Đừng Gọi Là Chú Nữa Vì... Anh Yêu Em
Chương 2: Hôn ước và định mệnh
Tại biệt thự nhà nó.Tit tit tit…tit tit tit…chiếc đồng hồ báo thức 6h sáng, cái giờ mà phải 30 phút sau nó mới có động lực dây để đi học.Sao chưa chi mày lại kêu rồi này, điếc tai quá đi. Nó làu bàu vời cái đồng hồ trong cơn ngái ngủ rồi tắt chuông chùm chăn lên đầu ngủ tiếp. Đúng 30 phút sau nó lật đật dậy như một cái máy được cái đặt sẵn. Mất 30 phút vệ sinh cá nhân, đến 7h nó mới lê xác được xuống tầng 1 để ăn sáng.- Chúc tiểu thư buổi sáng tốt lành- ông quản gia và đám hầu gái cúi chào nó.- Chào mọi người- nó đáp lại kèm theo nụ cười thiên thần mà ít khi người ngoài thấy được.Vừa xuống phòng ăn nó đã thấy mọi người ngồi ở bàn ăn rồi. Nó quay ra ôm cổ ông và cha mẹ thay cho lời chào buổi sáng rồi ngồi vào bàn ăn. Bữa ăn sáng diễn ra trong không khí tươi vui mà nó cố gắng tạo ra.- Tối mai con có bận gì không?- ông nó hỏi.- Dạ, không ạ. Có vụ gì à ông?- nó nhí nhảnh nhìn ông rồi trả lời.- Mai nhà ta có việc nên sẽ tới khách sạn STAR ăn tối, con sắp xếp đi cùng nhé.- ông nó vui vẻ trả lời.- Ông thừa biết con không thích mấy chỗ đó mà. Con không đi được không ông?- nó nũng nịu.- Ta có chuyện nhờ con mới đưa con đi. Chẳng lẽ con không giúp ta?- ông nó giả vờ hờn dỗi- Có chuyện cần con giúp ạ? Vậy con đi liền. Tưởng gì chứ giúp ông con phải tới chứ.Bố mẹ nó ngồi nhìn nhau rồi nháy mắt sang ông nội nó. Kì này nó sập bẫy rồi. cả nhà ai cũng biết nó chẳng bao giờ từ chối giúp ai nên mới đưa ra kế sách này buộc nó đi xem mắt vị phu quân tương lai của nó. Ấy thế mà nó ngây thơ đến mức sập bẫy luôn mà chẳng biết gì. Nó ăn nốt bữa sáng rồi dắt xe đạp tới trường ( tại nó muốn giấu thân phận để kết bạn ấy mà).Tại nhà của anh.- Tối mai con sắp xếp đến khách sạn STAR nhé- bố anh nghiêm giọng nói- Có việc gì vậy ba? – anh hỏi lại.- À, để xem mặt cô dâu tương lai của con ấy mà.- mẹ anh vui vẻ xen vào.Khụ… khụ… khụ. Anh sặc khi nghe đến chữ “ vợ tương lai” mà mẹ anh nói. Vợ nào thế ạ.- anh hỏi.- Anh hai được lấy vợ vui quá hả- Thiên Thanh trêu anh.- Vui cái khỉ mốc gì. Im anh hỏi chuyện- anh mắng cô- À thì là cô con gái nhà họ Phương đã được ông hai đứa hứa gả cho nhau từ khi con bé chưa sinh ra. Ông nội chẳng nói với con rồi còn gì.- ba anh bình tĩnh giải đáp.Anh chợt nhớ ra ngày xưa ông nội anh hay dạy anh phải học thật giỏi rồi ông sẽ dẫn đi xem mặt vợ anh nhưng kì thực ông chưa có dẫn anh đi lần nào. Anh cứ nghĩ lúc đó ông nói đùa chứ. ai dè là có thật.- Nhưng con làm sao lấy cô ta được. Chúng con có biết mặt nhau đâu. Mà nhỡ người ta quên hôn ước ấy rồi thì sao?- anh hỏi ông với hi vọng mong manh là họ đã quên bỏ cái hôn ước chết tiệt ấy rồi. Thế kỉ 21 rồi mà vẫn lấy nhau theo hôn ước nhân viên của anh mà biết được thì anh bị đưa ra mổ xẻo trong các cuộc “ buôn dưa bán lê” là điều không thế tránh khỏi.- anh nghĩ bụng.- Đừng lo. Con bé xinh xắn đáng yêu lắm có khi con xem mắt xong lại muốn cưới luôn ấy chứ- mẹ anh đùa. Ông nội con bé gọi điện sang hẹn gặp đấy, dù ông con đã mất nhưng ba mẹ hứa thực hiện hôn ước đó thay ông nội rồi nên con phải làm theo thôi.- mẹ anh đổi giọng nghiêm túc.Thấy thái độ nghiêm túc của ba mẹ, lại thấy đó là di nguyện của ông nội nên anh ậm ừ đồng ý. Dẫu gì bây giờ anh cũng không có gấu bông gấu nhựa gì cả. Anh ăn sáng rồi chào bố mẹ đến công ty.Keeeeeeeeeet . xe của anh phanh gấp. Trước mũi xe một cô học sinh xinh đẹp đã ngã nhào cạnh con xe mini của mình. Mặt mũi cô nhăn nhó ví cú ngã đã khiến cô bị chảy máu ở đầu gối. Anh đang định hỏi thăm thì…- Chú này, chú đi xe phải nhìn đường cẩn thận chứ. chú làm tôi bị thương rồi này- nó nói với tông giọng cao như đang mắng mỏ vậy.Chú á. Con nhỏ này gọi mình là chú. Dù mình 30 tuổi nhưng vẫn trẻ mà, nhiều người còn tưởng mình là học sinh vậy mà nó gọi mình là chú. – Anh nghĩ.- Này chú. Thị giác chú có vẫn đề không lẽ Thính giác chú cũng bị ảnh hưởng à?- Nó gọi lay tay anh cắt phăng dòng suy nghĩ của anh. Hả? nó còn bảo mình có vấn đề về thính giác, thị giác nữa chứ. Được lắm.-anh nghĩ. Chẳng hiểu sao anh nổi hứng muốn trêu trọc nó.- À. Tôi xin lỗi. Nhưng cũng chỉ tại con chó kia- anh chỉ tay về phía con chó- nên tôi mới phanh gấp làm cô ngã. Bỏ qua cho nhau nhe. Con người ai lại đi so đo với một con cún ha?- anh đáp lại.À mà có khi con cún đó là ân nhân cứu mạng của cô đấy. Cũng may mắt tôi nhìn thấy nó sớm rồi nhanh chân phanh gấp chứ không là cô được làm bạn với những thiên thần áo trắng cả đời rồi, chẳng lẽ cô trách cả ân nhân của mình. -Anh đáp lại nó bằng cái giọng trêu ngươi.- Ơ cháu cứ tưởng chú mới là người cảm ơn nó chứ. Nếu không có nó cháu sợ chú sẽ không được ở ngoài này hóng gió, đếm sao, ôm gấu mà sẽ được đếm từng ngày trôi qua trên những tờ lịch đấy.- nó thản nhiên đáp lại.- Cô…cô…Anh đang định nói cô mới là người đi sai đường thì cô gạt phăng .- “cháu không phải là cô cô. Cô cô chết lâu rồi chú ạ.” Giờ chú tính sao đây, cháu không thể tự đạp xe tới trường được đâu.- Miệng cô vẫn khỏe thế này thì chân cũng chẳng yếu hơn là bao nhiêu đâu thế nên chắc vẫn dư sức tự đạp xe tới trường đấy .- nói xong anh định rảo bước quay về xe.- Nhưng chú làm hỏng xe rồi tôi đi làm sao được.- nó tức giận chỉ tay vào chiếc xe bị gãy vành.Nhìn thấy bộ dạng bây giờ của nó anh cũng không nỡ nhưng hôm nay anh có 1 hợp đồng quan trọng với đối tác nước ngoài phải kí mà giờ thì muộn rồi nên cũng phân vân không biết làm cách nào. Đang tốt bụng định đưa nó tới trường thì nó đưa tay ra trước mặt anh- Cái gì vậy?- anh tròn mắt hỏi nó- Tiền đền bù thiệt hại. Hay chú định nhờ công an tới giải quyết vậy.- nó đáp- Ra là vậy- anh nghĩ. Thực ra anh cũng chẳng tiếc gì đâu nhưng không hiểu sao lại hứng lên cãi nhau mới nó mất cả 30 phút nên thôi giờ nó cần gì giải quyết cho nhanh rồi đi đến công ty không thì lỡ mất hợp đồng?- Coi như hôm nay cô may, tại tôi có việc bận nên chiều theo ý cô chứ nếu không thì.- Vừa nói anh vừa rút ví đưa cho nó 500000- Thì sao ạ?- nó cầm tiền hỏi vặn lại- Thì cô chết với tôi- anh cao giọng- Ơ cháu sợ quá- cô thản nhiên. Nhưng diêm vương hình như chỉ muốn đàm đạo mới chú thôi đó chứ cháu xuống gặp mấy lần mà đều bị ông ấy từ chối rồi sai người đưa tôi về kìa .hahaha…- Cô được lắm.- anh tức giận lao vào xe rồi mở máy- Chú đi cẩn thận, mấy chị trong bệnh viện sẽ rất vui nếu chú vào làm bạn đấy- nó với theo chiếc xe đang lao đi.Nó nhăn nhó bởi vết thương ở chân.cầm điện thoại gọi người tới xử lí con xe đạp rồi gọi taxi tới trường. Thực ra cô cũng chẳng hiểu sao phải trêu tức hắn như thế nhưng cũng chẳng sao cô tự dưng lấy được 500000 cho thằng bé bán báo gần trường cô ( nó thương người thế đấy). Cô không coi mình xui xẻo vì thừa biết mình là người đi sai đường- nó vừa ngồi nghĩ lại rồi mỉm cười mãn nguyện với việc mình vừa làm.Hôm nay lúc đến công ty khuôn mặt hoàng tử băng giá của anh có phần thêm đáng sợ bởi hình như có một đám mây âm u ở phía trên. Chủ tịch của họ vốn là người lạnh lùng ít bộc lộ cảm xúc ấy vậy mà hôm nay phát hỏa thế này thì người làm ra chuyện đó cũng không bình thường chút nào- họ nghĩ thầm ( dĩ nhiên là nghĩ chứ nói ra để mà thu xếp đồ đạc về vườn à).Ngày hôm sau Để chuẩn bị cho bữa tiệc buổi tối mẹ nó bắt nó phải đi mua thêm đồ. Thực ra mọi lần toàn có nhà thiết kế đến may riêng cho nó nhưng lần này vội quá không may kịp nên nó phải đi mua. Tới trung tâm thương mại PARADISE- thương mại lớn nhất châu Á, hàng ngàn con mắt hướng theo mẹ con nó. Nhìn 1 quý bà sang trọng quý phái đi cùng 1 tiểu cô nương đẹp long lanh như thiên thần ai nấy cứ gọi là nước miếng cứ rớt xuống như thác. Xưa nay trừ việc đi học thì nó cũng ít ra ngoài bởi kẻ thù của nhà nó trên thương trường không ít, cũng may là ít người biết mặt nó chứ nếu không đi học cũng phải có vệ sĩ kè kè. Lần đầu đến nơi lớn như thế này nó chạy nhảy như đứa trẻ con khó khăn lắm mẹ nó mới đưa được nó tới shop áo quần. sau một hồi chọn lựa mẹ nó quyết định thu mua cả nửa số quần áo trong shop vì nó mặc cái nào cũng đẹp. Tự nó đến cửa hàng trang sức trông thấy một bộ dây chuyền họa tiết hoa tuyết rất đẹp. nó quyết định hỏi mua- lấy cho tôi bộ trang sức này- có hai người cùng nói. Quay sang nhìn nhau thì là anh và nó.- Trái đất đúng là tròn. Chúng ta lại gặp nhau rồi cô bé 500000- anh nói- Chúng ta đúng là có duyên nhỉ, chú lắm chuyện- nó cũng mỉa mai- Cô nói cái gì?- anh tức giận. Nó dám nói mình lắm chuyện- anh nghĩ.- Chú lắm chuyện đấy không phải sao. Lần nào gặp chú cũng gây chuyện với tôi cả.- Dạ, xin hỏi hai vị có mua bộ trang sức này không ạ?- cô nhân viên rụt rè trước cuộc nói chuyện của hai người.- Mua chứ- cả hai đồng thanh.- Nhưng chúng tôi chỉ còn 1 bộ nên…- cô rụt rè thưa lại- Vậy thì bán cho tôi- cả 2 đồng thanh tập 3- Chú là con trai mà cũng đeo nữ trang à?hay chú có vấn đề về cả giới tính- cô trêu chọc- Ơ thế cứ tôi mua thì tôi phải đeo à? Nhưng tôi thấy bộ này không hợp với đứa đanh đá như cô đâu.- Anh nói. Miệng nói thế chứ anh cũng công nhận tuy đanh đá nhưng con bé đúng là có vẻ đẹp thiên thần rất phù hợp để đeo bộ trang sức do anh thiết kế này.- Ơ, cháu chưa đeo sao chú biết chưa hợp.-nó đổi tông giọng dịu dàng, vừa nói vừ đưa cái thẻ cho cô nhân viên thanh toán ( lợi dụng lúc người khác không để ý). Cứ như chú là nhà thiết kế không bằng.- Sao cô biết? anh ngạc nhiên hỏi. Lúc này cô bán hàng đã gói xong đồ nên nó không thèm nghe anh nói mà cầm túi đồ lên cảm ơn anh đã nhường nhịn 1 cách trêu ngươi rồi chạy đến chỗ mẹ nó ra về. Anh tức giận vì hai lần đều thua con ranh ấy còn nó thì hả hê vì chọc được ông chú đáng ghét những hai lần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương