Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng
Chương 14: Nhập học
Nam Dương vừa về đến phòng, vứt áo khoác sang một bên cậu buông thả mình xuống chiếc giường êm ái. Ngoài trời mưa lớn, trong phòng cậu không bật đèn, một màu u ám bao quanh. Trong đầu Nam Dương bỗng chốc hiện lên hình ảnh của người con gái chiều nay va vào cậu và còn nhịp tim rối loạn của cậu nữa. Tại sao lại có chuyện kì lạ như vậy được. Cô gái này thực sự cậu không quen. Điều này cậu có thể tự chắc chắn với bản thân, trong cuộc đời cậu chưa bao giờ gặp được cô gái có sắc lạnh như vậy. Nhưng sao cô gái này lại làm tim cậu đập nhanh đến thế, lại khiến cậu bỗng chốc nhớ nhung đến như vậy. Cậu không tin trên đời này lại có tình yêu sét đánh. Sao cậu có thể yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên được.Nam Dương lắc đầu phủ nhận chuyện đó, dẹp sang một bên cậu bước vào phòng tắm. Từng đợt nước lạnh dội vào người cậu khiến cậu cảm thấy sảng khoái. Cậu nhắm mắt lại, dòng nước chảy từ mái tóc cậu chạy dọc theo sống múi chảy xuống dưới. Cảnh tượng này có thể làm cho bao nhiêu fan của cậu chết đứng. -Nam Dương sẽ không bỏ rơi Hiểu Quỳnh đúng không?-Nam Dương sẽ bảo vệ Hiểu Quỳnh suốt đời nha.-Nam Dương! mai này lớn lên Hiểu Quỳnh nhất định sẽ lấy Nam Dương.Từng lời nói của Hiểu Quỳnh cứ thế vang lên trong đầu cậu. Cậu nhớ cô đến phát điên. Cậu luôn cho mình là kẻ bất tài vì đã không bảo vệ được Hiểu Quỳnh.Mặc quần áo xong cậu bước ra ngoài. Mở chiếc laptop ra, cậu vào trang cá nhân và vẫn như thường ngày, có rất nhiều tin nhắn của fan để lại cho cậu.-Anh Dương :) .... em thực sự rất muốn giúp anh tìm được em gái của mình nhưng em xin lỗi :( em chưa từng nhìn thấy cô ấy.-Em không hề biết anh lại có tâm sự trong lòng như vậy-Chắc anh đã rất nhớ cô ấy.-Mong cho 2 người có thể sớm đoàn tụ.................Đọc được vài cái đầu cậu chán nản gập máy lại. Hiểu Quỳnh, cậu vì cô mà làm nghề này, cậu muốn Hiểu Quỳnh có thể nhìn thấy cậu và biết cậu vẫn luôn đang cực khổ tìm kiếm cô. Cậu mong sẽ có một ngày cậu sẽ được gặp lại Hiểu Quỳnh.*************************************************Lại một buổi mới với những công việc bận rộn diễn ra. Hôm nay bộ phim mà Nam Dương đóng vai chính bắt đầu bấm máy.Hôm nay Nam Dương sẽ diễn cảnh đầu tiên với Uyển Nhã trong vai nữ chính Thiên Ân. Một cô học sinh máu lạnh tàn bạo, ra tay không thương tiếc cho đến khi gặp được Gia Kiệt, một người con trai tinh nghịch nhưng không kém phần sắc bén, một đối thủ nặng kí của Thiên Ân trong trường và kể từ đó cô bắt đầu biết bực tức, biết nói chuyện nhiều hơn, và biết quan tâm đến cảm nhận của người khác. Mọi ngươi còn cho rằng Thiên Ân của 16 tuổi và Thiên Ân của 17 tuổi là 2 người khác nhau. Bộ phim nay đang được rất nhiều người mong đợi. Chắc hẳn sẽ trở thành một bộ phim hot trong tương lai.-Cô không có mắt nhìn đường sao?- Uyển Nhã khuôn mặt lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt.-Câu nói đó phải là tôi nói thì đúng hơn- Cô gái khoanh tay cười khẩy nhìn Uyển Nhã.-Được thôi- Vừa dứt lời Uyển Nhã liền nâng chân xoay 360 rồi ráng cho cô ta một cú đá vào mặt khiến cô ta ngã ngửa ra đất.-DỪNG LẠI! Thiên Ân, cô thật quá quắt dám đụng vào người của bản thiếu gia ta sao? cô cũng to gan lắm- Nam Dương đằng sau đi tới, phía sau còn có vài người cao to mặc vest trông rất lịch lãm.-Ồ....tôi còn tưởng ai thì ra là thiếu gia Gia Kiệt của dòng họ Gia Thị sao?... tốt nhất cậu lên quản người của mình cho tốt không thì đừng trách bổn tiểu thư ta ra tay tàn nhẫn- Uyển Nhã trợn mắt lên nhìn Nam Dương rồi lạnh lùng bỏ đi.- CẮT! TỐT! RẤT TỐT- Đạo diễn vừa hô to là bao nhiêu tràng vỗ tay dành cho Nam Dương và Uyển Nhã..........................................*******************************************Hiểu Quỳnh đang ngồi ăn sáng với ông nội.-Hiểu Quỳnh! con có nghe tin tức gì của Gia Bảo không?-Hôm qua tiểu Bảo gửi mail cho con nói đợi nó lấy bằng tốt nghiệp trung học xong sẽ về đây thăm ông- Uyển Nhã đặt chiếc dĩa xuống, từ tốn nhìn ông nội đáp.-Về là tốt, ta già cả vậy rồi chỉ còn có mỗi 2 đứa cháu nội. Những năm cuối đời này chỉ cần có 2 đứa ở bên là ông vui rồi- Ông nội cười nhìn Hiểu Quỳnh.-Ông nội, ông đừng nói vậy, ông còn sống bên tụi con lâu lắm, ông còn phải chờ để còn bế chắt, con không cho ông nói vậy- Hiểu Quỳnh khuôn mặt không vui nhìn ông nội.-Thôi được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa ha, nào ăn nhanh lên còn đi học- ông nội cười dỗ dằn Hiểu Quỳnh rồi đưa chiếc dĩa cho cô. Hiểu Quỳnh mỉm cười cầm lấy rồi hai ông cháu tiếp tục ăn. Ăn xong Hiểu Quỳnh lên phòng thay đồng phục rồi bước ra xe đến trường. Phía sau còn có xe của vệ sĩ bám theo. Hai chiếc xe lao vào trường khiến không ít học sinh tò mò.-Là tiểu thư nhà ai mà nghe oai hùng quá vậy?- HS1- Còn có cả vệ sĩ nữa kìa- HS2-Sao tôi thấy giống con gái của mafia quá vậy- HS3-Tốt nhất ta không nên đụng vào- HS4.........................HIểu Quỳnh bước xuống xe, khuôn mặt nghiêm lạnh, đôi mắt sắc bén rà soát xung quanh một lượt rồi nhếch mép bước đi. Lớp học của Hiểu Quỳnh là lớp chọn nhất của một ngôi trường danh giá đước thứ nhất trong thành phố với cơ sở hạ tầng hiện đại, đầy đủ. Tuy nói là tốt nhưng cũng không thể bằng ngôi trường cô theo học ở bên Trung Quốc được. Ngôi trường này chỉ dành cho những nhân tài và con nhà tài phiệt theo học với số tiền học phí cao ngất ngưỡng" 100tr" 1 tháng.Hiểu Quỳnh bước vào lớp, không đoái hoài gì đến xung quanh, cô đi thẳng tới chỗ ngồi đã được sắp đặt sẵn cho cô rồi ngồi xuống. Học sinh xung quanh quay xuống nhìn Hiểu Quỳnh và 2 vệ sĩ đứng bên cạnh bỗng chốc cảm thấy ớn lạnh. Hiểu Quỳnh như nhận ra liền bấm tay ra hiệu cho 2 vệ sĩ ra ngoài.-Tiểu thư, nhưng.....- Một người vệ sĩ bỗng lên tiếng liền nhận được cái quắc mắt của Hiểu Quỳnh đành im lặng lui ra ngoài.Không khí trong lớp lúc này đã giảm bớt căng thẳng sợ hãi nhưng vẫn không thể thoải mái được. Chuông vào lớp đã kêu được 30 giây thầy chủ nhiệm mới vào lớp. Thầy nhìn Hiểu Quỳnh, hít một hơi dài rồi mới quay qua nói với cả lớp.- Cả lớp! hôm nay lớp mình có bạn mới, bạn là du học sinh nước ngoài mới chuyển về tên An Nghiên, mong cả lớp sẽ chào đón và giúp đỡ bạn- Thầy giáo vừa nói xong liền nhận được những tiếng vỗ tay của học sinh.-Thầy ơi, bạn ấy là con gái mafia ạ- 1 bạn nam đứng lên đùa cợt hỏi liền nhận được cái nhìn không chớp mắt của Hiểu Quỳnh. Thầy chủ nhiệm nhìn Hiểu Quỳnh toát mồ hôi rồi quay qua nhìn cậu học trò của mình lắp bắp.-Em...em nói cái gì vậy...cả lớp mở vở ra học không hết giờ rồi- Thầy chủ nhiệm vội mở sách ra rồi cầm lấy phấn viết lên bảng nhưng đôi tay thầy vẫn đang run. Ở trường này không thầy cô nào là không biết đến danh tiếng của An Nghiên ở bên Trung cả. Cô quả là rất tài giỏi. Thầy chỉ sợ thầy không đủ trình để dạy được cô. Với lại sát khí của cô nặng như vậy lại càng khiến thầy sợ hơn. Vốn biết An Nghiên là một cô bé lạnh lùng nhưng thầy không nghĩ lại lạnh đến vậy. Đúng là tai nghe không bằng mắt thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương