Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Chương 43: Viết Tiếp Đoạn Tình Yêu



Đang mơ màng trong giấc ngủ, Diệp Chính Thần nhận được một cú điện thoại, sau đó vội vàng xuống giường mặc quần áo vào: “Anh có việc phải đi, lát nữa anh sẽ về.”

“Vâng.” Bạc Băng ôm chăn tiếp tục ngủ, trên đó vẫn còn lưu lại độ ấm của anh.

Lúc gần đi, anh cầm một chiếc khăn ấm lau mặt cho cô, dặn dò cô ngủ thêm một lát nữa, nghỉ ngơi cho thật tốt. Khăn ấm trên mặt cô vô cùng ấm áp cũng giống như độ ấm của môi anh, trên người anh, khi chạm vào mặt cho cô một cảm giác vô cùng thoải mái.

Đi đến cửa, anh quay trở lại, hôn lên trán cô: “Đừng suy nghĩ nhiều, tất cả mọi việc hãy để anh xử lý, em cứ yên tâm đi.”

“Điều em lo lắng nhất chính là anh xảo quyệt như vậy, không chừng lại gây ra chuyện.”

Anh ghé sát vào cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Cho dù anh có để người khác chịu oan, tuyệt đối cũng chỉ vì nụ cười của người đẹp mà thôi.”

Bạc Băng nghiêng người lườm anh một cái, nở nụ cười: “Đi đi, em cũng không phải hồ ly tinh.”

“May là em không phải.”

Bạc Băng cho rằng cô không phải là Tô Đát Kỉ, Diệp Chính Thần đương nhiên cũng không phải là Trụ Vương hung ác. Nhưng cô sai rồi, cô đã quá xem nhẹ Diệp Chính Thần, vì cô, anh thật sự đã khiến cho cho một người bị “oan” – Người đó chính là Ấn Chung Thiêm.

Gần chạng vạng, Bạc Băng nhận được điện thoại của Ấn Chung Thiêm, anh ta nói muốn gặp cô, sẽ chờ cô dưới tàng cây Du già, giọng nói của anh ta bình tĩnh lạ thường. Bạc Băng có chút xúc động. Cô chạy thẳng đến chỗ hẹn đó thì thở không ra hơi.

Lá cây Du già không chỉ đã khô vàng mà còn rơi rụng đến hơn một nửa. Mặt trời buổi sáng chiếu vào làm bóng cây ngả về hướng tây, những cành cây khô héo, càng làm nổi bật vẻ ưu thương của bầu trời cuối thu.

Ấn Chung Thiêm đứng dưới tàng cây, trang phục trên người anh ta vẫn thẳng tắp như trước kia, nhưng vẻ mặt của anh ta lại không được tự nhiên như thường ngày. Mặc dù anh ta đã cố gắng che giấu nhưng Bạc Băng vẫn có thể nhìn thấu được vẻ đau khổ sâu tận trong đáy mắt của Ấn Chung Thiêm.

Thấy Bạc Băng xuống xe, Ấn Chung Thiêm bước đến chỗ cô, nhìn cô thật lâu. Trước khi đến, Bạc Băng đã cố ý phủ tóc xuống mặt che đi vết thương trên trán. Nơi sưng đỏ trên má sau khi được chườm lạnh rồi lại chườm nóng thì đã bớt sưng đỏ, chỉ còn lại một vài dấu tím xanh, Bạc Băng đã cố ý trang điểm nhẹ để che khuất vết xanh tím ấy.

“Còn đau không?”

Bạc Băng vô ý sờ sờ tóc trên trán, miễn cưỡng nở nụ cười: “Không đau. Em biết anh không cố ý đánh…”

Hai bàn tay đang nắm chặt của Ấn Chung Thiêm thả lỏng dần: “Em thật sự yêu hắn?”

Bạc Băng cúi đầu, rễ cây Du già đan chéo vào nhau khắp nơi trên mặt đất. Cô còn nhớ rõ, trước đây Ấn Chung Thiêm rất thích cùng cô ngồi ở chỗ kia nói về những dự định trong cuộc sống, nói về lý tưởng của anh ta. Khi đó, Bạc Băng ngẩng đầu nhìn Ấn Chung Thiêm và nghĩ rằng anh là người đàn ông giỏi nhất. Hiện tại cô mới biết được, lý tưởng và sự thật có khoảng cách quá xa, không phải lý tưởng nào cũng có thể trở thành sự thật.

“Chúng ta chia tay đi!” Những lời này Ấn Chung Thiêm nói ra vô cùng vội vàng, giống như anh ta sợ lời thốt ra chậm một giây sẽ không nói được nữa.

Bạc Băng gật đầu, cô không nói nên lời, vì thế nên đầu cô cũng trở nên nặng trĩu.

Cô và Ấn Chung Thiêm cứ chia tay như thế, so với lúc quyết định kết hôn còn bình thản hơn. Bạc Băng nghĩ nên cởi chiếc nhẫn kim cương trên tay đưa cho Ấn Chung Thiêm, mới phát hiện ngón tay cô đã trống rỗng, hơn nữa trên cổ tay còn có một chiếc đồng hồ màu trắng, trên móc khóa của nó được khắc một chữ ‘Thần’.

Nhất định là đêm qua lúc cô ngủ, Diệp Chính Thần đã đeo vào tay cho cô.

“Tiểu Băng, anh biết… Ở bên cạnh hắn, em rất vui vẻ.” Cuối cùng, Ấn Chung Thiêm đã nói một câu, câu nói ấy khiến suy nghĩ của cô trở nên lờ mờ, anh ta đã rời đi thật lâu mà cô vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Cô đã phản bội anh ta. Anh ta bị người khác cướp đi thứ thuộc về mình, anh ta tức giận đánh cô là hoàn toàn hợp lý! Anh ta chia tay với cô, cũng hoàn toàn hợp lý! Nhưng câu nói cuối cùng của anh ta, vì sao cô nghe như nó là một loại hy sinh, một loại thành toàn mà anh ta dành cho cô. Thêm vào đó là phản ứng bình tĩnh của anh ta hôm nay, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, những oán giận và phẫn nộ trong anh ta đều tan biến hết… Điều này hoàn toàn không hợp lý.

Trì phi… Trừ phi Diệp Chính Thần đã nói điều gì đó với anh ta.

Bạc Băng điện thoại cho Diệp Chính Thần, muốn hỏi anh là có phải anh đã đi tìm Ấn Chung Thiêm và nói gì với anh ta hay không. Điện thoại reo, người nhận điện thoại lại là một người bạn của Diệp Chính Thần, người bạn ấy có thái độ vô cùng thân thiện, anh ta nói Diệp Chính Thần hiện nay đang bận việc, không tiện tiếp điện thoại, còn nói Diệp Chính Thần có việc gấp trở về Bắc Kinh, xử lý xong mọi việc Diệp Chính Thần sẽ nhanh chóng đến Nam Châu gặp cô.

Bạc Băng trở về bệnh viện, cô ngẩn người thật lâu, đối với âm thanh Bạc Băng vô cùng nhạy cảm, cô có thể lờ mờ nghe được giọng nói của một người khác trong điện thoại, người đó gọi: “Bác sĩ, bác sĩ…” Cô còn nghe thấy tiếng đẩy xe, tiếng bánh xe ma sát, phát ra tiếng vang ken két.

Nhớ lại Diệp Chính Thần cũng là người học y, Bạc Băng mới không nghĩ nhiều nữa, cô nói lời cảm ơn, đang muốn dập điện thoại, thì người nào đó nửa thật nửa giả nói với cô: “Lần này, cô cần phải chờ cậu ấy…”

Bạc Băng xấu hổ “Vâng” một tiếng, sau đó dập điện thoại.

Cô đương nhiên sẽ đợi anh, cả một buổi tối cô đều đợi điện thoại của anh. Khoảng chín giờ, Diệp Chính Thần điện thoại cho cô, giọng nói của anh lộ rõ vẻ buồn ngủ: “Nha đầu, nhớ anh không?”

Bạc Băng đang nằm trên giường, cô kéo gối ôm vào ngực, khóe miệng cô không kiềm được mà nhếch lên: “Anh có nằm mơ không?”

Trong điện thoại không có âm thanh, giống như anh đã ngủ, Bạc Băng do dự không biết có nên đánh thức anh hay không, thì anh hỏi: “Tìm anh có việc gì à?”

Loáng thoáng nghe được tiếng thở dài của anh, Bạc Băng có chút hối hận, nói hai chữ “nhớ anh” cũng không chết ngay đâu mà!

“Cũng không có việc gì quan trọng.” Bạc Băng nói.

“Nói đi.”

“Hôm nay Chung Thiêm đã đến tìm em…” Nhắc đến Ấn Chung Thiêm, giọng nói của Bạc Băng lập tức khựng lại: “Em và anh ấy chia tay rồi.”

“Ừ.” Anh thản nhiên trả lời, chẳng có lấy một chút ngạc nhiên hay vui mừng nào cả.

“Anh có nói gì với anh ấy không?”

“Em nghĩ anh nói gì với hắn?” Anh hỏi lại cô: “Nói với hắn em lên giường cùng anh là bị ép buộc? Là vì muốn cứu hắn ra khỏi nhà giam…”

Bạc Băng khẳng định đầu óc anh chắc chắn đã có vấn đề rồi nên mới hỏi cô một việc ngu xuẩn như vậy, Diệp Chính Thần làm sao có thể nói với Ấn Chung Thiêm như vậy? Anh chỉ cầu mong cả đời này Ấn Chung Thiêm cũng không biết được điều đó.

“Không nói là tốt rồi, sau này cũng đừng nói.” Bạc Băng vùi mặt trên gối, trên đó còn lưu lại hương vị rất riêng của anh: “Là em tự nguyện… Đánh chết em, cũng là em tự nguyện…”

Điện thoại truyền đến một tiếng cười mờ ám: “Anh biết.”

Trên mặt cô bất chợt nóng lên: “Không thèm nói chuyện với anh nữa, em muốn ngủ.”

“Ừm, chờ anh, có thời gian rảnh anh sẽ đến tìm em.”

Xác định là anh chưa nói gì với Ấn Chung Thiêm thì Bạc Băng mới yên tâm đi ngủ.

Chuyện này, cô thật sự không muốn Ấn Chung Thiêm biết, cô hy vọng anh ta hận cô, đối với cô sẽ không còn bất kì hy vọng nào, sau này anh ta sẽ gặp được một người phụ nữ yêu anh ta thật lòng.

***

Thời gian bận rộn luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã qua một tuần.

Diệp Chính Thần vẫn không xuất hiện, nếu nói rằng Bạc Băng không cảm thấy mất mát thì đó là giả, Bạc Băng biết cô rất nhớ anh, nhớ nụ cười xấu xa của anh, nhớ bóng dáng sắc lang của anh. Thỉnh thoảng cảm thấy buồn, cô hay len lén ảo tưởng một chút: Cô bước ra khỏi cổng bệnh viện, ngay tức khắc anh từ phía sau ôm chầm lấy cô, hỏi cô: “Nha đầu, có phải đang nhớ anh hay không? Nhớ anh thì cứ nói, đừng xấu hổ…”

Suy nghĩ một lát, cô cười trộm một mình.

“Tiểu Bạc, chuyện gì mà vui vẻ như vậy?” Bác sĩ Lưu đang làm hồ sơ bệnh lý hỏi cô.

Bác sĩ thực tập cũng nói: “Còn hỏi nữa, thư kí Ấn không có việc gì. Tôi đã nói rồi, thư kí Ấn là người tốt như vậy, khẳng định sẽ không có liên quan.”

“Cô và thư kí Ấn đã định ngày kết hôn chưa? Chúng tôi chờ uống rượu mừng đó nha.”

“Sau này rồi nói sau, cũng không vội.” Bạc Băng đút hai bàn tay vào túi áo blouse trắng, nói sang chuyện khác: “Chị Lưu, phòng trọ của chị trang trí sao rồi?”

Bác sĩ Lưu ở phòng trọ sát vách phòng cô, bình thường không có gì, mấy ngày nay vừa có người dọn đến, đêm nào phòng trọ của chị ấy cũng vọng ra tiếng động sửa chữa.

“Không phải, là cho thuê. Ban đầu chị không định cho thuê, nhưng người kia cứ kiên trì bảo chị cho thuê…” bác sĩ Lưu có chút ngượng ngùng, hỏi Bạc Băng: “Tiểu Bạc, có phải họ làm ồn lắm đúng không, để chị nói với bọn họ.”

“Không phải, không phải. Em chỉ hỏi vậy thôi… Mấy hôm nay em đều ở nhà bố mẹ.”

***

Cuối tuần không đi làm, Bạc Băng cố ý cùng đến công viên tản bộ với bố cô. Trải qua một tuần nghỉ ngơi, tinh thần của ông đã tốt hơn rất nhiều.

“Tiểu Băng, tạo sao gần đây bố không gặp Chung Thiêm, nó đi đâu thế?”

“Anh ấy được điều về làm việc ở văn phòng chính phủ thành phố, công tác bị đình chỉ lâu như vậy nên có rất nhiều việc đang chờ anh ấy làm.” Nhắc đến Ấn Chung Thiêm, đúng là đã lâu rồi cô không thấy anh ta. Ngày hôm qua, đúng lúc cô gặp được bạn của Ấn Chung Thiêm, tán gẫu vài câu, mới biết là vụ án của anh ta cơ bản đã được điều tra rõ, Ấn Chung Thiêm không có liên quan, còn cung cấp các chứng cứ và lời khai chính xác cho công tác điều tra vụ án.”

Văn phòng chính phủ thành phố cho phép Ấn Chung Thiêm trở về làm việc, nhưng anh ta không muốn làm việc ở Nam Châu, thành phố Nam Châu đối với anh ta không có tiềm năng để phát triển sự nghiệp, cho nên anh ta đang chuẩn bị thay đổi công việc một chút, muốn đến thành phố khác phát triển sự nghiệp.

Diệp Chính Thần nói sẽ làm cô vừa lòng, anh quả nhiên nói được làm được, mà cô, từ đầu đến cuối vẫn không có dũng khí nói sự thật với bố mình.

“Hôm nay chắc là nó nghỉ nhỉ? Con gọi nó đến dùng cơm tối đi.”

“Bố…” Có một số việc sớm muộn gì cũng phải nói, khó có được cơ hội tâm trạng của bố cô tốt như lúc này: “Con và Chung Thiêm…”

Bố cô thấy cô ấp a ấp úng, vẻ mặt khó coi, rất nhanh hiểu được: “Không phải con và Chung Thiêm cãi nhau chứ?”

Bạc Băng thăm dò hỏi: “Nếu con và anh ấy chia tay bố có thể chấp nhận được không?”

“Haizzz, tuổi trẻ các con cãi nhau là chuyện bình thường, đừng hở ra một chút là nói chia tay. Trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm trạng của Chung Thiêm không tốt, con nên thông cảm…”

Đi qua một hồ nước nhân tạo, Bạc Băng và bố cô đi dọc trên con đường đầy sỏi, vài lần, Bạc Băng muốn thẳng thắn nói ra, vừa thấy sắc mặt bố cô đang miên man, lại cố nhịn xuống không nói nữa.

Vào cuối tuần, ở công viên có rất nhiều cặp tình nhân cùng nhau nói chuyện yêu đương, có đôi ngồi ở hàng ghế dài dưới tàng cây ôm nhau, có đôi tản bộ trên con đường nhỏ. Mà trong số đó, có một đôi đang bước đến đối diện với cô, làm cho Bạc Băng không tin vào mắt mình, cô cẩn thận nhìn kĩ, đúng là Ấn Chung Thiêm cùng một cô gái khoảng hai mươi mấy tuổi.

Sau một phút kinh ngạc, Bạc Băng kéo cánh tay của bố cô: “Bố, chúng ta đi qua bên đó đi.”

“Bên này gần nhà…” Bố cô chỉ vào con đường phía trước, vừa nói được một nửa thì sắc mặt ông bỗng nhiên thay đổi, trở nên xanh mét. Bạc Băng vội vàng tìm trong túi bố cô lọ thuốc, đưa một viên vào miệng ông.

Bố cô vừa nuốt vào, Ấn Chung Thiêm đã đến gần, anh ta không hề có ý lảng tránh cô và bố cô, ngược lại chào hỏi rất thản nhiên: “Bác trai, Tiểu Băng…”

“Trùng hợp quá.” Bạc Băng cười đáp lại. Người con gái bên cạnh Ấn Chung Thiêm, cô đã gặp qua một lần, cô ấy làm việc ở văn phòng chính phủ thành phố, gương mặt không xuất chúng, nhưng là con nhà gia giáo. Lúc Ấn Chung Thiêm vừa được lên chức làm thư kí của Phó thị trưởng, từng có người làm trung gian, giới thiệu cho cô ấy vào làm, nói đây là con gái của một vị lãnh đạo văn phòng chính phủ đã về hưu, bố mẹ cô ấy là người đã từng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong chính phủ.

Ấn Chung Thiêm hỏi ý kiến của cô, lúc ấy Bạc Băng cũng chưa biết Diệp Chính Thần là cán bộ cấp cao, cũng không biết tác phong đối xử với mọi người của Diệp Chính Thần, nên cô cười nói với Ấn Chung Thiêm: “Tốt! Con của các các bộ cấp cao đều có giáo dục, nhân phẩm rất tốt…”

“Chung Thiêm, người này là?” Bố cô hỏi.

Ấn Chung Thiêm nho nhã lễ phép nhìn người con gái bên cạnh nói: “Đừng ngại, anh và bác trai nói chuyện mấy câu. Em chờ anh một chút.”

“Đúng lúc em muốn đi dạo bên bờ hồ một chút. Mọi người cứ trò chuyện thoải mái.”

Người con gái đi xa, Ấn Chung Thiêm chỉ nhìn thoáng qua Bạc Băng, nhanh đến mức cô không kịp bắt được cảm xúc trong ánh mắt anh ta.

“Bác trai, thật sự xin lỗi bác. Có một số việc cháu và Tiểu Băng không nên giấu bác, nhưng bọn cháu thật sự vì sức khỏe của bác nên mới…”

“Hai đứa?!” Bố cô như không thể tin vào sự thật nhìn cô, rồi nhìn Ấn Chung Thiêm.

“Cháu và Tiểu Băng không hề có quan hệ yêu đương gì đâu ạ.” Những lời này của Ấn Chung Thiêm đã khiến Bạc Băng sợ đến ngây người, huống chi là bố cô.

“Cháu nói gì?”

Ấn Chung Thiêm lại nhìn thoáng qua vẻ mặt đang ngây ngốc của Bạc Băng, tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian bác bị bệnh, tâm trạng không được tốt, Tiểu Băng đã vô cùng lo lắng cho bác. Vì để làm cho bác vui, Tiểu Băng đã nhờ cháu giúp đỡ, giả đính hôn với em ấy… Sau đó xảy ra nhiều việc như vậy, bởi vì cháu gặp chuyện, nên tim bác bị kích động, cho nên cháu và Tiểu Băng không có cơ hội để nói với bác.”

Ánh mắt nghi ngờ của bố cô hướng về phía cô, Bạc Băng nhanh chóng dấu đi vẻ kinh ngạc, nhìn về phía hồ nước tươi đẹp.

“Bác trai, Tiểu Băng rất hiếu thảo, làm việc này đều là vì bệnh của bác, bác đừng trách em ấy, hơn nữa bác phải giữ gìn sức khỏe…” Ấn Chung Thiêm khách khí nói: “Mấy hôm nay cháu bận rộn nhiều việc, không có thời gian, hôm nào có thời gian rảnh cháu sẽ đến thăm bác.”

Ấn Chung Thiêm nói xong, không quay đầu mà tiếp tục đi thẳng, Bạc Băng mơ hồ nhìn theo bóng dáng đang run run của anh ta.

“Tiểu Băng, điều Chung Thiêm nói là sự thật à?”

“Con…” Anh ta không nên làm cho cô nhiều điều như vậy, thật sự là không nên một chút nào.

“Haizzz!” Bố cô thở dài một hơi, chắp tay sau lưng, tiếp tục đi trên con đường đầy sỏi.

Bạc Băng đuổi theo: “Bố…”

Vội vã đi vài bước, sau đó ông dừng lại, quay đầu nhìn cô: “Bố đã sớm nhận ra con không thích Chung Thiêm, lúc con bỗng nhiên nói đã chấp nhận cậu ấy bố còn thấy kỳ lạ.”

“…”

“Bố không hề nghĩ con có thể hồ đồ như vậy, hai đứa cùng gạt bố. Đính hôn cũng có thể giả vờ sao? Sao con không nghĩ đến hậu quả? Mọi người xung quanh con sẽ nghĩ như thế nào? Thấy như thế nào!”

“…” Bạc Băng không thể nói được gì đành đi theo phía sau bố cô. Thật sự, nếu đổi lại lời nói dối này là người khác nói, bố cô không hẳn sẽ tin. Nhưng lời nói này lại được chính miệng Ấn Chung Thiêm nói ra, bố cô tuyệt đối sẽ không nghi ngờ.

Buổi tối, Bạc Băng vừa tắm xong chuẩn bị đi ngủ, mẹ cô đến phòng của cô trò chuyện với cô thật lâu. Bà cũng nói cô khờ, trách cô không nên gạt họ. Mẹ cô còn nói, không phải bà và bố con muốn gả cô cho Ấn Chung Thiêm, họ chỉ là trông chờ cô có thể tìm được một chỗ dựa tốt, tìm được một người đàn ông đối xử tốt với cô.

Bạc Băng hiểu được, cô vẫn luôn hiểu được: Bố mẹ không cần điều gì hết, cho dù cô có làm sai điều gì, họ vẫn luôn yêu cô, yêu một cách toàn tâm toàn ý.

Sau đó, mẹ cô còn hỏi về Diệp Chính Thần, hỏi anh có bạn gái chưa, Bạc Băng suy nghĩ thật lâu, nói: Không có.

Dường như mẹ cô còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng nghĩ một lúc thì bà lại không hỏi nữa.

Điện thoại cô vang âm báo tin nhắn, vừa cầm lên thì thấy số điện thoại của Diệp Chính Thần, Bạc Băng mở tin nhắn bằng tốc độ nhanh nhất.

Tin nhắn vô cùng ngắn gọn: [Anh đang ở dưới lầu nhà em.]

Ngay cả quần áo Bạc Băng cũng chưa kịp thay, cô vội vàng khoác thêm áo ngoài, chạy ra khỏi cửa.

Mẹ cô đuổi theo hỏi: “Băng Băng, con đi đâu vậy?”

“Bệnh viện có chút việc… Bố mẹ ngủ đi, đừng chờ con.”

Bạc Băng chạy một mạch xuống lầu, cô thở hổn hển nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa, dưới một tàng cây có một chiếc xe đang đỗ, Diệp Chính Thần đứng tựa lưng vào thân xe, nhìn về phía cô cười.

Ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào gương mặt anh, màu da của anh dưới ánh sáng của đèn trở nên nhẵn bóng.

Đến gần một chút, Bạc Băng mới phát hiện anh đã gầy đi, các góc cạnh trên gương mặt càng thêm sắc nét.

“Mấy hôm nay anh bận nhiều việc lắm sao anh? Trông anh gầy đi rất nhiều.”

Anh do dự một chút: “Cũng không có gì.”

Trên con đường nhỏ có vài chiếc lá rải rác, cô và anh không mục đích cứ đi về phía trước, trời rất lạnh, cô lại cảm thấy rất ấm: “Tại sao anh biết em ở đây?”

“Anh đã đến nhà trọ của em.” Lời nói vô cùng bình thản nhưng lại mang tình cảm sâu sắc nhất, nghe được ẩn ý vô cùng sâu xa.

“Đã muộn thế này, anh tìm em có việc gì sao?”

“Muốn tản bộ với em…”

Bạc Băng cúi đầu, sự ngọt ngào khiến cô không thể che giấu được khóe miệng cứ thế mà cong lên.

“Muốn cười thì cười đi, không cần kìm lại. Anh biết em nhớ anh…”

Bạc Băng không phủ nhận, lườm anh một cái: “Ngây thơ như vậy, không giống tác phong thường ngày của anh nha.”

“Haizzz, không có biện pháp, lực bất tòng tâm…”

Lời này nếu đổi lại là một người khác nói thì sẽ không có gì là lạ, nhưng lời nói ấy lại được xuất phát từ miệng người đàn ông cầm thú nào đó có hóoc môn sinh dục tiết ra vô cùng phong phú thì cô thật sự không dám gật đầu bừa bãi: “Anh cũng có lúc lực bất tòng tâm à?”

“Dường như trong lời nói của em có phần thất vọng…” Diệp Chính Thần dừng lại, cúi đầu nhìn cô, gió thổi qua nụ cười xấu xa của anh: “Tuy rằng hiện nay anh có chút lực bất tòng tâm, nhưng nếu em có yêu cầu mãnh liệt, cũng không phải…”

Anh nghiêng người đến gần cô, Bạc Băng không chú ý đẩy ngực anh, rất nhẹ, rất nhẹ. Nhưng anh lại nhíu mày thật chặt, thở dài một hơi, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Không biết vì điều gì, cuối cùng Bạc Băng vẫn thấy anh không giống ngày thường: “Anh sao vậy?”

“Không có gì…” Anh quay đầu mỉm cười: “Hôm nay anh hơi mệt, làm em thất vọng rồi.”

Bạc Băng nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ màu đen vẫn còn mới như ba năm trước.

Tay anh dùng lực kéo nhẹ một chút thì Bạc Băng đã lảo đảo ngã vào lòng anh, cô ngửi được trên người anh có mùi thuốc nước nhàn nhạt …

“Nha đầu…”

Ánh đèn đường mờ mờ, Bạc Băng vươn tay chạm đến mặt của anh, cô cảm nhận hạnh phúc chưa bao giờ lại gần cô đến như thế, chỉ cần giơ tay lên là có thể chạm đến.

Cô kiễng chân, chạm vào bờ môi mềm mại của anh.

Hôn đến quấn quít si mê, kéo dài trằn trọc, cuồn cuộn như dung nham, không ngơi không nghỉ…

Cho đến khi cô và anh đều hít thở không thông, Diệp Chính Thần mới buông cô ra, hít vào thật sâu.

Nhìn anh hôm nay đúng là có vẻ rất mệt mỏi, trước kia, mặc dù cô có bị anh làm đến mức sắp tắt thở cũng không thấy anh mệt mỏi thế này. Sao hôm nay, chỉ một nụ hôn dài lại có thể làm cho anh khó thở, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

“Anh không sao chứ? Có phải cơ thể cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

“Không có gì. Anh đi trước đây, ngày mai anh lại đến gặp em!”

Không đợi cô nói gì, anh đã bước lên xe. Xe chạy xa, Bạc Băng mới nhớ đến một điều, đêm nay anh sẽ ngủ ở đâu?

***

Từ ngày đó về sau, mỗi ngày Diệp Chính Thần đều đến đón cô tan ca, đưa cô về đến nhà rồi rời đi. Mỗi lần cô hỏi anh đi đâu, anh đều làm ra vẻ thần bí nói bên tai cô: “Bí mật.”

Bạc Băng cũng không hỏi lại.

Tối hôm qua Bạc Băng trực ca đêm, đúng lúc hôm nay cô được nghỉ cả đêm, lúc anh đón cô, cô hỏi: “Hôm nay anh có rảnh không?”

“Có chuyện gì?”

“Hôm nay em được nghỉ, có muốn đến nhà em ăn lẩu không?”

Đúng lúc đèn đỏ, Diệp Chính Thần dừng xe lại, vẻ mặt anh hiện lên nụ cười xấu xa: “Chỉ ăn lẩu?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...