Dung Ngữ Thư Niên

Chương 92: Tịch dương (Thượng)



Không biết Ngụy Đàm dỗ dành tốt hay hôm nay quá mệt, sau khi nằm xuống, ta ngủ rất sâu.

Trong mộng mông lung. Ta một hồi mơ Ngụy Đàm ôm ta, một hồi mơ tới Bùi Tiềm đưa ta rời đi. Đêm đen thâm trầm, ánh lửa hừng hực. Làm thế nào thuyền cũng không đi được, Ngô Côn dữ tợn đuổi theo, cầm dao găm trong tay, ta sợ chạy điên cuồn, trên lưng chợt lạnh, truyền đến tiếng dao cắm vào tận xương. Ta kinh ngạc quay đầu lại, người trúng dao không phải ta – Ngực Bùi Tiềm lộ ra, huyết sắc nhiễm đỏ vạt áo.

“…Thà rằng ta nợ nàng…” Mặt chàng mang theo mỉm cười, cúi đầu nói.

Ta mở mắt, ánh sáng chói mắt. Mình đang nằm trong khoang thuyền. Tiếng nước chảy đập vào mạn thuyền, lúc ngắn lúc dài.

Trên người chỉ đắp một chiếc chăn mỏng, bên cạnh không một bóng người.

Ta đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.

A Nguyên đang thêu trong khoang thuyền, nhìn thấy ta, vội vàng đứng dậy.

“Phu nhân dậy rồi.” Nàng tiến lên, cười nhẹ nhàng.

Bón phía kín như bưng, nhìn không thấy ánh sáng, ta hỏi: “Giờ nào rồi?”

“Mặt trời sắp lặn rồi.” A Nguyên nói, “Phu nhân ngủ rất lâu.”

Ta tính tính canh giờ, đúng là đủ lâu.

“Phu quân đâu?” Ta lại hỏi.

“Đại công tử qua thuyền khác rồi.” A Nguyên nói, “Nô tỳ đi lấy ít nước cho phu nhân.”

Sau khi rửa mặt, ta thay quần áo khác.

Ngụy Đàm tuy là người qua loa, nhưng cũng có lúc chu đáo, làm ta nhiều lúc thật bất ngờ, tỷ như chàng đến cứu người lại vẫn nhớ mang váy áo cho ta. Mặc dù chọn đồ không ăn khớp nhau lắm, nhưng ta đã thỏa mãn. Giờ này hôm qua, ta còn đang lo lắng tính mạng khó giữ, hiện tại ác mộng đã tiêu tan, có gì làm ta vui vẻ hơn chuyện này?

Ta đi lên boong tàu, trời chiều tà tà, bốn chiếc thuyền lớn trên sông xếp thành một hàng, đều căng buồm, núi non tứ phía xanh tươi, đúng là phong cảnh phương Nam.

“Đại công tử đang ở thuyền phía trước mặt.” A Nguyên chỉ ta xem.

Ta nhìn lại, chỉ thấy cánh buồm sừng sững, cách quá xa nên không nhìn rõ người trên thuyền là ai. Lúc này, ta thấy Công Dương Quế và Ngụy An ngồi trên thuyền nhỏ đi tới.

Nhìn thấy ta, Công Dương Quế gật đầu coi như chào hỏi, Ngụy An đứng dậy chắp tay thi lễ.

“Đây là nơi nào?” Ta hỏi.

“Tân An.” Công Dương Quế nói, “Lên đường thuận buồn xuôi gió, ngày mai là đến Nhữ Nam.”

Ta không hiểu mấy địa danh này rốt cuộc ở đâu, gật đầu, nhìn về Ngụy An.

“Tứ thúc, đêm qua ngủ ngon không?” Ta hỏi.

Ngụy An gật đầu: “Ngon ạ!”

Ta nhìn hắn, mấy ngày qua, hắn ngày ngày phơi nắng, đen đi rất nhiều.

“Trên thuyền buồn chán, nếu Tứ thúc còn đồ làm mộc ở đây thì tốt.” Ta mỉm cười.

Ngụy An mím môi, nói: “Thôi công tử còn chưa trả.”

Cũng biết có mượn không trả sao. Ta nhủ, nhắc đến Thôi Dĩnh và Ngụy An cũng tựa như tri kỳ, hai người mà găp nhau thì không hết chuyện để nói, đáng tiếc Thôi Dĩnh chỉ đến được hai, ba lần, sau không xuất hiện nữa, nghe nói trở về Kinh Châu.

Ngụy An nhin ra ngoài cửa sổ không nói, ta không đành lòng nhắc lại chuyện thương tâm, đành thôi.

Mặc dù thoát khỏi truy binh, nhưng dù sao vẫn là phương Nam, thuyền thỉnh thoảng dừng lại nhưng không cập bờ. Trên thuyền không có việc gi làm, sau khi dùng cơm xong, ta ngồi trên đống dây ở đuôi thuyền, ngắm mặt trời lặn, ráng đỏ đầy trời.

Trên người bỗng nhiên được phủ thêm áo choàng, ta quay đầu lại, Ngụy Đàm đang đứng sau.

Chàng mặc áo đay quần bố, nắng chiếu lên người, hai mắt sáng ngời mà nhu hòa: “Sao ngồi ở đây? Trên sông gió lớn.”

Ta mỉm cười: “Trong khoang thuyền bức bí, đi ra ngoài ngồi một chút.”

Ngụy Đàm cong cong khóe môi, ngồi xuống cạnh ta, cởi khăn ngang hông, lau mồ hôi trên trán.

Ta nhìn chàng, tầm mắt khẽ dời xuống, cổ áo mở rộng, mồ hôi được nắng chiếu vào lấp lánh trên da thịt.

“Phu quân thay quần áo chưa?” Ta nói.

“Tý nữa đi.” Ngụy Đàm ném khăn qua một bên, quay đầu cười với ta, “Vi phu ngồi cùng phu nhân một chút.” Dứt lời, tay kéo vai ta.

“Quân sĩ đang nhìn…” Ta vội vàng gạt tay chàng.

Ngụy Đàm dửng dưng như không, ôm càng thêm chặt: “Sợ gì, đêm qua ta ôm nàng bọn họ đều thấy rồi.”

Trong lòng ấm áp mềm mại, tựa như mật, ta không giằng ra nữa, không biết có phải tại trời chiều không, tai ta nong nóng.

Tay Ngụy Đàm cứng rắn mạnh mẽ, ta dựa vào, nhìn về phía trước. Chỉ thấy mặt sông mênh mang, gió mang theo hơi nước, lấp lánh như ánh cầu vồng, chỗ giao nhau giữa trời và nước, ánh tà dương kéo dài vô tận.

“Chúng ta đi đường sông bao lâu nữa?” Lát sau, ta hỏi.

“Ngày mai đến Nhữ Nam là được nghỉ ngơi.” Ngụy Đàm nói.

Ta gật đầu: “Sau đó trở về Ung Đô sao?”

Ngụy Đàm nhìn về phía ta, cười cười: “Chưa về, Nhữ Nam còn có chút chuyện.”

Nhìn chàng dường như không có ý định nhiều lời, quân quốc đại sự, ta không hiểu nhiều lắm. Suy tư chốc lát, ta hỏi Ngụy Đàm: “Thiếp vẫn chưa hỏi phu quân, trong nhà có mạnh khỏe không?”

Giữa lông mày Ngụy Đàm ảm đạm.

“Đường huynh Bá Lương và Văn Thông mất rồi.” Chàng nói.

Ta sửng sốt, Ngụy Hiền và Ngụy Lãng?

Mắt cay cay, ta nhẹ giọng nói: “Sao lại thế?” Bọn họ đối với ta lễ kính có thừa, Ngụy Hiền và Chu thị đều thích trẻ con, Ngụy Lãng và Ngụy Từ thích chọc ghẹo người khác, nghĩ đến giọng nói và dáng điệu bọn họ, hốc mắt ta cay cay.

“Lúc phụ thân từ Kỳ Lăng trốn đi, hai người bọn họ cản ở phía sau.” Ngụy Đàm hít sâu một hơi, chậm rãi nói.

Ta im lặng, tình cảnh khi đó, dù ta thoáng nhìn rồi vội vã rời đi, nhưng tình hình chiến đấu thảm thiết không cần nói cũng biết. Tối hôm qua, sau khi lên thuyền, ta vẫn không hỏi Ngụy Đàm chuyện ngày đó ở Kỳ Lăng, cũng do nghĩ đến chuyện này.

“Phu quân.” Lát sau, ta nhìn chàng, “Sao chàng tới Nghiệp thành đúng lúc vậy?”

Gió trên sông chậm rãi thổi, một đàn hải âu bay qua, mặt trời ẩn sau rặng mây tím, le lói vài tia sáng cuối cùng.

“Phu nhân muốn biết?” Ngụy Đàm thần bí nhìn.

“Ừ.” Ta gật đầu.

Ngụy Đàm nhìn trời, nói: “Sau cuộc chiến ở Kỳ Lăng, Lương, Ngô chia đôi Giang Nam, mà Ngô Côn có phu nhân và Tứ đệ. Theo suy nghĩ của phu nhân, nếu Ngô Côn lấy phu nhân và Tứ đệ làm cho phụ thân rút lui, kẻ có lợi nhất là kẻ nào?”

“Lương Mân.” Ta không chút nghĩ ngợi, dứt lời, sửng sốt một chút.

“Là Thôi Dĩnh?” Ánh mắt ta sáng ngời.

Ngụy Đàm cười cười, không phủ nhận.

Tâm tư chuyển biến nhanh, nghi vấn lại tới, chuyện ta muốn trốn đi, chỉ có Bùi Tiềm biết, làm sao Thôi Dĩnh… Nháy mắt, ta nghĩ tới Ngụy An, hết thảy sáng tỏ, bấm tay tính toán, chính là đêm cuối Thôi Dĩnh đến thăm Ngụy An, là thời gian chúng ta quyết định trốn đi.

Ngụy Đàm chậm rãi nói: “Ta đến Lạc Dương, đã từng thông qua Quý Uyên lấy tin, nhưng hắn bất tiện, đúng lúc này, Thôi Dĩnh phái sứ giả tới.”

Ta ngạc nhiên, nghĩ thầm đêm qua, nếu không phải Ngô Côn đột nhiên tới, có Bùi Tiềm giúp, có lẽ chúng ta đã thuận lợi ra khỏi thành, nhưng sau có biến cố, thật là mành chỉ treo chuông, may Ngụy Đàm kịp thời chạy tới.

“Lương Mân giúp chúng ta là để Giang Đông không chiếm được chỗ tốt?” Ta nghi ngờ hỏi, “Bọn họ biết phu quân tới Giang Đông, bố trí mai phục có thể tốt thế nào?”

“Phu nhân coi thường Lương Mân.” Ngụy Đàm nói, “Phụ thân dùng ba quận Tân An đổi phu nhân và Tứ đệ, nếu trên đường có sơ xuất gì, bọn họ sẽ không lấy được.”

“Ba quận Tân An?” Ta kinh ngạc, thì ra là như vậy, có thể nghĩ thế này, Tân An là đất giàu có sung túc, Lương Mân muốn đi lại dễ dàng thì phải hiểu rõ ba quân, mua bán này cũng không thua lỗ.

“Phu nhân cũng quá coi thường vi phu.” Ngụy Đàm nói tiếp, “Chuyện ta tới Giang Đông, đêm qua gặp gỡ Ngô Côn, chỉ có người trên thuyền này biết được, rời khỏi Giang Đông, thuyền thuận buồn xuôi gió, tin tức sẽ không nhanh hơn chúng ta.” Dứt lời, chàng giảo hoạt cười một tiếng, vuốt tóc ta, “Nhưng ngày mai đến Nhữ Nam, bọn họ sẽ biết ngay thôi.”

Ta rất nhanh nhìn ra đầu mối: “Ngày mai? Phu quân đi Nhữ Nam, chính là vì thương lượng chuyện ba quân?”

“Ừ.” Ngụy Đàm nói.

Ta hồ nghi nhìn chàng: “Người tới thương lượng…”

“Thôi Dĩnh.” Ngụy Đàm cong khóe môi.
Chương trước Chương tiếp
Loading...