Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười
Chương 11
Hôm đó mình thật sự buồn ghê, chắc thằng Ân ghét mình rồi, nếu không sao nó phản ứng mạnh như vậy. Mấy ngày nay mình cố lánh mặt nó, một phần vì ngại, một phần vì gặp nó cũng không biết nói gì nữa. Cảm giác như vừa đánh mất một thứ gì rất quí giá. Mưa rồi. Tôi luôn có suy nghĩ là mưa sẽ cuốn trôi mọi nỗi buồn của tôi. Tôi bật khóc, khóc vì biết mình đã yêu mất rồi, nhưng người ta đâu có quan tâm đến tôi. Tôi biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề nhưng khóc để tôi có thể giải tỏa được nỗi lòng.Nhớ quá, nhớ nụ cười của nó, tự nhiên mình muốn thấy nó cười. Mưa đã kéo dài hai tiếng rồi, nó vẫn chưa về. Tôi muốn gặp nó nhưng biết bây giờ nó đang ở đâu. Cảm giác bất lực bao trùm lấy tôi. Một giờ nữa lại trôi qua, hôm nay có lẽ là ngày dài nhất đối với tôi, đợi nó mỏi mòn. Tôi rời khỏi nhà, tôi lao đi tìm nó trong cơn mưa tầm tã. Tôi chạy khắp những nơi tôi có thể nghĩ ra. Bây giờ tôi không còn hy vọng là sẽ có được nó nhưng tôi hứa với lòng sẽ chăm sóc cho nó thật tốt. Tôi sẽ chăm sóc nó như một người anh chăm sóc đứa em tội nghiệp. Tôi lại nghĩ đến trường hợp xấu nhất, có khi nào nó sẽ làm cái chuyện ngu ngốc đó không.Nó nằm đó, nằm trên băng ghế đá của công viên, người nó co rút lại. Lòng mình thấy đau quá, hối hận, hối hận vì mấy ngày qua đã không quan tâm đến nó. Tôi lại gần nó và nói như hờn trách._Sao vậy? Sao không về nhà mà lại nằm đây, lỡ bệnh thì thế nào hả?_Ân bị gì vậy? -Tôi kinh ngạc hỏi nó._Sao trầy trụa hết mình mẩy vậy, Ân có làm sao không, đừng có làm tui sợ nha. Nè, nè!!_Tui không về đó đâu, lạnh lắm, cô đơn lắm, tui chịu không nổi. -Giọng nó run lên vì lạnh._Hai hôm nay, lúc nào cũng một mình, cô đơn lắm, sợ hãi lắm._Đêm nay chắc cũng như vậy thôi, không về đâu, muốn ngắm mưa thôi.Hình như nó bị cảm rồi, nó bắt đầu nói năng lung tung, tôi đau lòng, vì tôi mà tinh thần nó lại suy sụp. Tôi dìu Ân về nhà, người nó lạnh lắm, nhiều vết trầy và bầm tím, tôi lau người cho nó, ngắm nhìn nó. Tôi xót xa khi thấy cái buồn rười rượi trên khuôn mặt nó. Sức chịu đưng của nó đã lên đến đỉnh điểm, tôi sờ vào trán nó, nóng quá._Ân nằm nghỉ đi, tui đi mua thuốc cho._Anh hai ơi, em nhớ anh quá, anh bỏ lại em trơ trọi thế này sao em chịu được. -Nó mê sảng, hai giọt nước mắt lặng lẽ tuôn ra._Lạnh quá, tui đang ở đâu vậy nè.Tôi ra ngoài và đóng cửa lại. Tôi đứng lặng bên cánh cửa, nước mắt tôi lăn dài. Tôi thật vô tâm, tôi không muốn thấy nó như vậy. Tôi trách ông trời, tại sao mọi đau khổ lại trút lên nó? Nó có tội gì chứ? Ước gì, ước gì tôi có thể gánh giùm cho nó một phần nỗi đau. Tôi xin thượng đế rằng nếu người còn chút thương hại xin hãy làm cho nó bớt đau khổ, hãy làm cho nó yêu đời hơn vì… tôi cần nó, cần nụ cười của nó. Những ngày qua là chuỗi ngày bất hạnh với nó, tôi muốn nó hạnh phúc hơn. Tôi chạy đi mua thuốc và nấu một chút cháo cho nó ăn.Tôi bước vào phòng, trên tay là 1 tô cháo nóng hổi. Hai tay tôi xốc nó ngồi dậy, dưa vào tường. Thổi từng muỗng cháo, thổi vào đó sự yêu thương tôi dành cho nó, thổi đi những đau khổ mà nó gánh chịu. Tôi đút cho nó ăn, từng muỗng, từng muỗng thật chậm._Ân, cho tui xin lỗi, những ngày qua tui đã làm sai rồi, tui sợ Ân sẽ ghét bỏ, xem thường nên tui mới tránh mặt Ân thôi. -Tôi cứ nói mặc dù không biết nó có nghe không._Dù Ân có ghét bỏ tui thế nào tui cũng sẽ chăm sóc cho Ân, tui muốn Ân lúc nào cũng cười, cười vì hạnh phúc, cười vì ấm áp chứ không phải nụ cười gượng gạo._Tui sợ lắm, tui sợ cô đơn lắm, tui không có ghét bỏ gì Huy đâu, chỉ là... -Nó bỏ lửng câu nói._Biết rồi, biết rồi, ăn nhanh rồi nằm nghỉ đi.Tôi đỡ nó nằm xuống giường và dọn dẹp lại căn phòng. Hơi thở của Ân thật nặng nề, chắc nó khó chịu lắm._Huy ơi, đừng lạnh nhạt với tui nha, tui chịu không nỗi đâu... lạnh, lạnh quá...anh hai ơi.Tôi sờ vào người nó, vẫn còn nóng lắm. Tôi không biết làm sao nên đành phải nhờ mẹ gọi bác sĩ tới khám cho nó.Sau khi khám xong, ông bác sĩ nói:_Mùa này đang là mùa mưa, gia đình nên chú ý, cậu bé bị viêm phổi rồi, tôi cho toa thuốc, uống vài ngày là khỏi thôi._Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm. -Mẹ tôi nóiSau khi tiễn ông ta về mẹ quay lên hỏi tôi._Thằng Ân xin về nhà sớm mà đi đâu để dằm mưa đến bệnh thế này vậy Huy?_Lỗi tại con, mấy ngày nay con không quan tâm nó, chắc nó lại nhớ gia đình._Tội nghiệp nó, thời gian này nó vẫn chưa nguôi ngoai chuyện anh hai nó đâu, con ráng để ý tới nó đi._Con biết rồi, từ nay con sẽ chú ý hơn. -Giọng tôi xìu xuống._À, lâu nay mẹ đã xem nó như một đứa con, mẹ tính sẽ nhận nó làm con nuôi. -Bà vuốt tóc nó và nhìn với ánh mắt trìu mến._Hay quá rồi, vậy từ nay nó sẽ là em của con. -Tôi reo lên vui mừng._Mẹ muốn nó hạnh phúc hơn khi sẽ có một gia đình mới và trách nhiệm của con là chăm lo cho đứa con trai bé bỏng của mẹ đó._Hehe, mẹ cứ yên tâm, con sẽ yêu thương nó như em ruột vậy._Thôi, mẹ đi nghỉ đây, con chăm sóc em đi.Tôi thầm cám ơn bà, bà là một người mẹ vĩ đại, tôi biết rằng bà rất thương nó khi biết được hoàn cảnh của nó. Tôi nằm sát bên nó, tôi ôm nó vào lòng, một phần vì như vậy sẽ làm cho nó bớt lạnh, một phần là vì... tôi yêu nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương