Đông Túy Hạ Hàm

Chương 8: Cách Xa Ngàn Dặm



Đó là một buổi sáng đẹp trời, sớm tinh mơ, anhys mặt trời dịu dàng chiếu xuống.Trên trời từng đám mây trắng bay qua, phóng tầm mắt nhìn lên thân cây vững chắc, lá cây xanh thẫm trên cành nhẹ nhàng đung đưa theo gió.Trên thảm cỏ xanh mướt...Làn da trắng nõn mịn màng lại sáng bóng, chân ngọc trần trụi, móng tay đỏ tươi tăng thêm vẻ quyến rũ, hai chân thon dài lười biếng đặt trên nền đất, dưới vòng eo mềm mại là thắt lưng màu hồng quấn quanh’Cánh tay biếng nhác khoác lên vòng eo nhỏ nhắn uyển chuyển, tấm lưng nhẵn mịn, tóc đen dài che đi núi non trập trùng phía trước’Nơi xương quai xanh dường như còn đọng lại sương sớm của buổi ban mai, hàng mi dày khẽ run, lông mày hơi giãn ra, tựa như đang mơ một giấc mơ đẹp’Một khoảng thời gian dài trôi qua yên tĩnh, Đông Túy dần dần hé đôi mi, mở mắt ra, con ngươi đen như mực vẫn chưa quen với ánh sáng’Yếu ớt ngồi dậy, đưa tay vuốt lại mái tóc rối bời’Sao cô lại ở đây? Chỉ mặc mỗi nội y, nhìn một cái là thấy hết’Lại còn ở giữa thảm cỏ trong công viên công cộng’“Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì ấy nhỉ?” Đông Túy dần tỉnh táo, nhanh chóng nhớ lại từng chuyện từng chuyện ngày hôm qua! Lúc này ánh mắt khó tin nhìn khắp xung quanh, đầu còn bóng dáng của hắn nữa?! Đông Túy nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nghiền chặt răng mà gằn từng chữ một, “Hạ Hàm..’Cái tên khốn nhà anh, Đông Túy tôi tuyệt đối không tha cho anh!” Tiếng rít làm đám chim sẻ đậu trên cây bay mất, cành cây rung rung’Đông Túy đứng dậy, tên khốn nạn đó đã lấy ví tiền của cô đi, quần áo rách không để mặc vào người luôn, trực tiếp ném cô tới nơi xa lạ này’Đông Túy chắc chắn đây không phải là Đông Thành, vì công viên ở Đông Thành cô đều đi hết rồi, chỗ này là một thành phố hoàn toàn xa lạ’Tiếng trò chuyện vang lên bên tai căn bản cũng không phải khẩu âm Đông Thành, mà là khẩu âm miền Nam’“Cô gái này sao lại qua đêm ở đây chứ, thật sự không cần sức khỏe nữa à.” “Coi kiểu cách ăn mặc này, sợ là chẳng phải người tốt lành gì đâu, mau đi đi thôi...” “Hết Lão già này, ông còn nhìn nữa hả! Muốn xem lát về nhà tui cho ông xem!”Đông Túy khẽ thở dài một tiếng, không hề để ý đến ánh nhìn của mấy ông già bà già xung quanh, ánh mắt vẫn không yêu thế chút nào, ngẩng cao đầu, lạnh lùng bước từng bước dài theo con đường nhỏ rời đi’Hông lắc nhẹ, dáng vẻ đầy thướt tha, khiến cho người ta nghĩ rằng cô đang đi catwalk’“Cho rằng chút thủ đoạn này có thể làm khó tôi ư? Ha, nực cười.” Đông Tây từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh xã hội tồi tệ nhất, tưởng là không xu dính túi có thể khiến cô khuất phục? Kêu cha gọi mẹ cầu xin tha thứ? Quỳ lạy dưới ống quần jean của hắn? Có con mợ anh ấy! Ra khỏi công viên, lúc này Đông Túy đi đến đâu đều thành tiêu điểm gây chú ý, đặc biệt là sáng sớm nhiều người đang vội vàng đi làm, nhìn thấy mỹ nữ ăn mặc gợi cảm như vậy, tất nhiên đều nhịn không nổi mà liếc thêm mấy cái’Bấy giờ, Đông Túy một tay túm chặt thắt lưng, nhìn quanh bốn phía, ánh mắt phóng tới cây cầu vượt bên kia đường nơi người qua lại đông đúc, đó là một ngã tư, giao thông bốn phía thông suốt, là nơi dòng người nhất định phải đi qua’Đông Túy đi thẳng chân trần lên nền đường sỏi đá nghĩ đến đã thấy đau’Cứ thể bước về hướng cây cầu vượt’Cô mệt mỏi tựa vào vách đá phía sau cây cầu, có thể thấy ở đây còn có hai người ăn xin tàn tật’Một người cụt hai chân, nằm rạp trên mặt đất bưng cái bát vỡ xin ăn, người còn lại mặt giống như bị bỏng, quỳ ở đó’Dòng người ngược xuôi đi lại, ai rủ chút lòng thương vẫn sẽ cho bọn họ tiền, dù nhiều hay ít, thế giới này có xấu ắt có tốt, bằng không sao có thể cân bằng tồn tại và phát triển được’Đông Túy cảm thán, kỹ thuật hóa trang và diễn xuất cao siêu này, đến đám ăn xin cũng trở nên lão luyện rồi, có thể thấy được Trung Quốc của chúng ta phát triển nhanh chóng và rộng lớn đến thế nào’Muốn hỏi Đông Túy đang làm gì? Cô đang đợi người tới’Đợi ai? Ha ha, cô cũng không biết, có thể là người qua đường, hoặc là bạn bè nào đó chăng? Một chiếc xe Audi chạy tới, dừng ở bên đường, Đông Túy liếc mắt nhìn lên’Chỉ thấy từ trong chiếc Audi đó, một gã đàn ông đeo dây chuyền vàng, mặc đồ thể thao Adidas bế một người già mặc quần áo rách nát, làn da ngăm đen ngồi phía sau xuống xe’Đặt bà lão một bên, người đàn ông ngồi xổm xuống dặn dò: “Bà ơi, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho cháu, trưa cháu đón bà về nhà ăn cơm, vợ cháu ngoại bà nói muốn làm gà hầm đó.” Người Đông Túy đang đợi đây rồi’Trên thế giới có bao nhiêu người thực sự là ăn mày, có bao nhiêu người giả mạo ăn mày giành lấy lòng thương cảm của người khác’Đông Túy không biết, biết cũng chẳng để làm gì, cô chỉ thuận theo tình hình mà nắm lấy cơ hội này’“Khụ khụ.” Đông Túy nhẹ ho hai tiếng, đi đến trước mặt hai người kia’Gã đàn ông nhanh chóng cảnh giác, ngẩng đầu nhìn Đông Túy’“Cô em, có chuyện gì sao?” Người bình thường có thấy cảnh tượng vừa rồi cũng chẳng buồn để ý, nhất là đang lúc giờ cao điểm đi làm buổi sáng’Mọi người đều rất bận rộn’Nhưng cô gái trước mặt này rõ ràng tiếp cận có mục đích’Đông Túy xoắn xoắn hai tay, ánh mắt nhìn xuống, mặt cười ra vẻ ôn hòa, “Chào anh, tôi là người của đài truyền hình, đang chạy bộ buổi sáng’Vừa rồi tôi hình như đã nhìn thấy một chuyện rất thú vị, cho nên, muốn phỏng vấn anh một chút.”Đài truyền hình? Gã đàn ông khinh thường đứng lên, “Yo, người đẹp, vậy có phải cô nên cầm theo máy chụp ảnh hoặc là máy quay đến uy hiếp tôi không? Chuyện không có chứng cứ như vậy, cũng chẳng ai làm chứng phối hợp với cô đâu.” Gã đàn ông hừ một tiếng khinh bỉ, xem ra cũng là cáo già’Đông Túy cũng biết, với trang phục hiện giờ của mình, đừng nói đi lừa gạt, không bị lừa gạt đã là tốt lắm rồi’“Thật đúng là không thể lừa được anh, có điều cũng chẳng sao, cùng lắm thì, tôi cứ đứng ở chỗ bà lão này hộ khẩu hiệu, nói bà lão này không chỉ có điện thoại di động, còn có cháu trai rất giàu, kêu la cả ngày, anh thấy sao?” Ánh mắt giảo hoạt của Đông Túy liếc về phía gã đàn ông, loại cháu trai có thể nhẫn tâm để bà của mình đi ăn xin trên đường phố, chỉ sợ cũng không phải kẻ tốt lành gì’Gã đàn ông tất nhiên không muốn chuyện như vậy xảy ra, thầm than xui xẻo, lòng thì nghĩ mình gặp phải sao chổi rồi’“Vậy cô nói đi, muốn làm thế nào.” “Ha ha, từ từ nói, Anh trai này, ra giá luôn nhé, hai trăm rưỡi(*).” Đông Túy giơ hai ngón tay lên, như muốn nói, ừ, anh trai trước mặt này đúng là rất ngốc’(*) Hai trăm rưỡi - 250: có phiên âm tiếng Trung là em bai wu, là từ lóng để gọi kẻ ngốc nghếch’“Hai trăm rưỡi?! Hừ, số xấu, hai trăm!” Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng trợn trừng mắt tức giận nhìn Đông Túy, hăm dọa cô’Nhưng Đông Tây chẳng hề để ý, “Bà lão này vất vả ăn xin một ngày tuyệt đối không chỉ dừng lại ở cái giá này’Tôi xin của anh hai trăm rưỡi, cũng không thiệt, mọi người đều muốn êm xuôi, làm ăn thịnh vượng mà đúng không?” Gã đàn ông thở phì phò, thời buổi này người càng giàu có thì càng keo kiệt’“Một trăm rưỡi! Giá này không thể cao hơn nữa! Không thì chúng tôi đổi chỗ!” “Được, lấy tiền ra đi.” Đông Tây thản nhiên nói, thời buổi này, chỉ bị sợ nắm đằng chuôi, chứ bắt thóp được người ta rồi thì có thể giữ mãi không nhỏ’Đông Tây còn rất thích cảm giác này, một trăm rưỡi vậy là đến tay rồi! Nhận được tiền, Đông Túy tất nhiên cũng không làm người ta lỡ việc nữa, “Sau này gặp lại nha, người anh em.” Xoay người phóng khoáng rời đi’Gã đàn ông đeo dây chuyền vàng còn lâu mới muốn gặp lại cô, đúng là đồ sao chổi’Trước tiên Đông Túy đi đến một cửa hàng quần áo nhỏ gần đây, chọn bừa một chiếc áo và một chiếc quần đùi màu đen, thêm một đôi dép xỏ ngón cũng màu đen nốt’Một trăm năm mươi tệ chỉ còn lại sáu tệ tiền lẻ’Mặc kệ, tóm lại cũng không gây chú ý như ban nãy nữa, Đông Túy tiện thể hỏi bà chủ bán quần áo, “Bà chủ, xin hỏi, đây là tỉnh nào?” Vừa mở hàng đã bán được quần áo, bà chủ rất phấn khởi mà đáp lời cô gái trẻ, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Ồ, nơi này á hả, nơi này là Liêu Thành.” Liêu Thành? Đông Tây thất kinh từ tận đáy lòng, Liêu Thành cách Đông Thành hơn hai nghìn dặm đó, cái tên kia sao lại có thể đưa cô đến nơi này chỉ trong vòng một đêm được? Hơn nữa hôm qua Đông Túy hoàn toàn không cảm nhận được gì, xem ra, ngoại trừ máy bay riêng thì chẳng có phương tiện giao thông nào có thể đi nhanh như vậy được’“Tôi biết rồi, cảm ơn bà chủ.” Đông Túy nhanh chóng cảm ơn, bắt đầu tính toán trong đầu, xoay người rời khỏi cửa hàng quần áo’“Khách sáo rồi, đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến.”Đông Túy vừa đi vừa nghĩ, nếu hơn hai nghìn dặm mà ngồi tàu hỏa đi về, nhanh nhất cũng hơn một ngày, giá vé ít cũng phải hơn bốn trăm’Lại còn mệt chết đi được, mà giờ giá vé máy bay sale khá rẻ, bay lại nhanh, sau khi sale thì xấp xỉ chỉ khoảng một nghìn’Giờ trong túi mình còn mỗi sáu tệ, phải nhanh chóng kiếm được một nghìn’Hơn nữa còn phải mua điện thoại, liên lạc với các chị em của mình, không biết kế hoạch kia ra sao rồi’Đông Túy hiện giờ tràn ngập phẫn nộ với Hạ Hàm, gặp phải cái tên đó đúng là thành công thì ít thất bại thì nhiều’Nhưng cô không biết, hành động của anh lại vô tình cứu cô một mạng’Có điều, nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là phải kiếm ra tiền để quay về’Đông Túy vô tình cúi đầu, nhìn thấy dưới đất có tấm danh thiếp bị người ta vứt bừa ra đấy’Rất nhiều người đều thế này, vì thái độ nhiệt tình của đối tác, nên giữ đúng lễ nghĩa mà nhận danh thiếp của đối phương, nhưng ra khỏi công ty người ta rồi cảm thấy vô dụng hoặc không có hứng thú thì vứt béng đi luôn’Đông Túy nhìn địa chỉ cùng nội dung bên trên, tay nắm chặt danh thiếp, vẻ mặt lạnh nhạt, đã nghĩ xong bước chuẩn bị tác chiến đầu tiên’Ngã tư giao cầu Thái Bình với đường Thanh Tân ở Liêu Thành, tổng giám đốc của một công ty du lịch nọ khi đi ra ngoài ăn cơm vào buổi trưa đã nhận được một cuộc điện thoại xa lạ’“A lô, xin chào, là Giám đốc Trình phải không?” “Đúng vậy, cho hỏi ai thế?” “Là thế này, có bưu phẩm chuyển phát nhanh của ngài, ngài có đang ở công ty không? Mười phút nữa tôi đến.” Đông Túy đứng trong bốt điện thoại công cộng, hỏi dò’“Ôi, giờ tôi không ở đó, đang ăn cơm bên ngoài, cô cứ đưa thẳng đến công ty tôi là được rồi.” Giám đốc Trình nói’“Vậy được, hàng đến phải trả tổng cộng ba mươi tệ, mong ngài dặn dò người bên đó.” Đông Túy lễ phép nói, sau đó cúp điện thoại’Dùng cùng một phương thức lặp đi lặp lại, gọi ba cuộc điện thoại, địa điểm gần nhau, thời gian sát nhau’Vì những vị giám đốc này buổi trưa đều ra ngoài ăn cơm, nên mới càng dễ ra tay’Đông Túy cầm một chiếc hộp giấy bên trong chỉ có giấy vụn gạch vỡ đi đến từng công ty’Bình thường cấp dưới đểu thường không nghi ngờ và cũng sẽ không động tới đồ của lãnh đạo’Cho nên, mỗi lần ba mươi tệ, tổng cộng ba lần, chín mươi tệ đã đến tay’Đông Túy đến cửa hàng điện thoại gần đó, mua một chiếc điện thoại dành cho người già và một thẻ sim điện thoại’Tổng cộng tiêu hết tám mươi tệ’Ngay sau đó gọi điện thoại cho hội chị em Trâu Noãn, số điện thoại của mấy người họ, Đông Túy đã nhớ như in’Bấy giờ Đông Túy chỉ muốn biết, tình hình bên kia thế nào’Lắp sim vào điện thoại, âm thanh kêu tút tút báo đang kết nối cuộc gọi.Đông Túy thảnh thơi đi trên đường, vốn đã quen cuộc sống phiêu bạt rồi’“A lô, xin chào, ai vậy.” Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói nhỏ nhẹ như thiếu ngủ của Trâu Noãn’Đông Túy không nhịn được nhếch môi cười đắc ý, bịt mũi nói vào điện thoại: “Xin chào, tôi là nam thần đúng chuẩn vừa cao vừa đẹp trai vừa nhiều tiền của cô đây...”
Chương trước Chương tiếp
Loading...