Duệ Phi Xem Như Ngươi Lợi Hại

Chương 46: Quản Giáo



“Khụ khụ, Sương Sương, cha cũng không có ý tứ bắt buộc ngươi” Bạch Thượng Thư cười giải thích “Tiền đồ Lâm Vương giống như nước, tương lai khẳng định có thể một phen mãnh liệt, cha là thấy, ngươi đi theo hắn, về sau nhất định sẽ vinh hoa phú quý”

“Bất quá, nếu ngươi không muốn, cha cũng không miễn cưỡng ngươi” Hắn tươi cười, giống một phụ thân từ ái.

Sương Sương lạnh lùng nhíu mày, con mắt như ngọc lưu ly di chuyển vòng vo, mâu quang lạnh lùng, ẩn ẩn mang theo tàn khốc “Cha, chuyện của ta, ta sẽ tự mình xử lý, ngươi trăm ngàn lần không cần tự chủ trương thay ta quyết định cái gì. Bằng không, chúng ta đều thực phức tạp”

Nàng tốt nhất vẫn là cho hắn một chút cảnh cáo, bằng không, lấy tâm tư bán nữ nhân cầu phú quý của hắn, thực đem nàng cường đưa cho Tiêu Hàn Lâm cũng không phải là không thể.

“Ha ha, việc này… Cha đương nhiên biết” Bạch Thượng Thư cười gượng hai tiếng, chột dạ nhìn Sương Sương, tay cũng không biết nên đặt chỗ nào, đành phải đem trà lên uống một ngụm.

Lúc này, đại nha hoàn Quế Hương bên người Nhị phu nhân đi đến, nàng hướng tới Bạch Thượng Thư cúi người, đôi với Sương Sương lại làm như không phát hiện.

“Ngươi tới đây là có chuyện gì?” Bạch Thượng Thư mở miệng hỏi.

“Thưa lão gia, Nhị tiểu thư tỉnh, phu nhân mời ngài đi qua một chuyến” Quế Hương nói.

“Thưa lão gia, Nhị tiểu thư tỉnh, phu nhân mời ngài đi qua một chuyến” Quế Hương nói.

Bạch Thượng Thư vuốt vuốt râu “Đã biết, ngươi đi về trước hầu hạ, ta sẽ đến sau”

Quế Hương ngẩng đầu, trong mắt xẹt qua một chút nghi hoặc, lão gia không phải sẽ lập tức đi xem Nhị tiểu thư sao? Sao lại còn muốn ngồi ở trong này một lát? Bất quá, nàng là một hạ nhân, đương nhiên không có quyền đặt câu hỏi.

“Là, nô tỳ cáo lui trước” Nói xong, Quế Hương chuẩn bị đi ra ngoài.

“Đứng lại!” Sau lưng truyền đến một tiếng quát lạnh, Quế Hương mới bước nửa bước liền đứng tại chỗ. Nàng xoay người lại, vừa vặn chống lại con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sương Sương, thoáng chốc, sau lưng bỗng cảm thấy lành lạnh.

Nàng là người của Nhị phu nhân, đối với Sương Sương là không thèm để ý. Tuy rằng đại khái nhớ chuyện tối hôm qua, nhưng, không tự mình trải qua, luôn thiếu vài phần sợ hãi. Huống chi Bạch Thượng Thư đương gia còn ở nơi này, nàng cũng liền liệu định nàng không dám làm càn, bởi vậy, nàng từ cửa đi vào, cũng không đem vị Tam tiểu thư này để trong mắt, càng miễn bàn đến cúi đầu với nàng.

Vốn tưởng rằng Bạch Sương Sương thật không dám làm cái gì, ai có thể nghĩ đến, nàng thế nhưng gọi nàng lại. Quế Hương bỗng dưng nhớ tới vết thương trên mặt Bạch Vân Mạt, nhất thời hai chân có chút nhuyễn.

“Tam tiểu thư, có gì phân phó” Nàng bối rối ngăn chặn chân đang rối loạn, giả bộ trấn tĩnh hỏi.

Bạch Thượng Thư cũng khó hiểu nhìn về phía Sương Sương, không rõ nàng gọi Quế Hương lại là muốn làm cái gì.

Sương Sương lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài, khóe môi giơ lên độ cong tà mị không có ý tốt, nàng lười biếng quét mắt nhìn Quế Hương một cái, không nhanh không chậm nói “Cha, nha đầu trong phủ không hiểu chuyện như vậy, ngài thân là lão gia sao lại không quản?”

Sương Sương lấy tay khẽ vuốt mái tóc dài, khóe môi giơ lên độ cong tà mị không có ý tốt, nàng lười biếng quét mắt nhìn Quế Hương một cái, không nhanh không chậm nói “Cha, nha đầu trong phủ không hiểu chuyện như vậy, ngài thân là lão gia sao lại không quản?”

“Ân?” Bạch Thượng Thư vẫn là không hiểu cái gì.

Sương Sương khẽ mỉm cười, ý cười không đạt đáy mắt “Nói như thế nào, ta cũng là nữ nhi ngươi, tiểu thư duy nhất con vợ cả Bạch phủ, nàng là một nha hoàn bên người thiếp thất, cũng dám ở trước mặt ta vênh váo tự đắc, ngươi nói, người không có tôn ti như vậy, cần quản giáo một chút có phải hay không? Khiến cho nàng nhớ rõ, ai mới là chủ nhân ở đây?”

Thanh âm thản nhiên, thanh thúy dễ nghe như tiếng ngọc rơi vào trong tai, nhưng nghe vào trong tai người khác, lại cảm giác, liền không giống như vậy. Sắc mặt Quế Hương nhất thời trắng bệch, tay chân đều không khống chế được, bắt đầu run run.

Bạch Thượng Thư bây giờ mới hiểu được ý tứ của Sương Sương, lúc này cũng mới nhớ lại, khi Quế Hương đi vào cửa, thật là đem Sương Sương trở thành người vô hình.

Nếu lúc trước xảy ra chuyện này, nhiều lắm thì hắn cũng chỉ là chỉ trích hai câu liền thôi. Nhưng hôm nay, Sương Sương cùng Vân Tịch đồng thời là người có hi vọng ngồi lên ngai vàng, hắn làm sao có thể vì một cái nha hoàn mà làm cho nàng ủy khuất chứ?

Đáy mắt Bạch Thượng Thư xẹt qua ánh sao, hắn giận tái mặt quát: “Quế Hương lớn mật, không có tôn ti, đối với chủ tử vô lễ như thế, còn không mau quỳ xuống nhận sai!” Tuổi hắn tuy lớn, nhưng trung khí mười phần, Quế Hương nghe thấy hắn quát, liền “Đông” một tiếng liền quỳ gối dưới đất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...