[Đồng Nhân Hokage] Lão Bản Nương! Thượng Ngưu Lưỡi

Chương 34: Làm càn làm bậy với ‘đầu gỗ’ & bình dấm chua đổ nhào…



Edit+Beta: Lã Thiên Di

—— cái gì mà có rất nhiều thời gian? Cô mới không có nhiều thời như vậy mà chậm rãi giảng dạy!

************************************

Có lẽ là do cô quá đa tâm.

Haruhisa nhìn cô bé theo khuôn phép nói lời chào tạm biệt với Gaara, nhịn không được chột dạ một chút.

Là do vô cùng khẩn trương, nghĩ quá nhiều đi.

Đứa trẻ nhỏ như vậy, hẳn không thể có ý nghĩ như vậy…

Tình yêu thầy trò cái gì, Làng Cát hẳn có lưu hành phổ biến…

Chụp lấy suy nghĩ không quá vững chắc ở trong đầu, Haruhisa ôm lấy tâm tình nửa áy náy nửa bồi thường mở miệng:

“Matsuri, hôm nay có muốn đến nhà của thầy giáo ăn cơm không?”

Rõ ràng cô bé sửng sốt một chút, phản ứng đầu tiên chính là nhìn về phía Gaara.

Gaara rõ ràng cũng chợt ngẩn ra, giương mắt nhìn nhìn Haruhisa một mặt nghiêm cẩn, có thế này mới gật đầu.

Sau đó, trên gương mặt của cô bé hiện lên tươi cười như đóa hoa mới nở.

Xem xét cô bé tươi cười xán lạn, Haruhisa lại hối hận.

Không có chuyện gì làm lại đưa người khác đến nhà của người ta ăn cơm a?

Thật sự là vẽ vời thêm chuyện…

Lời tuy như thế, nhưng Haruhisa vẫn cố gắng hết sức làm ra một bàn đầy ăn những món ngon. Nói muốn chúc mừng lần đầu tiên ba chị em bọn họ thu nhận học trò.

Temari cùng Kankuro ngồi ở một bên, Haruhisa cùng Gaara ngồi ở một bên mặt khác, chính giữa còn kẹp thêm một cô bé.

Đối mặt ba người mạnh nhất Làng Cát. Tất nhiên cô bé có chút khẩn trương, vào lúc gắp thức ăn đều liên tiếp rớt hai lần. Sau đó không còn tiếp tục gắp thức ăn nữa, cúi đầu ăn cơm trắng.

Haruhisa thấy thế, vội vàng gắp cho cô bé một đống đồ ăn trong chén. Còn dư thời gian đá Gaara một cước.

Gaara nhận được tín hiệu rõ ràng như thế, nhìn thoáng qua trong chén của Matsuri đồ ăn được xếp thành núi, suy nghĩ một chút, mở miệng nói:

“Matsuri, cơm cũng còn rất nhiều.”

Thật vất vả kết thúc bữa tối làm cho người ta không nói được lời nào này, cuối cùng Haruhisa thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Gaara, buổi tối đêm khuya không an toàn, cậu đưa cô bé trở về đi.”

Haruhisa cảm thấy khó khăn không sửa được bản chất bảo mẫu của mình, một bên thu dọn bàn vừa nói. Nói xong lại cảm thấy không được thích hợp, vì thế bổ sung thêm:

“Chờ tớ một chút, tớ đi cùng vói cậu.”

Đại khái là vì diện mạo Haruhisa thoạt nhìn tương đối vô hại, lại hoặc có thể bởi vì bữa cơm tối đã kéo mối quan hệ lại gần. Tóm lại, trên đường về nhà, đơn giản là cô bé sẽ trả lời những vấn đề mà Haruhisa hỏi, hoặc sẽ cười ngượng ngùng với cô một cái.

“Oa ~ trong nhà còn có một người chị a!”

“Ô? Chị gái đã lập gia đình?”

“À, ba mẹ đã….”

“Thật có lỗi…”

Ban đầu, Haruhisa không muốn trên đường đi có không khí xấu hổ nào nên mới vặn hết óc ra nói này nọ. Một phen đưa ra câu hỏi, câu trả lời. Mặc dù đưa ra câu hỏi, câu trả lời nhưng chính là đang hỏi thăm bối cảnh gia đình của cô bé.

Vẫn là một cô bé đơn thuần.

Haruhisa đối với Matsuri đưa ra đánh giá cuối cùng.

Về phần tình yêu thầy trò gì đó… Khụ khụ, vẫn là quên đi.

Cô bé đơn thuần, ngượng ngùng như vậy sẽ không đi thích một tên băng sơn mặt than như vậy đâu.

Lúc về đến nhà thời, Matsuri mỉm cười với Haruhisa nói lời cảm tạ.

Haruhisa mỉm cười với cô bé một cái, ý bảo cô bé nhanh đi vào nhà.

Matsuri gật gật đầu. Sau đó lại ngượng ngùng cúi nửa đầu xuống, chà xát góc áo thật lâu, lúc này mới dùng âm thanh nhỏ như ruồi nói:

“Em… Gaara-Sensei, sensei… Ngày mai gặp.”

Nói xong, lại có thể còn đỏ mặt.

Đáng tiếc bóng đêm quá sâu, Haruhisa không có phát hiện, cho rằng cô bé khẩn trương như thế là vì sợ hãi. Vì thế, cô vỗ sau lưng Gaara một chút:

“Học trò cùng cậu nói ‘Ngày mai gặp’ kìa!”

“… Ngày mai gặp.”

Người nào đó quá thân cận với mình. Gaara không có biện pháp, đành phải đông cứng nói một câu trở về.

Đưa học trò về xong rồi, Gaara theo tập quán tính nắm lấy tay Haruhisa dắt đi về nhà.

Haruhisa thoáng dừng lại ở phía sau, nhìn mái tóc màu đỏ của Gaara, đầu ngón tay chạm được hơi lạnh liền hóa thành một tia ấm áp.

Đến cùng thì từ khi nào đã bắt đầu, cậu bé có mái tóc màu đỏ luôn cần cô nắm tay dắt về nhà, nay đã lột xác thành một người con trai. Chính mình cũng đã có dũng khí cùng trách nhiệm, đã trở thành “Nếu không phải là cậu thì không được” đâu?

Hơn nữa…

Haruhisa cúi đầu, trên môi hơi lộ ra ý cười ẩn ý ——

Ý này “Nếu không phải là cậu thì không cậu”, chính là “một đoạn tình yêu bị bỏ trống” hiếm thấy đâu.

Haruhisa hơi chuyển động tay phải bị Gaara nắm giữ, lặng lẽ giang hai tay hướng về tay trái Gaara, nắm chặt lại.

Như vậy bắt đầu từ ngày hôm nay, đây mới chính là nguồn gốc của tình yêu trong nhật ký, khiến cho cô nhớ về một câu “Mười ngón tay nắm thật chặt” đi…

Cảm giác được biến hóa nhỏ bé như vậy, cả người Gaara hơi cứng một chút, sau đó lại nắm chặt thêm.

—— Nắm tay của Haruhisa, cho dù ở lúc nào, cũng đều thật ấm áp.

“La La La…” Haruhisa nhẹ nhàng mở miệng, trong âm thanh mềm yếu cất giấu vài phần ngây ngô, giống như một cây táo còn chưa trưởng thành, ê ẩm mà ngọt ngào. “Cậu nhớ kỹ, người có thể cùng cậu nắm tay, dắt tay như vậy, cũng chỉ có thể có một mình tớ thôi nha ~ “

************************************

Gần đây ba chị em bọn họ lại không có đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, mà là chuyên tâm tiến hành bồi dưỡng Ninja.

Dù sao, vì sự phát triển về sau của Làng Cát, không rời bỏ những đứa trẻ này.

Haruhisa vẫn giống như thường ngày lui tới giống nhau, tới sớm đưa cơm trưa, thuận tiện quan sát thành quả huấn luyện một chút. Thật ra vài ngày liên tiếp cô cùng với những đứa trẻ này quen thân với nhau một chút. Phát triển cho đến bây giờ, ngoại trừ đem cơm đến cho ba chị em bọn họ, mặt khác còn có thể đem một ít quà vặt, coi như thưởng cho cuộc huấn luyện chịu khổ này, ở đây ngay tại bên trong cũng sẽ nhóm trẻ con đi lăn lộn đánh nhau.

Hôm nay, vẫn như trước thực hiện huấn luyện chiến đấu.

Bọn nhỏ bị chia làm hai người một tổ, tiến hành đối chiến.

Ba chị em bọn họ làm thầy giáo thỉnh thoảng cũng sẽ lại tiến lên hướng dẫn một chút.

Haruhisa biết mình phải đi trở về, ‘quán ăn thôn quê’ không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.

Nhưng lòng bàn chân của cô giống như bị đóng đinh vậy, một bước cũng không chịu nhấc lên.

Matsuri lại vung Jōhyō (Roi da) vào không trung, bị đối thủ bắt được sơ hở, vấp ngã.

Quả nhiên, Gaara nhíu mày, tiến lên nói với Matsuri mấy câu.

Rất có thể là “Chú ý khoảng cách đối đầu với kẻ địch trong lúc đó”, “Chú ý độ chính xác” gì đó.

Haruhisa âm thầm đoán.

Thế nhưng!

Liền dặn dò nói mấy câu, mặt cô bé lại đỏ như trái cà chua a!

Haruhisa nhìn mặt cô bé xoa xoa như hồng phấn, giống như hoa đào trong tháng ba, trong bụng dần dần nổi lên đợt sóng chua xót.

Hừm…

Khoai lang gì đó, quả nhiên không thể ăn nhiều, rất nóng ruột a…

Haruhisa xoa xoa bụng không thoải mái, tiện thể lo lắng vấn đề về bồi dưỡng.

“BING!”

Tiếng vang thanh thúy kéo suy nghĩ bay xa của Haruhisa lại.

Cô lại ngẩng đầu, phát hiện Matsuri chính là đang kinh hồn chưa định thần ngồi dưới đất, trong đó bên cạnh chân có đầu lưỡi dao của Jōhyō (Roi da).

Không ngờ như thế suýt chút nữa đã bị vũ khí làm cho bản thân bị thương?

Haruhisa không khỏi thở dài. Nói đến Matsuri, xem ra cũng không có thiên phú để làm Ninja.

Gaara đi qua, đem Matsuri ngồi phịch ở trên mặt đất lên, thuận tay nhặt Jōhyō (Roi da) lên.

Ngay sau đó, Haruhisa liền thấy Gaara cầm cổ tay Matsuri lên, tự mình chỉ dẫn cô bé.

Khó chịu nho nhỏ trong bụng nhất thời phát triển trở thành buồn bực dữ dội.

Haruhisa đè có huyệt thái dương có chút giật giật, quyết định đi về nhà ngủ.

Buôn bán cửa hàng cái gì… Đi đời nhà ma thôi!

Buổi tối.

Gaara từ phòng tắm đi ra, một đầu tóc ướt sũng, kéo ghế dựa bên giường qua, ngồi xuống.

Matsuri không có thiên phú làm Ninja.

Đây là kết luận mà hắn đã thông qua một đoạn thời gian huấn luyện để đưa ra.

Cô bé quá nhát gan, thậm chí có chút yếu đuối. Hơn nữa vào lúc huấn luyện, cô bé giống như không có cách nào tập trung tinh thần được, không biết suy nghĩ cái gì…

Có lẽ hắn hẳn là nên nói cho cô bé biết, thật ra cô bé không thích hợp để làm Ninja.

Nhưng…

Haruhisa giống như thật quan tâm đến cô bé.

Mỗi ngày đều sẽ nghiêm cẩn nhìn xem cô bé luyện tập.

Về nhà cũng sẽ thường xuyên nhắc nhở hắn “Cô bé là học trò của cậu”, “Cậu là thầy giáo của bô bé” linh tinh này nọ.

Có lẽ Haruhisa đối với Matsuri có hi vọng?

Gaara suy tư quyết định lại nghiêm cẩn dạy Matsuri trong một đoạn thời gian.

“Cộc cộc “

Sau tiếng đập cửa nhẹ nhàng, âm thanh của Haruhisa từ ngoài cửa truyền đến:

“La La La, tớ có pha trà, cậu có muốn uống hay không?”

Gaara đi qua mở cửa, Haruhisa nhìn hắn một cái, cau cái mũi.

Gaara tiếp nhận khay, đặt ở trên bàn.

Vừa quay người lại, một cái khăn lông bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, che khuất tầm mắt hắn.

Haruhisa đem Gaara đặt tại ghế tựa, dùng lực mạnh lau tóc hắn. Một bên lau, một bên oán giận:

“Cậu thế nào lại quên lau khô tóc?”

Gaara không hé răng, nhắm mắt lại, tùy ý để người nào đó “làm mưa làm gió” ở trên đầu hắn.

Dần dần, Haruhisa nhẹ tay lại, cẩn thận chà lau tóc của Gaara.

Cô cúi đầu, nhìn Gaara nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn ngồi ở ghế tựa, bộ dáng thả lỏng, bật cười:

“Thích không? Có người lau tóc cho cậu?”

Gaara nghĩ nghĩ, gật đầu.

Haruhisa nói qua. “Không chán ghét, nghĩ muốn tiếp tục hoặc là muốn kéo dài chuyện đã xảy ra chính là thích”.

Tựa như hắn thấy rau xanh liền không muốn ăn, có lưỡi bò kho nước tương thì nhiều cơm hơn một chút.

Hắn chán ghét rau xanh, thích lưỡi bò kho nước tương.

Như vậy, hắn thích Haruhisa thay hắn lau tóc.

Mắt thấy ‘giáo dục’ ân cần trong khoảng thời gian không ngại cực khổ của bản thân được người nào đó tiếp thu làm theo, Haruhisa cười càng lớn hơn.

Cô buông khăn lông trong tay, để ý thấy tóc của Gaara đã khô được một nửa. Ngồi xuống dưới.

“La La La.” Haruhisa ngửa đầu nhìn Gaara, cầm lấy tay phải của hắn, ngón tay nắm lại. “Như vậy, cũng thích chứ?”

Haruhisa ngồi chồm hổm thấp hơn Gaara không ít. Gaara cúi đầu xuống, đôi mắt xanh ngọc đối diện với một dòng nước màu hoa hải đường.

Hắn học bộ dáng của Haruhisa, nhanh chóng nắm lấy một bàn tay khác của cô, tiếng nói lành lạnh cúi đầu nói:

“Thật thích.”

Nghe được Gaara trả lời, trong mắt Haruhisa hóa thành những pháo hoa nở rộ mỹ lệ.

Đúng, liền giống như vậy. Cô sẽ đem toàn bộ về thích, về tình yêu trong lòng, tất cả đều đem ra dạy cho hắn.

Không cần sốt ruột, cũng không cần vội vàng.

Bởi vì việc dạy này cùng với trong quá trình học tập. Thật sự có ý nghĩa vô cùng…

************************************

Ngày tiếp theo giữa trưa, lúc Haruhisa mang cơm đến sân huấn luyện. Gaara không có ở đó, Matsuri cũng không ở đó.

Temari vừa thấy Haruhisa đến, cũng cố không đi lên chỉ đạo, lập tức vọt đi lại:

“Haruhisa, Gaara đi vào bệnh viện!”

“A?!”

Haruhisa kinh ngạc, cô không có nghe lầm đi? Gaara vào bệnh viện?

“Matsuri bị thương, Gaara đưa cô bé đi qua đó.”

Temari vội vàng, lại giải thích.

“A, em củng phải đi qua đó xem.”

Haruhisa đem hai hộp cơm còn lại đưa cho Temari. Xoay người mang theo hộp cơm của Gaara đi tới bệnh viện.

Matsuri bị thương? Thế nào lại bị thương? Cũng không biết nghiêm trọng hay không nghiêm trọng, sẽ không phải là do Gaara ngộ thương (lỡ tay làm tổn thương người khác) đi?

Dọc trên đường đi, Haruhisa đem toàn bộ những khả năng có thể xảy ra tổng lại hết một lần.

Thật vất vả đi đến bệnh viện, Haruhisa hỏi số phòng bệnh, lại vội vàng bắt đầu đi lên thang lầu.

Trong phòng bệnh, Gaara nhìn Matsuri dần dần tỉnh lại, nhàn nhạt hỏi:

“Tỉnh?”

“Dạ…”

Nghĩ đến là do Gaara-Sensei mang cô từ sân huấn luyện tới bệnh viện. Trên mặt Matsuri không tự chủ được đỏ lên, thấp giọng trả lời.

“Không có việc gì thì tốt rồi.”

Gaara thấy Matsuri không có việc gì, gật đầu, chuẩn bị rời đi.

Tính tính thời gian. Không sai biệt lắm, Haruhisa chắc đã đi đến sân huấn luyện rồi…

“… Sen, sensei!”

Mắt thấy Gaara phải đi. Không biết Matsuri lấy dũng khí từ đâu ra, đột nhiên vươn tay, túm lấy góc áo Gaara.

“Em… như vậy… còn không dùng được. Thầy, thầy sẽ không tức giận chứ?”

Gaara cố gắng hết sức áp chế bản năng, ý nghĩ muốn giết người. Vừa muốn mở miệng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra “Oành” một tiếng.

“Gaara! Qua đây ăn cơm!!!”

Vừa tới rồi, liền nhìn thấy một màn “ấm áp” như vậy, ngay tức khắc Haruhisa cảm thấy máu của bản thân đều nhanh chóng vọt lên tới đỉnh não. Cô nỗ lực khống chế cảm xúc, có thế này mới không đem nguyên hộp cơm đập vào trên đầu Gaara.

Mãi cho đến khi Gaara ăn xong cơm, trên hành lang bệnh viện vẫn như cũ tràn ngập nồng nặc mùi vị axit axetic.

Haruhisa nhìn thật lâu Gaara ăn xong cơm trưa, trên mặt ‘gấu mèo’ hiện ra một tia thỏa mãn. Lại nhìn chăm chú vào cô bé ở trên giường bệnh ——

Hừ! Mỗi ngày cô đều rất vội, cho nên không có thời gian để từ tốn chậm rãi giáo dục!

Quá trình cái gì, một chút cũng không có hứng thú!

Học cấp tốc trong vòng ba ngày là tốt nhất!

************************************

Tác giả có chuyện muốn nói: Cười ~ Ta thế nào lại cảm thấy Haruhisa giống như người buôn bán bất lương đi dụ dỗ người con trai đẹp trai như vậy… ╮(╯▽╰)╭
Chương trước Chương tiếp
Loading...