Đồng Tiền Kham Thế

Quyển 4 - Chương 64: Đồng Thọ thù (Nhện Đồng Thọ) – 4



*

92jpg

Tâm ma……

Tiết Nhàn nhíu mày. Không phải y chưa từng nghe nói về trận cục lợi dụng tâm ma để vây khốn người, thực tế thì, loại trận cục này thường được dùng để đối phó trong khốn cảnh khó bảo mệnh nhất, gặp phải đối thủ có năng lực vượt xa mình, hoặc là gặp phải quá nhiều người giáp công vây đánh, loại trận này có thể kiềm chế đối phương ở một trình độ nhất định, giành lấy một đường sinh cơ.

Đây cũng là một trong số ít những phương thức có thể lấy yếu địch mạnh, lấy ít thắng nhiều. Suy cho cùng ai cũng đều có tâm ma, hoặc là dục vọng, hoặc là nghi hoặc, không thì cũng sẽ có chút niệm tưởng, có thể lớn có thể nhỏ, có thể gần có thể xa……

Có những cái chôn giấu quá sâu kín, thậm chí ngay cả chính bản thân cũng chưa từng phát hiện, lại có thể bị trận cục này gợi ra, gia tăng phóng đại đủ để quấy nhiễu lòng người.

Cho dù là Tiết Nhàn, khi nghe thấy hai chữ “Tâm ma” này, mi tâm cũng khẽ giật nảy —— Tâm ma của y ấy thế mà lại không phải là thời khắc bị người rút đi gân cốt trên bờ biển Hoa Mông ở Quảng Đông, cũng không phải ý niệm muốn khiến kẻ rút xương phải nợ máu trả bằng máu…….

Những gì xảy ra trong ảo cảnh vừa rồi đều chẳng hề có liên quan đến mấy chuyện này, y tuyệt đối không có khả năng chỉ bởi vì muốn thoát ra khỏi căn phòng đá này mà bị trận cục xui khiến làm chuyện bất bình thường. Nếu không phải là bởi mấy việc đó……. Vậy thì chỉ có thể là vì người.

Chỉ có một người ở cùng y trong ảo cảnh, Huyền Mẫn.

Đây cũng là nguyên do Lục Nhập Thất và Thạch Đầu Trương đều bỗng dưng biến mất, mà Huyền Mẫn thì vẫn ở lại —— Bởi vì hắn chính là tâm ma mà trận cục này khơi gợi ra.

Song vì tâm ma không sâu, hoặc là sơ hở với y quá rõ ràng, bấy giờ mới có thể thoát thân mà ra.

Sắc mặt Tiết Nhàn biến đổi liên tục, cuối cùng khôi phục lại dáng vẻ vô cảm lạnh lẽo, ném kẻ kéo dài hơi tàn kia xuống đất, chậm rãi lau sạch vết máu dính trên tay.

Kẻ này quả thực tràn đầy dấu hiệu dầu cạn đèn tắt, nhưng lại bởi vì một thứ gì đó mà ôm một tia hi vọng nhỏ bé, vậy nên hai mắt hắn dù đã dại ra, song lại sáng quắc điên cuồng.

Tiết Nhàn nhớ tới mấy lời điên tam đảo tứ (rối bời lộn xộn, không đầu không đuôi) mà hắn vừa nói, liền lạnh giọng, “Ngươi có chủ ý gì, hiện tại thành thật khai ra thì còn có thể cho ngươi sống lay lắt một canh giờ. Tra ra chuyện này với ta cũng chỉ là động thêm một ngón tay mà thôi, nếu ngươi cứ cố chấp không khai, để ta phải động thủ, vậy thì ngay cả một canh giờ cũng không có đâu.”

Kẻ cuộn mình trên đất ho đến co rút, mỗi lần hô hấp đều hít vào thì nhiều nhưng thở ra lại chẳng bao nhiêu, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ tắt thở. Tiết Nhàn thậm chí hoài nghi không biết hắn có nghe được lời mình nói hay không.

Quả nhiên, kẻ nọ không hề có ý nói tiếp, hoặc cũng có lẽ là hắn chẳng còn khí lực để nói tiếp nữa.

Chuyện này cũng không ngoài dự đoán của Tiết Nhàn, y đang kéo tơ lột kén trong đầu, muốn biết kẻ này liều chết kéo dài hơi tàn, rốt cuộc là ỷ vào cái gì…….

Người sắp chết, khát vọng nhất là điều gì? Đơn giản là có người đến cứu, hoặc là có cơ hội trốn thoát.

Với tình trạng hiện tại của kẻ này thì e là khó mà đi lại được, mà dù có người đến, thì cũng phải qua cửa của Tiết Nhàn trước, mấy phen dây dưa trì trệ, kẻ này sợ rằng còn chưa ra khỏi căn phòng này thì đã cứng ngắc rồi.

Cái sau quả thực là thiên phương dạ đàm (chuyện lạ kỳ, không thể xảy ra), người khác tới cứu, hắn cũng không chắc sống được, huống chi chỉ có mình hắn, cứ tiêu hao dần dần như vậy, hắn ắt phải chết không thể nghi ngờ, đâu còn giữ được mạng? Trừ phi…..

Trừ phi hắn tìm được biện pháp nào đó, có thể giúp mình nối thêm một đoạn sinh mệnh.

Sắc mặt Tiết Nhàn trầm xuống: E rằng thực sự là có chủ ý nối mệnh.

Mỗi người mỗi mệnh, nếu bản thân đã sắp xuống hoàng tuyền, thì không thể vô duyên vô cớ nối thêm một đoạn. Cái gọi là nối mệnh, thông thường chia làm hai loại, một loại là đổi mệnh, một loại là buộc mệnh. Cái trước là lợi dụng các loại biện pháp để trao đổi mệnh của người khác với của mình, chung quy vẫn là một sống một chết. Cái sau là trói buộc mệnh của mình vào của người khác, đồng sinh đồng tử.

Mới vừa nghe thì cái trước có vẻ âm tà hơn một chút, cái sau dường như cũng không hại. Song thực tế chẳng qua là đi vòng, cái trước lấy thọ điền thọ, cái sau là lấy phúc lộc điền thọ. Một cái là chia thọ mệnh, một cái khác chẳng những chia phúc lộc, mà còn chuyển dời mầm tai vạ, có lẽ còn có mối hại khác nữa.

Hai loại này tám lạng nửa cân, đều như nhau cả.

Nếu có chủ ý nối mệnh, dù sao cũng phải có người bị đổi mệnh hoặc bị buộc mệnh.

Vậy cũng hợp với mấy lời điên tam đảo tứ vừa nãy —— Thiếu một, vẫn còn ba kẻ.

Nghĩ tới đây, Tiết Nhàn liền phủ kín mây đen.

Y không thích nợ nhân tình của người khác, tính cách này chỗ tốt chỗ xấu, tốt là y sống nhiều năm như vậy song không hề có nợ nần, chưa từng mắc nợ người khác và cũng không dây dưa dính líu gì với người ta. Chỗ xấu là, không có quan hệ qua lại, tất nhiên không có người thực sự thân cận.

Đương nhiên, điểm này với người bình thường thì mới tính là xấu, còn với y mà nói, như vậy là tự tại nhất.

Song bất luận có thân cận thật hay không, Lục Nhập Thất và Thạch Đầu Trương đều là do y mang đến, vào thời điểm thế này cũng có thể tính là “Người của mình”, càng đừng nói còn có cả Huyền Mẫn nữa.

Ngay trước mặt y, đánh chủ ý lên người bên cạnh y……. Có vẻ thực sự không muốn sống nữa rồi.

Hai mắt Tiết Nhàn chợt động, nhớ tới thanh âm mà y nghe được khi thoát ra từ trong tâm ma —— Đó là âm thanh giống như một viên bị chất nhẹ rơi xuống đất, so với hạt vàng bạc mã não thì nhẹ hơn nhiều, mà lại không giòn như vậy……

Đó rất có khả năng là mấu chốt của nối mệnh.

Lúc này thời gian cấp bách, y cũng không có kiên nhẫn mà chậm rãi đợi mình nghĩ thông suốt ra.

Y nhớ tới lời Thạch Đầu Trương nói, kẻ này mang hắn đến một ngọn núi, nhìn hắn đẽo bảy cái khóa đá và hai con thú trấn mộ……

“Ta hỏi ngươi, ngươi cũng biết ở Giang Tâm tại huyện Ngọa Long có đảo Mộ Phần chứ? Dưới đảo có một gian mộ thất, hơn ba trăm hoang hồn trong mộ thất không được ngủ yên.” Tiết Nhàn lại túm kẻ nọ lên, lạnh lùng nói, “Ngươi đoán nếu những người bị trấn kia nhìn thấy ngươi, thì có thể nhận ra ngươi hay không?”

Thân thể nam nhân đang ho sặc sụa bỗng dưng cuộn lại một chút, dường như vào lúc gần chết, có một loại bản năng sợ hãi với cái nghiệt mà mình tạo ra.

Hắn thở dồn dập hổn hển, không biết nhớ tới cái gì, dùng thanh âm mỏng manh nói: “Ta……”

“Giờ thì muốn nói rồi à? Xin lỗi, ta lại không còn kiên nhẫn mà nghe nữa.” Tiết Nhàn mặt không chút thay đổi ngắt lời hắn, nghiêng đầu nói, “Ta chỉ là xác nhận thôi, phải làm thế nào mới có thể khiến ngươi chịu chút báo ứng.”

Dứt lời, bàn tay đang buông của y bỗng lật lại, một phiến sắt bị rạch tên liền xuất hiện trong lòng bàn tay y: “Oan hồn bị trấn oán khí sâu nặng, dù đã an trí thi cốt, nhưng chưa đến mười năm tám năm thì sẽ không tiêu trừ sạch sẽ được, nhất là…… thời điểm trông thấy cừu nhân.”

Y hạ thấp giọng, lại gập ngón trỏ bắn vào hư không. Chỗ mệnh cung của nam nhân sắp chết liền bị cắt ra một vệt đỏ, hắn thanh tỉnh lại tựa như hồi quang phảng chiếu, thật giống như hắn lại có thể sống.

(“Hồi quang phản chiếu” nghĩa là soi ánh sáng trở lại mình, cụm từ này bắt nguồn từ kinh Phật. Một số người bệnh nặng, bệnh lâu ngày, cơ thể quá suy yếu đột nhiên tinh thần tỉnh táo, thân thể khỏe mạnh, hoặc nói cười sảng khoái, muốn ăn uống, gò má hồng hào là dấu hiệu chính khí muốn thoát, bệnh tình nguy hiểm, đây là hiện tượng bừng tỉnh trước khi chết. Y học cổ truyền gọi là hiện tượng “Hồi quang phản chiếu” hoặc “Giả thần”.)

“Chịu tội, cũng phải tỉnh táo mà chịu.” Dứt lời, Tiết Nhàn nâng tay vẫy một cái, mấy phiến sắt kia liền rơi vào người nam nhân.

Rõ ràng là mấy phiến sắt mỏng manh chỉ lớn bằng ngón cái, được Tiết Nhàn vớt về tổng cộng chỉ có hai ba mươi miếng này, phủi một cái liền rớt. Nhưng nam nhân kia lại như thể gánh chịu lực Ngũ Nhạc áp đỉnh, cả người cứng còng dán lên mặt đất, giãy giụa mấy lần vẫn không mảy may nhúc nhích được.

(Ngũ Nhạc áp đỉnh nghĩa là lực ép khổng lồ như núi Ngũ Nhạc áp trên đỉnh đầu, Ngũ Nhạc là quần thể gồm năm ngọn núi thiêng nổi tiếng của Trung Quốc.)

Ngay sau đó, kẻ nọ tựa như thấy được gì đó, hai mắt trợn trừng khàn giọng la hoảng.

“A a a a a a —— Tránh ra —— Đừng tới đây!!” Hắn sợ đến vỡ mật, cuộn mình vặn vẹo tựa như đau đớn cùng cực, vừa gọi vừa gào khóc xin khoan dung, như thể chỉ trong nháy mắt liền đi đời, “Xin ngươi! Van xin ngươi —— Ngươi hỏi cái gì cũng được —— Á —— Tránh ra —— Đem mấy thứ này đi —— Bảo bọn chúng biến đi ——”

Cũng không biết có phải thanh âm giãy dụa của kẻ này quá mức thê lương chói tai hay không, Lục Nhập Thất và Thạch Đầu Trương vốn đang cuộn mình trên đất bỗng cựa quậy, giống như thể bước hụt cầu thang trong mộng, giựt chân bừng tỉnh.

Lạch cạch ——

Lại có thứ gì đó rơi xuống đất, liên tiếp hai tiếng.

Thạch Đầu Trương há miệng thở phì phò, như thể vừa gặp ác mộng, trợn đôi mắt không có tiêu cực nhìn vào hư không, qua một lúc lâu mới giật nảy mình hoàn hồn lại: “Sao thế này? Vừa rồi là sao? Sao ta lại ngủ ở cái chỗ này?”

Hắn vừa nhìn Lục Nhập Thất, phát hiện tiểu tử luôn không quan tâm người khác nhưng xem như đáng tin này dường như cũng vừa mới tỉnh, nhất thời càng cảm thấy quỷ dị, “Ôi, Tiểu Thất, ngươi cũng nằm mơ hả? Mơ thấy cái gì?”

Mặt Lục Nhập Thất trắng bệch, không hiểu sao có cảm giác thất hồn lạc phách, qua hồi lâu, cậu ta mới thấp giọng nói, “Thấy Thập Cửu, nhưng lại có hơi khang khác ——”

“A a a —— Xin ngươi —— Xin ngươi ——” Nhập Thất còn chưa nói xong, liền bị tiếng gào khóc thảm thiết của nam nhân kia ngắt lời, cảm xúc kéo đến từ trong tâm ma cũng bị xua tan đi một ít, cậu kinh nghi bất định hỏi Tiết Nhàn, “Kẻ này là sao vậy?”

Tiết Nhàn cau mày nhìn Huyền Mẫn chẳng hề có động tĩnh gì, lại nhìn về phía kẻ dưới đất, ngón tay móc một cái, “Tạm thời cho ngươi bình hoãn một chút, ta hỏi lại lần nữa, ngươi đã giở trò gì?”

Nỗi đau đớn như bị trăm con kiến gặm cắn tim gan rốt cuộc cũng ngừng lại, nam nhân nọ nước mắt đầm đìa, cuộn tròn trên mặt đất, thở hổn hển vài hơi, bấy giờ mới nói: “Ta không thể chết….. Không thể chết được….. Ta dùng nhện Đồng Thọ….. Thả vào trong trận cục……”

Hắn nói năng lộn xộn, hàm hàm hồ hồ, nhưng Tiết Nhàn vẫn nghe hiểu được.

Nhện Đồng Thọ?

“Giải như thế nào?!” Tiết Nhàn lớn tiếng hỏi.

“Trận phá nhện…… nhện chết……. trận không phá……” Nam nhân mở con mắt thất thần hỗn loạn, bình tĩnh nhìn về phía Huyền Mẫn, “Chỉ cần một khắc…… đâm rách da…… thấy, thấy máu……”

Khi hắn nói đến đây, Tiết Nhàn đã cau mày tìm kiếm trên người Huyền Mẫn.

“Lưu lại vết máu…… liền…….”

Tìm được rồi!

Ở cổ Huyền Mẫn, Tiết Nhàn mơ hồ thấy một điểm đỏ đang hiện lên, y cũng không quan tâm nhiều, trực tiếp vạch cổ áo, theo bản năng cúi đầu dán lên điểm trông như vết tụ huyết kia…….

“Hút cũng vô dụng thôi, đã đi vào thì hút không ra được đâu.” Có lẽ là hiệu lực từ cú bắn vừa rồi của Tiết Nhàn còn chưa tán, sau khi nam nhân tỉnh lại, thì không còn hư nhược như lúc trước nữa, thậm chí còn có thể nói hoàn chỉnh cả câu.

Hắn như thể hồi quang phản chiếu mà nhìn chằm chằm cổ Huyền Mẫn và Tiết Nhàn đang dán lên đó, trong đôi mắt vô thần lại lần nữa hiện ra một tia điên cuồng, hắn lẩm bẩm nói: “Thành rồi…… Vô dụng thôi, đã thành rồi. Chỉ cần vết máu kia vươn ra chân nhện, là ta lại có thể sống.”

Hắn thở dài một tiếng, cúi đầu nhìn tay mình, dường như lại có sức sống.

Tiết Nhàn cau mày ngẩng đầu, chùi đi vị máu trong miệng. Liền thấy phần da có vết máu kia bị y hút đến có chút phiếm hồng, nhưng vết máu kia đúng như lời kẻ nọ nói, vẫn chưa biến mất. Thậm chí còn thoáng có xu thế muốn khuếch tán, cũng không biết có phải cái gọi là “vươn ra chân nhện” mà tên kia nói hay không.

Thời điểm vết máu kia chậm rãi lan ra một đường tơ máu, Tiết Nhàn liền sửng sốt.

Tình cảnh này có chút quen mắt…….

Tiết Nhàn vịn cổ Huyền Mẫn, quét mắt nhìn nốt ruồi son ở chỗ giao nhau giữa sườn cổ và cằm Huyền Mẫn. Mỗi lần Huyền Mẫn xuất hiện rối loạn, nốt ruồi son kia sẽ lan ra vài tơ máu, giống hệt cái gọi là “nhện Đồng Thọ” này!

Mà đúng lúc này, bên cổ Huyền Mẫn lại mọc ra một nốt ruồi son mới, sau khi lan ra hai sợi tơ máu, liền ngừng lại, rồi sau đó lại rụt về một cách quỷ dị, chỉ trong chớp mắt, ngay cả nốt ruồi máu kia cũng biến mất.

Tiết Nhàn còn chưa kịp phản ứng, chợt cảm giác thân thể Huyền Mẫn động đậy.

“Tỉnh rồi à?” Tiết Nhàn thấy Huyền Mẫn chậm rãi mở mắt ra, liền nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

Khoảnh khắc đó, Huyền Mẫn dường như có nâng tay một chút.

“Bị người mưu hại, nhập tâm ma.” Tiết Nhàn nói, nhớ lại những gì mình chứng kiến lúc trước, thần sắc có hơi phức tạp. Vì vậy y cũng không để ý thấy, Huyền Mẫn khẽ nâng tay một chút rồi lại thu về.

Hắn nhắm mắt yên lặng một chốc, thời điểm mở mắt ra, rốt cuộc cũng thực sự tỉnh táo lại.

Rồi sau đó, hắn im lặng không nói gì, lại lần nữa nhìn về phía Tiết Nhàn.

Tiết Nhàn bị nhìn mà sửng sốt, đột nhiên sực nhận ra tư thế của mình quả thực có chút ái muội, mà dấu vết bị người gặm mút trên cổ Huyền Mẫn còn hiển lộ rành rành sự tồn tại của mình.

Huyền Mẫn: “…….”

Tiết Nhàn: “………………………………………” Không, hãy để ta giải thích.

Editor: Bỗng nhận ra Nhàn với Tương có nhiều điểm giống nhau ghê: đẹp nè, mặc đồ đen, thích độc lai độc vãng, ghét hòa thượng, khẩu thị tâm phi, độc mồm độc miệng, à suýt quên, còn cái ko phải người với hay mất hình tượng nữa:)))

À mà thấy có nhiều bạn kêu truyện chậm nhiệt quá, hơn sáu chục chương rồi mà chưa chấm mút gì:v Mọi người hãy tính thời gian đi, kỳ thực nó ko hề chậm nhiệt đâu, từ lúc công thụ gặp nhau đến giờ chỉ khoảng hai ba tháng thôi, vẫn đang mùa đông mà. Vậy nên chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà thích nhau yêu nhau ngay thì hơi bị nhanh. Tiết Nhàn sống cả trăm ngàn năm mà có từng yêu ai đâu, chứ nói gì đến mới gặp Huyền Mẫn mấy hôm.
Chương trước Chương tiếp
Loading...