[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 9



Ở bữa tiệc vui Châu Cửu Lương lại đột nhiên ngã ra như vậy, dọa tất cả mọi người ở đây đều sợ, các tân khách vây xung quanh, Châu lão gia còn gấp hơn đến độ bật khóc, vội vàng gọi người hầu khiêng hắn đến tiệm thuốc nhà họ Châu.

Mạnh Hạc Đường bị cả đám người chen lấn liên tục lui về phía sau, lặng lẽ vén khăn cô dâu lên, nhìn Châu Cửu Lương được khiêng đi, y luống cuống đứng tại chỗ, không thể giúp bọn họ một tay, cũng không biết mình nên làm gì mới đúng.

Lời xì xào bàn tán của các tân khách dần dần truyền đến tai, đều đang nói y không hổ là thiên sát cô tinh, chỉ mới trong chốc lát mà thiếu chút nữa đã khắc chết thiếu gia nhà họ Châu, Mạnh Hạc Đường nghe những lời bàn tán đó thì tự trách bản thân, từ từ cúi đầu.

Y muốn rời đi, nhưng lại không biết đi đâu, trong túi không có tiền, cũng không biết đường về, trong căn phòng này càng không có ai quen biết y, rời khỏi nhà họ Châu, căn bản y không biết nên đi về hướng nào.

Châu lão gia giận tên thiên sát cô tinh này hại con trai mình, vốn không định bận tâm lễ nghi gì mà tính đến Dương phủ một chuyến ngay trong đêm đổi hai vị tân nhân lại, nhưng giữa lúc Cửu Lương ngất đi cứ luôn miệng lẩm bẩm đừng làm khó phu nhân của hắn.

Trong thời khắc quyết định này, đương nhiên Châu lão gia sẽ không chống lại con mình, bây giờ không còn cách nào, đành phải lệnh cho người hầu đưa Mạnh Hạc Đường về phòng nghỉ ngơi trước, mọi chuyện cứ chờ con trai tỉnh lại rồi nói tiếp.

Tiệc rượu không đãi, vừa bái đường xong thì cả nhà mời khách về, tháo lụa đỏ và đèn lồng đỏ xuống, còn đóng chặt cửa lớn, đợi đến khi Trương Vân Lôi và Dương Cửu Lang chạy đến cửa thì xung quanh đã quạnh quẽ không chút dáng vẻ của ngày vui.

Trương Vân Lôi kỳ lạ nói: ''Có phải ngươi đi nhầm không vậy?''

''Sao có thể nhầm được? Ngươi nhìn đi ở đây viết là Châu phủ đó.'' Dương Cửu Lang chỉ lên bảng hiệu trên cửa, trong lòng cũng vui mừng khỏi phải nói, còn đang lén cầu nguyện cho cửa nhà đóng lại rồi thì đừng có mở ra nữa!

''Có ai không? Có ai ở nhà không vậy?'' Đổng Cửu Hàm vô cùng tinh mắt bước lên gõ cửa, nhưng bất kể là gõ thế nào cũng không ai ra mở cửa.

''Ta đến rồi!'' Trương Vân Lôi hơi tức giận, chưa từ bỏ ý định mà tự mình bước tới gõ cửa: ''Này! Ta là Trương Vân Lôi! Mở cửa đi!''

Giờ phút này tất cả nô bộc trên dưới Châu phủ đều đang bận rộn dọn dẹp tiệc rượu, căn bản không có ai canh ở cửa chính, Trương Vân Lôi gõ đến mức tay cũng đau rồi, từ nhỏ tới lớn y chưa từng chịu uất ức như vậy!

Trương Vân Lôi thở phì phò giơ chân đạp cửa: ''Nếu không mở cửa là ta đi về á! Châu Cửu Lương có bệnh chết ta cũng mặc kệ!''

Tuy nói vậy nhưng y vẫn gõ cửa thêm mấy lần, Dương Cửu Lang sợ y đập thêm mấy lần nữa thì người ta sẽ mở cửa nên vội vàng bước tới khuyên y: ''Được rồi được rồi, trời đã tối rồi, ta thấy chắc là bọn họ đều đi nghỉ ngơi rồi, hay là ngày mai chúng ta mới đến xem lại đi.''

Tuy nói Trương Vân Lôi được nuông chiều nên tính tình hơi kiêu căng, nhưng cũng không nổi nóng bừa bãi, đạp cửa trút giận, sau đó thở dài, quay đầu lại lễ phép hỏi Dương Cửu Lang: ''Làm phiền ngưoi giúp ta tìm quán trọ ở gần đây đi?''

''Gần đây có quán trọ, nhưng ngươi có tiền không?'' Dương Cửu Lang nhướng mày với y.

Trương Vân Lôi sờ lên người, lúc này mới nhớ mình còn đang mặc hỉ phục, toàn thân đều không có một xu nào, lập tức nổi giận đến giậm chân, vụ gì đây trời!

Dương Cửu Lang thấy tính tình y như vậy vẫn rất đáng yêu, ra vẻ có lòng tốt mà đề nghị: ''Hay là đêm này ở nhà ta trước đi.''

Người này vẫn rất tốt bụng, Trương Vân Lôi không muốn làm phiền người khác, cười xua tay với hắn: ''Không cần, nhà của anh rể và tỷ tỷ ta ở ngay Bắc Kinh, ta có thể đến đó ở nhờ.''

Sao lại còn có tỷ tỷ nữa chứ? Dương Cửu Lang khẽ nhíu mày, cấp tốc vận dụng não, vội vàng ra vẻ lo lắng nói: ''Nhưng ngươi còn đang mặc hỉ phục, hơn nữa hôm nay đã trễ vậy rồi, tỷ tỷ và anh rể ngươi cũng nên nghĩ ngơi chứ hả?''

Câu này của hắn khiến Trương Vân Lôi đột nhiên nhớ tới hôm nay Quách Kỳ Lân cũng thành thân với Đào Dương, mình mặc bộ y phục này đi thì thành cái gì nữa? Vả lại là ngày đại hỉ của người ta, mình vẫn không nên tới đó góp thêm phiền toái.

''Vậy cũng chỉ có thể làm phiền ngươi rồi.'' Trương Vân Lôi ngượng ngùng cười với hắn.

''Không phiền không phiền!'' Rốt cuộc Dương Cửu Lang cũng thở phào, ra hiệu mời hắn đi về hướng nhà của mình.

Trương Vân Lôi không hề nghĩ ngợi, xoay người rời đi, Đổng Cửu Hàm thấy thế vội chạy tới bên cạnh Dương Cửu Lang, lo lắng hỏi hắn: ''Thiếu gia, người thế này là định làm gì vậy?''

''Ta thích y.'' Dương Cửu Lang cười, ánh mắt chưa từng rời khỏi Trương Vân Lôi dù chỉ một giây.

Đổng Cửu Hàm cuống lên: ''Người thích thì cũng có được gì đâu? Hắn là của nhà khác mà!''

Dương Cửu Lang không thèm quan tâm mấy chuyện đó, nghiêng người đến gần hắn hơn một chút, nhỏ giọng dặn dò: ''Chậc, ta nghe nói thiếu gia nhà này nổi tiếng là tốt số ở Thiên Tân, ngươi phái người đi hỏi thăm ngày sinh tháng đẻ đi, sau đó tìm một vị cao nhân nào đó bói thử, xem y có thể gánh được cái mệnh sát khí này của ta không.''

''Thiếu gia, không phải là người muốn...'' Đổng Cửu Hàm không dám nói hết.

Dương Cửu Lang liếc hắn, nhíu nhíu mày: ''Nếu như y không gánh nổi, ta sẵn lòng để y đi, còn nếu như y gánh được, vậy ta thích thì phải là của ta.''

Một bên khác, nhà họ Vương.

Trong phòng hỉ an tĩnh đến dị thường, Vương Cửu Long còn mặc hỉ phục, còn đang bị dây thừng gai trói, nghiêng người ngồi trên ghế, đầu cứ gật gù, xem ra sắp ngủ rồi.

Còn Trương Cửu Linh cũng đang mặc hỉ phục, nằm thẳng trên giường, tác dụng của thuốc còn chưa hết, toàn thân không có chút sức, nhưng sức để mở mắt thì có, từ lúc bị mang tới phòng đến giờ y vẫn luôn trừng mắt liếc nhìn Vương Cửu Long, chỉ đợi đến khi tác dụng của thuốc vừa hết một cái sẽ lập tức nhào qua đánh chết cái tên khốn kiếp kia!

Lại chợt gục đầu, lần này mạnh quá kéo căng cổ, Vương Cửu Long xem như cũng tỉnh táo lại, nhíu mày mở to mắt, xoay xoay cổ, quay đầu đưa mắt nhìn Trương Cửu Linh trên giường.

Thấy y còn đang miệt mài trừng mình, Vương Cửu Long không nhịn được thở dài: ''Được rồi, ngươi đừng ở đó trừng ta nữa, bộ dạng này của ta ngươi cũng thấy rồi, ta cũng bị trói mà?''

''Ta quan tâm ngươi có bị trói hay không à, chờ công dụng thuốc mà hết một phát ta lập tức đánh chết ngươi!'' Trương Cửu Linh nghiến răng nghiến lợi nói.

''Còn đánh chết ta?'' Vương Cửu Long cười khẩy: ''Ngươi cũng đã gả cho ta rồi, mưu sát chồng là sẽ bị lăng trì đấy!''

''Gả cái đầu ngươi!'' Trương Cửu Linh lập tức nổi nóng, gương mặt kia tức giận đến mức đỏ bừng, căng cổ gào lên với hắn: ''Mặt mũi ngươi trông như củ cải ấy, hỏi xem ngoài kia ai mà thèm ở bên cạnh ngươi!''

''Hừ!'' Vương Cửu Long nghe thế xong thì không vui, lắc lư đứng dậy, tay chân đều bị trói, hắn như con giòi mặc quần áo nhảy đến bên giường: ''Ngươi như quả cà gầy tong dài thòng ấy, ngươi có muốn gả ta cũng không thèm đây!''

''Vương Cửu Long ta nói cho ngươi biết! Ngày mai ông đây sẽ đi! Cha mẹ ngươi có đánh chết ngươi ta cũng sẽ không quay lại!''

''Ngươi giỏi thì đi đừng có về! Ngày mai ta lập tức viết thư bỏ vợ! Ta bỏ ngươi đấy!''

''Dựa vào cái gì mà ngươi bỏ ta, có bỏ cũng phải là ta bỏ ngươi!''

''À ồ ồ, ngươi bỏ ta cơ à? Là ngươi gả tới đây! Ngươi có từng thấy vợ nào bỏ tướng công chưa!''

''Vương Cửu Long ngươi! Ta giết ngươi!''

Vương Cửu Long cười khinh bỉ, hất cằm khiêu khích Trương Cửu Linh: ''Có gan thì ngươi giết đi, ngươi với tới sao?''

''Vương Cửu Long!'' Có lẽ là quá tức giận, Trương Cửu Linh dựa vào ý chí kiên cường mà ngồi dậy thật, đưa tay bắt lấy góc áo của hắn, nắm thật chặt!

Vương Cửu Long không tưởng tượng nổi mà nhìn y, vừa kịp phản ứng định chạy thì thân thể lảo đảo, không đứng vững ngã thằng xuống đất, cả người Trương Cửu Linh không có sức, nhưng lại sống chết níu lấy Vương Cửu Long không buông, bị hắn kéo ngã xuống giường theo.

Một người bị trói, một người không có sức lực, hai người đều nằm trên đất không đứng dậy nổi, Trương Cửu Linh vẫn không quên muốn đánh hắn, ráng chống người dậy, hung ác nhìn chằm chằm hắn, như ma quỷ lộng hành mà bò tới bên cạnh hắn: ''Ta cảnh cáo ngươi đừng để ta bắt được ngươi! Tóm được ta nhất định sẽ giết ngươi chết!''

Tay chân Vương Cửu Lang bị trói đương nhiên không có cách nào phản kháng, thấy thật sự đã chọc giận y, vội vàng cong người chạy trốn về phía trước như con giòi.

Hai người một bò một lết, chạy một vòng quanh phòng, tác dụng của thuốc trong người Trương Cửu Linh từ từ phai đi, bò một hồi hai tay bấu lấy lồng bàn gỗ chạm rỗng ngăn cách giữa phòng ngủ và phòng khách, run rẩy đứng lên, nhìn xung quanh vài lần, quơ lấy một cái mình hoa lập tức đập về phía Vương Cửu Long!

Bình hoa nát bét ngay bên cạnh cách đầu hắn không xa, dọa cho Vương Cửu Long trợn ngược mắt, quay đầu đã thấy y quơ một cái bình hoa khác, Vương Cửu Long lại hít một hơi sâu, lần này khom lưng lại giống hệt con giòi thứ thiệt, nằm ngửa ra lăn về phía y!

Có thể nói là thương địch tám trăm mà tự hủy thì một ngàn, Vương Cửu Long lăn như cọc gỗ va thẳng vào Trương Cửu Linh, nhưng Trương Cửu Linh khẽ đổ về phía trước đập thật mạnh vào bụng hắn!

''Cmn!'' Vương Cửu Long gào lên, tựa như bị một đấm của cao thủ võ lâm đánh lên bụng, suýt chút phun hết cơm trưa ra.

Trương Cửu Linh rơi vào mờ mịt, thoáng nhìn Vương Cửu Long dưới thân, theo bản năng đưa tay tóm lấy tóc của hắn, Vương Cửu Long bị đập còn chưa dịu bớt, ngay sau đó da đầu lại truyền tới cảm giác nhói nhói, muốn phản kích nhưng hắn không có tay, muốn giãy dụa lại bị đập đến mức không còn tí sức lực nào, đành phải nhe răng toét miệng xin tha: ''Ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi!''

''Muộn rồi!'' Trương Cửu Linh nằm sấp trên người hắn, lại dùng sức túm tóc hắn.

Vương Cửu Long thét một tiếng thê thảm, không có tay nên dứt khoảng ngẩng đầu, dùng răng cạp lên tóc mái trên trán của y, dùng sức giật về phía sau, Trương Cửu Linh lập tức gào lên, không cam lòng chịu yếu thế, tiếp tục túm tóc hắn!

Ngươi một chút ta một chút, nhất thời trong phòng hỉ vang lên tiếng kêu gào không ngừng, Vương lão gia và Vương phu nhân trốn ngoài cửa nghe lén liếc nhìn nhau, cả hai đều cúi đầu cười trộm, lần này ổn thỏa, cho dù không được bế cháu trai thì đứa con dâu này cũng thỏa đáng!

''Á!!''

Trong phòng hỉ lại truyền đến một tiếng la thê thảm, rốt cuộc Vương lão gia cũng nghe thấy lạ, nhíu mày vội vàng nhìn về phía phu nhân: ''Không đúng! Âm thanh này không đúng!''

Nụ cười vừa rồi của Vương phu nhân cũng biến mất, hai người lại liếc nhìn nhau, vội vàng đẩy cửa phòng xông vào, quả nhiên, trên đất là một đống mảnh vỡ của bình hoa, mâm đựng trái cây đổ bể, trong phòng loạn thành một nùi, hai tiểu tử thối kia lại còn cuộn trên đất đánh nhau, thấy hai ông bà xông tới thì hai người hơi sững sốt nhưng chỉ một chút là lại bắt đầu đánh tiếp.
Chương trước Chương tiếp
Loading...