhẹ. Vân Anh giật mình đưa mắt nhìn anh ta thấy anh ta cười với mình. Cô lập tức hiểu ý, người đàn ông này đúng là dê sòm, thừa cơ hội trong rạp chiếu phim không có ánh sáng để…không kiềm chế nữa, cô bật đứng dậy khỏi ghế.

" Đồ biến thái..." - cô nói to.

Anh ngạc nhiên đứng dậy, kéo cô ra phía sau mình.

" Sao vậy?"

" Hắn ta sàm sỡ em !"

Cả rạp chiếu phim nhìn bọn họ. Người đàn ông không phủ nhận, anh ta nói chỉ vô tình đụng trúng Vân Anh, nói cô làm quá này kia, không ai có thể làm chứng là anh sàm sỡ cô. Thiên Minh cảnh cáo người đàn ông kia và nói với Vân Anh bỏ qua để mọi người trong rạp được tiếp tục xem phim. Cô nghe lời anh .

Anh đổi ghế với cô tiện tay còn lấy áo khoác che đôi chân cô lại, còn cốc nhẹ đầu cô cảnh cáo.

" Lần nào ra ngoài cũng mặc ngắn như vậy! Anh nói không bao giờ chịu nghe hết!"

Loading...

" Tại tên đó sao anh lại la em!" - Cô bĩu môi kháng nghị.

Anh cũng chỉ biết lắc đầu rồi thở dài một hơi.

Vân Anh nhìn màng hình rộng đang chiếu phim một lúc thì bắt đầu buồn ngủ, thấy ai cũng chăm chú xem phim, mà mắt cô cứ nhíu lại, cô lấy tay phải chống lên thành ghế, giả bộ như đang xem phim rồi lẳng lặng nhắm mắt lại…

Cô nhắm mắt một lúc, chỉ mắt một lúc thôi. Thiên Minh quay qua nhìn cô nhóc đang ngủ gật. Cô nhóc này ngủ rồi sao? Anh định vươn tay đánh thức cô, thì cô nghiêng người một cái dựa đầu vào vai anh.

Anh vô thức ngồi thấp xuống một chút để cô nhóc có thể dựa đầu thoải mái vào vai anh hơn. Nghe được tiếng hít thở đều đều của cô. Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể cô. Thiên Minh khẽ cười một cái. Trong lúc này, có một chỗ mềm mại nơi đáy lòng chợt xao động. Trong đầu có ý định muốn chạm vào khuôn mặt đang ngủ say này. Sắp hết phim rồi Vân Anh vẫn không biết gì cả, anh gọi cô dậy. Thấy mình dựa vào vai anh ngủ như thế, cô hơi lúng túng.

" Em xin lỗi "

" Em ngủ xấu chết đi được "

Anh lên tiếng trêu ghẹo cô. Gương mặt bầu bĩnh của cô thể hiện một chút giận hờn, cô đánh nhẹ vào cánh tay anh. Sau đó anh với cô ra về.

Trên con đường thành phố tấp nập xe cộ, anh vẫn đang tập trung lái xe còn cô thì ngồi bên cạnh mà ngắm anh không rời một giây. Anh cảm nhận được cô gái nhỏ bên cạnh đang nhìn lén mình anh khẽ cười. Đến lúc xe dừng trước đèn đỏ anh mới quay sang cô.

" Thích ngắm anh đến vậy sao?" - Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, nhất thời làm cho Vân Anh có chút bối rối. Anh nhìn cô, gương mặt không còn sự lạnh lùng hay nghiêm nghị nữa. Ánh mắt trầm tĩnh, bình thản, không một chút gợn sóng nào khiến trái tim của cô đập loạn. Trong xe ánh sáng mờ mờ, với khoảng cách gần như vậy hai người giống như… Bầu không khí trong xe trở nên mờ ám. Gần khuôn mặt đẹp trai của anh, ngửi được mùi hương nhàn nhạt dễ chịu trên người anh, trái tim Vân Anh khẩn trương đến nổi đập rất nhanh.

Tuy hai người họ đã ở bên nhau cũng khá lâu, tình cảm ngày được tiến triển nhưng mỗi lần anh rắc thính thì cô lại chịu không nổi mà gục ngã trước sự dịu dàng và lãng mạn của anh.

" Ai nói là em ngắm anh chứ? Mà tại sao anh lại biết là em nhìn anh?"

" Vì anh muốn đặt em trong mắt, tất cả hành động của em đều được anh nắm bắt cả vì thế em không lừa được Thiên Minh này đâu".

Anh cuối thấp đầu, anh với cô mặt áp mặt với nhau, cả hai có thể cảm nhận rõ hơi thở của đối phương.

Vân Anh nhìn chằm chằm vào một bên mặt anh, không kiềm chế được đôi môi nhỏ nhẹ nhàng chạm lên má anh. Vân Anh như không hề biết mình làm vậy sẽ khiến người trước mắt nhận bao nhiêu áp lực. Cảm nhận được bờ môi mềm mại của cô chạm vào da thịt. Người Thiên Minh cứng đờ, mấy giây kế tiếp không thể nhúc nhích nữa. Lòng anh bắt đầu cuộn trào hơi thở cô phả vào vành tai anh ngưa ngứa như có người cầm một cọng lông vũ nhẹ nhàng quét qua, không thể nhịn được! Nếu cứ như vậy anh sẽ điên lên mất.

Anh khẽ cười rồi cũng hôn nhẹ lên trán cô một cái rồi quay sang lái xe tiếp.

Đây không phải là lần đầu cả hai mặn nồng với nhau nhưng lần nào diễn ra cũng đều khiến cho cả hai bối rối nhưng lại cảm nhận được hạnh phúc.

20 phút sau, cả hai về tới nhà. Vừa tháo giày để lên kệ cô đã bị anh một tay nhanh gọn bế lên phòng. Về đến phòng của anh, cô bị anh đặt lên giường, từng động tác nhẹ nhàng của anh khiến cô nhất thời không có bất kì phản ứng nào cả chỉ có thể để cho anh ân cần ở bên.

Anh nhìn cô gái nhỏ mà không thể kìm nén lại được. Nhất thời mạnh bạo phủ lên môi cô một nụ hôn, anh dần dần xâm chiếm được đôi môi nhỏ của cô cảm nhận được hương vị của tình yêu thực thụ.

" Minh! Em yêu anh!" - Giọng nói mê mẩn của cô càng làm cho anh có thể khoái cảm.

Cô cũng dần đắm chìm bởi sụ ngọt ngào của anh, đôi tay trong vô thức vòng qua cổ anh, kéo anh sát về người mình. Sau một hồi, anh cũng đã buông ta cho đôi môi nhỏ của cô nhưng lại dần tiến về dưới cổ. Anh gửi gắm cho cô từng nụ hôn ngọt ngào khiến cô cứ lân lân hạnh phúc. Từ cổ đến xương quai xanh dần dần hiện lên những vệt đỏ, những vết hoan ái do anh để lại.

Trong lúc cả hai đang đắm chìm trong hạnh phúc, cũng đã chạm đến giới hạn. Lúc anh định đưa tay kéo áo cô ra thì bất ngờ có cuộc gọi điện thoại đến. Tiếng chuông reo bất chợt làm cho cả hai bừng tỉnh. Cô vội đẩy anh ra.

" Anh nghe điện thoại đi!" - cô né tránh, quay mặt sang chỗ khác.

Anh vội đứng dậy nghe điện thoại. Còn cô thì thẫn thờ trên giường.

Có lẽ đây là lần đầu tiên cô và anh ân ái mặn nồng như vậy. Nhớ lại khi nãy, đôi tay anh cũng đã vô thức sờ soạn cả người cô. Cô càng nghĩ lại càng cảm thấy xấu hổ.

Cũng đã 10 phút rồi nhưng anh vẫn đang nghe điện thoại, chắc là chuyện của công ty. Cô không nói gì, nhanh tay chỉnh lại áo rồi lấy chăn quấn khắp người. Anh đứng nghe điện thoại nhưng anh mắt vẫn luôn hướng về cô thấy cô có hành động như vậy anh cũng khẽ cười.

" Thì ra con nhóc này vẫn chưa sẵn sàng!" - anh thầm nghĩ trong đầu.

Một lúc sau, anh tắt máy. Anh cất bước lại phía cô, ngồi xuống giường.

" Sợ à?"

Cô vội lắc đầu nhưng lại không lên tiếng.

" Không sợ mà quấn chăn khắp người vậy sao? "

Cô lại im lặng, cúi mặt ngại ngùng.

.....

" Anh là đồ biến thái" - Vài phút sau mới cất lời. " Người ta là thiếu nữ đấy vậy mà anh lại sờ soạn lung tung"

À...Che giấu nãy giờ mới chịu nói ra. Anh thầm cười trong bụng cho sự ngốc nghếch pha chút đáng yêu của cô.

" Em nghĩ anh chưa từng thấy cơ thể em sao?"

Cô ngẩng đầu, to mắt ngạc nhiên.

" Anh...anh nói gì đấy!"

" Còn ở đó mà ngại, có cái gì của em mà anh chưa thấy chứ. Hôm trước em bị bắt cóc rồi bất tỉnh được anh đưa về nhà chính anh là người thay đồ cho em chứ ai, muốn sờ cũng sờ hết rồi!"

" Đồ sở khanh! Em đi kiện là anh ở tù chắc luôn. Người ta chưa đủ 18 tuổi đấy!"

" Em nỡ tống anh vô tù sao?"

" Anh...." - cô câm nín chẳng biết nói gì.

" Nói vậy thôi chứ anh chưa làm gì em đâu mà sợ. Anh sẽ đợi tới ngày em tự động dâng hiến cho anh"

" Dâng....dâng hiến gì chứ? Anh đừng có tưởng bở, đồ đáng ghét!"

" Thôi không ghẹo em nữa, tối rồi đi ngủ thôi, mai em còn đi học nữa đấy. Không chịu ngủ để sáng mai dậy trễ là no đòn với anh"

" Đồ phát xít".

Anh đi tắt đèn rồi lên giường nằm bên cạnh cô. Kéo cô vào lòng mà nâng niu. Đêm nay quả thật là thật dài, mặc kệ cho cô gái nhỏ bên cạnh đã ngủ say nhưng anh vẫn không tày nào ngủ được, trong tâm trí vẫn luôn hiện hữu bóng hình của cô. Không biết từ bao giờ Dương Vân Anh cô đã trở thành nguồn sống của anh, là một phần không thể thiếu của Trần Quốc Thiên Minh anh.
Chương trước Chương tiếp
Loading...