[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii
Chương 9: Đường
Hôm nay không khí trong phòng vô cùng yên lặng, im lặng đến đáng sợ. Nara ngồi một bên đọc sách, còn bà Maeko nhìn ra ngoài trời, bên ngoải cảnh vật đã được phủ lớp áo màu vàng vô cùng đẹp mắt- Vì sao lại tới đây?_ Bà Maeko đột nhiên hỏi- Hôm nay sao lại đổi cách xưng hô vậy? Làm tôi bất ngờ đó_ Nara cười cợt nhả- Trả lời đi_ Bà Maeko- Không phải ban đầu tôi đã nói rồi sao? Tôi đến xem bà thảm đến mức nào_ Nara nhìn thẳng vào mắt bà Maeko- Đừng nhìn tao, tao ghê tởm ánh mắt của mày_ Bà Maeko vội vàng tránh né- Như vây mới giống bà, đừng tự dưng thay đổi nhiều quá, tôi sợ đấy_ Nara lại chăm chú nhìn vào quyển sách- Đừng giả vờ như không biết gì. Mày biết rất rõ__ Bà Maeko vẫn vậy, tuy nhiên ngữ điệu đã có phần nhẹ đi_ Cả tao và mày- Đừng lo, chúng ta cứ như bình thường thôi_ Nara- Mày lẽ ra không nên đến đây. À không, đáng ra mày không nên còn sống mà đến đây_ Bà Maeko- Trời hôm nay đẹp nhỉ? Bà có muốn đi dạo không?_ Nara nói rồi bước đến chiếc xe lăn_ Được rồi, từ từ thôi_ Nara đỡ bà Maeko, bà ấy cũng không phản khángKhuôn viện của bệnh viện rất rộng, cũng trồng rất nhiều cây xanh. Hai người cứ im lặng đi như vậy, không ai nói với ai lời nào. Cả hai đều đang chìm trong suy nghĩ của mình.- Lần cuối cùng chúng ta như thế này là lúc nào nhỉ?_ Nara chợt hỏi. Bà Maeko không hề trả lời- À, thật ra chúng ta chưa từng làm thế này bao giờ, đây là lần đầu tiên nhỉ? Hay là chúng ta ăn mừng kỉ niệm lần đầu tiên đi_ Nara vui vẻ bước đến chiếc xe bán kẹo đường đằng trước mua 2 cây kẹo- Của bà đây_ Nara bóc vỏ kẹo đưa cho bà Maeko_ Ngon lắm đấy_ Trông Nara vô cùng vui vẻ với cây kẹo trên tay, còn bà Maeko trầm ngâm nhìn vào cây kẹo. Một cơn gió mùa thu mang theo hơi lạnh chợt thổi qua- Lạnh thật đấy, để tôi chỉnh lại khăn cho bà_ Nara ân cần chỉnh lại khăn. Trong ánh mắt của bà Maeko đầy phức tạp- Mày đâu cần phải làm vậy?_ Bà nói- Do tôi bị rảnh đó, nên bà đừng hỏi nữa, trời cũng lạnh rồi, chúng ta mau về thôi_ Nara đưa bà ấy trở lại phòng bệnh.- Được rồi, tôi về đây_ Nara sau khi đã đưa bà Maeko trở về phòng bệnh thì cũng chuẩn bị ra về- Lần sau mày lại tới?_ Bà Maeko hỏi- Ừ_ Nara đáp- Nghe nói mày mở quán mỳ, rảnh rỗi tới vậy sao?_ Bà Maeko- Cũng không rảnh rang là mấy_ Nara nhùn vai_ Nhưng tôi vẫn sẽ tới- Vì sao?_ Bà Maeko khó hiểu_ Mày không thấy khó chịu tức giận à?- Nói làm sao nhỉ? Vì sao tôi tới đây tôi còn chả biết nữa_ Nara cười nhẹ- Có lẽ là vì lúc đó, bà đã ngoảnh lại_ Nara nói rồi mở cửa ra về, để lại bà Maeko với gương mặt ngạc nhiênBà Maeko thất thần nhìn lại thanh kẹo đường trên tay. Một mảnh kí ức chợt hiện về.....Nara ngồi trên băng ghế dài nhìn dòng người tấp nập qua lại. Thật kì lạ, khu phố phồn hoa như thế này mà lại có căn nhà ảm đảm như vậy sao? Ngôi nhà với cánh cổng gỗ đã phai màu sơn, hàng cây trước nhà cũng đã héo úa vì không ai chăm sóc. Nara chăm chú nhìn. Từ trong căn nhà, một đứa bé khoảng tầm 9-10 tuổi bước ra, trên tay cầm thanh kẹo đường. Đôi mắt em vô vọng nhìn dòng người đông đúc. Mãi đến lúc Nara rời khỏi, đứa bé đó vẫn còn đứng đấy. Đứa bé và ngôi nhà vẫn luôn ở đó....Reng...Rengggg- Vâng tiệm mỳ Natsukashii xin nghe_ Nara nhấc điện thoại, khuya như thế này ai còn gọi nhỉ?- Là chú Jiro đây_ Người ở đầu dây bên kia đáp- Có chuyện gì không ạ?_ Nara- Ngày mai nếu cháu không phiền thì hãy đến nhé_ Chú Jiro ngập ngừng, Nara khá bất ngờ trước lời đề nghị này- Vâng cháu sẽ tới_ Nara đáp. Đã lâu lắm rồi, Nara mới có cảm giác bồn chồn như vậy
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương