[Đồng Nhân Harry Potter] Bảo Hộ
Chương 40
Snape bất lực mà trơ mắt nhìn Harry ẩn đi thân hình, hơi chút chau mày không biết tên gia hỏa kia lại muốn làm gì, nhưng cùng với việc trên eo bị một cánh tay hữu lực ôm lấy, cơ thể Snape nháy mắt cứng ngắc như một tảng đá.Âm thầm nguyền rủa tên gia hỏa lợi dụng tình thế của mình quá kiêu ngạo của mình kia, Snape mặt vô biểu tình mà quay người bắt đầu giám thị những học sinh chế tạo ma dược, nhưng cùng với hắn di chuyển là cánh tay cũng chưa từng rời khỏi eo hắn kia khiến sắc mặt hắn dần dần tiếp cận được với đáy của nồi gang, thẳng tới khi hắn cơ hồ cứng ngắc cả người mà giám thị xong một vòng trở về bục giảng, dùng thanh âm chỉ có Harry ở bên người mới có thể nghe thấy, dòng khí lưu yếu nhược từ trong kẽ răng của Snape rít ra.“Hỗn đản! Buông tay!”Harry chớp chớp mắt, rất nghe lời mà——đổi tay, vào lúc người bị hắn kéo lấy bắt đầu nghiến răng thì cúi đầu vào, cái lưỡi nhanh chóng mà lướt qua vành tai Snape, nhìn thấy sự lộn xộn khó có thể phát hiện và vành tai nhanh chóng lan ra sắc hồng của nam nhân, liếm liêm môi, Harry bắt đầu mong chờ thời gian hết tiết đến ……( ==’ có tố chất)Đầu tiên là tiết học bắt đầu một nửa thì bị Harry dọa sợ, sau đó lại bởi vì hừ lạnh và áp lực mà giáo sư ma dược bỗng nhiên thả ra mà run lên cầm cập, nói chung, tiết học này kết thúc, các tiểu động vật cơ hồ là nước mắt lưng chòng mà cùng nhau dìu nhau đi ra khỏi cửa phòng học, cảm thấy may mắn hạnh phúc vì việc mình còn có thể hít thở mà nhìn thấy thế giới bên ngoài phòng học, các tiểu gia hỏa tranh nhau mà tràn ra khỏi phòng học, không hề nhìn thấy sau khi bọn họ rời đi thì giáo sư của bọn họ bị một tên gia hỏa dần dần lộ ra thân hình ôm chặt lấy, thở dài mà tiếp nhận nụ hôn.Snape vào lúc mà cánh tay của Harry bắt đầu không thành thực mà vuốt ve trên cái eo của hắn thì thanh tỉnh trở lại, có chút hoang loạn mà đẩy ra linh hồn vẫn còn muốn tiếp tục, ảo não với việc mình thế nhưng ở trong phòng học mà chìm đắm, càng bởi vì mình vô pháp cự tuyệt lại gần và ôm ấp của linh hồn mà cảm thấy rối bời, đối với cuối cùng, hắn cũng chỉ là đen mặt thu lại bài tập của học sinh rồi sải bước đi thẳng ra hành lang rời đi, đương nhiên không có quên dùng ma pháp tiêu trừ đi vệt sưng đỏ trên môi.Harry theo sát bước chân phía sau Snape, tất cả lực chú ý đều tập trung trên người nam nhân khí thế kinh người trước mặt, nhìn người mình ái mộ giống như Moses vượt biển mà đi thẳng qua những học sinh tránh đường, cậu không có ẩn đi thân hình mà hoàn toàn lơ đi những học sinh biểu tình mồm miệng há hốc sau khi nhìn thấy cậu, đây là một trong những lần ít ỏi hiển lộ thân hình trước mặt học sinh của cậu, những học sinh kia từng đứa từng đứa đầu tiên là kinh ngạc sau đó trở nên hưng phấn không ngừng, bọn chúng nhìn Harry đi theo Snape rẽ vào khúc rẽ hành lang, đến gần văn phòng thuộc về giáo sư ma dược ……Harry đi theo sau Snape vào cửa, gấp không thể chờ mà muốn thò tay động tác muốn ôm người kia vào, sau khi nhìn thấy cơ thể đột nhiên cứng ngắc của Snape thì dừng lại, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Snape, nhìn thấy Basilisk sủng vật của cậu đang cuộn tròn trên bàn đối đầu với nam nhân có mái tóc dài bạch kim đang ngồi trên ghế sô pha, mà nam nhân kia, không còn nghi ngờ gì——Lucius Malfoy.Snape bất động thanh sắc mà nhảy ra trước một bước, che đậy lại linh hồn vẫn đang duy trì thân hình đờ người lại phía sau, mặc cho tử xà đã lâu không gặp vui vẻ bò tới bò lên cánh tay hắn, cảm thấy may mắn vì người bạn tốt duy nhất của mình không hề bị thạch hóa, ngón tay trái nhè nhẹ vuốt ve lớp da với những chiếc vảy băng lạnh của tử xà, cảm nhận hình thể thon dài kia bò qua bò lại trong tay áo của mình giống như kiêu ngạo, Snape nheo mắt lại, nhìn Lucius lưu nhã mà đứng dậy đánh giá phía sau hắn.“Lucius, xem ra anh hình như đã đáp những giáo dưỡng của gia tộc Malfoy ra sau đầu hoặc là trả hết lại cho những bức họa tiên tổ ở trang viên nhà anh, tôi giả thiết, Lucius, tôi có tất yếu phải nói chuyện một chút với mấy bức tượng ở trang viên Malfoy, có liên quan tới vấn đề anh cần phải học lại một lần nữa những lễ nghĩa đó——chưa được chủ nhân đồng ý đã tự tiện tiến vào lãnh địa của người đó, ân hừ? ”Lucius nghếch cằm lên, chỉ nhè nhẹ lắc đầu với những lời chế giễu của Snape, khóe miệng lại mang theo một cụ cười cân nhắc, hắn nhìn linh hồn Harry phía sau Snape đang khoanh tay vuốt cằm giống như đang tính toán gì đó, xà trượng kim sắc chầm chậm, lắc qua lắc lại với biên độ nhỏ.“Severus, thật là khiến người khác đau lòng, tôi sau khi nhận được thư của tiểu long đã lập tức tới thăm anh, quan tâm với tư cách một người bạn lại bị anh đối đãi lãnh khốc như thế, oh, Merlin, tôi quả thực đau lòng mà”Snape thở hắt, không tiếp tục nhìn biểu diễn của Lucius, nhấc chân đi tới sô pha, đồng thời phát ra mệnh lệnh với Harry vẫn đang đứng sau người.“Cậu mệt mỏi với việc làm linh hồn nên quyết định ngốc ở đó học cách làm sao để trở thành một tượng đá ư? Qua đây!”Harry ngây ngây người, nhìn Snape đi tới đối diện Lucius ngồi xuống trước, Harry gật gật đầu với Lucius, cong lên một nụ cười lịch sự dư thừa sự không nhiệt tình của mình rồi chậm rì rì đi tới bên người Snape ngồi xuống Snape身边坐下, động động ngón tay, thỏa mãn mà nhìn thấy trên mặt bàn xuất hiện cốc hồng trà nóng hổi và hai món điểm tâm.Lucius không hề khách khí sự thô lỗ của Snape với ‘người khách’ như hắn, tự động tự giác ngồi xuống, thậm chí bưng lên cốc trà ma Harry gọi tới nhấp một ngụm, đợi đến khi buông cốc xuống, mới nhìn Snape chầm chậm uống trả nói.“Severus, không thể không nói, quả thực là một kinh hỉ, đối với sủng vật nhỏ ‘dễ thương’ kia của anh, oh Merlin, nó là của anh đúng không? Đương nhiên, còn có ngài vị——bạn bè linh hồn này, một linh hồn biết ma pháp? Xin tha thứ cho sự ngu dốt của tôi”Snape buông cốc xuống, Basilisk trên tay bò tới khuỷu tay quấn lại, lắc qua lắc lại cái đầu nhỏ với Lucius, mang theo sự trình diễn và một tia địch ý, Snape dùng ngón tay nhè nhẹ vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của tử xà, kinh ngạc với cái đường viền đen bao quanh đôi mắt của tử xà, sau đó nhìn thấy chữ viết đột nhiên xuất hiện trước mắt.‘Sev, đó giống như là Basilisk tự phong ấn gì đó chính nó, tránh khỏi gây tổn thương tới những bạn bè kia đương nhiên, là ở trong rừng cấm, xem ra hôm nay ngài Malfoy gặp may vì đó!’Tử xà đắc ý mà trườn lên cánh tay Snape, cái đầu không ngừng dụi đi dụi lại lên ngón tay cái của Snape, giống như là đang đòi thưởng vậy, mà điều này khiến Snape hơi chút cong lên khóe môi.“Hừ, không thể không nói con xuẩn xà này vẫn còn có chút não? Hoặc là nên nói, trong đó cũng có công lao của cậu? ”Harry mỉm cười nhún vai, đồng thời cảm thấy bất lực với những tiếng kêu la không ngừng trong đầu mình của Basilisk.‘Xi! Harry chủ nhân! Basilisk muốn thịt bò miếng! Thịt nướng! Muốn Severus tự tay làm! Tôi rất lâu không được ăn rồi! Xi xi! Tôi muốn rất nhiều rất nhiều rất nhiều!!’Quả thực là chịu không nổi, Harry dùng tay trái bịt lên trán, tay phải câu câu họa họa biện độ nhỏ, đảm bảo chữ có thể được Snape nhìn thấy mà không để Lucius đang vì cảnh tượng trước mắt mà sợ hãi nhìn thấy.‘Kia……Sev, Basilisk gia hỏa này rất nhớ thịt nướng do anh làm rồi ……’Khóe miệng Snape co rút, nhìn tử xà cùng với những chữ Harry viết ra mà không ngừng gật đầu, một tay bắt lấy tiểu gia hỏa đanh cuộn thành một đoàn nhét vào trong túi, động tác trông như thô bạo nhưng thực ra rất mềm nhẹ, ít nhất tử xà vĩ đại thứ hai Hogwarts vẫn còn dư lực mà thò đầu ra khỏi túi mà xi xi kháng nghị, thẳng tới khi bị Snape lấy tay vỗ nhẹ mới chịu ngoan ngoãn co lại trong túi mà khò khò ngủ say, nó biết nam nhân này không lâu sau sẽ thỏa mãn nhu cầu của nó.“……Severus, tôi nghĩ anh có thể giới thiệu cho tôi một chút? ”Lucius nhìn bức họa ‘gia đình ba người’ vui vẻ này, cảm giác mình cần một loại dược có tác dụng giúp đầu óc duy trì thanh tỉnh, hắn nhìn Harry, hơi chút chau lại mày, vào cái nhìn lần thứ nhất tới Harry, Lucius liền cảm thấy rất quen thuộc, mà sau khi Harry ngồi xuống bên cạnh Snape, cự li đủ gần càng làm cho hắn nhìn rõ gương mặt Harry, ngoại trừ việc cặp lông mày và mái tóc cùng với không quá chân thực của làn da, vẻ mặt không quá chân thực kia, thì không còn nghi ngờ gì, linh hồn này cơ hồ chính là phiên bản của James Potter!Snape ngây người một lúc, đầu mày hơi chút chau lại, hắn được nhiên biết Lucius đã xem Harry là ai, rốt cuộc giống nhau như thế, mà tên gia hỏa hỗn trướng kia đã đi về chỗ Merlin ở mười mấy năm mà đông thời sẽ còn tiếp tục ở tiếp, nhưng mà Snape có chút không biết nên giới thiệu như thé nào, lẽ nào nói ‘oh, Lucius, đây là Harry Potter’, đến từ một Hogwarts khác? Merlin, đó sẽ chỉ càng nói càng loạn!“Lucius, tôi tưởng rằng Draco đã nói với anh tất cả những gì nó biết, đối với sự vô cùng gần gũi của ngài tiểu Malfoy với cứu thế chủ, hay là nói, Lucius, anh không hề biết tất cả những gì tiểu long dễ thương của anh——con đỡ đầu của tôi đã làm? ”Lucius chọn mày, có hứng thú mà nhìn Snape đang xoay tròn với hắn, thò tay ưu nhã mà vờn vờn sợi tóc bên mặt, dư quang khóe mắt mà chú ý tới từng cử động của Harry.“Oh Severus, tiểu long đã trưởng thành rồi, có có quyền được chọn bạn bè, đồng hơn con đỡ đầu của anh không phải cái gọi là một tiểu cự quái trong đầu chỉ có không khí, nó sẽ là chủ nhân tiếp theo của Malfoy, đối với bên người anh ……được rồi, tiểu long đã nhắc qua, vậy thì, ngài Harry, nên nói là lần đầu tiên gặp mặt? ”Harry đánh giá Lucius đang cười híp mắt, nhún nhún vai rồi dựa lưng vào thành ghế, vai tựa vào vai Snape.‘Đối với ngài mà nói, đúng thế, ngài Malfoy, lần đầu gặp mắt’Lucius nhìn những chữ xuất hiện trong không khí, hơi chút nheo mắt lại, cảm nhận biến động ma pháp ẩn ẩn kia.“Ân hừ, vậy thì tôi có nên nói hoan nghênh ngài tới Hogwarts hay không, oh hoặc so lẽ là tới thế giới phù thủy? ”“Lucius, thu lại sự thăm dò của anh, cậu ta không cần nhận được những cái đó, đối với nơi này, độ quen thuộc của cậu ta không ít hơn anh tôi, hoặc là nói càng quen thuộc hơn. ”Harry nhìn Snape và Lucius bắt đầu ‘thâm tình nhìn nhau’, cảm thấy vui vẻ vì mình nhận được bảo vệ, nhưng là nghĩ nghĩ Lucius có thể coi là người bạn duy nhất của Snape, cùng với những gì phụ tử Malfoy ở thế giới trước đây đã làm ở trận chiến cuối, Harry thở dài, một cánh tay đặt lên cánh tay trên đầu gối của Snape, ngăn không cho người kia lùi ra, gật gật đầu với Lucius có chút kinh ngạc.‘Harry Potter, tên của tôi, thế này có thể một chút tiêu trừ đi một số nghi hoặc của ngài hay không? ’Lucius trừng lớn mắt, nhìn Snape đen mặt lại mà rút về cánh tay bị Harry nắm, trầm mặc mà bưng lên cốc trà nhấp nhẹ.“Cứu thế chủ? ”Harry vừa buồn vừa giận mà nhìn Snape rút lại tay, nhận được một cái trừng, quay đầu, nhanh chóng treo lên nụ cười với Lucius.‘Oh không, đó là công việc của tiểu Harry, ngô, có lẽ là công việc trước đây của tôi? Ngài cần phải tin rằng, tính chất công việc của chúng tôi hoàn toàn bất đồng tiểu Harry là cứu thế chủ ở đây, mà tôi, chỉ là Harry Potter, linh hồn thuộc về Sev, chỉ có như vậy’Lucius cố gắng khiến cho nụ cười hoàn mĩ của mình không được có bất kỳ khiếm khuyết nào, chỉ có điều khóe môi quá mức cứng ngắc kia vẫn là đã rò rỉ ra chút chân thực.“……Không thể không nói, Harry Potter? Merlin……”Harry hứng thú mà thưởng thức biểu hiện của Lucius một lúc rồi đứng dậy, lôi ra tử xà đang mê mê hồ hồ ngủ trong túi của Snape, treo cái đuôi xà rồi vẩy qua vẩy lại, khiến Basilisk phát ra những thanh âm Xi xi kháng nghị.‘Sev, tôi nghĩ các anh có chuyện cần nói, vậy thì tôi mang Basilisk đi rừng cấm, trước bữa tối sẽ quay về’Snape nhìn chằm chằm Harry một lúc, gật gật đầu, nhìn Harry thả tử xà xuống, thân ảnh từng chút ẩn đi, phút chốc sau, cánh cửa tầng hầm truyền tới biến động của trận pháp, mà một giây sau khi biến động tiêu thất, Lucius đã rút ra đũa phép, nhè nhẹ vung vẩy, vô số ma pháp phòng ngự xếp tầng tầng lớp lớp bao quanh hắn và Snape ……Harry ngồi trên bãi cỏ, coi đi chơi thành thu hoạch một ít dược liệu cho Snape, nhìn Basilisk quấn lấy kỳ lân vô cùng đáng thương không xa, thả lỏng cơ thể nằm xuống, đầu gối lên cánh tay, Harry nhìn bầu trời dần dần hôn ám, không hề chú ý tới việc Snape sẽ giải thích sự tồn tại của mình với Lucius như thế nào, cậu đang tính toán làm thế nào có thể đi Gringotts một chuyến, có lẽ, trước khi đến đó cậu cần đi Azkaban một lần, nói chung có một số việc, cần phải làm xong trước kỳ nghỉ hè.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương