Đủ Rồi! Anh Yêu Em

Chương 11



Cho nên, cô không muốn nhìn thấy anh. Nhưng lại không nghĩ anh sẽ đuổi theo.

"Tại sao không được?" Lương Tĩnh Hanh thật sự muốn nổ tung rồi.

"Không được chính là không được." Dương Tư Dục kiên quyết khẳng định: "Căn bản anh không hiểu thế nào là tình yêu."

Đôi mắt Lương Tĩnh Hanh híp chặt lại, nào có thể nhẫn nhịn được, cô nói anh không được? Nói anh không hiểu thế nào là tình yêu: "Tại sao nói tôi không biết thế nào là yêu một người?" Tròng lòng Lương Tĩnh Hanh rất không vui, giận đến trước mắt toàn là màu đen.

Dương Tư Dục nhìn chằm chằm anh, cũng tức đến nói không ra lời. Quen biết anh mười mấy năm, lần đầu tiên phát hiện hai người rất khó hiểu nhau: "Tôi không muốn nói chuyện với anh, anh về đi." Dương Tư Dục trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, quay người bước đi về phía phòng làm việc.

Đi? Cứ như vậy kêu anh đi? Lương Tĩnh Hanh không thể nào chấp nhận thái độ của cô về chuyện của bọn họ.

Đứng tại chỗ mấy giây, anh không đè nén sự phẫn nộ của mình nữa, cất bước chạy về phía cô, trước khi cô đóng cửa phòng làm việc, dùng chân cản lại. Bên trong cánh cửa, cách một khe hẹp Dương Tư Dục có thể nhìn thấy sự kiên quyết trong ánh mắt anh. Xong rồi! Bất luận tâm ý của anh đối với mình có thật hay không, anh sẽ không để mình bỏ đi.

Lương Tĩnh Hanh dùng chút sức đem cả người cô đẩy về phía sau, thành công đi vào bên trong. Bước chân Dương Tư Dục lảo đảo lui về phía sau, anh nhanh chân bước tới bên cạnh cô, bàn tay choàng qua hông ôm cô vào trong ngực. Dương Tư Dục biết chuyến này không xong rồi, một tia lý trí cuối cùng muốn ngăn cản anh.

"Anh không phải lại muốn ..." Cô vừa mở miệng, đôi môi đỏ mọng liền bị anh nóng bỏng hôn xuống. Vừa chạm đến môi cô, lý trí của anh liền mất hết. Thì ra là, anh rất nhớ đôi môi này, lúc hôn cô, lưỡi của anh dò trong khoang miệng cô, nóng bỏng đoạt lấy môi cô, ôm cô thật chặt dây dưa.

"Ưm.." Dương Tư Dục còn muốn cự tuyệt, nhưng hai tay anh giống như hai thanh sắt ôm cô thật chặt trong ngực, nhốt cô khoảng trống của anh. Sự thân mật nhanh chóng lan như sương mù trong tâm trí cô. Đây là người đàn ông mà cô yêu a. Cho dù cô muốn cự tuyệt, nhưng sự nóng bỏng của anh lại hấp dẫn cô, sự chống cự của cô theo đó rất nhanh mềm yếu.

Đối với tình yêu, cô luôn không đủ dũng cảm, cho dù biết anh với cô không thích hợp bên nhau, cô vẫn bị nụ hôn của anh làm mất lý trí. Cảm giác lạ lẫm, làm lòng cô chống đỡ không nỗi, thôi thúc sự khát vọng trong cô, bắt đầu đáp lại nu hôn của anh.

Cô có thể cảm giác, khi cô đáp lại nụ hôn của anh, bắp thịt trên người anh cũng trở nên căng thẳng, nơi cổ họng thậm chí còn gầm nhẹ, dường như rất thích cô làm như vậy. Anh khẽ cắn môi cô, hôn lên khóe miệng cô, tất cả lý trí cũng bị ném lên chính tầng mây.

Thì ra, anh muốn cô đến như vậy. Nụ hôn nóng bỏng càng sâu hơn, bước chân Dương Tư Dục cũng lảo đảo ngã về phía sau, Lương Tĩnh Hanh cũng theo bước chân cô tiến về phía trước, đôi mắt đen nhíu lại nhìn thấy góc tường cô dùng để trưng bày những bản thiết kế, phía sau có một cái bàn lớn để cô vẽ bản thảo.

Đừng nói anh có ý xấu, nhưng khi anh đã tới nơi này, sẽ không có ý định để cô thoát đi. Đã như vậy, phải gạo nấu thành cơm, con vịt đã được nấu chính chết mới không thể bay được. Anh ôm lấy hông cô đi về phía trước, lúc đi nụ hôn của anh vẫn còn đang dụ hoặc cô, quyến rũ cô, làm lòng cô tràn ngập những ngọn sóng không tên, cuộn chảy trong lòng cô, lý trí một lần nữa không phát huy tác dụng.

Lúc Dương Tư Dục bị hôn đến không còn thở nỗi, Lương Tĩnh Hanh cũng buông cô ra. Đôi mắt như sương mù của cô nhìn anh, còn chưa kịp lên tiếng, chỉ thấy tay anh đưa ra phía sau lưng cô, không chút khách khí đem vật phẩm trên bàn toàn bộ quét xuống. Lương Tĩnh Hanh nâng mông cô lên, trực tiếp đặt cô lên bàn, thân hình to lớn chen giữ hai chân cô, kéo váy cô lên.

"Tĩnh Hanh... Tĩnh Hanh.. tôi ...a .. ừ .." Hai tay Dương Tư Dục nắm chặt cạnh bàn, chịu đựng cảm xúc xa lạ đang mãnh liệt quấn lấy cô.

Nhìn vẻ mặt mơ mơ màng màng của cô, cảm giác vui vẻ như đợt sóng trong cơ thể cô vang vọng, anh đẩy nhanh tốc độ, càng lúc càng nhanh. Cảm xúc mãnh liệt trong cơ thể bị buộc chặt, ngoài cảm giác kỳ lạ còn có loại cảm xúc nói không thành lời, càng lúc càng nhanh, nhịp độ càng lúc càng cao.

Dương Tư Dục thấy cô sắp đến là một loại cực hạn không nói ra được thành lời, thì phát hiện anh đang dừng lại tất cả động tác. Một giây, hai giây, ba giây. Anh chẳng những dừng lại động tác mà còn rút tay ra, làm cho cô cảm thấy cơ thể mình trống không, cảm giác hụt hẫng bao vây lấy cô. Dương Tư Dục không biết đây là loại cảm xúc gì, chỉ thấy trong sâu thẳm như thiếu mất cái gì đó. Cô mở đôi mắt sương mù không hiểu nhìn anh đang trên người mình.Anh ngừng? Cô không biết tại sao anh lại ngừng, cô thậm chí cũng không biết tại sao mình không muốn anh ngừng lại, cô chỉ nghi ngờ nhìn anh.

Lương Tĩnh Hanh khẽ nâng môi mỏng, nhìn ánh mặt đang không hiểu của cô, từ từ cởi áo mình xuống, lộ ra lồng ngực rắn chắc. Dương Tư Dục không phải chưa từng thấy anh ở trần, nhưng trong tình huống này, cô lại thẹn thùng nhắm mắt, không dám nhìn vào mắt anh.

Hoan ái, đêm nay ở nơi này bắt đầu. Bạn bè, đã biến chất. Hoang dâm cả đêm. Nếu như nói đây là Địa Ngục, Dương Tư Dục cũng cam tâm chấp nhận. Đêm qua, cô đã hưởng thụ một bữa tiệc xa hoa, trở thành người phụ nữ chân chính, biết tất cả mùi vị hoan ái, cảm nhận được một cảm giác như ở trên Thiên Đường, hơn nữa, người đàn ông đó lại chính là người cô đã yêu thầm mười mấy năm.

Đủ. Cô cảm thấy đủ rồi. Nhưng chuyện này cũng không đại biểu được cái gì, cô đã thay đổi ước nguyện ban đầu của mình cùng anh bạc đầu giai lão. Cô mới không có ngu ngốc như vậy, tuyệt đối không. Coi như cô nhất thời bị mê hoặc, nhưng rất nhanh sẽ biến mất. Chuyện cho tới bây giờ, cho dù hai người đã quan hệ với nhau, cô biết mình thật bất hạnh khi trở thành một người phụ nữ trong 'Danh sách' của anh.

Cô cam tâm tình nguyện, nhưng chỉ là ngoài ý muốn. Những năm gần đây, cô cố gắng làm cho mình khác những người phụ nữ khác, nhưng mà đêm qua, tất cả đều mất hết. Cô không có được tự tin trở thành người phụ nữ duy nhất trong sinh mệnh của anh, vì không để cho mình tiếp tục đắm chìm, tiếp tục khổ sở, trong đầu cô chỉ có duy nhất một ý niệm, phải rời xa anh. Đau dài không bằng đau ngắn, còn ở lại, cô chỉ thêm hành hạ tim mình, không bằng một dao đi xuống để cho mình tuyệt vọng.

Đêm qua sẽ là một kỷ niệm đẹp đối với cô, suốt đời cô sẽ nhớ mãi. Từ lúc bắt đầu cho tới giờ, cô đều gối đầu lên tay anh, nhìn gương mặt tuấn tú đang say ngủ, trong lòng cô dâng lên cảm giác vừa đau, vừa ngọt vừa chát. Nếu như cô không nói tiếng nào rời đi, anh sẽ không chấp nhận, dù nói thế nào, bản thiết kế cô mới vừa làm được một nửa cũng không thể bỏ lại, cô phải có trách nhiệm hoàn thành nó.

Chỉ là, chuyện này cũng dễ giải quyết, bản thiết kế đã gửi buổi sáng, nếu không được cô có thể chỉnh sửa lại sau đó gửi bằng Email, MSN, cũng có thể liên lạc bất cứ lúc nào, cô có ở bên cạnh anh không, hình như cũng không quan trọng. Nhẹ nhàng thở ra, cô đưa ngón tay nhỏ nhắn lướt qua gò má anh, cũng không định đánh thức anh.

"Uhm.." Lương Tĩnh Hanh nắm lấy ngón tay cô, trên mặt là nụ cười cưng chìu: "Tinh thần còn tốt như vậy? Đã ngủ đủ chưa?"

Dương Tư Dục chỉ cười, cô không muốn anh biết thật ra cả đêm cô không hề chợp mắt. Bàn tay trượt xuống hông cô, kéo cô vào lòng mình, gương mặt tuấn tú vùi vào tóc cô, thưởng thức mùi thơm nhàn nhạt mê người này. Dương Tư Dục on nhu dựa vào ngực anh, cảm giác anh ôm cô thật chặt. Nhiều năm yêu thầm anh, cô khát vọng mình có thể ngủ trong ngực anh, hôm nay, mộng đẹp thành hiện thực, bắt đầu nhưng cũng là lúc kết thúc.

Nhắm mắt lại, Dương Tư Dục dung túng mình lần cuối cùng lưu luyến anh. Đôi tay cô siết chặt hơn, trong lòng Lương Tĩnh Hanh rất thỏa mãn.

"Em là của anh." Anh bá đạo nói nhỏ vào tai cô: "Từ trước đến giờ, đều là của một mình anh."

Nghe anh giống như tuyên thề, Dương Tư Dục không cười, ngược lại càng thêm bất đắc dĩ. Anh đối với cô chỉ là ham muốn chiếm giữ, chỉ vì có một người đàn ông khác mơ ước cô mà kích thích tính bá đạo của anh. Vậy nếu như có một ngày, không có ai đeo đuổi cô, có phải anh sẽ không còn hứng thú với cô? Lui tới như vậy cực khổ quá, đây không phải là tình yêu mà cô muốn có.

Cô là một người phụ nữ cố chấp bảo thủ, một lần yêu chính là cả đời. Mà theo cô biết, anh không phải như vậy. Những chuyện này, không cần vội vã nói ra, không cần gấp gáp khơi những vết thương này ra, thời gian sẽ làm nhạt nhòa sự tồn tại của cô đối với anh.

"Tĩnh Hanh.." Ở trong ngực anh, cô khẽ gọi.

"Ừ." Anh nâng cằm cô lên, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô.

Cô hít sâu một hơi, lấy tất cả dũng khí, nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, kiên định nói: "Em yêu anh." Dương Tư Dục dùng âm thanh ôn nhu nhất thừa nhận tình yêu của mình với anh. Đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng cô nói anh biết tâm ý của mình.

Lương Tĩnh Hanh rõ ràng sững sờ, không ngờ sẽ nghe được cô nói yêu mình, gương mặt tuấn tú lúc xanh lúc trắng, giống như là liên tưởng đến những chuyện khác.

Dương Tư Dục cười, cô tỏ tình, thành công hù được anh. Này vừa đúng lúc chứng minh, anh cũng không hy vọng nghe được cô nói như vậy, bởi vì anh không có dành tình cảm cho cô. Cô rũ mắt xuống, thua lại những thất vọng vừa dâng lên trong mắt, ôm anh chặt hơn. Quý trọng giờ phút này đi, giữa bọn họ, không có tương lai.

Lương Tĩnh Hanh ôm lại cô, đôi môi mỏng mở rồi lại đóng nhưng không phát ra được chữ nào. Yêu? Khó khăn như vậy sao? Đối với bất kỳ người phụ nữ nào, anh đều có thể dễ dàng nói ra những lời nói không cần suy nghĩ 'anh yêu em', 'anh yêu em', nhưng giờ phút này, lại trở thành người câm? Cái chữ kia, đột nhiên giống như tảng đá ngàn cân nặng nề đè lên ngực anh, làm anh ngay cả thở cũng cảm thấy khó khăn.

Chưa bao giờ có cảm giác 'Sợ' nhưng lúc này lại xông lên ngực, lên tim anh đều là sợ hãi giống như bị ai đó bóp cổ mình. Trước kia, chỉ là đùa giỡn, lời anh nói ra tuyệt đối không cần suy nghĩ, vướng mắc, lưu loát như đang nói chuyện thời tiết. Nhưng đối mặt với Tư Dục, lại không đơn giản như vậy. Anh biết, những gì anh nói cô đều để ở trong lòng, nhưng anh lại lo mình sẽ làm cô thất vọng.

Lo được lo mất, trước nay chưa từng có, lúc này anh cũng không nói gì, lời thề thiên trường địa cửu anh không nói ra miệng, nhưng ngược lại đặt ở trong lòng không muốn giả dối cam kết ngoài môi. Hiện tại, anh chỉ có thể giữ yên lặng. Dù sao, bọn họ còn rất nhiều thời gian, đợi anh suy nghĩ thông suốt, anh sẽ cho cô biết tâm ý của mình.

Trong lúc này, tay trong tay, thân thể bên nhau, nhưng mỗi người một suy nghĩ, đề tài qua loa kết thúc.

"Anh phải về nhà tắm rửa đi làm." Anh hôn lên trán cô, sau đó vội vàng đứng dậy mặc đồ. Quần áo bị ném lung tung trên đất, lần nữa chứng minh đêm qua họ phóng đãng cỡ nào.

Cô nằm trên giường, nhìn anh tự nhiên mặc quần áo trước mặt mình, không để ý đến thân thể không mãnh vải của mình. Chăm chú theo dõi sắc mặt anh, cô ham muốn nhìn cơ thể cường tráng của anh, muốn giữ lại, muốn nhớ kỹ ánh mắt anh sủng ái nhìn mình. Đợi mặc xong, anh đi tới bên giường đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng.

Bởi vì trong lòng cô tự biết, đây là lần cuối cùng cô cùng anh thân mật, Dương Tư Dục nhiệt tình đáp trả anh, một đêm học tập, đủ để cô biết làm thế nào quyến rũ anh, anh gầm nhẹ, toàn thân bắp thịt căng thẳng.

"Đáng chết.." Lương Tĩnh Hanh nhẹ nhàng đẩy cô ra, hơi thở gấp rút, không thể tưởng tượng nhìn cô nằm trên giường.

"Có phải anh dạy dỗ rất tốt không? Anh véo nhẹ chóp mũi xanh xắn của cô: "Thiếu chút nữa anh lại muốn cởi hết bộ đồ mình vừa mặc xong, leo lại lên giường với em."

Dương Tư Dục khẽ cười, không trả lời: "Gặp lại sau, Tĩnh Hanh." Cô nhìn anh như có điều muốn nói,nhẹ giọng mở miệng.

Lương Tĩnh Hanh không phát hiện ra ngụ ý của cô, nặng nề hôn lên môi cô một cái, lưu luyến ngồi dậy.

"Ngủ thêm chút nữa, anh cho phép em nghỉ hôm nay." Lời nói Lương Tĩnh Hanh tràn đầy cưng chiều, biết tối qua mình quấn cô cả đêm, nên để cô nghỉ ngơi thêm chút.

Dương Tư Dục chỉ gật đầu, không nói gì thêm. Quyết định này của anh vừa đúng lúc cho cô thời gian trốn tránh, cô không suy nghĩ nhiều, chỉ cười tươi hơn, ngọt hơn.

Anh nhất định sẽ không để yên. Anh nhất định sẽ.

Vì để cô được nghĩ ngơi, Lương Tĩnh Hanh nhịn không gọi điện cho cô, nghĩ thầm, khi cô tỉnh nhất định sẽ gọi điện cho anh. Vì vậy, anh cố gắng chuyên tâm làm việc, mặc dù cách mấy phút lại cầm điện thoại di động của mình xem xét, thậm chí còn kêu thư ký gọi thử vào số của anh, xác định điện thoại không bi hư.
Chương trước Chương tiếp
Loading...