Dụ Chàng Cắn Câu

Chương 3-3



"Đây là Hoàng thượng ngự tứ?" Tiểu Tiểu sờ sờ tay áo, giật nhẹ vạt áo, cũng không còn gì đặc biệt! Chỉ là bạc phát sáng rất đặc thù, so với loại áo lông khác ấm áp hơn một chút.

"Đúng vậy!" Yến Yến cầm lấy hoa búi tóc. "Vương phi, ngài muốn cài loại hoa nào?" 

"Không cài, không vào cung cũng không ra ngoài thì cài làm gì, ghim đuôi sam cho ta là được." 

Yến Yến miệng ngọt tay cũng khéo, còn tỉ mỉ dùng một cái bạc băng gấm buộc thành nơ con bướm cài lên tóc Tiểu Tiểu. "Vương phi, người thật đẹp!" Yến Yến tự đáy lòng khen ngợi.

Thiên sinh lệ chất Tiểu Tiểu trải qua một phen trang điểm, phối hợp với trang phục làm lộ ra da thịt như tuyết, trắng muốt non mềm, ngũ quan tinh xảo tú nhã, nốt ruồi Quan Âm trên trán cùng hai gò má hồng nhuận tự nhiên, khiến cho Tiểu Tiểu giống như tiên nữ hạ phàm.

Tiểu Tiểu nhún nhún vai, từ nhỏ nàng đã quen nghe những từ ca ngợi này. "Vương gia đâu? Đi ra ngoài rồi sao?" 

"Bẩm Vương phi không có, Vương gia đang ở thiên sảnh chiêu đãi khách nhân." 

"À? Ta đây đi tìm hắn, phiền ngươi giúp ta dọn dẹp lại phòng một chút." 

"Dạ, Vương phi." 

Nhìn Tiểu vương phi vừa đi vừa nhảy, Yến Yến không khỏi bật cười " Vương phi thật đáng yêu."

Thiên sảnh đến tột cùng là ở nơi nào? Một đường đi tự hỏi, trải qua các hành lang nặng nề, Tiểu Tiểu rốt cục đi tới thiên sảnh, rất xa, nàng chỉ nghe thấy từng tiếng hờn dỗi, cước bộ không khỏi chậm lại, cuối cùng dừng ở bên ngoài cửa phòng thiên sảnh.

"Long Khánh ca, ngươi nói đi! Tại sao không tới tìm ta? 

"Long Khánh ca?" Tiểu Tiểu nheo mắt lại, là yêu nữ phương nào lớn mật dám gọi thẳng tên của Yến Ẩn? 

"Ta hôm qua mới trở về kinh, làm sao có thời gian rảnh rỗi đi tìm ngươi." Gia Luật Long Khánh nhàn nhạt nói. 

"Ừ! Không tệ." Tiểu Tiểu hài lòng gật đầu, nghe giọng nói của Gia Luật Long Khánh giống như là rất phiền chán.

"Nhưng, trước kia ngươi nói là chừng nào về kinh sẽ tới tìm ta." 

"Có chuyện này sao?" Tiểu Tiểu tức giận thầm nghĩ, nàng phải thẩm vấn hắn cho kĩ mới được.

"Hổ Na, ta nói là đi tìm Liệt Lỗ Cốc." 

"Đúng, đúng, không phải là tới tìm ngươi, ít ở đây tự mình đa tình." Tiểu Tiểu âm thầm đắc ý nghĩ.

"Nhưng ngươi cũng nói sẽ tìm ta! Long Khánh ca, trước kia ngươi nói nếu mai mốt mà ngươi chọn Vương phi thì người đầu tiên ngươi nghĩ đến sẽ là ta." 

Cái gì? Tiểu Tiểu cảm thấy có một cỗ hỏa khí đang từ từ dâng lên.

"Cho dù ngươi bất đắc dĩ cưới nữ nhân Đại Tống làm Vương phi, ta cũng nguyện ý ủy khuất làm trắc phi của ngươi..." 

Bất đắc dĩ? Hừ hừ! Hắn cưới nàng là bất đắc dĩ sao?

"Thật ra thì Thái hậu đã từng nói với ta, chỉ cần ngươi hồi kinh liền cưới ta..." 

Có ai không! Lập tức đem nàng bắt bỏ tù! Tiểu Tiểu giận dữ thầm nghĩ.

"Cả kinh thành từ trên xuống dưới, tất cả mọi người đều đang chờ xem ngươi cưới lão xử nữ xấu xí trở về, nhưng nếu có ta đây là đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc làm trắc Vương phi của ngươi, liền không ai dám chê cười ngươi..." 

Không cần thẩm vấn, phán quyết tử tội, lập tức đem nàng hành hình! Tiểu Tiểu giận đến nổi trận lôi đình, nắm chặt quả đấm.

Đứng ngoài cửa phòng, trên mặt Tiểu Tiểu nở nụ cười quái dị, nhưng nàng không nhìn thấy bên trong sảnh, sắc mặt của Gia Luật Long Khánh đã trở nên âm trầm, hận không đem người đàn bà này ném ra ngoài vương phủ được. Dĩ nhiên, Tiểu Tiểu cũng không biết ở trong sảnh còn có những người khác, cho đến khi bọn họ lên tiếng.

"Đúng! Long Khánh, mọi người thật đúng là ở trong bóng tối cười trộm ngươi! Hổ Na nguyện ý ủy khuất gả cho ngươi làm trắc phi, ngươi nên thương yêu nàng thật nhiều mới đúng." Liệt Lỗ Cốc thân hình cao lớn khôi ngô nói.

Vương Tư Ôn tâm tư tương đối tinh minh, hắn sớm nhận ra Gia Luật Long Khánh không phải là vui mừng. "Liệt Lỗ Cốc, Long Khánh tự có ý nghĩ của hắn, chớ có nhiều chuyện."

Vương Tư Ôn là con của Vương An Nhân làm trong Xu Mật Viện di cách, còn Liệt Lỗ Cốc là con của Thái úy kiêm đại phu Ô Bất Lữ, hai người cùng Gia Luật Long Khánh là bạn tri giao chơi đùa từ nhỏ đến lớn. Mà Hổ Na là muội muội của Liệt Lỗ Cốc, cũng là đệ nhất mỹ nữ Liêu quốc, nàng từ nhỏ đã cùng ở chung chơi đùa với ba người, hơn mười tuổi liền quyết định muốn gả cho Gia Luật Long Khánh, cho nên luôn quấn quýt lấy Gia Luật Long Khánh, đáng tiếc là Gia Luật Long Khánh xem nàng là muội muội, căn bản không có nghĩ tới muốn kết hôn với nàng.

Vương Tư Ôn nhíu mày nhìn Gia Luật Long Khánh đang căng thẳng cằm dưới đã khẽ co quắp, vội nói: “Liệt Lỗ Cốc, đừng nói nữa, ta nói rồi Long Khánh tự có chủ kiến, không cần ngươi tới quan tâm." 

"Vương đại ca, ngươi cũng không thể nói như vậy, đại ca của ta biết Long Khánh ca không nỡ ủy khuất ta, dĩ nhiên phải khuyên nhủ hắn! Ta một chút cũng không để ý..." 

"Vương phi, làm sao người đứng ở chỗ này không vào?" Ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm kinh ngạc của Tịch Cát, lập tức làm cho sắc mặt Gia Luật Long Khánh đại biến.

"Tịch Cát, phiền ngươi chuyển cáo Vương gia, nói bổn vương phi muốn đi tìm nam nhân!" Tiểu Tiểu vừa dứt lời, chỉ thấy bóng dáng của Gia Luật Long Khánh chợt lóe lên đã bay ra khỏi Thiên sảnh. Vương Tư Ôn đuổi theo sau đó, còn lại Liệt Lỗ Cốc ngây ra một lúc mới đuổi theo, Hổ Na dĩ nhiên không chịu rơi ở phía sau.

Tiểu Tiểu cố gắng né tránh, nhưng vẫn bị Gia Luật Long Khánh luyện võ tràng đuổi kịp. Tiểu Tiểu hai tay chống ở eo, tàn bạo nhìn chằm chằm Gia Luật Long Khánh đang đứng ngăn cản ở trước mặt nàng. "Cút ngay! Nếu không đừng trách ta không khách khí!"

"Tiểu Tiểu, nghe ta giải thích..." Hắn trước hết bày ra khuôn mặt tươi cười nói.

"Cút ngay!"

"Tiểu Tiểu, ngươi nghe... "

"Không nghe! Không nghe!" Bóng dáng Tiểu Tiểu chợt lóe, từ binh khi trên kệ bên cạnh rút ra một thanh kiếm, liền đâm tới Gia Luật Long Khánh.

Gia Luật Long Khánh vô cùng chật vật né những đường kiếm của nàng:” Tiểu Tiểu đừng như vậy, ngươi sẽ làm bị thương chính mình!" 

Tiểu Tiểu thuần thục đem kiếm chuyển sang tay trái, tay phải thì rút ra thêm một cây đao, hai tay đao kiếm vung lên, thấy vậy Gia Luật Long Khánh lại càng kinh tâm táng đởm. Vương Tử Ôn đứng yên ở một bên lắc đầu nói: "Ai nói nàng là lão xử nữ xấu xí chứ? 

Ta thấy căn bản nàng còn là một tiểu nữ oa!" 

"Trời ạ! Nàng thật là đẹp, quả thực giống như là thiên tiên hạ phàm!" Liệt Lỗ Cốc rù rì nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Hổ Na bị ghen ghét bao phủ, ánh mắt của nàng nhìn bóng dáng nhỏ bé đang khoác lông chồn bạc, tia lửa ghen tỵ trong mắt nàng lại càng cuồng thịnh. Lông chồn bạc của hoàng thượng ngự tứ! Hẳn là của nàng, tại sao lại mặc ở trên người cô gái Đại Tống kia chứ?

"Ta nói ngươi nhiều chuyện ngươi còn không tin." Vương Tư Ôn thở dài nói:” Ngươi nhìn Long Khánh ngay cả tự vệ cũng không dám, chỉ có thể trốn không phải là sợ xuất thủ quá làm nàng bị thương nặng?" Hắn nghiêng mắt nhìn Hổ Na một cái "Như vậy, ngươi nghĩ trong lòng hắn còn dung hạ được nữ nhân khác sao?" 

Nghe vậy, Hổ Na sắc mặt càng thêm tối tăm.

Không biết là hắn cảm thấy mệt vì tránh né, hoặc quyết định ngăn cản Tiểu Tiểu đang điên cuồng, Gia Luật Long Khánh không nói tiếng nào đột nhiên dừng lại xoay người đối mặt với Tiểu Tiểu, mà Tiểu Tiểu thế xông không còn kịp dừng lại, vẫn nhắm hắn công tới, cho đến khi đao kiếm cơ hồ chạm đến quần áo của hắn, Tiểu Tiểu mới hét lên một tiếng, đem binh khí đang nắm ở hai tay buông ra, cả người ngăn không được nhào vào trong lồng ngực hắn, hai tay ở trên người hắn liền bối rối sờ đông, sờ tây tìm xem. " Có bị thương không? Có bị thương không? 

Gia Luật Long Khánh còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Tiểu Tiểu thét lên một tiếng chói tai:” A! Chảy máu, cánh tay của ngươi chảy máu kìa!" 

"Có sao?" Gia Luật Long Khánh nhìn cánh tay của mình, đích xác là chảy máu, nhưng hắn không có cảm giác gì, một chút vết thương nhỏ này đối với hắn mà nói giống như muỗi chích, hắn muốn mở miệng an ủi nàng, nhưng...

"Có ai không! Vương gia bị thương! Cứu mạng! Có ai không! Cứu mạng!" Tiểu Tiểu hoảng sợ gào lên.

"Cứu mạng?" Gia Luật Long Khánh nhìn Tiểu Tiểu đang rơi nước mắt lã chã không biết nên khóc hay cười, hắn biết nàng thật sự nóng nảy liền lên tiếng trấn an nàng:” Tiểu Tiểu, không có chuyện gì, ta... "

"Ngươi có đau hay không? Nhất định là rất đau! Ta giúp ngươi thổi." 

Thổi? Gia Luật Long Khánh buồn cười nhìn nàng đang cố gắng thổi ở trên vai hắn.

"Không cần! Tiểu Tiểu, này..."

"Nhưng mẹ ta nói, thổi liền không đau." Tiểu Tiểu nức nở nói, rồi đưa tay lau đi nước mắt đang chảy giàn giụa trên mặt, sau đó cúi đầu bắt đầu thổi không ngừng.

Gia Luật Long Khánh chỉ có thể cười khổ quay đầu nhìn Vương Tư Ôn. Chỉ thấy Vương Tư Ôn cùng Liệt Lỗ Cốc đang khoa trương cười không ngừng, mà Hổ Na thì mặt trắng như một tờ giấy không biết suy nghĩ cái gì. Bọn nô bộc hộ vệ liền xúm lại bao quanh tới đây, làm Gia Luật Long Khánh cảm thấy cực kỳ mất thể diện, chỉ là một chút vết thương nhỏ, sẽ phải lao sư động chúng như vậy, nếu truyền ra ngoài, mặt mũi của hắn không biết đặt ở chỗ nào!

Thật là hao tổn tâm trí!

Trong Chấn Thiên các, Gia Luật Long Khánh đang ngồi ngay ngắn ở mép giường, người trên xích lõa, trước ngực da thịt bền chắc, trên cánh tay bọc một vòng băng vải màu trắng, Tiểu Tiểu cầm băng vải ngồi ở trước giường. "Ngươi thật không cần mời Thái y?" Nàng nhẹ nhàng hỏi.

"Thật không cần." Hắn sửa lại băng vải một chút. "Nếu không phải ngươi kiên trì, ngay cả băng bó cũng không cần." 

"Vết thương của ngươi rất dài!" 

"Nhưng không sâu." Gia Luật Long Khánh cười cười nói:” Bây giờ ngươi có bằng lòng nghe ta giải thích hay không?" 

Tiểu Tiểu cong miệng lên, cúi đầu lấy tay xoắn chéo áo:” Giải thích cái gì?" 

Gia Luật Long Khánh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nói: "Ta cùng Vương Tư Ôn, Liệt Lỗ Cốc là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, mà Hổ Na là muội muội của Liệt Lỗ Cốc, nàng từ nhỏ liền thích đi theo phía sau chúng ta, lớn lên thường thích quấn lấy ta không tha, nhưng bất kể nàng có nhiều tâm tư, ta cũng chỉ có thể xem nàng như muội muội. 

Tiểu Tiểu hoài nghi ngước mắt lên nhìn hỏi. "Nhưng nàng nói nàng là đối tượng đầu tiên khi ngươi chọn Vương phi..." 

"Từ sáu năm trước lúc nàng mười bốn tuổi, cứ hay quấn chặt lấy ta không rời, muốn ta cưới nàng, ta đương nhiên là làm mọi cách khước từ, có một hôm ta muốn gấp rút đi gặp Hoàng thượng để bẩm báo sự tình quan trọng, nhưng nàng lại sống chết không cho ta đi, lúc đó ta chỉ thuận miệng nói nếu như muốn chọn Vương phi, nhất định sẽ nghĩ đến nàng đầu tiên, nhưng cái này cũng không chứng tỏ ta nhất định sẽ cưới nàng, cho nên cũng không thể nói ta phụ bạc nàng, lúc ấy ta còn từng nói cho nàng biết, nếu gặp đối tượng tốt liền gả đi, nói không chừng ta sẽ suốt đời không lập gia đình, cũng nói không chừng Hoàng thượng sẽ thay ta chỉ cưới." 

"Nhưng nàng còn nói ngươi cưới ta là bất đắc dĩ." Tiểu Tiểu mặt xụ xuống nói.

Hắn đem bàn tay nhỏ bé của nàng đưa lên khóe miệng hôn một chút. "Đích xác là bất đắc dĩ." Tiểu Tiểu lập tức sinh khí, tức giận muốn đem bàn tay lấy về, Gia Luật Long Khánh cũng là cầm chặt không tha."Ngươi cũng không phải bất đắc dĩ sao? Ngươi nghĩ xem lúc trước chúng ta bị ép buộc đồng ý cuộc hôn nhân này ngươi có cảm thấy khó chịu không?" 

Tiểu Tiểu nghiêng đầu nghĩ:” Cũng đúng, trước kia bị bắt phải gả cho ngươi ta là cảm thấy rất phiền toái và khó chịu." Tiểu Tiểu lẩm bẩm nói.

Gia Luật Long Khánh thâm tình nhìn nàng. "Nhưng từ khi vừa thấy ngươi lần đầu tiên thì cả trái tim của ta đã bị ngươi trộm đi không thể thu về nữa rồi."

Khuôn mặt nhỏ của Tiểu Tiêu đỏ lên xấu hổ cúi đầu xuống gắt giọng nói "Ngươi nói lung tung."

Gia Luật Long Khánh ôm Tiểu Tiểu lên trên đùi của mình, đôi mắt màu lam nhu tình như nước nhìn vào gương mặt của nàng:” Ta yêu ngươi, Tiểu Giáo." 

Gương mặt Tiểu Tiểu đã hồng càng hồng thêm, nhưng trong ánh mắt của nàng hiện lên vẻ vui mừng cùng thỏa mãn.

"Ngươi yêu ta sao, Tiểu Giáo?"

Tiểu Tiểu suy nghĩ một hồi lâu, đầu nhỏ mới nhẹ nhàng gật.

Đúng! Nàng thương hắn, thật ra thì chẳng biết từ lúc nào, nàng đã sớm đem trái tim mình trao cho hắn mà không biết! Không biết có phải là khoảnh khắc khi nàng nhìn thấy hai con ngươi xanh thẳm kia? Hoặc là cả tháng nay sớm chiều chung đụng? Tiểu Tiểu thật sự là nghĩ không ra, chỉ biết là khi nàng không thấy hắn thì cảm thấy nhớ nhung. Thấy hắn có nữ nhân khác, trong nội tâm của nàng sẽ cảm thấy không thoải mái, nghe thấy hắn muốn nạp thêm trắc phi, thì trong lòng nàng dâng lên một cỗ tức giận cùng... Ghen tỵ.

Tiểu Tiểu trong tâm chỉ muốn một mình độc chiếm lấy ở hắn, không để cho nữ nhân khác đụng vào hắn, không cho phép nữ nhân khác có ý với hắn.

Thì ra là đây chính là yêu! Khi nàng nghe thấy hắn nói yêu nàng, cả thân thể mềm mại không khỏi vì hưng phấn mà run rẩy, trong lòng ngọt ngào cơ hồ muốn mãn tràn ra, trái tim giống như mọc cánh ở trên không trung phiêu đãng.

Nhưng cảm giác ghen ghét thật là không dễ chịu! Khi nãy chắc vẻ mặt nàng nồng đậm vị ghen, ngay cả chính nàng cũng không biết lúc nãy mình làm gì nữa!

Tiểu Tiểu mười sáu tuổi lẻ bốn tháng, sau khi cưới hơn một tháng mới nếm thử tư vị của tình yêu. Ừ! Vừa ngọt vừa chua, giống như mứt hoa quả mẹ làm...
Chương trước Chương tiếp
Loading...