Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!!

Chương 13 : Cuộc Hẹn Của Nhất Anh



Hôm nay Nhất Anh không đi làm, Thiên Vũ bước xuống đã thấy Nhất Anh ngồi chiêm nghiễm trên chiếc ghế sofa, khảy cười Thiên Vũ đi lại

-Anh hôm nay cho em mượn xe nhá!

Chau mày, quay lại nhìn Thiên Vũ

-Tí nữa anh phải qua bệnh viện hìhì em đi tạm xe bus đi nha

-Anh lấy xe kia đi đi cho em mượn cái xe máy

-Tự nhiên hôm nay anh muốn đi xe máy

-Gừ….

Thiên vũ đi ra ngoài. Nhất Anh không phải có ý đó nhưng chẳng hiểu vì sao lại khó chịu không muốn cho Thiên Vũ lấy xe đi. Tuyết Lam ngày nào cũng đến đón làm cho Thiên Vũ cũng thấy ngại nhưng mà vì lời cá cược ngày hôm qua Thiên vũ nhất định sẽ làm cho Nhất Anh phải chịu thua

-Lam tới rồi ah? Ngày nào cũng nhờ Lam, Vũ thấy ngại quá

-Hihi có gì đâu chứ, Lam cũng thuận đường thôi mà. Thôi lên xe đi trễ giờ rồi

Thiên Vũ và Tuyết Lam lên xe đi mất, Nhất Anh nhìn ra lại là cảm giác đó làm cho cậu thấy khó chịu…Một lúc sau Nhất Anh cũng áo quần bảnh bao đi đến bệnh viện hôm nọ. Đến thì đến nhưng biết Tuyết Nga ở đâu mà tìm đành đi lại ghế đá gần nới họ đã gặp nhau ngồi chờ đợi nhưng không biết có gặp không đây…

Nhất Anh ngồi đó nhìn xung quanh khuôn viên bệnh viện, một khuôn mặt quen thuộc với nụ cười tươi đang đi cùng một cụ già tiến về phí Nhất Anh. Nhất Anh vui mừng vẫy tay gọi

-Tuyết Nga

Nghe tên, Tuyết Nga nhìn xung quanh, nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn đó một lần nữa trái tim cô lại đập mạnh, cụ già bên cạnh hiểu ý cười

-Cháu đưa bà lại ghế đá đó đi

-Dạ

Tuyết Nga đỡ cụ bà đi lại, Nhất Anh ra đỡ phụ cô, cô thẹn thùng cuối mặt

-Bà muốn về phòng không muốn ngồi nữa

Tuyết Lam đành đưa bà cụ về phòng, Nhất Anh cùng đỡ bà cụ giúp cô, bà cụ thì miễm cười

-Hai cháu đẹp đôi lắm - Cụ già ngồi trên giường bệnh, tay nắm tay của Tuyết Nga và tay của Nhất Anh đặt vào nhau nói

-Bà cứ trêu cháu – Tuyết Nga thẹn thùn, Nhất Anh thì gãi đầu ái ngại

Đặt bà cụ nằm xuống giường Nhất Anh cùng Tuyết Nga ra ngoài

-Bà ấy chỉ nói đùa thôi – Tuyết Nga miễm cười thẹn thùng

-Ơ…uhm…ah tối nay anh có thể mời em đi ăn không?

-Có phiền anh không?

-Có phiền anh không?

-Tất nhiên là không…em đồng ý chứ

-Dạ, 7h em tan ca anh đến đón em nha

-Uhm hihi

Tuyết Nga chào Nhất Anh rồi tiếp tục công việc của mình, Nhất Anh miễm cười nhìn theo dáng người con gái ấy, người con gái ấy không chỉ xinh đẹp mà qua cách cư xử với bà cụ anh cảm nhận được vẻ đẹp trong tâm hồn ấy, người ấy thật tốt trong mắt của Nhất Anh hiện giờ.

Tại lớp học của Thiên Vũ

-Bạn nào giải xong đề hóa này rồi lên giải giúp thầy

-Dạ em thưa thầy – Thanh Tuấn

-Gớm làm như giỏi lắm vậy – Lệ Quyên

-Kệ tôi hehe có người ghen tị kìa

-Thôi đi hai người, chí chóe tối ngày – Tuyết Lam

-Phải đó hai người này…có gì mờ ám đây – Thiên Vũ

-Gì chứ? – Cả hai – Không có đâu!!! – Cả hai – Sao bắt chước tôi??? – Cả hai

-Haha đó thấy chưa tớ nói có sai đâu –Thiên Vũ

-Hihi – Tuyết Lam

Hai người kia ngồi hai bàn đối diện liếc nhau một cái rồi quay mặt đi hướng khác. Thiên Vũ cười, Tuyết Lam nhìn sang nụ cười của Thiên Vũ làm trái tim nhỏ rung rinh

Thiên Vũ cùng Tuyết Lam ra về. Thiên Vũ bước vào nhà nở một nụ cười thật tươi

-Anh hai anh qua khi nào vậy?

-Anh qua được một lúc rồi. Sao rồi mấy ngày đi học thấy như thế nào?

-Dạ tốt hihi

-Anh mua cho em một chiếc xe rồi đó, tí nữa đi với anh lấy xe

-Dạ hihi vậy là từ mai có xe đi học rồi

-Cậu khéo lo ngày nào nó cũng được người đẹp chở đi kia mà – Nhất Anh

-Ai hả? – Thiên Minh

-Ai hả? – Thiên Minh

-Tớ chỉ được thấy mặt một lần, cũng xinh hehe

Thiên Minh nhìn Thiên Vũ dò xét

-Tụi em chỉ là bạn thôi đừng có nghĩ tầm bậy ah nha

-Haha anh có nghĩ gì nào, em cũng lớn rồi chuyện này cũng đương nhiên thôi – Thiên Minh

-Nói em nhìn lại mình đi tới tuổi này chưa thấy yêu ai

Thiên Vũ vừa dứt lời hai ánh nhìn hướng về cậu

-Hìhì em nói anh hai chứ đâu phải nói anh đâu mà nhìn em – Thiên Vũ

-Sao em biết anh chưa…tại chưa cho em biết thôi – Thiên Minh

-Vậy hả? Ai vậy? Ai mà có diễm phúc được anh hai yêu thế? – Thiên Vũ hớn hở

-Người đó em cũng biết, chỉ có điều… - Thiên Minh trầm ngâm

-Chỉ có điều gì? – Cả hai người còn lại chăm chú nhìn Thiên Minh

-Hê hê…làm gì nhìn ghê vậy chứ…từ từ hai người cũng biết thôi

-Vậy còn anh Nhất Anh, người ấy của anh thế nào rồi hìhì – Thiên Vũ

-Người ấy???? – Thiên Minh nhìn sang Nhất Anh nghi ngờ

-Thì cái gì cũng phải từ từ chứ hehe anh thắng em là cái chắc rồi nhóc con

Nhất Anh nham nhỡ nói, Thiên Minh nhìn khó hiểu còn Thiên Vũ nghe sao nhoi nhói là thế nào nhỉ? Cố gượng cười

-Muốn gọi như thế thì cần cố gắng nhiều nha anh già kaka

-Này đã bảo không gọi như thế mà

-Em cứ gọi đấy anh già anh già

-Gọi một tiếng nữa xem nào

-Anh già haha

Thiên Vũ bỏ chạy, Nhất Anh đuổi theo, cuộc rược đuổi trong nhà bắt đầu, Thiên Minh nhìn theo hai người họ mà cười đến đỏ cả mặt
Chương trước Chương tiếp
Loading...