Đường Độc Là Một Đôi

Chương 18: Chiến Đấu Thôi Nam Chính!



Sau chuyện xúc xích Áo Tư Tạp, quan hệ của Đái Mộc Bạch cũng tốt hơn nhiều, hắn vỗ vỗ lên vai Đường Tam: "Đi thôi, ta mang các ngươi trực tiếp thông qua khảo thú. Không cần xếp hàng."

(Dành cho mấy bạn không đọc nguyên tác khúc này đã bị tác giả cắt mất một chút. Đại khái xúc xích đó được tạo ra từ Võ Hồn thực vật thành thức ăn. Mà để tạo được món đó phải đọc thần chú "Lão tử có cây xúc xích to". Và thấy đó, câu này khiến người ta liên tưởng dờ lờ. Nhờ Đái Mộc Bạch kịp thời tới ngăn cản nên ba người mới không ăn phải. Thực ra món đó không có bị gì đâu, chỉ tại câu chú cục súc quá làm người ta nuốt không trôi thôi ╮( ̄_ ̄)╭).

"Như vậy hình như không tốt lắm."

Đãi Mộc Bạch nói: "Yên tâm, ta cũng không phải làm việc tư, đây là đãi ngộ các ngươi nên được có." Vừa nói, mang theo ba người đến trước đội ngũ.

Phụ trách đợi khảo thí thứ 2 là một lão sư lớn tuổi, bởi vì mua xúc xích, Đường Tam còn không kịp nghe khảo thí bên này là cái gì.

Đái Mộc Bạch đi đến bên người lão sư, bên tai ông ấy nói mấy câu gì đó, lại chỉ bọn họ.

Lão sư nọ gật gật đầu nói: "Được. Ngươi dẫn bọn họ trực tiếp đến vòng bốn. Thông qua là trúng tuyển."

Đái Mộc Bạch trở lại bên người ba người Đường Tam, dẫn ba người hướng phía trong học viện đi tới. Cả bọn thí sinh đang xếp hàng cũng mặc kệ.

Một gã nam thí sinh nói: "Lão sư, chuyện này là sao? Tại sao bọn họ lại có thể vào thẳng vòng bốn. Chúng ta lại phải thông qua từng cửa?"

Lão sư lớn tuổi lạnh nhật nói: "Nếu ngươi có hồn lực vượt qua cấp hai mươi vậy cũng trực tiếp đến vòng bốn khảo thí, không cần ở nơi này làm chậm trễ thời gian. Mà ngươi khi kiểm tra hồn lực chỉ có cấp hai mươi mốt, vậy phải ở lại từng cửa mà thông qua."

Nam thí sinh nghi hoặc "Hồn lực của bọn họ ngoài cấp hai mươi lăm? Không có khả năng, chúng ta mới có mười hai tuổi, nhưng thế nào có thế có hồn lực cao như thế?"

Có thể đến nơi này, đều là hồn lực vượt qua cấp hai mươi mốt, hơn nữa tuổi cũng không quá mười hai, trong sơ cấp học viện cũng coi như là một nhân vật trung tâm. Mà đến Sử Lai Khắc học viện này lại liên tục gặp phải trắc trở, tâm tình cũng khó trách được có chút biến hóa."

Đái Mộc Bạch lạnh lùng hừ một tiếng "Chính mình không được, đừng nghĩ rằng người khác cũng không được. Khi ta tiến vào học viện hồn lực cũng là cấp hai mươi lăm, Đường Tam, Thẩm Tu, cho bọn chúng thấy hồn lực của các ngươi đi." Vừa nói, hắn vừa cầm lấy một khối thủy tinh màu trắng trên bàn cấp cho Đường Tam.

Thủy tinh kiểm tra căn cứ vào cấp bậc bất đồng biểu hiện màu sắc bất đồng. Loại thủy tinh màu trắng này là kiểm tra hồn lực dưới cấp ba mươi, nếu hồn lực trên cấp ba mươi sẽ làm thủy tinh nổ.

Đường Tam lúc này mới hiểu tại sao Đái Mộc Bạch nói thông qua cửa này cũng là đãi ngộ của bọn hắn, hiển nhiên, một cửa này là thi kiểm tra hồn lực của thí sinh chuẩn xác là bao nhiêu.

Lập tức hắn cũng không mở miệng, tiếp nhận lấy thủy tinh màu trắng, trực tiếp đem nội lực Huyền Thiên Công nhập vào trong đó.

Trong phút chốc, chỉ thấy trong tay Đường Tam phát ra bạch quang mạnh mẽ, thuỷ tinh màu trắng trở nên sáng như ngọc, ánh sáng mãnh liệt từ thủy tinh phát ra chiếu khắp mọi nơi, rõ ràng là sắp đạt tới cấp ba mươi.

Trên mặt vị lão sư phụ trách việc kiểm tra toát ra nụ cười hài lòng: "Xem ra, học viện Sử Lai Khắc năm nay lại nghênh đón thêm một tiểu quái vật không tồi rồi."

Trên mặt Đường Tam lộ ra một nụ cười mỉm và đưa thủy tinh cầu cho Thẩm Tu, Thẩm Tu thần sắc thanh lãnh tiếp nhận, ở trong đôi tay trắng nõn thon dài, thủy tinh lại lần nữa sáng như ngọc. Tiểu Vũ cười hì hì đoạt lấy, quang mang đồng dạng lóe sáng.

Bạch quang đồng dạng lại lóe sáng lên, hoàn toàn chặn cái miệng đàm tiếu của các thí sinh. Ánh mắt đang nhìn ba người đó nhất thời trở nên quái dị.

Cấp hai mươi chín, mười hai tuổi hồn lực đã đạt tới cấp hai mươi chín, đây là mức mà con người có khả năng đạt tới sao?

Có điều, danh hiệu quái vật chẳng phải chỉ xuất hiện trên người ba bọn họ.

Một thanh âm trong trẻo vang lên: "Lão sư, con nghĩ con cũng có thể vượt qua cửa thứ ba."

Mở miệng chính là người báo danh kiểm tra trước Đường Tam và Tiểu Vũ, cũng là cô gái khiến cho vị sư phụ trong cửa thứ nhất kinh ngạc. Lúc này, Đường Tam và Tiểu Vũ chính thức nhìn thấy dung mạo của nàng, tóc ngắn ngang tai, da cực trắng, dung nhan đẹp đẽ, tuy vóc người không bốc lửa như nữ tử lạnh lùng kia nhưng vô cùng hài hòa, nhìn qua khiến cho người ta có cảm giác thoát tục. Trông thế nào cũng là một cô gái đã qua giáo dục quý tộc cao cấp.

Nếu nói cô gái đến cuối cùng kia là một tòa băng sơn, vậy thì nàng chính là trận gió xuân ấm áp, nụ cuời xinh đẹp ấy làm cảm nhiễm tất cả mọi người xung quanh.

Nàng mỉm cười đi đến trước mặt ba người, nhìn về phía Thẩm Tu ánh mắt có phần kinh ngạc cảm thán, nàng hướng Tiểu Vũ gật đầu. Tiểu Vũ theo bản năng đem thủy tinh đưa cho nàng.

Bạch quang sáng ngời lại xuất hiện, mặc dù không mãnh liệt bằng ba người nhưng cũng tuyệt đối vượt qua hồn lực cấp hai mươi lăm, trông ước chừng khoảng cấp hai mươi sáu.

Đang lúc nàng tính hỏi sư phụ liệu mình có được thông qua tới đợt khảo thí thứ tư hay không, nàng đột nhiên phát hiện thủy tinh cầu trong tay không thấy đâu nữa, một thân ảnh không một tiếng động đã xuất hiện bên cạnh nàng, ngay sau đó, bạch quang sáng ngời lại lóng lánh. Quang mang so với nàng khi rót hồn lực vào còn mạnh mẽ hơn vài phần, chính là tiêu chuẩn hồn lực cấp hai mươi bảy.

Nhân vật đột nhiên xuất hiện chính là người cuối cùng đi với Đái Mộc Bạch tới nơi này, cô gái lạnh như băng kia.

Trên mặt vị sư phụ phụ trách khảo thí không che dấu được vẻ kinh ngạc: "Quái vật hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều. Một lần có tới năm người. Tốt, tốt, xem ra có vẻ hay ho đây. Mộc Bạch, dẫn bọn họ đi tới cửa kiểm tra số bốn đi."

"Vâng!" Đái Mộc Bạch cung kính đáp lời. Tà mâu có chút phức tạp nhìn cô gái lạnh lùng kia, lúc này mới xoay người đi vào phía trong của học viện. Lúc này không còn lời phàn nàn của thí sinh nữa, thực lực đã nói lên tất cả.

"Đái đại ca, khảo thí tổng cộng chỉ có bốn đề mục thôi sao?" Thẩm Tu đi theo Đái Mộc Bạch đi vào bên trong, có chút tò mò.

"Thứ tư là khảo nghiệm kinh nghiệm thực chiến. Có vài vị đệ tử Võ Hồn bản thân rất tốt, đối với Võ Hồn khống chế cũng tốt. Nhưng từ nhỏ sinh sống trong gia đình quý tộc, lớn lên trong nhung lụa. Đối với thế giới bên ngoài căn bản là không hiểu một cái gì, càng không phải nói tới chiến đấu. Đệ tử như vậy học viện cũng không thu. Viện trưởng đại nhân đã nói qua, không được nuông chiều từ bé!"

"Xem ba cửa trước của các ngươi đều khắc nghiệt, ta rất muốn hỏi một chút, học viện Sử Lai Khắc hiện giờ có bao nhiêu đệ tử? Hàng năm có thể chiêu thu được bao nhiêu đệ tử?" Tiểu Vũ hứng thú bừng bừng hỏi.

Lần này đến phiên Đái Mộc Bạch cười khổ: "Học viện Sử Lai Khắc của chúng ta từ khi thành đến bây giờ, qua hai mươi năm, tổng cộng thu bốn mươi hai đệ tử. Chia đều một năm hơn hai người một chút. Năm nay các ngươi năm người nếu đều được thu, chính là kỷ lục. Từ hai năm trước học viện không thu được đệ tử. Trước mắt đang học tập ở học viện còn có ba người"

"Ba?"

Đái Mộc Bạch tự giễu, cười cười: "Cả Đấu La đại lục, chỉ duy nhất học viện chúng ta là sư phụ nhiều hơn đệ tử. Cho dù sau này, có chiêu thu các ngươi, số lượng đệ tử của học viện cũng tuyệt không vượt qua sư phụ."

Đường Tam hỏi: "Như vậy, học viện làm sao trụ được? Không có người học sẽ không có nguồn thu."

Đái Mộc Bạch đáp: "Nếu không vậy, ngươi nghĩ tại sao học viện lại ở tại thôn nhỏ này. Chính là vì thiếu ngân quỹ. Nếu không phải gia đình ta hỗ trợ một chút, sợ rằng học viện đã đóng cửa từ năm ngoái. Năm nay nếu không chiêu thu được đệ tử, vậy ba người chúng ta chính là nhóm đệ tử cuối cùng của học viện Sử Lai Khắc."

"Vậy tại sao học viện không hạ thấp yêu cầu nhập học? Ta xem người báo danh cũng không ít đâu." Nhu mỹ thiếu nữ nghi hoặc nói.

Đái Mộc Bạch toát ra một tia thần sắc tôn kính: "Viện trưởng đại nhân nói, bất luận thế nào cho dù học viện Sử Lai Khắc phải đóng cửa cũng tuyệt không thu phế vật, chỉ cần quái vật. Ngươi biết điều kiện tốt nghiệp học viện là gì không? Chúng ta nơi này không phải là trung cấp hồn sư học viện, cũng không phải cao cấp hồn sư học viện. Bởi vì yêu cầu của chúng ta cùng bọn chúng không giống nhau. Chúng ta chỉ cần đệ tử dưới mười ba tuổi có thiên phú dị bẩm. Mà điều kiện tốt nghiệp học viện là trước hai mươi tuổi phải vượt qua cấp bốn mươi, đạt tới trình độ Hồn Tông."

"Học viện tổng cộng có sáu mươi hai đệ tử trúng tuyển, nhưng chính thức tốt nghiệp lại chỉ có mười bốn người. Mười bốn người này sau khi rời học viện, không một ai không phải là đại nhân vật. Trong đó xuất sắc nhất chính là một vị, bây giờ là trưởng lão trẻ nhất của Võ Hồn điện, quyền uy gần bằng giáo hoàng. Còn lại, đều là không cách nào trước hai mươi tuổi hoàn thành bốn mươi cấp và tử vong khi liệp sát hồn thú. Viện trưởng đại nhân từng nói, không đủ cấp bốn mươi không nên đi ra ngoài, làm mất thể diện của ông ta."

Nói xong lời cuối cùng, tâm tình Đái Mộc Bạch rõ ràng trở nên kích động, đối với viện trưởng học viện Sử Lai Khắc, hắn hiển nhiên cực kỳ tôn kính.

Đường Tam nở nụ cười hướng Đái Mộc Bạch: "Ta rất may mắn vì đã tới nơi này. Ta muốn nhìn thấy ông ta đến cùng là dạng người gì, có thể hai mươi năm vẫn luôn chấp nhất kiên trì thành lập một học viện như vậy. "

"Xin hỏi, tên viện trưởng là gì?" Thẩm Tu vẫn luôn chỉ nghe bảo trì trầm mặc đột nhiên lên tiếng, y cần xác minh phỏng đoán của mình...

"Phất Lan Đức."

Quả nhiên! Vị đại thúc trong cái tiệm hôm đó là viện trưởng của học viện Sử Lai Khắc! Nói tốt hiền từ hòa ái, hiệu trưởng thực lực cường đại đâu, tại sao lại là một đại thúc keo kiệt vậy!

"Tới rồi." Đái Mộc Bạch dừng lại. Lúc này, bọn họ đã đi tới một mảnh đất trống, nơi này so với đệ nhị quan lúc trước nhỏ hơn rất nhiều, chỉ khoảng hai trăm thước vuông. Một người trung niên khoảng năm mươi tuổi ngồi ngủ trên ghế.

"Triệu lão sư, ta dẫn người đến tiến hành đệ khảo hạch thứ tư. "

"Hửm? Năm nay có người tiến tới cửa thứ tư? Mà lại có tới năm người?" Trung niên nhân mở đôi mắt vẫn còn có vẻ ngái ngủ, có chút kinh ngạc nhìn năm thiếu niên thiếu nữ trước mặt, giống như gặp chuyện không thể tin nổi.

Đái Mộc Bạch nói: "Chẳng những năm người bọn họ tới cửa thứ tư, hơn nữa bọn họ đều là miễn trừ kiểm tra ở cửa thứ hai và thứ ba."

Triệu sư phụ con mắt sáng ngời, từ ghế đứng lên, vóc người hắn không cao, tướng mạo rất bình thường, nhưng nhìn qua lại cực kỳ rắn chắc. So với Đường Tam mười hai tuổi còn thấp hơn một chút, làm cho người ta có cảm giác hùng tráng.

Bả vai rộng lớn như tường thành, áo khoác căn bản không cách nào che giấu cơ thể hùng tráng như cương thiết chú tạo của hắn. Vẻ mặt dù hòa khí, nhưng vóc người hùng tráng vô hình trung gây mọi người áp lực mãnh liệt.

"Năm người đều vượt qua cấp hai mươi lăm. Không tệ, không tệ, xem ra năm nay tiểu quái vật không ít. Thông qua cửa của ta, các ngươi chính thức trở thành đệ tử của học viện Sử Lai Khắc. Bất quá, khảo nghiệm của ta không có dễ dàng thông qua. Kinh nghiệm thực chiến của mỗi hồn sư phải dựa vào thực lực của chính mình. Ta khảo hạch chính là năng lực tại phương diện này."

Ánh mặt tươi cười đảo qua năm người Đường Tam, mỉm cười ôn hòa: "Ta gọi là Triệu Vô Cực, nếu các ngươi năm người đều là miễn kiểm thông qua cửa thứ hai thứ ba. Ta đây tự mình cùng các ngươi thử một chút. Bây giờ ta cho các ngươi thời gian một nén hương để hiểu rõ nhau. Sau một nén hương, kiểm tra bắt đầu. Nội dung kiểm tra là các ngươi năm người liên thủ ngăn cản ta công kích trong thời gian một nén hương. Chỉ cần có một người có thể kiên trì đến cùng, đều tính là các ngươi vượt qua kiểm tra. Ta hy vọng các ngươi hiểu được, không nên cố gắng giở trò, không ai có thể dụng tốc độ thoát khỏi phạm vi này. Đồng thời ta cũng nhắc nhở các ngươi, bằng vào sức lực một người không có khả năng ngăn trở công kích của ta. Cơ hội thành công duy nhất của các ngươi là phối hợp hỗ trợ lẫn nhau."

"Triệu lão sư, như vậy hình như không ổn." Đại Mộc Bạch chần chờ nói.

Triệu Vô Cực trừng mắt nhìn hắn: "Có cái gì không ổn? Viện trưởng vắng mặt, ta lớn nhất ở học viện. Ta nói được là được. Được rồi, ta sắp đốt hương rồi, các ngươi không còn nhiều thời gian, tự mình chuẩn bị đi. Tiểu Bạch ngươi cũng có thể đem thực lực của ta nói cho bọn họ biết, để bọn họ chuẩn bị."

Nói xong những lời này, cũng không biết hắn từ nơi nào lấy ra một cây nhang, dùng đầu vò trên đầu một cái, trực tiếp đốt nhang cháy. Búng tay một cái nhang đã căm vào mặt đất, hơn nữa còn không có chút run rấy.

Làm xong việc này, Triệu Vô Cực một lần nữa ngồi lại ghế của mình, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

"Đậu má!" Thẩm Tu nhịn không được thấp giọng chửi, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Đái Mộc Bạch sắc mặt đang ngưng trọng: "Ta muốn biết người giữ cửa này có phải cố ý không muốn bọn ta vào không? Hồn Thánh cấp bảy mươi sáu muốn chúng ta đánh kiểu gì? Còn muốn một nén nhang?"

Mặt khác bốn người đồng tử cơ hồ đồng thơi co lại một chút, cấp bảy mươi sáu?

Đái Mộc Bạch kinh ngạc nhìn Thẩm Tu, thở dài: "Không sai, Thẩm Tu ngươi lộ hại lắm, cái này cũng nhìn ra được. Lúc này ra cũng không giúp được các ngươi. Tiệu Lão sư đúng nhật là Hồn Thánh cấp bảy mươi sáu, Chiến Hồn Thánh Thú Võ Hồn. Chính là phó viện trưởng học viện, tổng hợp thực lực đã tiếp cận viện trưởng đại nhân. Triệu sư phụ vốn chỉ là giám khảo phụ trách đệ tứ quan mà thôi, đối thủ của các ngươi hẳn là ta. Chỉ cần có thể cầm cự với ta trong thời gian một nén nhang là thông qua. Nhưng ai biết tại sao hôm nay hắn lại đòi tự mình ra tay."

"Ông ấy am hiểu năng lực gì?" Thẩm Tu khuôn mặt nghiêm túc, con ngươi hơi nheo lai, tràn đầy ngưng trọng.

"Võ Hồn của Triệu lão sư chính là Kim cương hùng, là một loại Thú Võ Hồn cực mạnh. Toàn thân không hề sơ hở, phòng ngự lực cực kỳ khủng bố, chỉ sợ là cùng cấp bậc hồn sư rất khó phá vỡ được phòng ngự của hắn. Mặc dù Triệu sư phụ không am hiểu tốc độ, nhưng hồn lực của các ngươi và hắn chênh lệch thật sự quá lớn, tại phương diện này cũng không có khả năng nhanh hơn so với hắn. Triệu sư phụ cực mạnh chính là lực công kích và khả năng phòng ngự. Tại học viện nổi danh là Bất Động Minh Vương. Đừng nói là các ngươi năm người, cho dù có thêm ta, cũng vị tất có thể ngăn trở công kích của ông ấy trong một nén hương, bây giờ ta chỉ hy vọng là Triệu sư phụ không quá chăm chú công kích các ngươi."

Không có nhược điểm. Đơn giản bốn chữ đã nói ra chỗ cường đại của Triệu Vô Cực.
Chương trước Chương tiếp
Loading...