Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 13



Editor: Sam Sam - DĐ LQĐ

Diệp Lệ Học sững sờ nhìn Thời Diệu, không tin vào tai mình. Cô ta cười xấu hổ, bởi vì nụ cười được nặn ra trên gương mặt cứng ngắt nên lúc nhìn càng giống như trò hề.

“Thời Diệu, cậu đừng nói với mình là cậu thích cô ta!” Diệp Lệ Học cắn môi chất vấn.

Thời Diệu khẽ cười một tiếng, nhìn Diệp Lệ Học: “Cô đúng…?”

Diệp Lệ Học giống như bị sét đánh, suýt nữa đứng không vững. Dường như chỉ trong giây lát, trong vành mắt cô ta đã ngập nước mắt.

Thời Diệu nhìn lướt qua mái tóc ngắn màu vàng của Diệp Lệ Học, bỗng nhiên hiểu ra: “Thì ra là cô… Người lần trước tôi từ chối đi xem phim cùng nên liền bụm mặt khóc?”

Diệp Lệ Học cũng không nhịn được nữa, uất ức đến mức nước mắt trào ra, khiến cho lớp trang điểm đậm bị lem đi, lông mi giả một bên mắt rơi xuống, một bên thì lỏng một nửa.

“Này! Mày ngông cuồng cái gì vậy! Lệ Học của bọn tao thích mày chính là vinh hạnh của mày, làm sao mày có thể bắt nạt cậu ấy như vậy!” Một nam sinh đứng bên cạnh Diệp Lệ Học không nhìn thêm được nữa, tay nắm lại thành quả đấm, đấm về phía Thời Diệu.

Lâm Tiểu Ngộ kêu lên một tiếng, sắc mặt trắng bệch.

Thời Diệu giơ tay lên, bắt được cổ tay của người kia, cơ thể khẽ dịch chuyển kéo tên nam sinh nọ về phía mình, sau đó lại dùng sức ném, cả người tên kia bị quăng đi xa. Nam sinh đó đụng vào thân cây, sau đó đau đến mức ngồi bệch xuống đất, rên rỉ kêu đau.

“Mày hù cháu tao rồi.” Trong đôi mắt luôn lười biếng của Thời Diệu lại xuất hiện nét lạnh lùng.

“Này! Các em đang làm gì vậy!” Thầy chủ nhiệm chạy tới, “Đánh nhau ẩu đả là tội nặng! Lại là em, Diệp Lệ Học! Em đã vi phạm một lần rồi! Mắc lỗi ba lần là bị đuổi học đó!”

Nam sinh ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, chỉ vào Thời Diệu nói: “Chủ nhiệm, tên kia cũng đánh nhau!”

“Người nào?” Thầy chủ nhìn xoay người nhìn thấy Thời Diệu thì sửng sốt một chút, “Em còn dám tố cáo trước sao? Nhất định là các em bắt nạt người khác, Thời Diệu tự vệ thôi! Trở về phòng làm việc của tôi! Gọi người nhà tới!”

Không có cách nào khác, đã nhiều năm như vậy, Thời Diệu là học sinh duy nhất của Lục Trung được cử đi học, đồng nghĩa với học sinh đại học…

Trong quán nước giải khát.

Du Thanh Quỳ cúi đầu cắn ống hút, rầu rĩ không vui vẻ gì.

Lâm Tiểu Ngộ nhìn Du Thanh Quỳ một chút, lại nhìn Thời Diệu một chút, sau đó nhẹ nhàng kéo tay áo của Thời Diệu. Thời Diệu liếc nhìn rồi đẩy trà sữa tới trước mặt cô, “Uống đi.”

“Ừ…” Lâm Tiểu Ngộ cúi đầu, hai tay cầm trà sữa của mình.

Du Thanh Quỳ nhịn thật lâu, cuối cùng không nhịn được liền nhíu mày trợn mắt nhìn Thời Diệu một cái. Cậu ta nói lời kia là có ý gì? Chẳng lẽ nên giải thích quan hệ giữa hai người sao? Thế nào lại khiến Diệp Lệ Học càng hiểu lầm vây chứ! Cậu ta không sợ Diệp Lệ Học, nhưng cô cũng không muốn phiền toái tìm đến mình đâu!

Du Thanh Quỳ vừa tức giận vừa hút một hơi nước đậu đỏ.

“Khụ khụ khụ…” Cô dùng sức hút nhiều quá nên bị sặc. Du Thanh Quỳ che miệng, quay đầu sang bên cạnh, không nhịn được mà ho khan một trận.

“Thanh Quỳ?” Lâm Tiểu Ngộ sửng sốt, chậm chạp đưa tay lên, vỗ vỗ sau lưng Du Thanh Quỳ: “Chậm một chút, uống từ từ thôi nào…”

Du Thanh Quỳ ho khan trong chốc lát mới chậm rãi ngừng lại. Cô cười ngọt ngào với Lâm Tiểu Ngộ: “Mình không sao nữa.”

Thời Diệu nhìn gương mặt nhỏ bé của Du Thanh Quỳ đỏ lên vì ho khan, thật là hồng. Cậu còn tưởng cô sẽ truy hỏi mình, không nghĩ tới cô ấy không đề cập đến lý do vì sao cậu nói như vậy. Ngón tay của Thời Diệu nhẹ nhàng gõ hai cái lên mặt bàn, có vẻ hơi thất vọng.

“Cậu ta… Thật sự là cậu nhỏ của cậu sao?”Rốt cuộc Du Thanh Quỳ không nhịn được mà tò mò hỏi Lâm Tiểu Ngộ, “Học sinh trong lớp, coi như không phải cùng tuổi thì tối đa cũng chỉ kém nhau một hai tuổi, thậm chí ba tuổi mà? Không phải là cậu họ chứ…”

Du Thanh Quỳ trợn to hai mắt nhìn Lâm Tiểu Ngộ, thấy bạn mình có người cậu xấu tính như Thời Diệu cũng thật là đáng thương.

“Là cậu họ… Cậu nhỏ lớn hơn mình một tuổi.” Lâm Tiểu Ngộ cười lên.

“Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là cậu mà.” Thời Dịu nhíu mày.

Lâm Tiểu Ngộ le lưỡi nhỏ, sát lại tai Du Thanh Quỳ nói nhỏ: “Cậu nhỏ không thích mình gọi là cậu…”

Du Thanh Quỳ cũng hạ giọng xuống, kề sát tai Lâm Tiểu Ngộ rồi nói: “Có phải cậu ta rất hung dữ hay không, luôn bắt cậu nhìn sắc mặt của cậu ta?”

“Không có đâu, cậu nhỏ rất tốt với mình đó!”

Thời Diệu lười phải nghe hai nữ sinh kia kề tai nói nhỏ, cậu lấy điện thoại di động ra, tùy tiện lướt tin tức trên Weibo. Vừa lướt chưa được bao lâu thì Lâm Tiểu Ngộ đã cẩn thận lắc lắc cổ tay của cậu.

Thời Diệu cau mày nhìn về phía cô gái nhỏ phiền phức.

“Cậu nhỏ, cháu muốn đi xem phim…”

Lâm Tiểu Ngộ thấy Thời Diệu định từ chối thì nói ngay lập tức: “Cháu và Thanh Quỳ đã hẹn cùng đi xem ‘Ngủ với bạn cùng bàn’…”

Thời Diệu không nói gì, bắt đầu đặt vé. Lúc chọn chỗ ngồi thì cậu lại hơi do dự, hai ghế hay ba ghế? Cuối cùng chọn ba chỗ ngồi.

Du Thanh Quỳ kéo tay của Lâm Tiểu Ngộ, cô quay đầu nhìn Thời Diệu đang đi ở phía sau, nhỏ giọng hỏi bạn mình: “Tại sao cậu nhỏ của cậu cũng tới đây hả…”

“Có thể… Có thể là cảm thấy trễ rồi không?” Lâm Tiểu Ngộ rất nhạy cảm, “Có phải cậu rất ghét cậu nhỏ của mình không? Không thích cậu ấy tới đây với chúng ta sao?”

Nhìn đôi mắt hốt hoảng của Lâm Tiểu Ngộ, Du Thanh Quỳ lập tức bày ra gương mặt tươi cười rạng rỡ như hoa hướng dương rồi nói: “Làm sao lại như vậy chứ! Cậu nhỏ của cậu rất giỏi! Người cao cao gầy gầy đẹp trai, thành tích lại tốt, còn có thể vẽ tranh nữa!”

“Vậy sao?” Không biết Thời Diệu đã đến bên cạnh từ lúc nào, cười như không cười nhìn Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ cắn đầu lưỡi của mình một cái, cứng ngắc quay đầu đi.

Du Thanh Quỳ nhìn màn hình không chớp mắt, cho đến lúc cảm nhận được một người đàn ông trung niên luôn dựa về phía mình. Lúc đầu, Du Thanh Quỳ còn cho rằng đó là ảo giác của mình, nhưng người đàn ông trung niên đó lại khoác cánh tay lên ghế của Du Thanh Quỳ.

Du Thanh Quỳ nhíu mày, đang suy nghĩ có nên nói ra hay không. Nếu nói ra có ảnh hưởng đến người khác không? Lúc cô đang phân vân thì Lâm Tiểu Ngộ kéo cô. Du Thanh Quỳ quay đầu lại thì thấy Thời Diệu cùng Lâm Tiểu Ngộ đã đứng lên.

“Đổi chỗ ngồi.” Lâm Tiểu Ngộ nhỏ giọng nói.

Du Thanh Quỳ thở phào nhẹ nhõm.

Lúc đầu thứ tự của ba người là Thời Diệu, Lâm Tiểu Ngộ, Du Thanh Quỳ, bây giờ đổi chỗ thành Lâm Tiểu Ngộ, Du Thanh Quỳ, Thời Diệu.

Sau khi ổn định lại vị trí một lần nữa, Du Thanh Quỳ ăn bắp rang bơ, chuyên tâm nhìn lên màn hình. Bỗng dưng quay sang nhìn một chút lại thấy có gì đó lạ lạ. Tại sao Lâm Tiểu Ngộ lại đòi đổi chỗ ngồi? Cậu ấy ngồi với Thời Diệu thì có gì là không ổn chứ?

Thời Diệu hay là Lâm Tiểu Ngộ nghĩ đến việc chuyển chỗ ngồi vậy? Thật ngốc mà.

Thời Diệu nghiêng đầu nhìn về phía Du Thanh Quỳ, Lúc cô xem ohim rất chăm chú, hai mắt to tròn cũng không chớp lấy một cái. Bởi vì xem quá nhập tâm nên lúc cầm một viên bỏng ngô bỏ vào trong miệng lại cắn phải đầu ngón tay của mình. Du Thanh Quỳ hơi nhíu mày, mút đầu ngón tay của mình một chút rồi lại tiếp tục vừa ăn bỏng ngô vừa xem phim.

Du Thanh Quỳ để bỏng ngô ở một bên, cầm nước giải khát lên uống.

Thời Diệu liếc mắt nhìn hộp bỏng ngô của cô, bên trong đã gần hết sạch rồi. Cậu cầm hộp bỏng ngô còn chưa bị động tới của mình đổi qua cho cô.

Du Thanh Quỳ uống hai hớp nước thì lại ôm lấy hộp bỏng ngô, ăn một viên rồi lại một viên. Hồn nhiên không phát hiện ra hộp của mình đã bị người ta đổi mất rồi.

Thời Diệu khẽ cười.

Ham ăn như vậy, đúng là giống như chuột Hamster vậy.

Xem phim xong đã tới mười giờ, Thời Diệu cùng Lâm Tiểu Ngộ đưa Du Thanh Quỳ đến tận cổng của khu nhà ở. Vốn là rạp chiếu phim gần với trường học, mà nhà của Du Thanh Quỳ cũng cách trường học không xa.

“Hôm nay muộn quá, lần sau vào nhà mình chơi nhé.” Du Thanh Quỳ kéo tay của Lâm Tiểu Ngộ, đôi mắt cong cong lên vừa cười vừa nói.

“Được.” Lâm Tiểu Ngộ gật đầu, cười đồng ý.

Du Thanh Quỳ đi vào khu nhà, liếc mắt nhìn bóng lưng của Thời Diệu cùng Lâm Tiểu Ngộ, vẫn cảm thấy bạn mình thật đáng thương khi có cậu như vậy mà…

“Thà để cô ấy dạy học thêm cũng không cần tôi sao?” Thời Diệu hỏi.

Lâm Tiểu Ngộ ngượng ngùng cúi đầu, nhỏ giọng trả lời: “Thích Thanh Quỳ dạy…”

Thời Diệu gõ đầu cô một cái rồi xoay người trở về phòng của mình.

Căn phòng của Thời Diệu chỉ toàn màu trắng, loại mày trắng này có thể giúp cậu có linh cảm khi vẽ tranh. Cậu ngồi trên chiếc giường lớn màu tuyết trắng, tay khoác lên đầu gối, đầu ngón tay gõ nhẹ hai cái.

Đột nhiên rất muốn vẽ tranh.

Thời Diệu đi tới phòng vẽ, nhìn bản vẽ trống không một lúc lâu mới bắt đầu cầm bút lên. Lúc vẽ cậu rất tập trung, bởi vì chăm chú như thế nên trên gương mặt lại tăng thêm sức hấp dẫn nếu ai đó nhìn thấy.

Cậu vẽ rất lâu, sau đó mới vẽ xong một rạp chiếu phim.

Trên màn hình lớn đang chiếu một bộ phim, mà chỗ ngồi lại trống trơn, không có một người nào, chả có ai xem cả. Cậu đổi bút, ngay chính giữa bắt đầu vẽ người xem duy nhất– một con chuột Hamster.

Chuột Hamster ôm một hộp bỏng ngô lớn, vừa ăn vừa chăm chú xem phim. Thật nhiều thật nhiều bỏng ngô rơi ra từ trong hộp đầy tràn, rơi xuống đầy đất.

Nhìn chú chuột chiếm vị trí trung tâm, dường như có thể nghe được tiếng động “rột rột”, “rột rột” lúc nó ăn bỏng ngô.

Lúc Thời Diệu đăng bức tranh này lên Weibo thì thấy đã hai giờ sáng rồi. Cậu định để điện thoại di động xuống thì mới phát hiện được thiếu chút gì đó.

Cậu mở tin tức ra lướt nhanh vài cái.

Không đúng, mỗi buổi tối thì luôn có một người hâm mộ nhắn tin cho cậu, thế mà hôm nay lại không có. Thời Diệu mở Weibo của người đó lên thì nhìn thấy hai ba tấm ảnh chụp sổ tay được đăng lên Weibo.
Chương trước Chương tiếp
Loading...