Đốt Cháy Lãng Mạn
Chương 26
Cuối tuần ad đi chơi nên không post chương mới nhé. Vì thế hôm nay sẽ cố gắng post lên 2 chương. ~~~~~~~~Chương 26 Bên trong phòng bao lâm vào một trận an tĩnh quỷ dị. Người có mặt đều từ trong khiếp sợ nhanh chóng tỉnh lại, một nhóm người ngoài ý muốn với việc Chu Khởi có thể thắng Lưu Khải, một nhóm người ngoài ý muốn với việc... Chu Khởi dám thắng Lưu Khải. Chu Khởi từ trước đến giờ luôn ẩn mình, những người nhàn tạp trong cái vòng luẩn quẩn này cùng với người muốn lấy lòng Chu gia, hắn luôn lười nhìn đến, vì thế lúc này trong phòng bao không ai nhận ra hắn cũng là rất bình thường. Mà Lưu Khải, ở trong cái vòng luẩn quẩn này thuộc loại có vị trí không cao không thấp. Trong nhà hắn cũng gần giống Bùi gia, không xem như là gia tộc lớn đứng đầu Bắc thành, nhưng căn cơ cũng vẫn là có một chút. Bình thường giao tiếp xã giao mọi việc đều thuận lợi, bạn bè trong giới thượng lưu cũng không thiếu, trên cơ bản người mới vừa trà trộn vào giữa bọn họ, đều sẽ cho Lưu Khải vài phần mặt mũi. Lần này hiển nhiên Lưu Khải đang gây khó dễ cho Chu Khởi, mọi người đều nhìn ra được. Nhưng là đổi thành ngày thường, người này coi như bị Lưu Khải khó xử, cũng không dám thật sự ồn ào trở mặt, càng miễn bàn còn dám thắng Lưu Khải đưa hắn vào khuôn khổ. Cho nên phản ứng của Chu Khởi hôm nay, ngược lại thật sự khiến phần lớn người trong phòng bao có chút phải lau mắt mà nhìn, đồng thời, bọn họ cũng đang âm thầm cảm thông với Chu Khởi, một lát nữa Lưu Khải kịp phản ứng lại, không biết xử lý hắn như thế nào nữa. Bắt Lưu Khải gọi hắn là cha? Quả thực là chuyện không tưởng! Mà Bùi Ngọc ở một bên cũng không nghĩ tới Chu Khởi sẽ thắng, càng không nghĩ tới cái tên tiểu tử nghèo này... Thật sự dám ở trước mặt một phòng đầy người, làm khó Lưu Khải. Trong nhất thời, sắc mặt hắn cũng có chút tối tăm mù mịt. Lưu Khải sau đó cũng phản ứng lại, tuy rằng đánh cuộc này là hắn định ra, nhưng hoàn toàn là vì Chu Khởi mà định, hiện tại trái lại muốn hắn dám chơi dám chịu? Quả thực là nằm mơ! Cho nên hắn cũng không có biểu tình anh em tốt như vừa mới rồi nữa, toàn thân cao thấp giống như phủ một tầng sương lạnh, có chút âm trầm nhìn chằm chằm Chu Khởi. Nhưng Chu Khởi giống như là không nhìn thấy thay đổi của hắn, vẫn như trước lười biếng ngồi ở bên đố, một bộ biểu tình không chuẩn bị cho hắn bậc thang đi xuống. Hứa Nùng ban đầu còn vì Chu Khởi thắng mà trong lòng cao hứng, trái tim lập tức lại vọt tới cổ họng, nhưng cô không dám biểu hiện quá rõ ràng, sợ Bùi Ngọc nghi ngờ. Suy nghĩ một chút, cô nhỏ giọng nói với Bùi Ngọc: "Anh Bùi, thời gian không còn sớm, ngày mai em còn phải quay phim, nếu không chúng ta đi trước đi?" Chu Khởi bây giờ là "Bạn học" của cô, cô đi rồi, hắn tự nhiên sẽ không lưu lại. Bùi Ngọc đương nhiên biết tâm tư của Hứa Nùng, hắn bình tĩnh đánh giá cô, trong lòng nhanh chóng mở ra hai loại kết quả suy nghĩ một chút. Hiện tại chẳng qua là người bạn học kia của Hứa Nùng bị làm khó dễ, tạm thời trước tiên không biết hắn ta và Hứa Nùng có quan hệ thật hay không, một khi hôm nay hắn ta thật sự bị Lưu Khải làm thành cái dạng gì, sau chuyện đó Hứa Nùng khẳng định sẽ mắc nợ hắn ta nhiều thêm một phần, nói không chừng sẽ bởi vì muốn bù đắp, mà càng đặt nhiều chú ý lên người hắn ta. Lại có chính là hắn ra tay tương trợ, tùy tiện một câu, có thể làm cho không khí dịu lại, cũng có thể bán một cái nhân tình, để Hứa Nùng không khó xử. Cân nhắc thiệt hơn, Bùi Ngọc gần như nháy mắt liền có quyết định. Hắn mỉm cười, đưa tay xoa xoa đỉnh đầu Hứa Nùng, dịu dáng nói với cô: "Đừng sợ." Nói xong, ánh mắt mang ý cười quét về phía Lưu Khải bên kia, "Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta giải tán đi." Một câu nói kia của Bùi Ngọc, khiến người ở chỗ này đều thay Chu Khởi thở phào, tuy rằng sắc mặt Lưu Khải không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì nữa. Chu Khởi thấy buồn cười, hiện tại nắm giữ quyền chủ động hẳn là mình đi? Dựa vào cái gì hắn nói giải tán liền giải tán? Vừa muốn mở miệng nói gì đó, lại cảm giác tay ở phía sau bị người lặng lẽ dùng sức nắm lấy, liếc qua bên phía Hứa Nùng, cô gái nhỏ biểu tình rất thành thật nói với hắn: "Cái kia... Chúng tôi muốn đi về, anh đi không?" Đuôi lông mày của Chu Khởi hơi hơi nhếch lên, một lúc lâu sau, hắn mỉm cười. "Được, đi thôi." Hứa Nùng lúc này mới hoàn toàn an tâm. Sau đó khi rời đi, Hứa Nùng vào lúc mọi người không chú ý, lặng lẽ ở trước mặt Chu Khởi nói "Lát nữa anh đi trước", tiếp theo liền rời đi cùng Bùi Ngọc. Lúc lên xe, Hứa Nùng giống như lúc trước cùng đến, cùng ngồi với Bùi Ngọc ở ghế sau. Bùi Ngọc bình tĩnh quan sát một chút phản ứng của cô, tiếp đó mỉm cười hỏi: "Có cần bảo cậu bạn học kia của em lên xe hay không? Đưa hắn cùng về?" "Không cần đâu." Hứa Nùng lắc đầu, "Em và hắn không tính là quen thuộc, ngồi cùng xe quay về còn rất xấu hổ." Lời này nhưng làm cho Bùi Ngọc có chút ngoài ý muốn, "Không tính là quen thuộc sao?" Hứa Nùng gật gật đầu, tận lực làm cho phản ứng của mình tự nhiên một chút, "Thật ra vừa rồi trong quán bar chỉ là ngẫu nhiên gặp gỡ, nói hai câu vấn đề quay phim ngày mai, hắn gần đây làm khách mời trong tổ bọn em hai ngày." Bùi Ngọc cười cười, không nói chuyện, im lặng nhìn Hứa Nùng một lúc lâu, cuối cùng nói: "Vậy sao? Vậy là anh trai hiểu lầm rồi, anh còn tưởng rằng hắn thích Nùng Nùng đấy." Hứa Nùng sửng sốt, phản ứng này ngược lại là rất chân thật, "Làm sao có thể!" Bùi Ngọc thấy thế, tâm ngược lại buông xuống, "Vậy xem ra là anh trai hiểu lầm rồi." Lặng im một khắc, hắn lại mỉm cười nói: "Thật ra dì có tán gẫu với anh, nói hy vọng lúc Nùng Nùng lên đại học, có thể học biểu diễn thật tốt, không cần gấp gáp yêu đương, không biết Nùng Nùng em nghĩ thế nào?" Hứa Nùng cảm thấy giờ phút này Bùi Ngọc cực kỳ vờ vĩnh, nhưng là cô lại không thể giáp mặt vạch trần hắn, chỉ có thể nhẫn nhịn trả lời: "Em không có nghĩ chuyện yêu đương, mẹ không nói em cũng sẽ đặt tinh lực trên chuyện học." Bùi Ngọc lúc này vừa lòng, đưa tay xoa xoa đầu cô, dáng vẻ thân mật, "Vậy thì tốt, anh trai cũng hy vọng Nùng Nùng có thể học tập thật tốt, dù sao em còn nhỏ, chuyện tình cảm qua vài năm nói cũng không muộn." "... Ừm." Sau đó Bùi Ngọc không làm khó cô nữa, phân phó lái xe đưa cô quay về thành phố điện ảnh. Khi tới cửa khách sạn, Bùi Ngọc thấy người lui tới rất nhiều, liền cũng không xuống xe, trực tiếp mở hé cửa sổ xe, nói chuyện với Hứa Nùng. "Nùng Nùng, chờ lần diễn này kết thúc thì quay về trường học cho tốt, lại muốn diễn cái gì thì nói với anh, anh sẽ giúp em sắp xếp tài nguyên, không cần lại tùy hứng lén lút nhận phim không có lưu lượng, biết không?" Hứa Nùng chỉ muốn hắn nhanh chóng rời đi, cho nên rất có lệ gật gật đầu, "Được, em biết rồi." Bùi Ngọc lại dịu dàng cười cười với cô, nói: "Đi lên đi." Hứa Nùng không có gì lưu luyến, chỉ hướng về phía hắn gật gật đầu rồi đi vào bên trong khách sạn. Thẳng đến khi bóng dáng của cô biến mất, Bùi Ngọc mới phân phó lái xe quay đầu trở về. Trên đường, gương mặt hắn an tĩnh dựa ở trên ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, chiếc xe chạy trên đường một lúc, ánh đèn bên đường thỉnh thoảng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, phản chiếu trên khuôn mặt hắn, cả người Bùi Ngọc càng tôn thêm trầm lãnh cùng một tia quỷ dị. Một lúc sau, hắn lôi điện thoại ra, ấn chọn một dãy số. Bên kia rất nhanh liền tiếp nghe, hắn cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện giao cho anh tra thế nào rồi?" Bên kia dường như nói gì đó, hắn nhíu mày, tiếp theo còn nói: "Về sau tôi lại phải xuất ngoại quay phim, trước lúc đó, tư liệu của đối phương nhất định toàn bộ phải đưa tới trên tay tôi, hiểu chưa?" ———————— Hứa Nùng không trực tiếp lên lầu, mà là đợi trong chốc lát ở chỗ ngoặt của hành lang khách sạn, sau khi xác định xe của Bùi Ngọc đã đi, lại vội vàng ra khỏi khách sạn. Cô trực tiếp lên một chiếc xe taxi, kêu người lái xe đi về phía quán bar lúc trước. Cũng may giữa quán bar kia cùng thành phố điện ảnh là một con đường thẳng tắp nối liền, chỉ cần Chu Khởi không rẽ ngang lung tung, khẳng định chính là ở trên con đường này. Có điều trong tâm tư Hứa Nùng vẫn hy vọng hắn trực tiếp gọi xe trở về, nhưng cô về đến khách sạn lâu như vậy rồi, cũng không thấy Chu Khởi quay về, điều này khiến Hứa Nùng rất khó không suy nghĩ lung tung, chẳng lẽ... Không có tiền gọi xe? Nghĩ đến đây, Hứa Nùng lại kêu lái xe chạy nhanh hơn. Suy đoán của cô thật sự là đúng rồi, lúc xe đại khái đi được một nửa lộ trình, cô nhìn thấy thân ảnh của Chu Khởi ở bên đường. Miệng hắn ngậm điếu thuốc, nhàn nhã đi ở bên kia, thân thể thẳng tắp cao lớn, cái bóng trên mặt đất nghiêng nghiêng bên cạnh. Hứa Nùng bảo lái xe quay đầu ở phía trước, sau khi sang đường bên kia, cô đè xuống cửa sổ xe. "Chu Khởi." Sau khi Chu Khởi nghe thấy tiếng gọi, nhướng mày nhìn qua, biểu tình giống như là có chút ngoài ý muốn. Một khoảng khắc sau, hắn ấn điếu thuốc còn hút dở xuống trên mặt thùng rác ven đường, sải đôi chân dài đi về phía xe taxi. Hắn trực tiếp mở cửa sau chỗ Hứa Nùng ngồi, Hứa Nùng thấy thế, theo bản năng xê dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho hắn. Sau khi hắn đóng kỹ cửa xe, Hứa Nùng liền phân phó lái xe lại đi về hướng thành phố điện ảnh. Lời vừa nói ra, liền cảm thấy trên vai có chút nặng, cô giật mình, muốn trốn sang bên cạnh, lại nghe Chu Khởi tại lúc này mở miệng. "Đừng động đậy, tôi uống nhiều, khó chịu." "..." Đầu Chu Khởi khẽ đặt ở trên vai Hứa Nùng, cái trán khẽ chạm lên làn da trên vai cô,mái tóc trên trán có chút hỗn độn rủ xuống bên cạnh, Hứa Nùng cảm thấy có chút ngứa lại có chút khó chịu. Cô nghiêng đầu, rủ mắt nhìn hắn một cái, nghĩ một chút, mới vừa muốn động đậy bả vai để hắn dựa vào bên kia. Đột nhiên, Chu Khởi lại có động tác. Chỉ thấy hắn giật giật đầu, cả khuôn mặt tuấn tú đều áp vào cổ Hứa Nùng, sau đó như có như không, khẽ cọ vào da cô. Sống mũi hắn cao thẳng, chóp mũi mang theo hơi thở ấm áp ái muội, như có như không quanh quẩn vây quanh Hứa Nùng, cô cảm thấy mỗi lần hít thở, tất cả đều là mùi vị của hắn —— Trong mùi thuốc lá nhàn nhạt, trộn lẫn hương rượu không tính là quá nồng, chọc lòng người vừa ngứa lại vừa say. Hứa Nùng cứng ngắc ngồi ở đó, một lúc lâu không động đậy. Tiếp theo, chỉ thấy Chu Khởi lại cử động, giọng nói buồn buồn mở miệng: "Bạn học nhỏ." "... Ừ?" "Đừng thích cái người họ Bùi gì kia... A, hắn không giống người tốt." Chu Khởi lúc này nói chuyện nhưng là có chút dáng vẻ say rượu, giọng nói không rõ ràng giống bình thường, ngược lại nhiều thêm trầm thấp, ám ách mê hoặc người. Hứa Nùng bị lời hắn nói làm cho sửng sốt, vạn lần không nghĩ tới, Chu Khởi mới gặp qua Bùi Ngọc một lần, thế nhưng sẽ nói ra loại lời nói này. Yên lặng một lúc, cô hỏi: "Cảm thấy hắn không phải người tốt, vì cái gì còn phải đáp ứng hắn cùng đi phòng bao nha?" "Bởi vì em ở đó nha." Chu Khởi nói chuyện, gò má lại cọ cọ vào cổ Hứa Nùng, khi mở miệng, hô hấp ấm áp phun lên người cô. "Hắn quá xấu xa, tôi không thể để cho em đơn độc đi cùng hắn, không thể để cho hắn bắt nạt em." Hắn dừng một chút, ngữ khí lại nhẹ đi hai phần. "Bạn học nhỏ..." "... Ừ?" "Về sau anh sẽ bảo vệ em." Trong không khí bỗng nhiên nhiều thêm vài phần hơi thở khiến người động lòng. Một khoảnh khắc kia, Hứa Nùng rõ ràng cảm thấy, trái tim vẫn luôn đập theo quy luật trong ngực mình —— Ngừng một nhịp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương