Đông Phương Nghê Thường Khúc

Chương 6: Liên Minh Đạt Thành



Ánh mặt trời gay gắt bên ngoài, còn thêm vài phần nóng bức, nhưng trong động vẫn rất mát mẻ dễ chịu.

"Thật là thoải mái a!" Đông Phương Bất Bại ngủ rất là hài lòng, cho đến khi nàng nhìn thấy người kia vẫn ngồi bên cạnh như vậy. "Oh!"

Dường như đối với bộ dạng kinh sợ của Đông Phương Bất Bại rất là hài lòng, Luyện Nghê Thường phủi bụi trên người, "Ngủ ngon chứ?"

"Có Luyện thiếu chủ gác đêm cho ta, dĩ nhiên là ngủ rất ngon rồi." Hồi phục tinh thần Đông Phương Bất Bại lại bắt đầu con đường phúc hắc, đã từng nhìn thấy được mặt yếu của nàng khiến Luyện Nghê Thường hận tới nghiến răng nghiến lợi, cũng không quá chán nản, tối thiểu cũng không làm cho người ta chán ghét.

"Không nói mấy chuyện này nữa, chúng ta nên bàn bạc một chút nên làm gì bây giờ?"

Đông Phương Bất Bại biết vấn đề này sớm muộn gì cũng sẽ nói tới, nhưng nàng còn nghĩ mở miệng chính là mình. "Ngươi có ý kiến gì?"

Minh Nguyệt Hiệp là nơi trân quý mình muốn bảo vệ nhất, mà thân phận của sư phụ chính là cái bình phong mình dùng để che chở cho nơi này. "Nếu kết thành minh ước, ta hỏi ngươi ta sẽ được gì?"

"Ngươi muốn cái gì?"

"An toàn của Minh Nguyệt Hiệp. Còn ngươi?"

"Hoàng đồ bá nghiệp!" Nháy mắt Đông Phương Bất Bại tỏa ra khí thế tuyệt thế phong hoa.

Khóe miệng cong lên nụ cười lạnh Luyện Nghê Thường nhìn người trước mặt, cho dù hiện tại vẫn ngang ngược nhưng khuôn mặt nàng vẫn xinh đẹp như vậy, "Ta còn nghĩ là ngươi chỉ muốn làm giáo chủ của Nhật Nguyệt Thần giáo thôi chứ."

"Vị trí đó vốn là của ta, chỉ là tên Nhậm Ngã Hành kia đoạt lấy từ tay ta mà thôi. Ta và hắn có thù không đội trời chung, làm sao can tâm mà làm một giáo chủ nhỏ nhoi như vậy được, sau này ắt sẽ ôm cả thiên hạ trong lòng." Đây cũng là nguyên nhân khiến cho nàng cam nguyện dấu mình nhiều năm.

Luyện Nghê Thường cũng biết đây là bày tỏ Đông Phương Bất Bại đối với mình, dù sao nói ra mục đích cũng giảm bớt đi khoảng cách của hai người, càng thúc đẩy cho liên minh được nhanh tiến hành. Nàng nói với ngữ điệu chân thành, cho dù mình đã biết nàng chỉ là nữ tử, nhưng cũng không bằng chuyện sư phụ Lăng Mộ Hoa mất tích, chuyện này đối với mình cũng là một thương lớn, mặc dù chuyện này cũng là tử huyệt của Đông Phương Bất Bại, dù sao đứng trên đài cao trước cũng là nàng còn phải đối mặt với tư tưởng nam quyền phân chia trên dưới.

Đông Phương Bất Bại cũng không chút nào kiêng kị, biểu lộ dã tâm của nàng trước mặt Luyện Nghê Thường, bởi vì hai người đều nắm được điểm yếu của nhau, chỉ có chung một lợi ích, đôi bên cũng sẽ không thể phản bội được, nếu không, Luyện Nghê Thường sẽ vì bảo vệ bí mật này mà cùng mình đánh nhau, kết quả cho dù là gì thì cũng không ai muốn nhìn tới.

Đã sớm đem hơn thua tính toán trong lòng, Luyện Nghê Thường khó chịu nhìn Đông Phương Bất Bại trong lòng đã có tính toán, dường như trong đầu có điểm cũng không nghĩ giống như nàng. Nhưng lí trí nói với nàng, phải đáp ứng!

"Được, chúng ta sẽ liên thủ!"

Không chút ngạc nhiên nào với kết quả này, Đông Phương Bất Bại vui vẻ đồng ý, "Sách lược ta sẽ cho tâm phúc đem tới Minh Nguyệt Hiệp, ta cần phải quay về, nếu không sẽ bị hoài nghi."

Nghe Đông Phương Bất Bại sắp rời khỏi, trong lòng Luyện Nghê Thường có chút tiếc tiếc, nhưng mà nàng cũng sẽ không chịu thừa nhận, nàng tình nguyện cho đó là hậu quả di chứng của việc tẩu hỏa nhập ma đêm qua. "Có cần ta phái vài người lão luyện đi theo ngươi không."

"Ngược lại thì không cần." Đông Phương Bất Bại lập tức từ chối, "Phần lớn giáo trung đã thuộc về ta, Nhậm Ngã Hành ta có thể tự ứng phó, có uy tín của Lăng tiền bối Minh Nguyệt Hiệp, ta ắt sẽ đoạt được ngôi vị giáo chủ."

Đông Phương Bất Bại tràn đầy tự tin lộ ra đôi mắt mê hoặc nhìn Luyện Nghê Thường. "Được rồi, vậy ta sẽ yên lặng đợi tin tốt."

Lúc này, trên giang hồ hai thế lực lớn chỉ đơn giản như vậy mà kết minh. Nhưng mà ước định trước đã mất giang hồ gặp nhau sẽ có một trận phân tranh lãnh thổ mới.

Đông Phương Bất Bại rời đi, lưu lại hơi ấm còn trên giường, Luyện Nghê Thường nhìn bóng lưng nàng rời đi mà thất thần. Đi, người này đi rồi, trong lòng có có chút vắng vẻ trống rỗng. Mình quyết định như vậy là đúng hay sai, đối với Minh Nguyệt Hiệp là tốt hay xấu. Nếu sư phụ ở đây, người sẽ làm thế nào, có phải ta ngu ngốc không, nếu như người ở đây, Minh Nguyệt Hiệp có cần phải luân lạc tới mức cùng người ta kết minh.

Trong lòng thoáng qua vô số ưu tư, sau cùng Luyện Nghê Thường cũng chỉ có thể thở dài một cái, hy vọng Đông Phương Bất Bại ngươi không nên để ta thấy hối hận vì tin tưởng ngươi.

Đông Phương Bất Bại quay về Hắc Mộc Nhai, quả nhiên khi nghe được Nhật Nguyệt thần giáo và Minh Nguyệt Hiệp đạt được minh ước, bảy tỉnh Giang Nam liền tiến hành mua bán, thanh thế của nàng vượt qua Nhậm Ngã Hành. Còn Nhậm Ngã Hành lại không chút nào quan tâm tới, dù sao chỉ là một tên bị hoạn, mất đi việc nối dõi, võ công cũng không bằng mình, thì có gì mà sợ hắn. Hắn không phải chỉ có thể cống hiến cho mình thôi sao? Lúc Nhậm Ngã Hành còn dương dương tự đắc, nào ngờ Đông Phương Bất Bại đã tính tốt kế hoạch, đợi cho người kia nhảy vào.

Ba tháng sau, một ngày nọ, Nhậm Ngã Hành cảm giác được khí tức không thuận, trong ngực khó chịu dị thường, "Phụt" phun ra một đống máu đen. Dường như là biểu hiện của tẩu hỏa nhập ma, vội vàng giao lại giáo vụ cho người mình yên tâm nhất là Đông Phương Bất Bại, sau đó dùng Hướng Vấn Thiên và Khúc Dương khống chế, duy trì thăng bằng, vội vàng bế quan.

Nhàn nhã tản bộ trong đình, Đông Phương Bất Bại làm xong mọi chuyện thì đến chỗ Nhậm Ngã Hành bế quan, "Thuộc hạ Đông Phương Bất Bại khải bẩm giáo chủ, trạm dịch cho bồ câu đưa tin, Ngũ Nhạc Kiếm phái đã đánh tới Hắc Mộc Nhai. Đang làm ầm ĩ dưới sườn núi, trưởng môn năm phái đều đã tới, bọn thuộc hạ nên ứng phó như thế nào, mong giáo chủ chỉ thị."

Nhậm Ngã Hành còn đang vì thân thể mình lo lắng? Sao mà có tâm để ý tới chuyện này? "Lên Hắc Mộc Nhai khó như lên trời, đừng nói mấy tên xấu xa kia tìm được cách, cho dù may mắn lên tới Hắc Mộc Nhai, bất quá cũng tự tìm đường chết, Đông Phương huynh đệ không cần để ý. Công việc trong giáo trung ta đã giao phó cho ngươi, ngươi chỉ việc phân phó tứ giáo chúng Phong, Địa, Thiên, Lôi nghiêm thủ các cửa trên Hắc Mộc Nhai là được."

"Đám người tự cho là chính phái đang tụ tập bên dưới cố xông vào, bổn giáo lại không nghe không hỏi, truyền đi, há chẳng phải để người trong giang hồ cười nhạo sao." Đông Phương Bất Bại trước sau như một duy trì tư thế kính cẩn, chẳng qua ánh mắt kia vẫn bướng bỉnh bất tuân không thể che dấu được.

"Bổn giáo chủ đã quyết định, ngươi chớ có lề mề, bổn giáo chủ hiện đang bế quan tu luyện thần công, không được tới quấy rầy, cút!" Nhậm Ngã Hành không nhịn được không muốn nghe Đông Phương Bất Bại nói thêm, vận nội lực đánh ra, nội lực xuyên qua cửa đá, đánh lên người Đông Phương Bất Bại.

Đông Phương Bất Bại thoáng vận nội lực chống cự, làm bộ như bị thương ngã nhào ra đất, cảm thụ so với lực đạo thường ngày nhẹ đi không ít, trong lòng cũng biết rõ là gì, âm thầm nghĩ tới: 'Lão hồ ly này, ba tháng trước đột nhiên bế quan, đem giáo vụ giao cho ta và Hướng Vấn Thiên cùng Khúc Dương xử lý. Xem tình hình hôm nay dường như không phải tu luyện thần công gì cả, ngược lại trong người có bệnh.'

"Đông Phương huynh đệ." âm thanh của một nữ tử truyền tới, ánh mắt sắc bén Đông Phương Bất Bại lập tức nhìn về phía nàng, phát hiện là Tuyết Tâm ---- phu nhân Nhậm Ngã Hành, biểu tình lạnh lùng ngưng trọng trên mặt lập tức chuyển thành nhu hòa.

Trên trời cánh hoa bay tán loạn, Tuyết Tâm nhẹ nhàng đi đến bên cạnh người Đông Phương Bất Bại ân cần hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

"Không sao, chỉ té một chút thôi." Đông Phương Bất Bại cũng khó nói là chồng ngươi đánh ta! "Ngươi phải cẩn thận mới được a!" Tuyết Tâm lại tin tưởng vào lí do này.

"Lại đem thức ăn tới cho giáo chủ!" Đôi mắt nữ tử xinh đẹp lưu chuyển thành u sầu: "Đúng vậ! Đã ba tháng hắn không ra gặp ta! Ta không biết gì ngoại trừ làm chút cơm cho hắn ăn, chỉ là mỗi lần ta mang cơm tới hắn ăn rất ít, ngay cả động cũng không muốn động, không biết là đang luyện thần công gì, mà khiến người cơm nước cũng không động tới. Cứ tiếp tục như vậy làm sao thân thể hắn chịu nổi."

Trong cuộc nói chuyện Đông Phương Bất Bại lại phát hiện ra thân thể Nhậm Ngã Hành có vấn đề, nhất đính ẽ không bỏ qua cơ hội tốt. Mũi tên trên cung đã bắn ra cũng sẽ không quay đầu lại nữa, ta đã cho người tung tin, mang Ngũ Nhạc Kiếm phái tới, đảm đương là Nhậm Ngã Hành há sao có thể không ra, không thể làm gì khác hơn là, dùng tới nữ nhân và nữ nhi của ngươi hạ xuống nước cờ khác thôi.

Chủ ý trong lòng cũng đã định, Đông Phương Bất Bại nhẹ nhàng an ủi Tuyết Tâm vào câu, không lộ núi không lộ nước an ủi Tuyết Tâm vài câu, tâm tình Tuyết Tâm cũng tốt lên, nhìn thanh niên trước mặt đẹp trai tài giỏi, nếu không phải mình đã có gia đình chỉ sợ là sẽ thích một người văn võ song toàn như vậy rồi, Đông Phương huynh đệ thật là biết ăn nói! "Chẳng trách bọn họ nói ngươi đặc biệt có thể khiến cho mấy cô nương vui vẻ", sau lại khiêm nhường vài câu. Chỉ lo mình đang nói chuyện cùng nàng, nhưng lại quên đi sự đờ đẫn trong ánh mắt Đông Phương Bất Bại.

"Khiến cho mấy cô nương vui vẻ?" nháy mắt không biết tại sao Đông Phương Bất Bại lại nhớ tới cái người nói chuyện thì thùy mị như nước, sau đó lại dữ dằn như lửa Luyện Nghê Thường. Dường như ánh mắt nàng nhìn mình luôn là không ưa muốn đánh người, tại sao mình lại không khiến nàng vui được chứ? Đông Phương Bất Bại rối rắm, không ý thức được tại sao mình lại muốn Luyện Nghê Thường được vui vẻ?

Tác giả có lời muốn nói: Chuyện trong chương này mọi người xem thì cũng nhảy đi một chút, trực tiếp xem hồi kết của chương. Tình cảm hai người còn đang vật vờ, từ vật vờ sinh ra đẹp, không lẽ không đúng? Nhớ lưu trữ và bình luận, yêu
Chương trước Chương tiếp
Loading...