Đừng Khóc

Chương 20:



Lúc Đàm Vân Sưởng nghe điện thoại xong bước vào phòng thí nghiệm, mặt mày bần thần, không biết hồn đã lạc tới tận chốn nào rồi.

Mấy thành viên đang tụm đầu chỗ bàn thí nghiệm nghe thấy tiếng mở cửa lập tức dừng thảo luận, nôn nóng nhìn ra ngoài.

“Học trưởng Đàm, Trạm ca nói sao?”

“...”

“Học trưởng Đàm???”

“Hả?” Cuối cùng Đàm Vân Sưởng cũng kịp hoàn hồn, “À à, anh vừa gọi điện cho cậu ta rồi, cậu ta bảo hôm nay có việc, không về được.”

“Thế chỗ trục trặc của người máy bionics phải làm sao đây?”

Đàm Vân Sưởng: “Ý Lạc Trạm là cứ tạm bỏ qua đã, hai ngày tới chúng ta sẽ tập trung vào nghiên cứu thiết bị đổi giọng.”

Ai nấy nghe xong đều mơ hồ: “Thiết bị đổi giọng?”

Đàm Vân Sưởng: “Ừ. Mà này, Thiên Hoa, cậu chịu trách nhiệm bộ phận nạp điện của robot đúng không? Chiều này chịu khó kiếm mấy quyển luận văn về người máy chạy bằng năng lượng mặt trời nghiên cứu đi nhé.”

Lâm Thiên Hoa ngẩn người: “Năng lượng mặt trời? Tìm là gì ạ, người máy này chạy bằng điện mà?”

“Thì đúng thế, nhưng mà Lạc Trạm nhờ cậu nghiên cứu mấy cái lý thuyết với nguyên lý hoạt động, để giả vờ như nó chạy bằng năng lượng mặt trời.”

“?”

Càng nói càng chẳng hiểu gì cả, đầu óc ai cũng quay cuồng hết cả lên.

Lâm Thiên Hoa không nhịn nổi tò mò, hỏi tiếp: “Học trưởng Đàm, rốt cuộc là Trạm ca muốn xử lý chuyện này thế nào? Dù sao thì cũng do chúng em làm hỏng, anh cứ nói thẳng đi, bọn em chịu được mà.”

Mặt Đàm Vân Sưởng nhăn nhỏ, “Cậu ta nói, xét thấy nhiệm vụ trước mắt mà phòng thí nghiệm mới đề ra là hiện thực hóa các robot phục vụ gia đình, thân là leader của nhóm INT, cậu ta quyết định xung phong xả thân mình, tự thâm nhập vào thị trường để nghiên cứu và xác định nhu cầu của người tiêu dùng, nhằm thu được những phản hồi chính xác và kịp thời nhất, đảm bảo nghiên cứu của chúng ta được tiến hàng thuận lợi.”

“...”

Quần thể sinh viên ngành kỹ thuật của phòng thí nghiệm bị một tràng văn vở của Đàm Vân Sưởng làm mụ mị đầu óc, toàn thân như lạc trong mê trận sương mù, không tìm thấy lối ra.

Qua vài giây, cuối cùng cũng có một cậu chàng dè dặt giơ tay lên, lí nha lí nhí hỏi: “Học trưởng Đàm, anh dịch ra tiếng người được không? Bọn em nghe không hiểu.”

Đàm Vân Sưởng thở dài thườn thượt, có vẻ đến giờ mới có thể tiêu hóa hết được những lời anh vừa nghe trong điện thoại.

Tâm trạng Đàm Vân Sưởng phức tạp vô cùng, ảo não đáp: “Lạc Trạm muốn tự tặng mình cho Đường Nhiễm làm quà sinh nhật, thay cho người máy bionics kia.”

“—???”

Cả phòng thí nghiệm đang nhao nhao đột nhiên hít sâu một hơi rồi ai nấy đều chết sững tại chỗ.

Đàm Vân Sưởng lắc đầu ngao ngán đi đến giữa phòng, vừa đi vừa nói: “May mà giờ Tiểu Mạnh không ở đây, thằng nhóc cứng đầu ấy mà nghe thấy được, nói không chừng sẽ vác bảng mạch đi liều mạng với Lạc Trạm mất...”

.

Đường Nhiễm mặt ủ mày chau cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, xem chừng đang rất phiền não.

Lạc Trạm đang ngả người trên sofa, vừa nghe tiếng mở cửa lập tức ngồi thẳng dậy, nhìn về phía cô.

Cách một bàn trà, Đường Nhiễm đứng đối diện với Lạc Trạm. Thoáng chút chần chừ, cô cúi đầu nói: “Chắc hôm nay bà không về, bà bảo em... bảo em tự lo bữa tối.”

Lạc Trạm trầm mặc trong giây lát, rũ mắt, cười vẻ lười biếng: “Lần đầu tiên em nói dối đấy à, chẳng thuyết phục chút nào.”

Mặt Đường Nhiễm đỏ ửng lên.

Đúng là lần đầu tiên thấy cô bé nói dối... Lạc Trạm cố nhịn cười: “Rốt cuộc bà nói thế nào?”

Cả hai cùng im lặng chừng nửa phút, cuối cùng Đường Nhiễm cũng gom đủ dũng khí, lên tiếng: “Bà nói là... hôm nay cứ đi theo anh... ăn chực”

Hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức, dường như chỉ nhận được dù là một chút phản ứng kháng cự từ anh, cô gái nhỏ trước mặt sẽ ngay lập tức trốn vào trong lớp vỏ của mình.

Không cho cô nói dối, cô lại thành thật thuật lại nguyên câu, ngay cả việc diễn đạt ý tứ uyển chuyển hơn cũng không biết làm.

Lạc Trạm cố hết sức để mình không cười thành tiếng, chống đầu gối đứng dậy, “Không phải em nghe lời bà nhất sao?”

Đường Nhiễm ngẩng phắt đầu lên, lí nhí phản bán: “Đó là vì bà không biết anh là Lạc Trạm nên mới nói vậy. Nếu bà biết, nhất định sẽ không cho em đi cùng với anh.”

“Ồ.” Lạc Trạm hờ hững gật gù, mí mắt lười biếng nhấc lên, cười mà như không cười, “Vậy sao em không nói cho bà bết, thực ra tôi là Lạc Trạm chứ không phải Lạc Tu?”

Đường Nhiễm: “...”

Một lúc lâu sau mới nghe giọng cô gái nhỏ trả lời: “Em không dám.” Lạc Trạm mỉm cười.

Vốn Đường Nhiễm còn đang rẫu rĩ, loay hoay đứng một chỗ không biết phải làm sao, thì nghe tiếng anh đứng dậy khỏi ghế sofa, vòng qua bàn trà, đi ra khỏi chỗ tiếp khách. Đường Nhiễm xoay người theo hướng bước chân anh, “Chắc chiều nay anh còn có việc đúng không? Thôi, em không làm phiền anh nữa...”

“Tôi không bận.” Lạc Trạm trả lời không chút chột dạ, giọng điệu vẫn tự nhiên như thường, “Chiều nay phòng thí nghiệm nghỉ, đâm ra giờ ai cũng nhàn rỗi cả.”

Đường Nhiễm bị cắt lời, nhưng cô vẫn không chịu từ bỏ ý định, một lúc sau lại nói tiếp: “Trong nhà có sẵn mì tôm và lạp xưởng rồi, em tự lo được mà.”

Lạc Trạm: “Ăn uống chẳng lành mạnh gì cả.”

Đường Nhiễm: “Cũng có thể gọi đồ ăn bên ngoài...”

Lạc Trạm: “Càng không lành mạnh.”

Đường Nhiễm tiếp tục im lặng, qua 2 giây, cô ngẩng đầu lên tò mò hỏi: “Thế nghĩa là... anh nấu cơm ạ?”

“...”

Lạc Trạm không đáp, vô thức cúi xuống nhìn hai bàn tay mình.

Đôi tay trắng trẻo, khớp xương rõ ràng, ngón tay thon dài hữu lực.

Đôi tay từng cầm tất cả các loại bút từ mềm tới cứng (1), vừa có thể thiết họa ngân câu (2) vừa có thể viết code lập trình, tạo ra hàng trăm hàng ngàn chương trình khác nhau. Đôi tay từ nhỏ đến lớn không biết đã chạm qua bao nhiêu nhạc cụ, dù vớ bừa một loại cũng có thể tấu ra vài nhạc phẩm tiêu biểu...

(1) Bút mềm ở đây chỉ bút có đầu bút cứng như bút lông, bút cứng ví dụ như bút bi.

(2) Thiết họa ngân câu (thành ngữ): hình dung nhà thư pháp VẬN BÚT, nét bút vừa mạnh mẽ lại vừa mềm mại. Vận bút: biết vận dụng cổ tay, cánh tay để tạo nên nét thanh đậm, uyển chuyển hay cứng rắn khác nhau.

Nhưng duy chỉ có một việc chưa từng làm.

Về vấn đề “nội trợ”, có nói “mười đầu ngón tay Lạc tiểu thiếu gia chưa từng chạm qua nước mùa xuân” (3) cũng không ngoa – huống chi là nấu cơm.

(3) Nước mùa xuân lạnh, ở đây ý chỉ chưa từng phải làm gì vất vả.

Đường Nhiễm cũng biết điều đó, nghiêm túc nói với anh: “Nên bây giờ anh có ở lại hay không cũng không giúp được gì, em cũng ngại làm phiền anh...”

“Ai nói tôi không giúp được gì.”

Lạc tiểu thiếu gia lười biếng giương mắt, thong dong xỏ đôi bàn tay đẹp đẽ vào túi quần.

Đường Nhiễm nghe mà ngạc nhiên đến ngẩn cả người: “Anh biết nấu cơm sao?”

“Tất nhiên, tôi từng học một khóa nấu ăn rồi.” Giọng điệu trả lời hết sức tự tin.

Chuyện này ấy à... đứa trẻ nào chẳng từng trải qua giai đoạn “hiếu kỳ với mọi thứ”, cũng chỉ là một ngày nổi hứng thất thường của Lạc tiểu thiếu gia thôi.

Coi như giúp Lạc gia thay cái nhà bếp mới ấy mà.

Mà di chứng của ngày hôm đó là, tất cả những đầu bếp làm việc lâu năm ở Lạc gia, cho đến giờ, mỗi lần trông thấy Lạc Trạm lại càng khắc sâu bóng ma tâm lý.

Đường Nhiễm nào biết nội tình, cô nhóc đã bị cái ngữ khí thản nhiên lãnh đạm của vị “đại lão gia” nào đó dọa cho sợ hết hồn rồi. Sau một hồi suy nghĩ, cô bé vẫn nghiêm túc hỏi lại: “Nhưng khả năng là trong nhà em không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn đâu.”

Lạc Trạm vẫn rất bình tĩnh đóng cửa tủ lạnh, “Tôi đi vệ sinh đã.”

Đường Nhiễm hoang mang gật đầu: “Vâng a.”

Vào đến nhà vệ sinh dành cho khách, Lạc Trạm lấy vôi di động ra, gọi một cuộc điện thoại.

“Tiểu thiếu gia?” Cuộc gọi được nối, đầu bên kia lên tiếng hỏi trước.

“Lâm quản gia à, tôi cần chú mua vài thứ.”

“Mua đồ? Được, cậu chủ cứ nói cần những gì đi.”

Lạc Trạm vắt hết óc, cố sức tìm lại trong chút ký ức ít ỏi còn sót lại của bản thân, đọc một loạt: “Một hộp hải sâm khô, ba cây bắp cải, năm quả cà chua, mười quả trứng gà... Ừm, thế là đủ rồi.”

Nghe Lạc Trạm đọc tên từng loại vật liệu mà quản gia cũng choáng vàng theo. Đến khi ghi xong hết, ông nhìn một lượt danh sách, chợt có cảm giác như mình chưa tỉnh ngủ.

Im lặng hồi lâu, Lâm quản gia khó khăn lắm mới nói được nên lời: “Tiểu thiếu gia, cậu mua những thứ này để...?”

Lạc Trạm: “Lát nữa tôi sẽ gửi cho ông một địa chỉ, ông tìm một quán cơm ở gần đấy, nhờ người ta chế biến, chuẩn bị thành mấy món cơm trưa rồi mang tới địa chỉ mà tôi gửi.”

“Vâng, thiếu gia.” Dù rất hiếu kỳ, nhưng Lâm quản gia không dám hỏi nhiều.

Lạc Trạm: “Dùng thêm nguyên vật liệu nào thì báo cho tôi, tôi sẽ chuẩn bị một phần giống như thế để các người mang đi.”

“Cậu còn gì dặn dò không ạ?”

“Ừm.” Lạc Trạm tiếp lời: “Thứ nhất, tới nơi đừng gõ cửa, gọi cho tôi là được. Thứ hai, hương vị món ăn cứ làm bình bình thôi, đừng làm mấy thứ cao cấp quá.”

Lâm quản gia dở khó dở cười đáp ứng.

Sắp xếp xong xuôi, Lạc Trạm đứng trong nhà vệ sinh thầm suy tính lại một lượt, đến khi chắc chắn không có chỗ nào sơ suất mới đi ra ngoài.

Đi qua hành lang nhỏ, qua phòng ngủ, tới phòng khách. Anh thấy Đường Nhiễm đang khom người tìm kiếm gì đó.

Lạc Trạm bước tới: “Đang tìm gì vậy?”

“Em nhớ rõ là bà để chỗ này mà nhỉ...” Cô gái nhỏ quay lưng về phía anh, vừa lẩm bẩm vừa luôn tay lục lọi.

Lạc Trạm hỏi lại: “Có cần tôi giúp em—”

“A, tìm thấy rồi.” Cô nắm chắc vật đó trong tay, xoay người lại. Có lẽ vì quá cao hứng nên không để ý, đầu va vào lồng ngực Lạc Trạm.

Lạc Trạm thì không sao, nhưng một cô gái mảnh mai như Đường Nhiễm lại không được thế. Chỗ trán đúng trúng bị đau không nói làm gì, cả người còn lảo đảo suýt ngã, may mà Lạc Trạm đã kịp đưa tay ra đỡ cô lại.

“Không sao chứ?” Chờ đến khi cô gái nhỏ đứng vững, Lạc Trạm thấp giọng hỏi.

“Không... không sao ạ.” Đường Nhiễm ngượng ngùng xoa xoa trán, “Em không để ý anh đang đứng phía sau.”

Lạc Trạm bất đắc dĩ, đặt tay lên chỗ trán đang phiếm hồng của cô bé, “Em vừa tìm gì vậy?”

“Cái này ạ!”

Đường Nhiễm giơ đồ trong tay ra.

“...”

Biểu cảm trên mặt Lạc Trạm đông cứng lại.

Mất vài giây hết nhìn cô bé trước mặt rồi lại nhìn cái tạp dề màu hồng trong tay cô, Lạc Trạm khẽ nheo mắt.

“Em tìm cái này làm gì?”

“Để anh mặc.” Đường Nhiễm cười, hai mắt cong cong, hoàn toàn không thấy được ánh mắt nguy hiểm của người nào đó đang đứng đối diện. “Trước đây em nói muốn học nấu ăn với bà, nên bà đã mua cho em.”

Lạc Trạm nhìn chiếc tạp dề hồng đầy ác cảm, “Tôi không mặc.”

Đường Nhiễm giật mình hỏi: “Tại sao ạ?”

Lạc Trạm trả lời không chút lưu tình: “Xấu.”

Nét vui vẻ hân hoan trên mặt gương mặt cô gái nhỏ cứng lại, dần chuyển sang rầu rĩ ảm đạm.

“Xấu lắm sao? Khi đó bà nói nó rất đẹp mà... Dù em không được học nấu ăn vì bà sợ em bị bỏng, nhưng em vẫn giữ lại nó.”

Giọng cô bé càng lúc càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp theo. Nếu đôi mắt này có ánh sáng, chắc hẳn lúc này cũng sẽ ảm đạm như bầu trời đêm những ngày vắng sao. Có khi còn rả rích mưa bay.

Lạc Trạm thầm thở dài.

Anh nghe thấy giọng mình vừa bất đắc dĩ vừa không tình nguyện, nói: “Đưa cho tôi... tôi mặc.”

Cô bé giật nảy mình, khẽ ngẩng đầu lên, rồi lại ngay lập tức cụp mặt xuống, “Để em mặc giúp anh nhé!”

Thấy nét rạng rỡ lại một lần nữa phủ lên khuôn mặt thanh tú của cô gái nhỏ, câu than thở ra đến môi lại thành tiếng cười bất đắc dĩ, “Được, nhờ em.”

Lạc Trạm tròng chiếc tạp dề vào người một cách rất tự nguyện, dây buộc hai bên được cô cầm chắc trong lòng bàn tay, cẩn thận vòng qua eo Lạc Trạm.

Áo sơ mi trắng rộng rãi bị dây bó lại, siết lấy vòng eo gầy dưới lớp vải mỏng.

Lạc Trạm đưa lưng về phía Đường Nhiễm, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được đôi tay của cô gái nhỏ đang thắt dây tạp dề giúp mình, rất thận trọng.

“Lạc Lạc, em thắt nơ bướm có được không? Em không biết thắt kiểu khác.” Cô gái nhỏ làm việc rất tập trung, giọng hỏi cũng rất nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý đến cách xưng hô của mình.

“...”

Lạc Trạm không sửa lời cô, anh thấy xa xa, cánh cửa tủ lạnh đang mơ hồ phản chiếu cái bóng nhỏ nhỏ sau lưng mình.

Vô thức nhìn chăm chú bóng dáng mảnh mai kia trong chốc lát, rồi anh cụp mắt cười.

“Tùy em.”

“...”

.

Nguyên vật liệu Lạc Trạm yêu cầu đã chuẩn bị xong xuôi, Lâm quản gia nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định tự mình mang cơm tới.

Bây giờ ông mới xuất phát từ Lạc gia, vừa vội vã ra đến ngoài thì gặp Lạc Tu. Mấy hôm nay Lạc Tu luôn ở nhà.

“Đại thiếu gia.” Lâm quản gia cung kính chào hỏi.

“Lâm quản gia đừng khách khí. Chú cứ gọi cháu là Lạc Tu giống ông nội là được rồi.” Lạc Tu đứng lại, nụ cười hết mực ôn hòa, “Chú chuẩn bị ra ngoài đấy à?”

“Vâng.” Lâm quản gia do dự đáp, nghĩ thấy Lạc Trạm cũng không dặn phải giấu diếm, ông thẳng thắn trình bày, “Tiểu thiếu gia bảo tôi đưa cơm tới địa chỉ này, bảo là muộn...”

Lâm quản gia thuật lại vắn tắt nhưng yêu cầu kỳ lạ của Lạc Trạm.

Chẳng qua Lạc Tu cũng chỉ thuận miệng chào hỏi rồi đi luôn, nhưng vừa nghe vậy, trong mắt lại nổi lên hứng thú. Ngay sau đó, anh nghiêng người sang cười nói: “Địa chỉ nào ạ?”

Lâm quản gia là tâm phúc của Lạc lão tiên sinh, quan hệ của hai anh em nhà này ra sao, ông cũng rõ một hai. Có phải cái gì cấm kỵ đâu, ông liền đưa địa chỉ cho Lạc Tu xem.

Lạc Tu nghe xong, hết sức tự nhiên nhìn lướt qua ông. Quả đúng như anh đoán, ý cười nơi đáy mắt Lạc Tu lại sâu thêm mấy phần.

“Vậy Lâm quản gia đi làm việc đi.” Đi được hai bước, dường như vừa nhớ ra chuyện gì, anh xoay người lại, “Làm phiền Lâm quản gia nhắn vài lời cho em trai cháu.”

“Lời gì ạ?”

“Chuyện lần trước vẫn chưa nói xong, nếu cậu còn có hứng thú, thì hôm nay về đến tìm anh.”

Lâm quản gia thoáng sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu. “Được, cậu chủ.”

“...”

Một tiếng sau

Ông cầm hộp cơm trưa nhiều tầng bằng gỗ cổ, đi ra khỏi nhà hàng. Lâm quản gia xem lại một lần địa chi và mật khẩu cửa thoát hiểm Lạc Trạm đưa cho mình, đi vào trong khu chung cư xa lạ.

Đích đến là căn hộ ở tầng 12.

Bên ngoài hộ là loại cửa chống trộm phổ thông, Lâm quản gia gọi điện thoại cho Lạc Trạm.

Vừa kêu được vài tiếng, điện thoại đã bị ngắt.

Lâm quản gia tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi thêm khoảng hơn chục giây, cánh cửa chống trộm trước mặt ông mở ra.

Là khuôn mặt thanh lãnh quen thuộc.

Lâm quản gia cười: “Thiếu gia, cơm trưa của cậu...”

Nụ cười trên mặt ông méo cả đi.

Phía sau cửa, Lạc tiểu thiếu gia vẫn lạnh lùng biếng nhác như cũ.

Điểm khác biệt duy nhất là bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng có thêm một lớp tạp dề.

Là một chiếc tạp dề màu hồng.

Còn, mẹ nó chứ, có hình Hello Kitty.
Chương trước Chương tiếp
Loading...