Đúng Là Đồ Đáng Ghét - Khó Ưa Mà!!!

Chương 22 : Lời Nói Từ Trái Tim



Chiếc xe lăn bánh nhưng không phải hướng về nhà mà đi hướng ngược lại. Chiếc xe chạy với một vận tốc khá nhanh, mặc cho gió tát vào mặt đau nhưng không đau đớn bằng trái tim của Nhất Anh hiện giờ, cảm nhận một vị mặn mặn nơi khoé miệng, nhếch miệng cố cười trong đau đớn, cười cho số kiếp bạc bẽo, cười cho số phận trớ trêu, cười cho tình yêu đầu đời không dám nói, cười chính bản thân mình quá ngu ngốc không dám đối diện với sự thật này….chiếc xe vẫn cứ chạy với tốc độ cao, chạy đến một vùng ngoại ô nơi Nhất Anh và Thiên Minh hay đến.

-AAAAAAAAA…Tại sao? Tại sao lại cho tôi gặp lại cậu ấy? Tại sao????

Ngồi bệt trên bãi cỏ, ánh mắt nhìn xa xăm cứ thế…cứ thế…

Tại nhà Tuyết Lam, mọi người cũng chia tay nhau ra về, Tuyết Lam đứng trước cổng nhìn Thiên Vũ luyến tiếc

-Lam vào nhà đi, Vũ về

-Vũ…mai trả lời Lam biết nha

-Uhm

Lén hôn vào má Thiên Vũ, Tuyết Lam chạy vào…Thiên Vũ ngạc nhiên nhìn theo dáng Tuyết Lam chạy vào trong rồi chạy xe về nhà

Về đến nhà không thấy xe Nhất Anh đâu - chiếc xe lúc sáng đi qua nhà Tuyết Nga, nghĩ Nhất Anh đã đi đâu đó Thiên Vũ trở về phòng tắm rửa rồi nằm thiếp đi

Tin…toon…tin….toon…bên ngoài Thiên Minh nhấn chuông cửa mãi mà không thấy ai ra. Gọi cho Thiên Vũ

-Anh hai, em nghe – Giọng ngái ngủ vang lên

-Anh đang trước cổng, mở cửa cho anh đi

-Dạ, anh đợi em chút

Thiên Vũ ngôi dậy nhìn đồng hồ đã 6h, ngồi dậy rửa mặt cho tỉnh táo, bước ra ngoài mở cổng cho Thiên Minh

-Nhất Anh đâu? – Thiên Minh ngồi xuống ghế hỏi

-Em không biết, anh ấy đi từ trưa giờ vẫn chưa về, anh tìm anh ấy có gì không?

-Em không biết, anh ấy đi từ trưa giờ vẫn chưa về, anh tìm anh ấy có gì không?

-Không, chỉ là không thấy nên anh hỏi thôi. Lúc nãy anh vừa gọi điện về nhà, mẹ bảo tuần sau mẹ sẽ lên thăm em đấy

-Dạ, ba có lên không anh

-Không ba bận việc. Thôi anh qua thăm em một chút anh phải đi có việc

-Dạ

Thiên Minh ra về, Thiên Vũ vào bếp nấu cơm…7h30 thức ăn đã được bày ra, Thiên Vũ ngồi đó đợi Nhất Anh…rồi gục trên ghế

11h Thiên Vũ giật mình tỉnh giấc nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng Nhất Anh đâu, chạy lên phòng Nhất Anh vẫn không thấy cậu đâu cả

-Anh Nhất Anh đi đâu giờ này vẫn chưa về, có bao giờ anh ấy đi khuya vậy đâu chứ….

Lo lắng, điện thoại nhưng không liên lạc được…một cảm giác lo sợ bắt đầu len lõi trong tâm trí Thiên Vũ…vụt xe ra ngoài, lao đi như một con thú hoang đang tìm đường chạy trốn nhưng chỉ chạy và chạy chẳng biết đi đâu về đâu, Thiên Vũ chạy nhưng không biết phải tìm Nhất Anh nơi nào vì hầu như ở nhà và nơi làm việc Thiên Vũ chẳng biết nơi nào Nhất Anh đi đến cả…Chạy đến nơi làm việc đèn đã tắt cả, giờ biết tìm Nhất Anh ở đâu bây giờ, gọi cho Thiên Minh

-Anh hai biết anh Nhất Anh hay đi đến nơi nào không?

-Sao thế? Nhất Anh vẫn chưa về nhà sao?

-Dạ chưa. Anh biết anh ấy đi đâu không?

-Nhất Anh sao thế nhỉ? Ah em chạy ra…

Thiên Vũ nghe xong nơi anh mình vừa nói, vồ ga chạy nhanh đến công viên nằm ở ngoại ô…gần 12h Thiên Vũ chạy tới nơi, xuống xe…chạy đi tìm kiếm Nhất Anh khắp nơi trong công viên, chạy tới gần mé sông….mệt mỏi, thất vọng…vẫn không tìm thấy Nhất Anh, Thiên Vũ ngồi bệt xuống bãi cỏ, tay vô tình chạm vào một chiếc áo khoác…nhìn lại…

-Chẳng phải là áo của Nhất Anh hay sao? Anh ấy… - Thiên Vũ nhìn ra con sông trước mắt mình…hoảng sợ

-Chẳng phải là áo của Nhất Anh hay sao? Anh ấy… - Thiên Vũ nhìn ra con sông trước mắt mình…hoảng sợ

-Có người chết đuôi đằng kia kìa lại đó xem đi – Hai người thanh niên đi nhanh về phía trước

Tiếng nói thoáng qua nhưng làm cho Thiên Vũ sợ đến không đứng vững, cầm chiếc áo trên tay chạy nhanh về phía trước nơi có ánh nhiều ánh đèn, có tiếng nói ồn ào và bây giờ là tiếng còi của cảnh sát…Khoé mắt cay cay, Thiên Vũ lao vào dòng người đông đúc

-“Nhất Anh nhất định anh phải sống, làm ơn em xin anh đấy”

Ý nghĩ trong đầu của Thiên Vũ khi nhìn thấy một người nằm đó với tấm khăn trắng trùm kính đầu, tay run run kéo chiếc khăn ra, gương mặt này….không phải Nhất Anh, vui mừng nở một nụ cười hạnh phúc. Tiếng chuông điện thoại reo lên…là của Nhất Anh

-Dạ em nghe

-Em đi đâu thế? Anh về không thấy em đâu, giờ này còn đi đâu nữa?

-Dạ em về ngay - Thiên Vũ vui mừng đi ra lấy xe chạy nhanh về nhà

Cơn mưa kéo đến, mặc cho cơn mưa to Thiên Vũ vẫn chạy với tốc độ nhanh nhất có thể cậu mong khi đến nhà sẽ nhìn thấy Nhất Anh bình an thế là đủ lắm rồi. Kétttt…………. Ầm……một chú chó nhỏ chạy ngang qua đường, Thiên Vũ thắng gấp xe, do trời mưa đường khá trơn thế là Thiên Vũ ngã xuống đường, Thiên Vũ vội đứng dậy dựng xe và chạy nhanh hơn…

Đến nhà, Thiên Vũ chạy nhanh vào trong nhà vì thấy ánh đèn vẫn sáng, Nhất Anh vừa mới tắm xong bước xuống phòng khách, Thiên Vũ vui mừng chạy lại ôm Nhất Anh thật chặt…siết thật chặt còn Nhất Anh thì đứng hình…

-Anh không sao thế là tốt rồi – Nụ cười hạnh phúc nở trên môi Thiên Vũ

-Sao người em nóng quá vậy? Em…vừa đi đâu về thế? Trễ rồi không ở nhà mà còn đi đâu nữa, mắc mưa ướt hết trơn rồi mau lên thay đồ đi– Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra vì cứ như thế cậu sẽ không kiềm chế được mà nói hết cho Thiên Vũ nghe mất

-Em đi tìm anh, anh đi đâu từ chiều giờ thế?

-Ah…anh có chút việc nên ra ngoài, cái này…?

-Áo của anh, em thấy ngoài công viên

-Uhm, thôi em mau thay đồ đi cảm bây giờ

-Uhm, thôi em mau thay đồ đi cảm bây giờ

-Dạ…em đi ngay – Thiên Vũ loạn choạn ngã vào người Nhất Anh

-Bin em sao thế?

Nhất Anh hoảng sợ đưa Thiên Vũ lên phòng, giúp Thiên Vũ thay quần áo…tim Nhất Anh như muốn nhảy ra ngoài, mặt thì ửng đỏ trước cơ thể không mảnh vải của Thiên Vũ còn Thiên Vũ thì đã ngất không còn biết gì cả

-Bình tỉnh Nhất Anh, đây là em mày…mãi mãi là em mày biết chưa? Ngoài ra không có bất cứ gì cả mày phải nhớ kỹ điều đó…

Lẩm bẩm một mình, Nhất Anh thay nhanh quần áo cho Thiên Vũ rồi nấu một ít nước nóng chườm lên trán Thiên Vũ. Mê mang, Thiên Vũ nắm chặt bàn tay Nhất Anh

-Nhất Anh, đừng đi đâu nhé…ở lại bên em đừng đi đâu nhé…

-Anh đang ở bên em nè nhóc

Nhất Anh nói thì nói chứ Thiên Vũ làm sao mà nghe thấy được, cậu đang mê mang trong cơn sốt, dầm mưa gần 1 tiếng đồng hồ chứ ít ỏi gì, cả buổi chiều vẫn chưa có hạt cơm nào trong bụng mệt mỏi còn dầm mưa khiến dù sức khoẻ Thiên Vũ có tốt đến cỡ nào cũng phải khuỵ ngã

-Nhất Anh…em thích anh

-B…Bin e..em..vừa nói gì? E…em…không…không thể nào, em đang mê sản đúng vậy không? Đừng làm anh thấy có lỗi như thế, Bin à!

Nắm lấy bàn tay Thiên Vũ, nước mắt Nhất Anh cứ thế rơi ra, cậu tự trách mình…câu nói của Thiên Vũ làm Nhất Anh cảm thấy rất vui vì trong lòng Thiên Vũ có cậu nhưng…cái định kiến nghiệt ngã của xã hội, gia đình, bạn bè của Thiên Vũ…làm sao…làm sao cậu có thể vì chính bản thân mình mà…nỗi đau vằn vặt như bóp nghẹn trái tim Nhất Anh

-Bin à, anh phải làm sao đây? Làm sao để em được sống vui? Làm sao để trái tim anh không phải đau đến thế này? Em nói anh phải làm sao đây Bin? Anh đau quá Bin à…anh không thể…anh xin lỗi Bin!

Thả bàn tay Thiên Vũ xuống, đắp chăn lại cho Thiên Vũ, Nhất Anh ngồi cạnh giường nhìn Thiên Vũ say giấc. Đã 2h sáng mà Nhất Anh vẫn chưa ngủ được, đôi mắt tinh nghịch ngày nào giờ đã sưng tấy vì khóc, nhìn vào một khoảng trống vô hồn, đôi mắt mang một nỗi buồn xa xăm…
Chương trước Chương tiếp
Loading...