Đồng Truỵ

Chương 26: 26: Bản Chất Thật



Edit + Beta: Agus

Trời vừa hửng sáng, Ninh Trí Viễn đã rời khỏi nhà Sầm Trí Sâm về nhà mình tắm rửa, thay quần áo, thu dọn hành lý rồi lái xe đến nhà họ Ninh đón bố mẹ cùng về quê ở tỉnh bên.

"Không kẹt xe cũng mất ba tiếng.

Nếu con mệt thì để bố con lái xe." Tôn Hiểu Thanh đút cho Ninh Trí Viễn một miếng bánh nhỏ vừa mới nướng vào sáng nay trong lúc cậu lái xe.

Bà hỏi: "Hôm nay trông con tươi tỉnh thế?"

"Không cần đổi lái đâu, con lái được." Ninh Trí Viễn vui vẻ ăn bánh: "Còn đang nghỉ nên cũng thoải mái hơn mẹ ạ."

Đêm qua cậu ngủ muộn nhưng ngủ rất ngon, không mộng mị gì hết.

Trừ những lúc đi công tác, cậu rất ít khi ngủ ở ngoài, thỉnh thoảng thuê phòng chỉ để giải tỏa h@m muốn thể xác rồi cũng mặc đồ rời đi.

Ngoài nhà mình và biệt thự nhà họ Sầm, nhà của Sầm Trí Sâm là nơi duy nhất trong thành phố mà cậu ở lại qua đêm.

Đó cũng là nơi duy nhất cậu có thể ngủ ngon ngoài nhà mình.

Ngủ ngon, đương nhiên tinh thần cũng có sức sống hơn.

Vợ chồng Tôn Hiểu Thanh thấy cậu được như vậy thì rất vui vẻ, họ trò chuyện với Ninh Trí Viễn về đủ thứ chuyện ở quê nhà, trong nhà nhiều họ hàng, phải nói qua với cậu trước.

Ninh Trí Viễn rất nghiêm túc lắng nghe, thái độ rất tự nhiên và thoải mái, bố mẹ cũng không còn cẩn thận thái quá trước mặt cậu nữa.

Tuy thời gian ở chung không nhiều nhưng huyết thống trời sinh nên quan hệ giữa họ rất tốt, ngày càng trở nên hài hòa và gần gũi.

Lúc cậu liên lạc lại với Sầm Trí Sâm đã là mùng 5 Tết.

Sầm Trí Sâm gọi cho cậu, Ninh Trí Viễn đang nhìn mấy đứa em chơi pháo hoa trong sân, cậu dùng tai nghe bluetooth trả lời điện thoại.

Nghe giọng Sầm Trí Sâm, cậu vô thức sờ lên tai mình, cảm thấy hơi nhột.

"Đang làm gì thế?" Sầm Trí Sâm hỏi.

"Không làm gì, vừa ăn cơm tối xong." Ninh Trí Viễn vừa nói vừa đi sang bên tường, tìm cái ghế đẩu ngồi xuống: "Không giống như Sầm tổng bận rộn nhiều việc."

"Cũng không bận lắm." Sầm Trí Sâm giải thích: "Sợ nhà em nhiều chuyện, phải đi thăm họ hàng đây đó nên anh không làm phiền."

Ninh Trí Viễn: "Oh."

Tất nhiên đó chỉ là một cái cớ.

Đã nhiều ngày trôi qua, ngoại trừ lời chúc Tết vào đêm giao thừa, họ không hề chủ động liên lạc với nhau, như cố ý giằng co nhau.

Cuối cùng, Ninh Trí Viễn thắng.

Ý cười trong giọng nói của Ninh Trí Viễn rất rõ, Sầm Trí Sâm vờ như không biết: "Thấy đón năm mới ở nhà thế nào?"

"Tốt lắm.

Không khí Tết bên này rất vui." Ninh Trí Viễn nói: "Không ngờ hơn hai mươi tuổi rồi mà tôi vẫn còn được nhận lì xì của người lớn.

Tôi cũng phải lì xì cho mấy đứa nhóc, ai cũng có phần."

"Hiếm có năm mới nào như năm nay." Cậu nói.

Những ký ức về ngày Tết của cậu ngày trước phần lớn đều không có gì để kể, đặc biệt là những năm ở nước ngoài.

Sầm Thắng Lễ dành thời gian bay sang Mỹ ở cùng cậu hai ngày, sau đó lại đi Anh.

Rất hiếm khi cậu và Sầm Trí Sâm gặp nhau, hết năm này qua năm khác, cứ vậy trôi qua.

Sau khi về nước, trong nhà có thêm mẹ kế trạc tuổi mình, để tránh tị hiềm, cậu chuyển ra ngoài sống một mình, chỉ về ăn cơm vào mấy ngày năm mới.

Giờ khi đã quay về với bố mẹ ruột, cậu mới thật sự hiểu người bình thường đón Tết ở nhà là như thế nào.

Sầm Trí Sâm hỏi: "Vui không em?"

"Vui lắm." Ninh Trí Viễn cười nói: "Tôi thấy ông bà nội ngoại đều thích tôi, dù sao miệng tôi cũng ngọt, dễ dỗ người khác lắm."

"Ừm." Sầm Trí Sâm cũng cười: "Tiểu Sầm tổng lúc nào cũng khéo léo mà."

"Không phải Tiểu Sầm tổng." Ninh Trí Viễn nhắc anh: "Sầm tổng, em trai anh tên Sầm Triết, không phải tôi, tôi là Ninh Trí Viễn."

Cậu cố ý dùng lời nói của Sầm Trí Sâm tối hôm đó để chặn họng anh, người ở đầu dây bên kia hít thở chậm lại, lúc nói chuyện nom càng vui hơn: "Được rồi, anh nói sai."

Vốn dĩ anh không có ý nhắc tới đêm say đó, nhưng không ngờ Ninh Trí Viễn lại chủ động nhắc lại.

"Anh đang làm gì đó?" Ninh Trí Viễn hỏi ngược lại anh.

"Giống em, vừa ăn tối xong, đang ngắm trăng ở ngoài." Sầm Trí Sâm nói.

Anh ngồi dưới gốc cây long não trong sân nhìn lên, bên ngoài cành lá thưa thớt, trên đầu là bóng đêm buông xuống, vầng trăng lạnh treo trên mái hiên, sương lạnh giăng giăng, gió thổi nhè nhẹ, xung quanh thoang thoảng một mùi hương khiến người ta cứ muốn nhớ lại quá khứ mà chẳng vì lý do gì.

Tổ tiên nhà họ Sầm có lịch sử một hai trăm năm, cây long não trong sân cũng vậy.

Khi còn nhỏ, anh và Ninh Trí Viễn cùng đo đường kính của cái cây này, họ nắm tay nhau, hai người không ôm xuể thân cây.

Có một lần khác, Ninh Trí Viễn leo lên cây đuổi theo một con mèo hoang, sau đó không biết làm sao để xuống, cậu ngồi trên ngọn cây khóc, chính anh đã leo lên và bế cậu xuống.

Tất cả đều là những kỷ niệm đã qua rất lâu.

Ninh Trí Viễn nghe xong, cũng như anh, cậu ngẩng đầu nhìn ánh trăng trước mặt, giơ tay về phía trước, xòe ngón tay ra, ánh trăng mờ sương len lỏi qua kẽ tay.

Cậu từ từ nhắm mắt lại và để mình đắm chìm trong đó.

Xa xa có tiếng pháo hoa nổ lách tách, xen lẫn tiếng cười đùa của trẻ con, thật náo nhiệt.

Nhưng bên tai cậu chỉ còn lại tiếng gió, ở đầu dây bên kia, giọng nói hơi trầm của người đàn ông thì thầm với cậu.

"Trí Viễn."

"Hửm?" Ninh Trí Viễn khẽ đáp lại.

"Em còn nhớ cây long não ở đây không?" Sầm Trí Sâm hỏi.

Ninh Trí Viễn nhếch khóe môi: "Nhớ chứ, chúng ta còn ngã từ trên cái cây đó xuống, xui xẻo thật."

"Nhóc vô lương tâm.

Ai trèo lên không xuống được, bắt anh phải cõng xuống, anh hụt chân mới té, cuối cùng anh còn phải làm cái đệm thịt cho em." Sầm Trí Sâm bất đắc dĩ nói.

"Hình như là vậy." Ninh Trí Viễn nhớ lại lúc đó, hơi thất thần.

Cậu nhớ chứ, Sầm Trí Sâm vừa nhắc là cậu nhớ ra liền.

Cậu chợt nghĩ Sầm Trí Sâm đôi khi cũng là một người anh tốt, dù là cõng cậu xuống cây hay bảo vệ cậu bằng chính cơ thể mình, tưởng cậu bị lạc và sốt ruột đi tìm, hoặc là giúp cậu khi cậu bị bạn học làm quấy rối.

Sầm Trí Sâm, anh cũng là một người anh không hề tệ, nhưng tại sao trong ký ức trước đây của cậu chỉ có mặt lạnh lùng của anh thôi vậy?

Có lẽ là càng quan tâm thì càng dễ khuếch đại những cảm xúc tiêu cực chăng?

Bây giờ khi bình tĩnh nghĩ lại, cậu mới nhận ra rằng vẫn còn những chuyện trong quá khứ mà mình đã cố tình bỏ quên.

"Cậu nh ỏ ơi?"

Trong lúc thất thần, một tiếng gọi kéo cậu ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ninh Trí Viễn nhìn xuống, đây là cháu ngoại của dì cả cậu, cô bé mới bảy tám tuổi, không biết chạy tới đây lúc nào.

Cô bé cầm một cây pháo hoa, tò mò nhìn cậu: "Cậu nh ỏ, cậu chơi cái này không ạ?"

Ninh Trí Viễn nhìn pháo hoa trên tay cô bé, không hiểu sao lại nhớ tới ngọn nến pháo hoa hình ngôi sao trên bánh sinh nhật tối hôm đó, cậu lắc đầu cười: "Không, cảm ơn cháu, cháu chơi đi."

Cô bé có chút tiếc nuối, hình như rất muốn gần gũi với người cậu mới về rất đẹp trai này: "Cậu nh ỏ ơi, cậu gọi cho mợ nhỏ ạ? Mẹ cháu nói hôm nay là lễ tình nhân, chắc chắn cậu rất muốn gặp mợ nhỏ đúng không ạ?"

Nụ cười trong mắt Ninh Trí Viễn càng đậm, giơ ngón tay lên môi: "Suỵt, đừng để anh ấy nghe thấy.

Anh ấy lại đắc ý nữa."

Sau khi cô bé rời đi, Sầm Trí Sâm ở đầu dây bên kia hỏi cậu: "Đang nói chuyện với ai đấy?"

Ninh Trí Viễn: "Anh đoán xem."

Sầm Trí Sâm: "Hừm?"

"Có người vừa nhắc tôi." Ninh Trí Viễn dừng lại một chút: "Hôm nay là lễ tình nhân."

Sầm Trí Sâm cười: "Thật không?"

"Đúng vậy, lễ tình nhân." Ninh Trí Viễn nói: "Tôi quên béng mất."

"Trước đây em làm gì vào lễ tình nhân?" Sầm Trí Sâm hỏi.

Ninh Trí Viễn: "Không nhớ nữa, hình như là ở cùng người khác, chắc là ở khách sạn."

Cậu nói rồi cười rộ lên: "Vô nghĩa thật nhỉ."

"Bây giờ mới thấy vô nghĩa à?" Nghe giọng Sầm Trí Sâm như đang cười nhạo, nhưng cũng xen lẫn những cảm xúc khác: "Anh tưởng em rất hưởng thụ chứ."

"Không hẳn." Ninh Trí Viễn nói.

"Thật sự không thú vị lắm.

Còn anh thì sao? Anh làm gì vào ngày này?"

"Chưa từng."

Câu trả lời của Sầm Trí Sâm nằm ngoài dự đoán của Ninh Trí Viễn.

"Chưa từng á?" Ninh Trí Viễn không tin: "Không thể nào?"

"Không có thật." Sầm Trí Sâm nói: "Anh nói rồi, anh không yêu đương với những người đó.

Với lại cũng rất lâu rồi không tìm người."

"Sao anh không tìm người khác?" Ninh Trí Viễn trêu chọc anh: "Có sẵn người không cần tiền anh cho kìa, anh ngoắc ngón tay là chạy tới."

"Không được." Sầm Trí Sâm cụp mắt xuống, nhìn bóng trăng loang lổ trên mặt đất, nhếch khóe môi: "Không còn quá hứng thú nữa, giờ anh kén chọn lắm."

Ninh Trí Viễn: "Kén chọn?"

"Ừm." Sầm Trí Sâm chậm rãi nói: "Nếu phải nói thì đầu tiên là khuôn mặt phải đẹp, nhất là đôi mắt, dáng mắt phải đẹp, mắt hai mí, mí dày quá thì to, mí mỏng thì hơi nhỏ, đuôi mắt phải cong thì lúc l@m tình trông mới lẳng lơ."

"Còn môi, dáng môi cũng phải đẹp, môi phải đỏ, đầu môi căng mọng, khoé môi cong tự nhiên, vừa nhìn là muốn hôn, thì lúc blowjob mới quyến rũ, trông khuôn mặt cũng đẹp hơn nữa."

Anh nói những lời tục tĩu nhất bằng chất giọng bình tĩnh nhất, giọng anh vừa sung sướng vừa suồng sã.

"Dáng người cũng phải đẹp, cao ráo, thon thả, thêm một lớp cơ mỏng là đẹp nhất.

Vai phải thẳng, mông phải vểnh thì vòng eo mới hấp dẫn.

Còn đùi nữa, bắp thịt nên rắn chắc và mạnh mẽ.

Dù đặt ở ngang hông hay trên vai đều phù hợp."

Ninh Trí Viễn lại sờ tai mình, ngứa ghê.

"Còn cả giọng nữa." Sầm Trí Sâm nói tiếp: "Giọng phải bùi tai, rõ ràng và trong trẻo, ừm, có chút từ tính nữa thì lúc rên mới dễ nghe."

Ninh Trí Viễn cảm giác như có ai đó tóm lấy đầu quả tim mình, anh của cậu cuối cùng cũng không nhịn được để lộ bản chất thật trước mặt cậu rồi.

Cậu bị mê hoặc thật.

"Sầm Trí Sâm." Chính cậu cũng không để ý khi cậu gọi tên Sầm Trí Sâm, âm cuối lớn hơn một chút: "Đừng nói nữa."

"Không muốn nghe hả?" Sầm Trí Sâm cười khẽ.

Ninh Trí Viễn thấp giọng nói: "Chúc anh sớm tìm được người như ý."

Sầm Trí Sâm: "Ừm, mượn lời chúc của em nhé."

Sau đó họ nói thêm mấy câu nữa, cho đến tận khuya, sương càng dày, lũ trẻ chơi ngoài sân đều trở về nhà, Ninh Trí Viễn vẫn ngồi dưới tường nhìn cột pin chẳng còn bao nhiêu trên điện thoại: "Muộn rồi, một hồi mẹ tôi sẽ ra tìm tôi.

Cúp máy đây."

"Mai anh về." Sầm Trí Sâm nói: "Còn em khi nào về?"

Ninh Trí Viễn: "Mấy ngày nữa gặp lại."

"Ừm." Sầm Trí Sâm nói câu cuối cùng trước khi cúp điện thoại: "Trí Viễn, lễ tình nhân vui vẻ nhé."

Ninh Trí Viễn cũng nói: "Anh, lễ tình nhân vui vẻ."

***

Agus: Mé, ông Sâm dí nhỏ Viễn ác thiệt chứ.

Không chịu răm một mình phải rủ người ta răm chung mới vừa cái nư ông.
Chương trước Chương tiếp
Loading...