Dù Thế Nào Xin Em Hãy Cười

Chương 2



Hoài Anh:

Dạo này thấy nó vui hơn lúc trước rồi, chắc ku cậu có chuyện gì rất vui trong năm học này đây. Tội nghiệp nó ghê, mình lúc nào cũng bận rộn không có ở nhà, thui thủi chỉ có một mình nên lúc nào cũng thấy nó buồn buồn. Tôi tự nhủ cố gắng vun đắp tình cảm cho nó thật nhiều để nó bớt tủi thân. Cha mẹ mất sớm, không có ai quan tâm nó, mình biết nhiều lúc nó cũng muốn được ba mẹ cưng chiều như những đứa bạn đồng trang lứa nhưng mỗi người một hoàn cảnh mà. Đang suy nghĩ thì bất chợt nó phóng lên xe làm sém nữa té luôn hai đứa.

_ Cái thằng này, làm anh hai mém té nè!

_Em xin lỗi hen tại gặp hai mừng quá đó mà, giờ mình đi vào quán nào uống nước hén?

_Dạ, để con chở ông tướng đi liền, làm gì mà như bị kiến cắn vậy. - Tôi chọc nó.

Hai đứa đang dạo vòng vòng tìm một quán cà phê nào đó làm điểm dừng chân. Mỗi lần tôi chở nó thì lúc nào nó cũng ôm tôi cứng ngắt, tôi biết nó đang muốn cảm nhận được sự che chở của một người anh, người cha mà lâu nay nó không có được. Tôi ghé vào một quán cà phê sân vườn trên quận 5. Hai đứa ngồi vào bàn, tôi nhìn ku cậu đang ra vẻ như rất sành khi kêu người phục vụ tới, bất giác tôi phì cười:

_Haha, nhóc con mà bày đặt kiu người ta bằng em, không sợ người ta cười sao. -Tôi đùa nó và mặt nó thì đỏ bừng lên nhìn tức cười ghê.

_Hai kì ghê, nói lớn quá người ta nghe thấy thì sao......Huy... Huy ơi. - Nó đang nói giữa chừng, đột nhiên nó gọi bạn nó thì phải.

Bạn nó bước tới và cúi chào tôi, tôi lịch sự đáp lại. Trời hỡi, mấy cái thằng này mặt búng ra sữa mà tập tành đi uống cà phê rồi. Tôi nhăm nhi ly cà phê và nhìn hai đứa, tôi thấy thằng em mình sao lại vui vẻ hẳn ra khi gặp thằng bạn nó.

_Hai ơi, đây là Huy, học chung lớp với em nè, ai mà ngờ lại gặp nó trong đây chứ. - Nó hớn hở giới thiệu thằng bạn nó với tôi.

Quốc Huy:

Đang tính vào xin tiền mẹ thì gặp thằng Ân, ai mà ngờ nó lại vào đây uống cà phê chứ. Tự nhiên thấy vui vui khi gặp nó, mà thằng này ngộ ghê bị mình chọc hoài mà sao vẫn vui vẻ với mình ta. Tôi thấy người đi chung với nó cũng khoảng 28-30 tuổi rồi nên gật đầu chào rất lễ phép. Tôi bất giác phì cười khi nghe nó nói về quán cà phê này.

_Bộ Huy làm khách quen ở đây hay sao mà thấy mấy em phục vụ cứ chào hoài vậy, nhìn hiền hiền thế mà cũng quậy dữ dội hen. -Hoài Ân phán xét tôi với cái cười thật bí hiểm.

_Ô hay, tui mới tới lần đầu đó thôi, bộ nhóc thấy tui quậy lắm hả?

_Xạo, mới tới lần đầu mà mấy em đó cứ gật đầu chào Huy là sao?

_Khà khà, tại tui đẹp trai quá đó mờ.

_Hey, hey, tỉnh chưa vậy, ăn cái giống gì mà tự tin vậy pa.

_Ấy, đấy không phải là tự tin mà là sự thật thôi, mà sự thật lúc nào cũng phũ phàng thế đấy.

_Thôi mệt, anh đây không thích cù cưa với những người bị ảo tưởng như chú mày đâu. -Thằng Ân nhún vai.

_Cưng lớn tuổi lắm hay sao mà kiu anh là chú mày, hỗn là đánh cho khỏi có đường về luôn nhá.

_Mệt, hỏi thiệt nè, đi uống cà phê mà đi có một mình vậy, bạn bè đâu không rủ đi.

_Tui làm gì có bạn mà rủ, lúc nào cũng thui thủi có một mình hà. -Tôi nói xaọ thế mà nhìn mặt thằng Ân là biết nó tin rồi vì lúc đó tôi giả bộ làm mặt buồn rất đạt.

_Thiệt hả, thế mà anh cứ nghĩ nhóc nhiều bạn lắm chứ, tại thấy trong lớp cái miệng tía lia, sôi động lắm mà. -Nó mỉa mai ra chiều hí hửng.

_Gì chứ, nói chơi thui, tưởng thiệt hả, công nhận cưng ngây thơ thiệt, thằng này mà không nhiều bạn thì trên đời này chẳng có đứa nào có bạn đâu nhớ.

_Thôi, cưng ngồi chơi với anh đó đi, tui đi nhá.... chào anh em đi. Tôi thấy kì kì khi mà chỉ có tôi với thằng Ân nói chuyện cười giỡn để mặc cho anh kia ngồi nhìn hai đứa lăm lăm. Tôi đứng dậy chào rồi te te đi vào bên trong.

Hoài Anh:

Đây là lần đầu tiên tôi thấy thằng em bé bỏng vui vẻ đến thế, bất giác tôi vừa mừng vừa lo. Mừng vì nó cũng đã bắt đầu biết kết bạn, lo là vì không biết bạn nó có tốt với nó không, nó còn khờ lắm. Tôi nghĩ dù sao cũng hơn là cứ thấy nó buồn buồn suốt ngày. Tôi nghĩ là thằng em tôi đã thích thằng kia rồi vì cử chỉ của nó rất lạ.

_Ê, thằng ku kia, nói thật anh nghe coi, bộ mày thích thằng nhóc đó hả? -Tôi dò hỏi và xem biểu hiện của nó như thế nào.

_Hai hỏi cái gì kì vậy, nó là con trai đó, tự nhiên nói em thích nó là sao. -Nó nói mà mặt thì đỏ ửng và thoáng chút bối rối.

_Thiệt hông đó, anh thấy mày vui vẻ lắm khi gặp thằng đó, mà cái vẻ mặt này anh chưa thấy một lần nào từ trước tới giờ.

_Em cũng không biết sao nữa hai ơi, tự nhiên em cảm thấy dễ chịu khi nói chuyện với nó.

_Uh, hai hiểu rồi, đó chắc là cảm xúc mà lần đầu tiên em kết thân với một đứa bạn đó mà.

Tôi bất giác ngẩn mặt lên trời và trầm ngâm trước sự ngạc nhiên của thằng Ân. Tôi thấy mình thật tệ khi mà lúc nào cũng lo kiếm tiền để lo cho thằng em ăn học đến nơi đến chốn. Hình như tôi đã sai rồi, thứ nó cần là tình cảm, là sư yêu thương chứ không phải là vật chất. Một bàn tay lay nhẹ làm gián đoạn dòng suy nghĩ của tôi.

_Hai sao vậy tự nhiên ngồi ngẩn ra thế. - Nó tròn mắt nhìn tôi với vẻ mặt ngây thơ.

_À không có gì đâu, anh đang tính chuyện bán ngôi nhà này và mua một ngôi nhà gần chỗ anh làm để tiện chăm sóc cho em đó mà.

_Hai làm cái gì vậy? em mới vừa có được một người bạn mà hai đã bắt em phải dọn đi là sao? Hai có thương yêu gì em đâu, hai lúc nào cũng làm, làm và làm không lúc nào nghĩ đến cảm xúc của em hết, em ghét hai. -Nó nạt tôi khi vừa mới dứt câu

_Em thì biết cái gì hả? Anh lo cho mày nên mới phải làm thế, mày ở đây có lúc nào anh về nhà được đâu, mày về tự coi lại bản thân mình đi, mày biết cảm xúc của mày, vậy mày có nghĩ đến cảm xúc của anh không. -Tôi mất bình tỉnh và tát nó một bạt tay.

Nó bỏ chạy ra khỏi quán cà phê mặc cho tôi kêu nó. Tôi ân hận vì đã tát nó. Tính tiền và như thằng điên tôi lao đi tìm nó với tâm trạng thật là bực bội. Tôi chạy về nhà cũng hơn 12h, tìm nó suốt 3 tiếng mà không thấy, nó có thể đi đâu được khi mà không bạn không bè.

Nằm nghỉ được 30 phút thì tôi lại dắt xe ra và đi tìm nó. Tôi chạy dọc các con đường mà 2 anh em thường đi. Mắt tôi dạo quanh các ngõ ngách, con hẻm để kiếm nó, tôi bắt đầu lao ra đường lớn. Tôi có cảm giác như chưa bao giờ tôi chạy nhanh đến như thế. Bỗng 1 người trung niên chạy xe đạp băng qua đường khiến tôi phải lách qua bên trái để né, xe đụng vào con lươn ngăn cách đường, tôi bay ra khỏi xe và cả thân người tôi đổ guc xuống đường một cách không tự chủ.

Tôi cảm thấy xung quanh tối mờ, tôi cảm nhận được cái lạnh thấu xương, trong đầu tôi lại nghĩ đến thằng Ân, thằng em bé bỏng và khờ khạo của tôi. Bắt đầu choáng váng và dường như tôi đang rơi vào khoảng không nào đó. Tôi không còn cảm nhận được gì nữa kể cả đau đớn. Tôi lịm dần đi trước những con người hiếu kì tụm năm tụm ba...
Chương trước Chương tiếp
Loading...