Đúng! Tôi Là Một Con Bé Lạnh Lùng

Chương 7: Chạy trốn



Hiểu Quỳnh ngồi bó gối trên giường, đôi mắt xa xăm nhìn ra thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ. Một thế giới tươi mát đầy màu sắc với những ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm đầu thu. Hiểu Quỳnh thật sự rất muốn được ra ngoài để tận hưởng cái không khí mát mẻ của đầu mùa.

-Em muốn ra ngoài đó lắm sao?-Nam Dương bước vào, trên tay cầm túi đồ đựng quần áo của Hiểu Quỳnh.

Nghe thấy giọng nói, Hiểu Quỳnh liền quay mặt sang phía phát ra âm thanh. Cô nhìn Nam Dương không nói chỉ bĩu môi gật đầu.

-Vậy thay đồ đã rồi anh đưa đi, tiện thể tìm quán nào đó vào ăn luôn- Nam Dương lấy quần áo đem đến giường cho Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh nghe Nam Dương nói xong thì rất thích thú , mặt cười tươi hớn hở, cử chỉ cũng rất nhanh nhẹn. Vội đón lấy đồ từ tay Nam Dương. Nam Dương giúp cô thay đồ rồi cõng cô ra ngoài.

-Nam Dương! hôm trước chị Uyển Nhã nói Nam Dương rất yêu quý Hiểu Quỳnh...vậy tại sao anh lại quý Hiểu Quỳnh vậy?-

Nam Dương cõng Hiểu Quỳnh đi trên đoạn đường trong lành với hàng cây xanh mướt vắng lặng của buổi sáng sớm. Chỉ có âm thanh của tiếng chim vang vọng trong không gian. Nam Dương nghe Hiểu Quỳnh hỏi xong thì cười mỉm. Sau vài giây mới quay lại nhìn Hiểu Quỳnh.

-Tại sao vậy nhỉ? có thể là do em ngốc, đoạn về sau lớn có thể dễ sai vặt.

-Đồ tính toán.

-A...a- Nam Dương bị Hiểu Quỳnh túm tai vặn tới đỏ bừng.

-Nếu không phải em đang bệnh là chết với anh- Nam Dương cong môi lườm Hiểu Quỳnh.

Nam Dương nói xong liền bị Hiểu Quỳnh lấy hai tay ôm siết chặt cổ đến suýt không thở được.

-Khụ...khụ...em tính giết người sao?- Hiểu Quỳnh vừa buông tay ra thì Nam Dương liền ho sặc sụa.

Hiểu Quỳnh không nói gì, gục đầu vào vai Nam Dương . Đi được một đoạn nữa thì Nam Dương đã lên tiếng trước.

-Hiểu Quỳnh...tại sao em không gọi ba Trung là ba?

-Ông ấy không phải ba em...em chỉ có một người ba thôi...ba Quốc Nhật...chỉ mình ba Quốc Nhật thôi!- Hiểu Quỳnh nhảy cẫng lên tức giận hét lớn làm mọi người xung quanh đều quay lại nhìn.

-Xin lỗi...xin lỗi- Nam Dương áy láy cúi xuống xin lỗi mọi người.

-Anh biết rồi...anh không ép em phải gọi ba Trung là ba....tuỳ em hết vậy- Nam Dương thở dài nhìn Hiểu Quỳnh rồi dừng chân trước một quán ăn không quá sang trọng nhưng hết sức sạch sẽ. Nam Dương đặt Hiểu Quỳnh xuống rồi dắt tay cô vào trong.

*********************

Ăn xong, hai người lại quay trở về bệnh viện.

-Hiểu Quỳnh, em có muốn xuất viện không?- Nam Dương dắt tay Hiểu Quỳnh đi, cậu cúi xuống nhìn cô hỏi.

-Được về nhà bây giờ có lẽ là niềm vui lớn nhất của Hiểu Quỳnh luôn á...mới ở viện có một ngày thôi mà em đã chán muốn chết luôn được.

-Vậy không sợ xuất viện rồi phải đến lớp sao?- Nam Dương bắt đầu doạ nạt Hiểu Quỳnh.

-Ôi! đến lớp....thích chết được- Hiểu Quỳnh nghe thấy hai từ đến lớp liền cười hớn hở.

-Không sợ thật sao?- Nam Dương ngac nhiên hỏi lại.

-Chỉ có người nhát gan như anh mới sợ thôi

-Em bảo anh nhát gan sao?

-Haha...bỏ em ra...em biết lỗi rồi- Nam Dương túm lấy Hiểu Quỳnh cù lét làm cô cười sặc sụa.

*Bíp...bíp*

Tiếng còi xe thu hút sự chú ý của 2 anh em, cả hai đều dừng mọi hoạt động lại quay qua nhìn chiếc xe đằng sau.

Uyển Nhã thanh lịch bước xuống xe. Xung quanh cô toát lên vẻ sang trọng. Ra dáng tiểu thư của môt gia đình qúy tộc. Cô vừa bước xuống đã làm cho cảnh vật trở lên thay đổi.

-Nam Dương,! Hiểu Quỳnh! 2 người đi đâu vậy?- Uyển Nhã mỉm cười bước tới gần 2 anh em họ Minh. Hiểu Quỳnh nhìn thấy Uyển Nhã liền đứng lúp sau lưng Nam Dương. Nam Dương nhíu này nhìn Hiểu Quỳnh.

-À...Hiểu Quỳnh....em đừng sợ...hôm nay chị đến đây để thăm em, khi nghe tin em phải nhập viện chị đã rất áy láy...chị nghĩ chuyện này một phần cũng là do chị....em cho chị xin lỗi nha- Uyển Nhã đi gần tới phía Hiểu Quỳnh, cười dịu dàng nhìn cô, đang định đưa tay lên vuốt tóc Hiểu Quỳnh liền bị cô hất ra. Uyển Nhã có đôi chút bất ngờ lên hơi tức giận nhưng lại không biểu lộ ra bên ngoài.

-Chị biết em không có thiện cảm với chị...em cho chị xin lỗi đi, hai chị em mình thân nhau được không?...ha?- Uyển Nhã đã cố hết sức dịu dàng rồi nhưng phía Hiểu Quỳnh vẫn không có phải ứng khiến Uyển Nhã có chút mất kiên nhẫn. Uyển Nhã liền quay qua nhìn Nam Dương.

-Nam Dương, cậu đi mua chút nước được không, mình hơi khát, Hiểu Quỳnh để mình trông cho.

Nghe Uyển Nhã nói Nam Dương có chút không yên tâm nên có hơi lưỡng lự.

-Đi nha, coi như tạo cơ hội cho mình gần Hiểu Quỳnh hơn đi- Uyển Nhã chớp mắt mỉm cười đáng yêu nhìn Nam Dương.

-Vậy cũng được... Hiểu Quỳnh đành nhờ cậu chút vậy- Nam Dương nói xong liền chạy sang đường bên cạnh mua nước.

-Con nhóc này , mày làm tao mất kiên nhẫn rồi biết không?- Uyển Nhã trợn mắt lên nhìn Hiểu Quỳnh khiến cô sợ hãi. Uyển Nhã ngẩng lên nhìn xung quanh rồi thẳng tay tát Hiểu Quỳnh làm cô ngã lăn ra đất, đôi mắt rưng rưng nước.

-Tao đã cảnh cáo mày rồi, tốt nhất mày tránh xa Nam Dương ra, đừng có mà bám lấy cậu ấy, tốt nhất mày lên tự biết cách ra khỏi đó cho tao...không mày sẽ sống không yên- Uyển Nhã nghiến răng trợn mắt nhìn Hiểu Quỳnh. Hiểu Quỳnh sợ hãi cực độ, tay run lật bật.

-Tốt nhất mày nên ra kia cho xe cán chết cũng được- Uyển Nhã nói xong liền đẩy Hiểu Quỳnh ra trước mặt một chiếc xe máy đang lao đến.

-HIỂU QUỲNH-Nam Dương đứng bên này kinh hoàng nhìn Hiểu Quỳnh.

Uyển Nhã bên này nghe thấy tiếng Nam Dương bỗng giật mình rồi mỉm cười đắc thắng chạy tới chỗ Hiểu Quỳnh.

-HIỂU QUỲNH! cẩn thận- Uyển Nhã chạy thật nhanh tới chỗ Hiểu Quỳnh.

Một tiếng kêu khủng khiếp vang lên, mọi người xung quanh đều chạy tới. Nam Dương là người chạy tới nhanh nhất.

-Uyển Nhã!...cậu sao không? để mình goi cấp cứu, cậu cố chịu đựng chút thôi nha-Nam Dương chạy tới Nhấc Uyển Nhã lên. Cảnh tượng này làm Hiểu Quỳnh sợ hãi. Nhìn Uyển Nhã, cô nhớ tới mẹ của mình, nhớ tới cái khoảnh khắc kinh hoàng đó mà chưa lúc nào cô quên được. Nó cứ ám ảnh cô không thôi.

-Nam...Dương! cậu...đừng trách...Hiểu Quỳnh...tất...cả...do mình...do mình không giữ được... Hiểu Quỳnh...để em ấy...chạy ra đường...do mình...tất cả...do mình.- Uyển Nhã yếu ớt, khó khăn nói.

-Cậu ra vậy rồi còn lo ai nữa....cố gắng lên...cấp cứu đến rồi- Nam Dương nhấc Uyển Nhã lên xe cấp cứu. Còn Hiểu Quỳnh...cô không dám lên. Lúc này tại sao cô lại muốn chạy trốn đến vậy. Cô không làm gì sai, nhưng cô lại luôn cảm thấy có lỗi. Hiểu Quỳnh quay lưng lại chạy một mạch tới đoạn đường đối diện mặc dù cô không biêt đoạn đường đó sẽ đưa cô đến đâu. Nhưng giờ cô chỉ biết cô cần rời xa nơi này. Rời xa cái nơi chỉ toàn máu tanh với những kí ức đau khổ.
Chương trước Chương tiếp
Loading...