Đốt Cháy

Chương 4



Người dịch: Hạ Hạ bốn mắt.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Ôn Lý chọn một chiếc khăn lụa làm quà cho mẹ Phó, trên đường bị tắc đường nên cô đã đến nhà hàng muộn.

Tên của "Bốn mùa cùng xuân" có hơi khó hiểu, nhưng môi trường rất đẹp và cổ kính. Một người phục vụ trong bộ sườn xám sa tanh dẫn họ đến phòng ăn. Khi cánh cửa gỗ mở ra, ngoài trừ mẹ Phó, còn có hai chị em tốt đang khiêu vũ với nhau.

Mẹ Phó rất thích cười, khuôn mặt tròn bầu bĩnh rất tốt bụng, bà kéo hai cô con gái sang ngồi xuống bên cạnh.

"Hai cô gái này thật xinh đẹp." Cô vừa mới ngồi xuống thì có một dì đầu tóc búi len đi tới hỏi mẹ Phó, "Con gái bà là ai?".

Mẹ Phó không khách khí nói: "Hai đứa này đều là con gái của tôi, một đứa ruột thịt, một đứa ruột thừa! Ninh Ninh, lấy cho dì ấy một ít canh vịt, để cho các dì ấy xem có thích không."

Phó Nhiễm Ninh lên tiếng đứng dậy, tuy là đang nói chuyện với mẹ Phó nhưng ánh mắt của bà ấy nhìn các cô xuyên thấu như tia X quang, đem hai cô gái này quan sát hồi lâu, lại cười nói: "Chị Phó thật là may mắn, hai đứa này hiện giờ đang làm ở đâu? Có đối tượng chưa?".

"Thôi đi!" Mẹ Phó lúc này giữ bảy phần hòa nhã ba phần độc đoán, sừng sộ lên nhìn rất có khí chất của một đại công chúa, bà nói," Tôi gọi hai đứa con gái của tôi tới đây để thanh toán hóa đơn, dì và tôi không thân thiết gì với nhau, những câu hỏi cá nhân như vậy tôi xin phép không trả lời."

Ôn Lý cùng Phó Nhiễm Ninh lén lút liếc nhau, đều muốn bật cười —— đại công chúa mấy chục năm vẫn vậy, vẫn bao che khuyết điểm cho các cô.

Mẹ Phó mặc dù trước mặt cố gắng không cho dì Trương hỏi quá nhiều, nhưng lại không chấp nhận việc bà ta da mặt quá dày, một chén canh uống còn chưa hết, đã tra khảo Ôn Lý từ lúc cô còn học cấp 3 tới Đại học, hỏi về mức lương của cô sau khi tốt nghiệp, thậm chí còn hỏi ba mẹ cô đã nghỉ hưu hay chưa, liệu cô có bảo hiểm y tế gì đó hay không.

Phó Nhiễm Ninh cau mày, vừa định chuyển đề tài, Ôn Lý bình tĩnh nói: "Ba mẹ cháu qua đời lâu rồi thưa dì."

Hỏi vấn đề này chẳng khác nào vạch trần vết sẹo của cô gái nhỏ trước mặt mọi người, bàn ăn đột nhiên yên tĩnh.

Phó đại công chúa giận gần chết, đặt đũa xuống nói: "Dì Trương, thức ăn trên bàn không hợp khẩu vị của dì sao? Thế mà chỉ nói chuyện chứ không ăn cơm? Sao thế nhỉ? Còn lưỡi bò hạt tiêu sao? Lưỡi bò rất bổ, ăn nhiều vào một chút."

Phó Nhiễm Ninh nuốt một ngụm canh ngô thơm nồng, chút nữa thì sặc.

Lời trong nói ngoài, đây chính là nói dì Trương lắm mồm hay sao!

Dì Trương ngượng ngùng cười cười, xua tay liên tục nói: "Không cần, không cần, mấy thứ này ăn không hết."

Bầu không khí trong phòng hầu như không trở lại bình thường, Phó Nhiễm Ninh sợ Ôn Lý khó chịu nên thường để mắt tới cô, Ôn Lý lúc này chỉ cười trừ, coi như mình ổn.

*

Sắp ăn xong, Ôn Ly vào phòng tắm rửa tay, trên người áo phông bị thứ gì đó làm bẩn.

Mặc thế này thì xấu quá, cô quay lại phòng lấy chiếc áo sơ mi mới mua ra, khoác làm áo khoác rồi đi đến quầy lễ tân xin người phục vụ một gói khăn ướt.

Đi ngang qua khu vực nghỉ ngơi ở ngã tư mấy dãy hành lang, Ôn Lý nhìn thấy dì Trương đang ngồi trên ghế bên hồ cá Koi, giơ điện thoại di động như đang gọi video với ai đó, giọng nói của dì nghe rõ mồn một bên tai ——

"Bà Phó mang theo hai cô gái đến đây, một trong số đó có cô gái làm vũ công, lớn lên nhìn rất xinh đẹp, lại còn trắng trẻo. Tôi muốn giới thiệu cô đó cho con trai của bà, lúc nãy vừa mới hỏi thăm, ba mẹ của cô gái đó đều đã qua đời, thật là xui xẻo! Người như vậy chính là bát tự bất hảo, khắc cha khắc mẹ, nói không chừng lại còn khắc cả chồng mình, nói đi cũng nói lại, xinh đẹp để làm gì, lấy về nhà chỉ sợ cả nhà đều có tang tóc, tôi cũng không muốn ngồi chung bàn ăn với cô ta, chỉ sợ bị vận xui!".

Từng câu từng chữ nghe như đinh tai nhức óc.

Bước chân Ôn Lý đông cứng tại chỗ, cô không thể nhúc nhích nữa, giống như giữa mùa hè vô cớ có một trận gió tuyết thổi tới, khiến cô toàn thân lạnh thấu xương.

Bên kia, dì Trương gọi video cũng không lâu lắm, rất nhanh liền cúp máy, đứng dậy đi trở về trong phòng, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Lý đứng cách bà không xa.

Khuôn mặt cô gái nhỏ đã tái nhợt như tờ giấy, chỉ có quầng mắt hơi ửng đỏ.

Cảnh này, không thể dùng từ "xấu hổ" để hình dung.

Dì Trương do dự muốn giải thích, lại đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân từ xa đến gần, hướng thẳng về phía Ôn Lý.

Ôn Lý còn chưa kịp phản ứng đã bị người trực tiếp nắm lấy cổ tay, đầu tiên Ôn Lý ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc xen lẫn mùi rượu khiến cô đau đầu, sau đó nhìn thấy một người đàn ông hơi mập mạp.

Người đàn ông đã quá tuổi, vẻ ngoài tầm thường, trên người còn mặc áo vest chất lượng cao.

Ôn Lý vội liếc nhìn khuôn mặt đối phương, nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ rõ mình đã gặp ở đâu. Cô không thích tán tỉnh người khác, huống chi là người khác phái, vì vậy cô dùng sức vẫy tay, muốn thoát khỏi xiềng xích của nam nhân, nghiêm khắc khiển trách: "Anh, anh buông tôi ra, anh nhận nhầm người rồi.!"

"Làm sao tôi có thể nhìn lầm Ôn tiểu thư?" Giọng điệu của người đàn ông không vội vã, nhưng anh ta không buông tay đang nắm lấy cổ tay của Ôn Lý, cười nói, "Trước đây, chỉ để tạo niềm vui cho Ôn tiểu thư đây, tôi đã dùng hết cả năm nhất Đại học đấy."

Nghe đến đây, Ôn Lý sực nhớ tới một chuyện, sắc mặt lại tái nhợt.

Người cô họ Trương đã lảng đi, trước mặt Ôn Lý là một người đàn ông cao to lực lưỡng, có thể nói là tứ cố vô thân.

Cô hầu như không giữ được bình tĩnh, phải cố gắng lắm mới thoát khỏi bàn tay vướng víu của người đàn ông.

Ôn Lý lùi lại mấy bước, liếc mắt nhìn xem gần đó có nhân viên bảo vệ hay nhân viên phục vụ nào không, sắc mặt tối sầm lại, châm chọc nói: "Mạnh tiên sinh, đã lâu không gặp, ngài trước sau vẫn khó chơi như ngày nào!".

Mạnh tiên sinh tên đầy đủ là Mạnh Hạnh Văn.

Một năm trước, đoàn múa Reborn tập vở kịch "Ngu mỹ nhân", dựa trên câu chuyện có thật của hoàng hậu Nam Đường, Ôn Lý là người đóng vai chính.

Buổi thử giọng của vở kịch khiêu vũ đã được đón nhận nồng nhiệt, sau đó, vở kịch đã được trình diễn tại Nhà hát Đồng Án trong hơn bốn tháng. Mạnh Hạnh Văn là bạn của quản lý rạp hát, sau khi xem một vở kịch khiêu vũ, đã để mắt tới Ôn Lý, đem rất nhiều hoa tặng cho cô với lý do chúc mừng buổi biểu diễn thành công, chỉ mong đổi lại một lần gặp mặt ăn cơm với cô.

Ôn Lý trông có vẻ dịu dàng mềm mỏng, nhưng thực tế, một khi cô đã hạ quyết tâm, cô rất là bướng bỉnh. Cô từ chối lời mời của Mạnh Hạnh Văn, không một chút lưu tình, còn dự định trả lại tiền hoa cho ông ta.

Mạnh Hạnh Văn không bỏ cuộc và tiếp tục quấy rầy Ôn Lý cho đến khi một người phụ nữ tự xưng là bà Mạnh gặp Ôn Lý, mắng cô chẳng biết liêm sỉ trước mặt tất cả các đồng nghiệp trong đoàn múa của mình.

Ôn Lý gọi cảnh sát, nghĩ rằng chuyện này sẽ gây rắc rối một thời gian, nhưng bà Mạnh đã ngăn cản, ngay cả Mạnh Hạnh Văn cũng không xuất hiện nữa.

Ôn Lý nghĩ rằng chuyện này do Diệp Thanh Thời can thiệp, nhưng Diệp Thanh Thời cũng không nói với cô về chuyện này, vậy nên cô không chủ động hỏi, chuyện này coi như giải quyết xong

Không ngờ đường tình địch trong gang tấc, hôm nay cô lại gặp mặt.

*

Trên môi nở một nụ cười, Mạnh Hạnh Văn chậm rãi nói: "Nói tôi khó chơi, cũng bởi vì ám chỉ của Ôn tiểu thư đây. Nếu cô nói sớm rằng mình không độc thân, tôi cũng chẳng phải tốn công tốn sức lấy lòng cô làm gì, để cho người ta cười vào mặt mũi!".

Ôn Lý không hiểu những lời mà Mạnh Hạnh Văn nói, cái gì ám chỉ, cái gì mà không phải độc thân, nhưng cô lại không muốn hỏi nhiều, càng không muốn cùng với loại đàn ông phẩm chất kém này dây dưa, cô cố gắng đi vòng qua hắn, cách hắn ta càng xa càng tốt, lúc này Mạnh Hạnh Văn bất ngờ gọi cô.

"Ôn tiểu thư, nói thật đi, tôi thật là đánh giá thấp cô. Không nghĩ tới một cô gái tầm thường như cô lại có thể trèo vào nhà họ Trần. Nếu không phải vị thiếu gia kia tới tìm tôi, lại còn muốn cho vợ tôi một bài học, vợ tôi tuy tính tình có chút nóng, lại không biết lễ nghĩa". Mạnh Hạnh Văn cười híp mắt. "Bất quá, cô lại đem hết nội công của mình để tạo mối quan hệ với Trần gia, không xem mặt mũi của ai mà làm loạn! Vị thiếu gia kia về nước lâu như vậy, cũng không thấy hắn đem cô ra ngoài dạo phố, cũng coi như là nuôi chó nuôi mèo, nhàn rỗi thời gian cũng nên dắt ra ngoài dạo mát chứ nhỉ!".

Lời nói của Mạnh Hạnh Văn mơ hồ, tiết lộ quá nhiều thông tin, Ôn Lý gần như ngẩn người.

Họ Trần? Họ Trần nào?

Trần Hạc Chinh sao...

Thế nhưng, khoảng thời gian Mạnh Hạnh Văn dây dưa với cô, cô và Trần Hạc Chinh đã chia tay từ lâu, tin tức gần như không có, làm sao Trần Hạc Chinh lại ra tay giúp cô. Cô vẫn cho rằng đó là do Diệp Thanh Thời làm, lẽ nào...

Ôn Lý đang do dự có nên tiếp tục hỏi hay không, thì có tiếng bước chân lại từ cầu thang bên cạnh truyền đến.

Nghe âm thanh có vẻ không ít người, có người vừa đi vừa cười nói chuyện: "Trần Hạc Chinh, cửa hàng này có gan rồng hay tủy phượng gì không? Làm cho anh nhớ thương mà vừa mới về nước đã lập tức chạy tới, hay là ở ngoại ô có chuyện gì xảy ra sao? Vậy thì xa quá, cũng không ngại chạy qua chạy lại, tôi coi như hoàn cảnh cũng giống nhau nha!".

Một thanh âm có chút lãnh đạm tiếp tục nói: "Không muốn ăn liền đi, nhiều lời quá!".

Nghe thấy giọng nói đó và cái tên đó, cả Ôn Lý và Mạnh Hạnh Văn đều sửng sốt, gần như đồng thời quay đầu lại.

Khu nghỉ ngơi không có cửa sổ, mấy ngọn đèn hoa viên cao nửa người được thắp sáng, hắt ra ánh sáng và bóng mờ mờ ảo, tạo thành một góc tối gần cầu thang.

Có người leo lên bậc thang, vững vàng bước đi, bóng người cao lớn phủ xuống, phá vỡ ánh sáng u ám.

Ôn Lý cảm thấy nhịp tim giống như tăng gấp đôi, tăng nhanh đập thình thịch, nhưng thời gian lại như chậm lại, một giây chậm lại như một năm.

Vừa mâu thuẫn vừa bức thiết.

Khiến người ta hoảng hốt.

Trần Hạc Chinh có vóc người cao, chân dài và phong thái rất tốt. Anh vốn không thích thay đổi màu tóc của mình, nó luôn là màu đen tuyền, càng làm cho đường quai hàm trở nên sắc nét hơn.

Anh bị bạn học vây quanh, dọc theo cầu thang đi tới, ngọn đèn đầu tiên là rơi vào bờ vai của anh, rọi sáng yết hầu, tiếp theo là mũi, mặt mày thâm trầm như trước.

Các đường nét trên khuôn mặt của anh nổi bật một cách đáng kinh ngạc, cho dù là thiếu niên hay đàn ông, anh luôn là tâm điểm của đám đông.

Mặc dù Ôn Lý đã chuẩn bị từ lâu, nhưng khi gặp lại anh, vẫn cảm thấy cả trái tim đau như sưng lên, trong lòng không tự chủ được niệm tên anh, mỗi lần niệm, chuyện cũ phản quang trước mặt cô lóe lên.

Cái cũ và cái mới chồng lên nhau, trong vô số bức ảnh, chỉ có bóng dáng của Trần Hạc Chinh luôn rõ ràng.

Khi Ôn Lý nhìn thấy Trần Hạc Chinh, tựa hồ như cảm thấy có gì đó dính dáng, Trần Hạc Chinh vừa hay cũng nhìn thấy cô.

Anh có một đôi mắt đủ đẹp, đen láy, sâu thẳm và lạnh lùng, bỏ qua những người qua đường không liên quan và tiếng ồn ào, khóa chặt vị trí của cô trong nháy mắt, chính xác, không chút do dự, rồi dừng lại.

Nhìn chằm chằm hồi lâu giống như vực sâu, không ai có thể nhìn ra trong đôi mắt đen láy của Trần Hạc Chinh chứa đựng tâm tình gì, liệu có còn sót lại cảm xúc nào hay không.

Hai người ánh mắt trực tiếp gặp nhau, quấn lấy không rời.

Thời gian dường như còn chậm hơn nữa.

Mạnh Hạnh Văn là người phản ứng đầu tiên, trên mặt nở nụ cười, đi tới trước mặt anh: "Hân hạnh được gặp anh, Trần tiên sinh, tôi thật không nghĩ tới có thể gặp được anh ở chỗ này!"

Trần Hạc Chinh không để ý đến bàn tay của Mạnh Hạnh Văn trước mặt mình, mà chỉ nhìn Ôn Lý, vẻ mặt của anh dần trở nên vi diệu hơn.

Ôn Lý cảm thấy có gì đó không đúng, theo bản năng liếc mắt nhìn sang chỗ khác, sau đó, cả người chấn động ——

Quần áo!

Chiếc áo sơ mi cô mặc làm áo khoác giống như của Trần Hạc Chinh!

Kiểu dáng oversize, nam nữ cùng kiểu, cùng màu sọc.

Còn có chiếc vòng tay bện, rơi ra khỏi túi mua sắm khi cô chọn quần áo, vậy nên cô đã mang nó theo.

Lúc này, Trần Hạc Chinh cũng có một chiếc trên cổ tay, giống hệt nhau.

Cả Ôn Lý và Trần Hạc Chinh đều mặc đồ của thương hiệu do Sirius làm người đại diện, và người quản lý là bạn của Trần Hạc Chinh, một nhà thiết kế yêu âm nhạc nhưng lại bị điếc.

Mỗi khi làm một cái gì đó mới, sẽ để lại một bản sao cho Trần Hạc Chinh — Trần thiếu gia có đôi chân cao dài, vai rộng lưng thẳng, trời sanh như cái móc áo, đều được mặc y phục kiểu mới, như một cái biển quảng cáo có thể đi lại mà không cần phải lo lắng gì

Hôm nay, Trần Hạc Chinh tình cờ ra ngoài ăn món Hàng Châu, anh chọn một bộ từ mùa mới do một người bạn tặng.

Mờ ám.

Quần áo giống nhau, phụ kiện giống nhau, nhìn vào ai cũng đoán được họ chính là cặp tình nhân như keo 502!

Mạnh Hạnh Văn bị bắt ở giữa, đầu tiên là liếc nhìn Trần Hạc Chinh, sau đó nhìn Ôn Lý, sắc mặt ông ta thay đổi - mối quan hệ giữa hai người dường như khác với những gì ông ta đoán.

Trong lúc nhất thời, không có ai nói, thế giới này trở nên thật an tĩnh.

Bầu không khí không biết nên gọi là xấu hổ hay quẫn bách.

Hai đứa trẻ chơi trò chơi xung quanh cái ao nhỏ nơi nuôi cá Koi, chạy rượt đuổi xung quanh.

Một trong số bọn trẻ vô tình làm rơi chiếc túi mua hàng mà Ôn Lý đang cầm trên tay, những thứ bên trong rơi khắp sàn - khăn ướt, điện thoại di động, một ít kẹo và một thứ gì đó giống như một tấm áp phích.

Thứ này được cuộn lại một nửa và nửa dưới được kéo dài ra, để lộ bốn ký tự "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý", trong đó ký tự "Lý" lớn hơn ba ký tự còn lại, điều này đặc biệt nổi bật.

Hàng chục con mắt nhìn xuống.

Cả Mạnh Hạnh Văn và Trần Hạc Chinh đều nhìn thấy.

Quần áo và phụ kiện rơi ra trước, sau đó tấm áp phích này rơi ra...

Ôn Lý nghĩ, giết tôi luôn đi, thật đúng là mệt mỏi...
Chương trước Chương tiếp
Loading...