Đưa Nhau Đi Trốn - Đường Về Nhà

Chương 12: Điều quan trọng



- Hôm trước tao đi qua cái tiệm bán mấy đồ lung tung thấy cái này đẹp mà rẻ tao mua cho mày.

- À, cũng quý tao gớm ha!

- Không thích thì trả đây, lắm chuyện. - Tùng cau có mặt như một ông cụ già, nhìn tôi.

- Hơ mày giận luôn à, tao có nói là không lấy đâu?

Nghe tôi nói vậy Tùng chả nói thêm gì nữa chỉ nhìn tôi cười rồi ngồi lên xe đạp nhanh đi mất.

Tôi gửi chiếc xe của mình vào một quán trên đường để sửa rồi đi bộ về, tôi đeo chiếc vòng Tùng tặng lên cổ tay, thỉnh thoảng lắc nhẹ nó lại phát ra những âm thanh rất vui tai. Chắc hẳn Tùng biết rõ nếu mua cho tôi cái gì đó mà tốn thì tính tôi sẽ chẳng bao giờ chịu nhận. Tùng luôn tặng và cho tôi rất nhiều thứ và nhiều điều chả vì lí do gì cả. Còn tôi, tôi chưa bao giờ làm một việc gì đó lại cho Tùng cả, bản thân tôi cũng biết rõ điều đó nhưng với một đứa nhà giàu thì còn cần thứ gì nữa chứ?

- Ê mày, chiều ra chỗ làm tao chơi đi! - Tùng nhắn tin cho tôi với dòng rất ngắn ngọn, cũng đỡ được gái thói quen nhắn một đống rồi đấy chứ.

- Ra chỗ mày làm gì? ra đứng làm cảnh à?

- Tao nói thì mày cứ ra đi. Tao mời mày!

- Ừ, biết rồi.

Tôi lấy chiếc khăn quàng vào cổ, sang đông nên trời cũng bắt đầu lạnh hẳn nắng cũng nhạt dần đi khá nhiều. Xuống nhà dắt chiếc xe đạp ra ngoài đường, đóng cửa cổng lại tôi đạp nhanh tới nơi Tùng làm. Tới được đến nơi, dắt gọn xe để vào một chỗ, Tôi bước vào quán thì đã thấy Tùng cau có nhìn tôi nhưng vẫn cười như bình thường.

- Mày đến muộn thế!

- Vậy mà muộn? quán cũng vừa thay ca làm chứ mấy?

- Ừ, mày uống gì không?

- Cái đấy để sau, mày gọi tao ra đây làm gì đã!

- Cho tôi gặp chủ quán... !!

Cửa tiệm mở ra, ngay sau cánh cửa ấy có một bóng người bước vào, một cô gái cực kì xinh đẹp xuất hiện trước mắt tôi với làn da trắng, mái tóc dài màu vàng óng mượt với nụ cười ấm áp. So với tôi có, à với tôi thì chả bao giờ so sánh lại được rồi.

- Đây, cô tìm tôi làm gì? - Tùng lại gần tôi, đáp lời với giọng rất thờ ơ.

- Hả? chủ quán? mày chưa nói với tao mày là chủ quán này á?

Trong khi tôi vẫn còn đang ngơ ngác nhìn Tùng với ánh mắt đầy ngạc nhiên thì cô gái ấy chạy va qua người tôi ôm chầm lấy Tùng.

- Tớ về rồi, tìm cậu suốt đấy nhớ qúa!

- Mới có vài năm, sao không ở bên đấy thêm vài năm nữa đi có gì mà nhớ?

Nhìn hai người họ như vậy, tôi không biết rằng lại có một cô gái quý Tùng đến vậy, à mà giàu thì đương nhiên nhiều người thích rồi mà. Như có phản xạ tôi quay người lại, đôi chân bất giác bước ra ngoài cửa tiệm thì có một cánh tay nắm lấy tay tôi kéo lại.

- Mày đi đâu đấy?

- Tao, thì... tao có việc thôi!

- Việc gì??

- Ê Tùng, cô gái bình thường này là??? - Giọng nói trong trẻo ấy nói với Tùng rồi đưa mắt qua nhìn tôi.

- À, người tôi yêu chứ ai! - Tùng lấy cánh tay quành quanh cổ tôi, làm người tôi áp vào Tùng, gần, rất gần như là tôi có thể nghe được hơi thở của Tùng vậy pha vào đó là mùi nước hoa thơm nhẹ.

- Thế á? Cậu làm tớ bất ngờ đấy!

Tùng không nói thêm gì mà chỉ áp mặt sát vào tôi, hôn nhẹ lên má tôi một cách rất chậm. Từ trước đến nay chưa có ai hôn tôi như vậy đằng này lại là trước mặt người khá. Chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện thì vô thức tôi đã đẩy Tùng ra và tát thẳng một cái vào mặt rồi chạy ra khỏi quán. Nhưng Tùng theo ngay sau tôi nắm lấy tay tôi lại không để tôi lấy xe về.

- Sao mày lại bỏ về?

- Sao tự tiện mày lại hôn tao như thế ??

Cô ấy cũng đi ra khỏi quán đứng trước cửa nhìn tôi và Tùng, cả ba đều im lặng rất lâu, chỉ có gió, những chiếc lá rụng xuống từ những cành cây rơi xuống đất, và nắng nhẹ đi qua ba người.

Lát sau, Tùng cười nhẹ nhìn tôi mặt đến giờ vẫn còn đỏ như quả cà chua chín vậy.

- Với tao, mày luôn là món qua ý nghĩa nhất mà tao từng có rồi, Ánh à!
Chương trước Chương tiếp
Loading...