Đứa Con Của Tạo Hóa

Chương 18: Nữ Sinh Mặc Thanh Y



Trên đường đi tới "Nhiệm Vụ Đường" Vô Danh phải đi qua " Tu Luyện tháp". Tu Luyện tháp là nơi tu luyện dành cho các học viên. Ở Tu Luyện tháp các học viên tới đây tu luyện sẽ không bị âm thanh ở bên ngoài quấy rầy, bởi vì mỗi phòng tu luyện ở đây đều được thiết kế bởi vật liệu cách âm, cùng tránh thần thức, cho nên rất thích hợp để tu luyện, không sợ bị ngoại cảnh quấy rầy mà ảnh hưởng tới quá trình tu luyện.

Tu luyện tháp có mười tầng, học viên tu luyện ở mỗi tầng khác nhau thì có cảm giác khác nhau, bởi vì linh khí ở mỗi tầng đều có sự chênh lệch.

Sở dĩ có sự chênh lệnh như vậy là do dưới Tu Luyện tháp được lắp đặt một Tụ Linh trận cấp hai. Tụ Linh trận này có công dụng giống như tên của nó, chính là hấp thu linh khí từ các nơi xung quanh vào bên trong trận pháp khiến cho linh khí bên trong trận pháp đậm đặc hơn những nơi khác. Cái Tụ Linh trận cấp hai này chính là trận pháp cao cấp nhất ở Hoài Nam Nhị Tinh học viện, để có thể mời được một vị Trận Pháp Sư cấp hai lắp đặt cái Tụ Linh trận cấp hai này, Hoài Nam Nhị Tinh học viện đã phải bỏ ra không ít vốn liếng, trong đó cũng có sự đóng góp của các đế quốc xung quanh.

Phía Nam của Nam An châu có thể nói là một nơi hẻo lánh so với những khu vực khác, ở đây linh khí quá thưa thớt, tập trung đa số là thường dân hoặc các võ tu phổ thông, còn những tu sĩ ở đây thì ít hơn rất nhiều.

Chính vì linh khí thưa thớt dẫn đến tài nguyên tu luyện ở đây cũng nghèo nàn. Bởi vậy để có thể bồi dưỡng được một vị Trận Pháp Sư cấp hai cũng phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên. Nhưng mà lợi ích từ một vị Trận Pháp sư mang lại cũng không phải là ít, điển hình chính là cái Tụ Linh trận này.

Tu Luyện tháp được chia ra làm mười tầng, thì tầng thứ nhất chính là tầng có linh khí nồng đậm nhất, bởi vì ở đây chính là nơi trung tâm của trận pháp, càng lên cao linh khí càng thưa thớt hơn sơ với tầng bên dưới.

Muốn được tu luyện ở tầng thứ nhất thì trước tiên phải đạt đủ yêu cầu là một học viên cấp S, mà muốn trở thành học viên cấp S thì trước tiên mỗi học viên phải đi làm nhiệm vụ để có thể tích lũy đủ số điểm năng động để tăng cấp. Nhiệm Vụ Đường chính là nơi phát nhiệm vụ cho mỗi học viên.

Vô Danh nhìn cái Tu Luyện tháp này mà cũng thầm khinh bỉ, cái này mà so sánh với thế giới hỗn độn bên trong Hỗn Độn Thiên Mục của hắn thì đúng là cách xa nhau mười vạn tám ngàn dặm.

Khi Vô Danh đi tới Tu Luyện tháp thì ở đây đã có rất nhiều người, đây chính là nơi tụ tập nhiều người nhất. Mỗi ngày đều có rất nhiều học viên đi tới Tu Luyện tháp để tu luyện. Vì Vô Danh có tu vi không hề hợp với linh căn của hắn cho nên hắn phải ẩn nấp tu vi của mình, tránh cho có người nhận biết hắn là có người có tám hệ linh căn, như vậy sẽ rất phiền phức. Mặc dù những người biết hắn có tám hệ linh căn không nhiều lắm, nhưng mà cẩn thận vẫn tốt hơn.

- Bịch.

Một tiếng va chạm vang lên, đột nhiên không biết ở đâu chạy tới một nữ sinh va vào trước người Vô Danh.

Mặc dù hai người va vào nhau nhưng người bị đẩy ra chỉ có nữ sinh kia, còn Vô Danh thì vẫn như vậy không xê xích một chút nào.

Vô Danh đưa mắt nhìn về phía người vừa lao vào cơ thể mình. Người va vào hắn là một nữ sinh, có lẽ nàng và hắn tuổi tương đương nhau, nhưng nữ sinh này hình như không có tu vi.

Chính vì nữ sinh này không có tu vi cho nên khi va chạm với Vô Danh mới bị đẩy ra, một người có tu vi Tụ Khí tầng hai sơ kỳ như Vô Danh và một người không có tu vi như nữ sinh kia để so sánh mà nói chính là chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm. Mặc dù không tác động lực nhưng cơ thể của người tu luyện vẫn luôn luôn cứng chắc hơn nhiều cơ thể của người không tu luyện.

Vô Danh nhìn qua nữ sinh này một lượt, nữ sinh trước mặt mặc một bộ thanh y, đi một đôi giày màu trắng lộ ra phần cổ chân trắng nõn. Đầu tóc của nữ sinh hơi rối che đi khuôn mặt của nàng, một số chỗ da thịt trên mặt bị hở ra nhưng cũng không thể nhìn rõ ràng. Vô Danh đoán có lẽ trên mặt nàng có nhiều vết nhọ lem luốc, nó đã che đi khuôn mặt vốn có của nàng.

Vô Danh muốn nhìn rõ khuôn mặt của người nữ sinh mặc thanh y này chỉ là một việc quá đơn giản, nhưng hắn không muốn làm như vậy. Trong giới tu luyện, một tu sĩ mà dùng thần thức của mình để nhìn toàn bộ cơ thể của tu sĩ khác, đặc biệt là nữ tu sĩ thì tu sĩ đó đã phạm vào đại kỵ của người trong giới tu luyện. Chỉ cần bị người khác biết được bản thân dùng thần thức để nhìn cơ thể của tu sĩ khác thì chắc chắn sẽ bị người người truy sát.

Để tránh vấn đề nhạy cảm này, y phục của các tu sĩ thường được dùng loại tài liệu có thể ngăn cản thần thức để làm ra.

Tuy nhiên không được sử dụng thần thức để nhìn cơ thể của tu sĩ khác nhưng nhìn mặt thì vẫn có thể. Vô Danh không nhìn bởi vì khi bản thân dùng thần thức thì người bị thần thức của hắn quét tới cũng có thể cảm ứng được, nhưng nữ sinh mặc thanh y này không có tu vi cho nên không thể nào cảm giác được rõ ràng khi thần thức của Vô Danh quét qua, mà chỉ cảm thấy dường như có người nào đó đang nhìn bản thân mình mà thôi. Vô Danh không phải người bừa bãi cho nên hắn không có dùng thần thức để quét loạn, dù sao như vậy cũng sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, chưa quen nhưng đã gây ấn tượng xấu rồi.

Cước bộ của Vô Danh nhẹ nhàng tiến về phía trước vài bước, sau đó hắn dừng lại trước người nữ sinh mặc thanh y này một bước.

- A...đau quá!!

Nữ sinh mặc thanh y sau khi đụng phải người Vô Danh thì bị đẩy ngã ra, nàng kêu lên một tiếng. Lúc nàng đang chuẩn bị đứng lên chạy tiếp thì một giọng nói trầm thấp vang lên khiến người ta vừa nghe đã cảm nhận được một sự ấm áp.

- Không sao chứ??

Nữ sinh mặc thanh y hơi ngẩng đầu lên một chút, nàng muốn nhìn người phía trước.

Trước mặt nàng là một thiếu niên, thiếu niên này đứng chắn phía trước người của nàng, che đi mặt trời chói chang phía trên đỉnh đầu, cái bóng của người thiếu niên này bao trùm khắp cơ thể nàng, mang theo một luồng nhiệt lượng ấm áp.

Mặt trời từ phía sau chiếu từng tia nắng lên trên gương mặt của thiếu niên làm sáng ngời khuôn mặt thanh tú của hắn.

Cả người thiếu niên mặc một bộ bạch y, nhưng nhìn bộ y phục này có chút giống như y phục của các vị hòa thượng trong chùa.

Trên gương mặt của thiếu niên cong lên một nụ cười giống như vầng trăng lưỡi liềm, để lộ ra một chút hàm răng trắng bóng. Bàn tay trắng sạch sẽ với năm ngón tay thon dài đang xòe ra đưa tới trước mặt nàng. Ánh mắt của nàng nhìn có chút ngây ngẩn bởi vì thiếu niên trước mắt giống như một vị hoàng tử bước ra từ trong tranh, hoàn mỹ thoát tục. Mà vị bạch y hoàng tử này đang đứng trước mặt của nàng.

- Không....không..sao!!

Mọi người nhớ cho tác 1 like mỗi khi đọc xong nha...đừng đọc lướt nha <3
Chương trước Chương tiếp
Loading...