Động Vật Cấp Thấp
Chương 9
Cuộc sống vẫn cứ thế mà diễn ra. Trước sự khăng khăng của Hạ Tri, Kỷ Mão vẫn không nghỉ việc, mà tiếp tục làm việc trong cửa tiệm tạo hình phục cổ. Kỷ Mão đã tự điều chỉnh bản thân rất tốt, cậu thích nghi với công việc trong cửa tiệm tạo mẫu tóc, ca số một thì về nhà sớm, song ca số hai lại về rất trễ, có đôi khi 9 giờ tối khách hàng còn lại đây uốn tóc, cậu đành phải tăng ca đến 11 giờ mới có thể về nhà. Nhưng dù muộn thế nào, Hạ Tri cũng sẽ đón cậu về nhà. Hạ Tri bướng bỉnh da mặt lại mỏng, còn không biết nói lời hay, dừng xe để chờ ở trước cửa tiệm tạo hình, lúc Kỷ Mão ra khỏi cửa, thì lập tức mở cửa xe cho cậu, đó là tín hiệu cầu hòa của Hạ Tri. Anh đến đón Kỷ Mão hơn một tuần, Kỷ Mão thấy anh thật sự rất đáng thương, rốt cuộc cũng tiếp nhận ý tốt của anh. Bây giờ Kỷ Mão làm ca sáng, nhưng mà 6 giờ rưỡi mới có thể tan ca. Hạ Tri lái một chiếc xe màu xám bạc đến đón cậu, chờ Kỷ Mão ngồi vào ghế, mới giúp cậu cài dây an toàn, rồi hỏi Kỷ Mão: "Tại sao hôm nay lại trễ như vậy?" "Em đụng phải một khách hàng khó tính" Kỷ Mão như thật như giả mà oán giận, bắt đầu chủ đề nói chuyện đầu tiên trong một tuần. Hạ Tri nhanh chóng ấn phím dừng về nhà, rõ ràng là vui vẻ đến nhảy dựng, lại giả vờ lạnh lùng nói: "Em nói thử một chút cho anh nghe." "Mỗi khi anh ta đến đều yêu cầu em gội đầu, hôm nay hơn 5 giờ mới đến, nhưng anh ta vẫn cố tình vẫn bảo em gội đầu." Kỷ Mão oán giận. Sắc mặt Hạ Tri lập tức trở nên khó xem, Kỷ Mão lại bỏ thêm một câu: "Anh ta nói rằng em giống như con trai anh ta được chọn vào kế hoạch gen mới, không có gì khác." Hạ Tri phát ra một âm duy nhất từ khoang mũi. "Hầu hết những người đi đến cửa tiệm tạo mẫu đều là người lớn tuổi, đến để hoài niệm" Kỷ Mão nói một cách chân thành: "Không có người thấp hèn như anh nghĩ." Rất nhanh bọn họ đã đến nhà, Kỷ Mão vọt vào cửa đầu tiên, mở màn hình trên tường, chọn chương trình mới theo yêu cầu sở thích của cậu. "Cho nên em mới tăng ca." Hạ Tri ôm cánh tay, nhìn Kỷ Mão: "Bởi vì hoài niệm." "Bởi vì anh ta làm ầm ĩ ở trong cửa tiệm, nên em đành phải gội đầu cho anh ta." Kỷ Mão bất mãn mà nhìn màn hình, tiếp tục lên án: "Khiến cho em bỏ lỡ một tập phim You in the Sea of Stars." Hạ Tri nhìn mặt Kỷ Mão, đột nhiên nói: "Hay là để cho phòng thí nghiệm thứ hai tạo ra một người máy mô phỏng giống hệt con trai anh ta để anh ta mượn cảnh sinh tình." "...Không cần" Kỷ Mão từ chối đề nghị quá mức lý tưởng hóa của Hạ Tri, lại nói: "Nhưng mà em có một tin tức tốt." "Tin tức gì?" Hạ Tri vểnh tai lên. "Được nghỉ phép vào ngày 6 tháng 5." Đột nhiên Kỷ Mão ngã lên ghế sô pha: "Em muốn ở nhà xem phim truyền hình vào lúc 6 giờ tối." Như vậy bất kể là Hạ Tri có chuyện gì vào ngày 6 tháng 5, thì bây giờ cũng chỉ còn có một việc là ngồi xem TV với cậu. Từ đầu đến cuối kế hoạch không kịp thay đổi, vào buổi tối ngày 5 tháng 5, Kỷ Mão lại tăng ca, Hạ Tri đợi ở trong xe hơn nửa tiếng, Kỷ Mão mới xong việc. Quản lý cửa hàng đã gặp nhiều nên không có ngạc nhiên hỏi Kỷ Mão: "Bạn của cậu lại đổi xe?" "Dạ" Kỷ Mão quẹt thẻ nhân viên, tháo bảng tên Jimmy được gắn trên ngực mình. "Nếu tôi có một ngươi bạn giàu như vậy, tôi sẽ không làm công ở chỗ này." Ngữ khí của quản lý mang theo chút ái muội, liếc nhìn Kỷ Mão. Kỷ Mão nở nụ cười với quản lý, lại liếc nhìn chiếc xe bên ngoài cửa sổ, nói: "Chỉ là bạn bè." "Có đúng không..." Quản lý thấy Kỷ Mão không muốn nói nhiều, lập tức thức thời mà giúp cậu cất bảng tên, chúc cậu ngày mai có một Kỳ nghỉ vui vẻ. Kỷ Mão vừa lên xe, Hạ Tri liền hỏi cậu: "Ngày mai em được nghỉ?" Kỷ Mão gật đầu, có hơi mệt tựa lưng vào ghế ngồi, nói: "Kỹ thuật của phòng thí nghiệm thứ hai thật sự kém, trí tuệ nhân tạo mới mượn được một tháng, pin của búp bê bơm hơi liền không tốt, cái này là kỹ thuật pin năm 2080 sẽ không xuất hiện sau cải cách lần thứ 5." Hạ Tri lục lội ở trong xe, đưa cái vòng tay sạc pin cho Kỷ Mão. Lần trước, Hạ Tri đã nhờ người chuyển đế sạc của búp bê bơm hơi ở công ty về nhà, đế sạc quả thật rất lớn, một cái ghế dựa trong suốt, chỉ bằng một nửa chiếc ghế sô pha đơn. Hạ Tri gọi người phụ trách của phòng thí nghiệm lên phê bình một trận, người phụ trách lập tức trình lên vòng tay sạc pin. Vòng đeo tay sạc pin chỉ có thể bổ sung 10% năng lượng cho người máy, nhưng cũng có thể cứu nguy trong tình huống khẩn cấp, Hạ Tri yêu cầu ông làm thêm mười mấy cái nữa, đặt chúng ở nơi có thể nhìn thấy, vì sợ Kỷ Mão đột ngột bị hết pin. Kỷ Mão đeo vòng tay sạc pin lên, có ít còn hơn không, cũng không nói chuyện. "Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?" Hạ Tri nhíu mày hỏi cậu. "Đây không phải là đồ vật để mọi người sử dụng trong thời gian dài" Kỷ Mão nghiêm túc giải thích: "Mấy ngày nay lượng pin liên tục yếu đi, một ngày chỉ còn lại 5%." Hạ Tri nhìn bộ dạng nửa chết nửa sống, nói: "Em ngủ đông trước, để anh bế em lên." "Không có chuyện gì" Kỷ Mão nói: "Em đã tắt các chức năng khác, chỉ để lại một số phần đầu, ngày mai dì sẽ đến thăm nhà, dì đã nhắn với anh chưa?" Đôi mắt Hạ Tri nhìn chú ý vào tình hình giao thông phía trước, nói: "Dì nào?" "Mẹ của anh" Kỷ Mão nói: "Dì nghe em nói ngày mai được nghỉ phép, nên nói muốn đến chơi." "Mẹ của anh?" Hạ Tri trở nên rất cảnh giác: "Mẹ có ý gì? Mẹ anh lén liên lạc với em?" Hạ Tri thấy Hạ Tri kích động như vậy, lập tức ngồi dậy, muốn trả lời từng cái, nhưng bị Hạ Tri ấn lại: "Em nằm yên." "Hôm này, đúng lúc dì và bạn của dì đi vào cửa tiệm, vì vậy bọn em nói chuyện với nhau." Kỷ Mão nói: "Dì hỏi em có phải đang ở nhà của anh không, em nói phải, quản lý đi đến và hỏi em về kỳ nghỉ ngày mai, dì nghe được, nói muốn đến chơi.' "Mẹ anh không có việc gì tự nhiên lại đi đến của tiệm tạo hình phục cổ để cắt tóc làm gì không biết." Hạ Tri đánh tay lái, quẹo vào gara, dặn dò Kỷ Mão: "Đừng nói chuyện nhiều quá với mẹ anh." "Vậy em có thể nói cái gì?" Kỷ Mão nghiêng đầu nhìn anh. "Quên đi, không cần đề cập đến cái này, mẹ anh đến có việc gì?" Giọng điệu của Hạ Tri vẫn rất tệ. Kỷ Mão lắc đầu nói: "Em cũng không biết." Hạ Tri ngừng xe, bảo Kỷ Mão đừng nhúc nhích, Kỷ Mão lười khởi động lại chức năng, nên thực sự không cử động. Hạ Tri đi vòng qua mở cửa xe, cẩn thận bế cậu ra, tay chạm vào làn da của Kỷ Mão, bị nhiệt độ của Kỷ Mão làm sửng sốt một chút: "Tại sao em lại lạnh như vậy?" Kỷ Mão gật đầu, nói: "Em đã tắt hệ thống cân bằng nhiệt độ, tiêu tốn rất nhiều pin." "Đã như vậy rồi mà còn tăng ca cái gì." Hạ Tri đặt cậu lên sô pha, cắm cáp sạc cho cậu: "Xin nghỉ việc rồi ở nhà thật tốt." "Cơ thể mới của em còn bao lâu nữa mới hoàn thành?" Kỷ Mão dựa vào trên tay vịn, không muốn cửa động, nằm xuống hỏi Hạ Tri. Tóc của cậu rơi xuống chóp mũi, nhìn có chút trẻ con, Hạ Tri kéo cậu lên một chút, lại vén tóc cậu ra sau tai, cúi đầu nói với cậu: "Nửa tháng nữa." "Em phải đổi công việc" Kỷ Mão nói: "Lại chờ thêm vài ngày nữa." Thân thể Kỷ Mão thật sự rất lạnh, nhiệt độ không khí của tháng 5 không có thấp, Hạ Tri sờ vào mặt cậu lại lạnh như băng. Hạ Tri không nhịn được nắm lấy tay Kỷ Mão, muốn sưởi ấm cho cậu, nhưng nó chỉ ủ ấm được bên ngoài, cũng không thể sưởi ấm ở bên trong. Kỷ Mão nhìn bộ dạng nghiêm túc của Hạ Tri, vẻ mặt trở nên mất tự nhiên, cậu thở dài, khuyên nhủ Hạ Tri: "Chờ năng lượng đạt đến 20%, em liền bật chức năng cân bằng nhiệt, anh đừng có như vậy." Hạ Tri đối mặt với cậu hai giây, thả ra một tay, nhưng một tay khác vẫn nắm lấy cậu, nhưng rõ ràng không nghĩ lại sưởi ấm cho cậu nữa. Kỷ Mão cử động một chút, nhưng không rút ra. Hạ Tri ở tước mặt của Kỷ Mão gọi điện thoại cho người phụ trách phòng thí nghiệm, yêu cầu bọn họ cải tiến hệ thống năng lượng của người máy sinh học. Tay của Kỷ Mão vẫn ở trong tay của Hạ Tri, Hạ Tri cúp điện thoại, dựa sát vào cậu, Kỷ Mão ngồi ở một bên của sô pha, muốn tránh cũng không được, đành phải giải thích với Hạ Tri: "Do em không tốt, tối hôm qua ngủ đến giữa đêm, có trở người, cáp sạc bị rơi, em lười cắm lại, nên lúc ra ngoài pin không có đầy." "Em ngủ đông còn có chuyện trở người?" Hạ Tri nhạy bén mà bắt được trọng điểm. "Nếu em ngủ đông quá lâu, việc khởi động lại sẽ tương đối chậm." Kỷ Mão giải thích. Nếu Kỷ Mão biết Hạ Tri sẽ coi đây là cái cớ để bức bách cậu ngủ chung một phòng với anh, thì cậu nhất định sẽ không nói thật. Vốn dĩ Kỷ Mão đã nằm xuống, còn đắp chăn, thì cửa bị Hạ Tri gõ. Hạ Tri mở đèn, thấy Kỷ Mão nằm ở trên giường, nói: "Anh đến kiểm tra sạc điện của em." Kỷ Mão mở chăn cho anh xem, cổng sạc của Kỷ Mão nằm bên hông, mép quần lót lộ ra một chút, Hạ Tri vươn tay chạm vào cổng sạc, không có chạm vào thân thể của Kỷ Mão, lại cầm lấy chỗ nối quơ quơ, nhận định rằng: "Có hơi bị lỏng, buổi tối có thể bị rớt, em đến ngủ với anh." "..." Kỷ Mão trầm mặc nhìn Hạ Tri một lúc, cự tuyệt: "Không cần." "Em được quyết định sao?" Hạ Tri nhướng mày, nói. Về chuyện này anh có một loại khí thế rất mạnh mẽ, khiến Kỷ Mão cảm thấy bản thân thật vô lý. Chẳng qua Kỷ Mạo thật sự không muốn ngủ chung với Hạ Tri, cho nên mới phản kháng: "Em không muốn đi." Hạ Tri nhìn cậu, cần phải hỏi ra lý do: "Vì sao?" "Nếu anh cảm thấy áy náy vì những lời hôm đó, thì không cần phải làm vậy, anh lại không có nói cái gì sai." Kỷ Mão suy nghĩ cẩn thận, mới nghĩ rằng Hạ Tri chính là muốn bồi thường, liền nói: "Em không có tức giận như vậy." Tinh thần trách nhiệm của Hạ Tri quá dễ dàng, sẽ không giống Hạ Tri nữa, sẽ khiến Kỷ Mão ảo tưởng mình được coi trọng, sau đó lại lún càng sâu. Như chuyện nằm ngủ chung với nhau, không phải vợ chồng cũng không phải người yêu, thì không nên làm, nếu có một bên tự mình đa tình, thì sẽ rất khó chịu nổi, loại chuyện này cũng từng xảy ra. Hạ Tri dừng lại một lúc, từ từ nói: "Em suy nghĩ quá nhiều, ngày mai mẹ anh đến, anh sợ em bị phát hiện mà thôi." "Em có thể cách một giờ sẽ xem một lần." Kỷ Mão nói. Hạ Tri từ chối hoàn toàn: "Không được, em không có đáng tin? Theo anh trở về phòng." Anh rút dây cáp sạc của Kỷ Mão, rồi trực tiếp bế ngang Kỷ Mão lên, Kỷ Mão mặc đồ ngủ của anh, nằm trên giường của anh. Làn da dưới tay Hạ Tri không còn lạnh lẽo giống như buổi tối, mang theo hơi ấm từ cơ thể anh. Chẳng qua là Kỷ Mão không chịu phối hợp mà giãy giụa: "Không được, anh có thể nghe em nói chuyện được không!" Một mặt Hạ Tri ôm cậu ra khỏi phòng cho khách, một mặt lại lấy lệ: "Em nói đi." "Chúng ta không thích hợp ngủ chung một giường." Kỷ Mão nói, cậu cũng không dám đá Hạ Tri, vùng vẫy lại giống như là dục cự còn nghênh. Hạ Tri đặt Kỷ Mão lên giường của mình, nhìn xuống cậu: "Có chỗ nào không thích hợp? Ngày đầu tiên em đến cũng là ngủ chung với anh đó thôi." "Chuyện này làm sao có thể giống được?" Kỷ Mão bò dậy, lại bị Hạ Tri ấn xuống giường. Hạ Tri chống hai tay ở bên người cậu, cách cậu rất gần, Kỷ Mão bị ánh mắt của Hạ Tri mê hoặc, những lời muốn nói đột nhiên đều bị chặn ở đầu lưỡi. "Không giống nhau như thế nào, em nói thử xem?" Hạ Tri hỏi Kỷ Mão, anh vươn tay ấn vào bản điều khiển ở mép giường, ánh sáng trong phòng mờ dần, bầu không khí lập tức trở nên kiều diễm. Kỷ Mão nhìn vào mắt Hạ Tri, sửng sờ một lúc, mói nói với Hạ Tri: "Anh đừng khiến em lại ảo tưởng." Hạ Tri ngây ngẩn tại chỗ, mà Kỷ Mão nhìn ánh mắt Hạ Tri giống như nhìn thấy một cậu học sinh không có cố gắng. Kỷ Mão tận tình khuyên bảo mà giáo dục Hạ Tri: "Hạ Tri, anh phải giữ khoảng cách với em, bởi vì em thật sự rất thích anh." Hạ Tri nhìn đôi mắt chân thành của Kỷ Mão, đại não trở nên trống rỗng. Đây không phải là lần đầy tiên Hạ Tri nghe người khác thổ lộ, trên thực tế số lần anh được tỏ tình nhiều không đếm xuể, anh chưa bao giờ phải hao tổn tâm trí nhớ mặt đối phương, cũng lười phải đáp lại cứ thế rồi ném ra sau đầu. Nhưng đây là lần thổ lộ duy nhất mà anh không có phòng bị, Kỷ Mão nói thích quá thản nhiên, giống như ăn cơm hay uống nước, tự nhiên mà vậy thôi. Cũng lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mặt đỏ tim đập xảy ra dễ dàng như vậy, cũng không dám đối diện với Kỷ Mão. Anh đối mặt với người khác không có vụng về giống như đối mặt với Kỷ Mão, Hạ Tri không biết nói yêu, cũng không biết nói thích, anh chỉ muốn đem rất nhiều thứ đến trước mặt Kỷ Mão để cho cậu lựa chọn, nhưng lại không muốn Kỷ Mão phát hiện ra anh đang lo lắng. Anh đột nhiên nhớ đến Jimmy nằm trên vũng máu trong The Last Day, Jimmy kéo cổ áo anh, hỏi anh có yêu mình không. Là Kỷ Mão trước mắt đang hỏi anh. Jimmy luôn hạnh phúc khi nhìn thấy Hạ Tri, cậu đặt tay lên vai Hạ Tri, ngẩng đầu hôn lên môi Hạ Tri, đôi mắt cậu trong suốt lại sáng, mỗi một biểu tình, mỗi một hành động, giống như đều nói với Hạ Tri rằng em rất thích anh. Là Kỷ Mão trước mắt đang nói chuyện với anh. Hạ Tri nhớ rằng Kỷ Mão từng nói bản thân đã nổi điên với giám đốc bộ phận thí nghiệm, lang thang trên phố vào đêm khuya, cuối cùng đã tìm được nhà của anh. Cuối cùng là cách một dãi lan can ở bờ biển hôn lên môi anh, thậm chí Hạ Tri còn nhớ rõ mùi tanh của biển trong gió đêm, thật sự là ngốc nghếch khi nói rằng đây là lần đầu tiên cậu hôn ai đó. Là Kỷ Mão ở trước mắt hôn anh. Từ ngữ vô tội hoàn toàn không có phù hợp với Hạ Tri, mà việc thích một nhân vật trong trò chơi nghe có vẻ như là một việc không thể làm được. Tình cảm của Hạ Tri không phong phú, quanh năm đều bị dồn nén ở một góc hẻo lánh nhất ở trong đầu, tất cả sự giáo dục mà anh nhận được đều đang được chuyển tải, xử lí theo cảm tính là quá ngu xuẩn, Hạ Tri là một người thông minh tự cao tự đại. Anh muốn tiến lùi có độ với Kỷ Mão, ngoại trừ theo bản năng mà vây Kỷ Mão trong lãnh địa của mình, mặc khác cũng chưa từng nghĩ quá sâu xa. "Thật xin lỗi, em cũng không có biện pháp." Kỷ Mão lại nói, trông cậu có chút buồn khổ: "Tạm thời em không có cách nào để không thích anh." Jimmy biến thành Kỷ Mão, cậu cố gắng trở thành một người bình thường, che giấu đi tình cảm, trò chuyện và thảo luận vẫn như thường lệ, đã lừa gạt Hạ Tri, nhưng lại bị Hạ Tri ép buộc phải nhận tội. Hạ Tri nhìn Kỷ Mão nửa ngày, đứng lên, không biết phải đặt tay chân ở chỗ nào. Kỷ Mão thấy Hạ Tri không có động đậy, lập tức bò dậy, muốn xuống giường đi đến phòng dành cho khác, lại bị Hạ Tri nắm lấy vai, Hạ Tri vẫn không chịu cho cậu đi. Kỷ Mão gạt đi tính khí của mình, nhìn Hạ Tri, Hạ Tri lại không dám nhìn vào mắt của Kỷ Mão, chỉ nói: "Chỉ đêm nay." Kỷ Mão cho rằng Hạ Tri là quá lo lắng bị Phó Hảo Âm phát hiện, vì vậy thức thời gật đầu: "Anh không cảm thấy ngại là tốt rồi." Hạ Tri nhìn Kỷ Mão ngoan ngoãn nằm trong chăn, mới nói: "Anh không có ngại." Kỷ Mão sợ nhìn thấy Hạ Tri nằm xuống, vì vậy cậu nhắm mắt lại sau khi nói lời chúc ngủ ngon và đi ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương