Đường Độc Là Một Đôi

Chương 4: Cùng Nhau Trắc Võ Hồn Đi Nam Chính!



Từ lúc bốn tuổi, khi Đường Tam người còn cao chưa tới bệ bếp, nhiệm vụ nấu cơm là việc hắn phải làm mỗi ngày. Dù cho hắn phải giẫm lên ghê mới với tới mặt bếp.

Cũng không phải Đường Hạo bắt hắn làm, mà là nếu nếu không làm như vậy Đường Tam hầu như không có lúc ăn no.

Đi vào trước bệ bếp, thuần thục giẫm lên ghế gỗ, mở nắp nồi lớn. Mùi hương bắt mũi truyền đến, cháo trong nồi đã nẫy chín từ lâu.

Mỗi ngày trước khi kên núi, Đường Tam đều sẽ bỏ gạo vào nồi, chuẩn bị tốt củi lửa, chờ khi hắn trở về, cháo cũng đã nấu xong. Từ bếp lấy cuống ba cái chén, Đường Tam cẩn thận, đặt trên bàn phía sau, cháo và gạo xem như có thể múc ra. Nhưng đối với thân thể Đường Tam hiện tại nhiêu đây dinh dưỡng vốn không đủ. Đây cũng là lý do thân thể hắn có chút mảnh khảnh.

“Cha, ăn cơm.” Đường Tam kêu một tiếng, quay lại nhìn về phía Thẩm Tu đang lén nuốt nước miếng, nói xin lỗi: “Xin lỗi tiểu Tu, nhà chúng ta rất nghèo, không có được bữa sáng tốt lành.”

“Không có không có, ta không ngại.” Thẩm Tu nhùn Đường Tam cười cười, hắn vốn là một trạch nam tốt của thế ký mới, chỉ cần có ăn là được: “Tam ca, ta đói quá QAQ, có thể ăn trước không?”

“Ừm, ngươi ăn đi.”

Một lúc lâu sau rèm cửa được nhấc lên. Một thân ảnh cao lớn có chút lảo đảo nên bước ra.

Đó là một nam tử trung niên, nhìn qua ước chừng đã đến độ tuổi 50 nhưng dáng người lại rất cao lớn cường tráng. Chỉ là sắc mặt khiến người ta không dám lên tiếng.

Áo choàng hư hại khoác ở bên ngoài, mặt trên thậm chí còn không có vụn vá lộ ra cái cổ màu đồng. Vốn còn coi như là ngũ quan đoan chính lại che một tầng vàng như sắc nến. Một đôi mắt buồn ngủ mông lung, tóc lộn xộn như ổ quạ, râu trên mặt còn không viết đã bao nhiêu ngày chưa sửa sang lại. Ánh mắt mờ nhạt dài ra, dù đã qua một đêm nhưng trên người vẫn còn thoang thoảng mùi rượu khiến Đường Tam không khỏi hơi nhíu mày.

Đây là Đường Hạo, phụ thân của Đường Tam ở thế giới này.

Từ nhỏ đến lớn, Đường Tam chưa từng nếm qua tình thương của cha. Đường Hạo đối với hắn trước nay đều không quan tâm. Thời điểm ban đầu còn làm chút cơm cho hắn ăn. Nhưng theo thời gian, khi Đường Tam bắt đầu chủ động nấu cơm, Đường Hạo càng mặc kệ hắn. Trong nhà nghèo như thế, thậm chí thứ giống như bàn ghế cũng không có. Ăn cơm cũng trở thành vấn đề, chủ yếu là vì Đường Hạo đem các lời nhuận tàu lớn bé đều dùng đổi lấy rượu. Một bên có đại hài tử là Đường Tam, phụ thân cùng lắm còn chưa đến ba mươi tuổi, thậm chí kết hôn sớm còn không đến ba mươi. Ngược lại Đường Hạo thoạt nhìn già hơn rớt nhiều, thậm chí còn có phần giông gia gia của Đường Tam.

Nhưng với thái độ của Đường Hạo, Đường Tam cũng không oán hậm quá nhiều. Đời trước hắn là cô nhi. Đợt mày cứ coi như Đường Hạo đối với hắn không tốt, nhưng ít nhất còn có người thân. So ra còn may mắn hơn Thẩm Tu nhiều. Đối với Đường Tam mà nói, hắn rất thỏa mãn, ít nhất, ở đây còn có người để hắn gọi là cha…

Đường Hạo nằm lên bàn mà chén, cũng không sợ nóng, từng ngụm từng ngụm đem cháo rót vào bụng. Sắc mặt u ám lúc này nhìn qua mới có chút ánh sáng.

“Cha, người chậm chút, vẫn còn.” Đường Tam nhận chén từ trong tay phụ thân, múc thêm cho người một chén.

“Hửm? Đây là hài tử nhà ai?” Đường Hạo nghe thấy âm thanh leng keng, lúc này mới để ý một bên bàn ăn có thêm một thân ảnh nho nhỏ. Nhìn kĩ là một khuôn mặt tinh xảo cùng những phụ sức quái dị. Kéo khuôn mặt nhìn xuống: “Tiểu Tam, con mang tiểu hài tử này về làm gì?”

Thẩm Tu lau đi vệt nước trên miệng, rụt thân mình về phía sau. Tuy rằng y nghe không hiểu lời Đường Hạo, nhưng không khó để nhìn ra ông ấy không chào đón. Đường Tam bất động thanh sắc tiến đến phía một bước, xảo diệu đem Thẩm Tu chắn ở phía sau: “Cha, đây là bằng hữu của con, Thẩm Tu. Y không phải người địa phương cho nên…”

Đem bản năng bảo vệ Thẩm Tu của Đường Tam thu vào mắt, con ngươi Đường Hạo hơi lóe lên, lạnh lùng hừ một tiếng: “Cho nên con liền đem hắn về nhà? Đừng có làm phiền ta, còn nữa tiền trong nhà không nhiều.”

Nói xong Đường Hão tiếp tục uống cháo, lơ đi biểu tình hưng phấn của hai tiểu hài tử kế bên.

Rất nhanh, bảy tám phần nồi cháo đều trôi vào bụng Đường Hạo. Ông thở dài một hơi, đem chén để trên bàn. Gục mặt xuống mà mí mắt mở vài phần, nhìn về phía Đường Tam.

“Có việc thì con cứ nhận trước. Chiều ta sẽ làm. Ta đi ngủ thêm một lúc.”

Thói quen làm việc và nghỉ ngơi của Đường Hạo rất có quy luật. Buổi sáng ngủ, chiều chế tạo một ít công cụ sau đó thu vào. Tối thì uống rượu.

“Được, cha.” Đường Tam gật đầu.

Đường Hạo đứng lên. Uống không ít cháo, thân thể ông cuối cùng cũng không còn lay động. Đi hướng về phía phòng.

“Cha.” Đường Tam đột nhiên lên tiếng.

Đường Hạo dừng lại, quay đầu nhìn về phía hắn. Giữa lông mày hiện lên vài phần không kiến nhẫn.

“Kiệt Khắc gia gia nói ba ngày sau sẽ dẫn ta đi làm nghi thức.”

Đường Hạo cũng không quay đầu lại, lãnh đạm nói: “Vậy cứ tham gia.”

Đường Tam lộ ra một cái mỉm cười: “Tiểu Tu, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”

“…Ẹc, chắc sáu tuổi…” Nghĩ đến vẫn đề tuổi, trong đầu liền tự động nghĩ đến đáp án sáu tuổi. Thẩm Tu nghi hoặc nhíu mày, cuối cùng vẫn đáp.

“Sáu tuổi sao, tiểu Tu vậy là ngươi có thể cùng ta tham gia nghi thức thức tỉnh rồi!”

“Ừm!” Thẩm Tũ cũng cười cong cả mắt. Uểy, nhớ đến thì Võ Hồn của nam chính, hình như có tới hai cái… Gọi là cái gì ấy Võ Hồn. Thật sự rất đáng mong chờ nha!

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh. Đường Tam mỗi sáng sớm đều sẽ leo lên đỉnh núi làm công khóa thường lệ. Chẳng qua so với trước kia có thêm một Thẩm Tu. Lúc về nhà, ngoại trừ bên ngoài nấu cơm chính là rèn luyện một khối gang của Đường Hạo, lại dạy cho Thẩm Tu ngôn ngữ của Đấu La đại luc. Thẩm Tu không hổ là có thuên phú về ngoại ngữ. Ba ngày ngắn ngủi đã học biết hầu hết ngôn ngữ của Đấu La đại lục. Ít nhất đối thoại với người khác là không thành vấn đề.

“Tiểu Tam, gia gia tới đón ngươi.” Lão Kiệt Khắc đúng giờ đi đến tiệm thợ rèn. Đứng ở bên ngoài kêu Đường Tam.

Đường Tam nhìn thoáng qua phụ thân kế bên vừa mới dùng xong cơm sáng. Đừng Hạo lãnh đạm nói: “Đi đi, đừng chậm trễ về nấu cơm trưa.”

“Vâng.” Đừng Tam đáp một tiếng, lúc này mới cùng Thẩm Tu ra khỏi tiệm rèn.

Được lão Kiệt Khắc dắt đi, Đường Tam cùng Thẩm Tu đi theo lão đến giữa thôn Võ Hồn điện. Đương nhiên, gọi là Võ Hồn điện này chẳng qua là một nhà gỗ đại điếm mà thôi.

Bởi vì mỗi người đều có Võ Hồn, mỗi năm đều sẽ có hài tử tiến hành Võ Hồn thức tỉnh. Cho nên, bất luận là chỗ nào trên Đấu La đại lục đều có thể nhìn thấy thân ảnh Võ Hồn. Đương nhiên đây chỉ là bên ngoài mà thội. Cấp bậc tất nhiên bất đồng.

Năm thay Thôn Thánh Hồn tiến hành thức tỉnh Võ Hồn tổng cộng có tám hài tử, hơn nữa người ngoại lai như Thẩm Tu có tổng cộng chín người. Hai người dưới sự dẫn dắt cuối lão Kiệt Khắc cuối cùng cũng đến.

Hài tử trong thôn phần lớn đều không để mắt đến Đường Tam, trọng giàu khinh nghèo không chỉ ở trong quý tộc mới có, tại nơi bình dân loại tình huống này càng thêm rõ ràng. Mà Đường Tam vốn đã sống hai đời, tuổi thực tế đã vượt qua ba mươi từ lâu, đương nhiên cũng không muốn cùng đám hài tử hài giao tiếp. Với hắn mà nói, có bao nhiêu thời gian dư dả không bằng dùng để tu luyện. Bất quá, hôm nay mọi người đều nhìn về phía Đường Tam đối với khuôn mặt xinh đẹp kia của Thẩm Tu cùng những trang sức bạc kia thể hiện lên sự hiếu kì. Nhà Đường Tam có một đứa trẻ rất xinh đẹp đã truyền khắp thôn.

Đôi mắt Thẩm Tu nhẹ xoay chuyển, trên mặt là một nụ cười sáng lạng. Y đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Đường Tam. Vốn dĩ y mặc quần áo cũ của Đường Tam, không biết tại sao đối với nghi thức thức tỉnh hôm nay lại có cảm giác quan trọng. Vì thế y không chút do dự thay đồ Ngũ Độc, nguyên một đường thu được những ánh mắt quỷ dị. Thẩm Tu tỏ vẻ hắn rất vô tội, Ngũ Độc vốn rất đẹp mà~

Trừ bỏ Kiệt Khắc cùng chín hài tử đến từ bên ngoài, trong điện Võ Hồn còn có một thanh niên, bộ dáng người này nhìn qua hơn hai mươi tuổi. Mày kiếm mắt sáng, tướng mạo rất tuấn lãng. Một thân áo trắng cẩn, sau lưng khoác áo choàng đen, giữa ngực có một cái hồn tự lớn bằng năm tay. Đây là thành viên tiêu chuẩn trực thuộc Võ Hồn điện.

Trên ngực trái có một huy chương điêu khắc hình trường kiếm. Dường như Kiệt Khắc đã rất quen thuộc với Hồn Sư như vậy, ba thanh chính là biểu hiện cho tên gọi Đại Hồn Sư, mà hình trương kiếm đại biểu cho vị này là một chiến hồn sư đên từ Võ Hồn điện.

“Chào ngài, Chiến Hồn Đại Sư tôn kính, lần này lại phiền ngài rồi.” Lão Kiệt Khắc đối với người trẻ tuổi kia cung kính hướng một cái lễ.

Ánh mắt người trẻ tuổi nọ lộ ra sự kiêu ngạo nhàn nhạt, không mặn không nhạt hơi khom người, xem như đáp lễ: “Thời gian của ta không nhiều, hiện tại bắt đâu ngay đi.”

“Được. Mấy đứa, vị này chính là Chiến Hồn Đại Sư đến từ thành Nặc Đinh. Tiếp theo ngài ấy sẽ chỉ dấn các ngươi mở ra Võ Hồn của mình. Các ngươi nhất định phải phối hợp mới có thể tiến hành thức tỉnh Võ Hồn. Gia gia mong trong các ngươi để có thể trở thành hồn sư.”

Người trẻ tuổi có chút không kiên nhẫn nói: “Được rồi. Năm ngoái ngươi cũng nói vậy. Trở thành Hồn Sư nào có dễ dàng như vậy? Ta đi qua sáu cái thôn trang rồi, một kẻ có được hồn lực cũng không có. Càng không có Võ Hồn thích hợp.”

Ánh mắt lão Kiệt Khắc nháy mắt ảm đạm, thở dài một tiếng, nói: “Đúng vậy! Chỉ có thừa kế các đại tông môn mới dễ dàng trở thành Hồn Sư. Chúng ta chỉ là người thường, thật sự quá khó.” Lão một bên lắc đầu, đi ra khỏi Võ Hồn điện.

Người trẻ tuổi dừng mắt trên người chính hài tử, làm một chấp sự tuần tra Võ Hồn điện, hắn biết phải làm gì để giúp người thường tiến hành thức tỉnh , sớm đã tập thành thói quen: “Các em, tập trung nào.” Đối với những hài tử này, thái độ của hắn ôn hòa hơn nhiều.

Chín đưa trẻ đứng yên trước mặt người trẻ tuổi. Thẩm Tu đứng bên trái, Đường Tam đứng bên phải. Thẩm Tu sok với những đứa trẻ khác có chút nhỉ con hơn.

Người trẻ tuổi mỉm cười nói: “Ta tên Tố Vân Đào, Đại Hồn Sư cấp hai mươi sáu, ta sẽ tiến hành từng bước giúp các ngươi thức tỉnh Võ Hồn. Nhớ kĩ, bất luận sảy ra chuyện gì cũng không cần sợ hãi.”

Vừa nói Tố Vân Đào ở trên bàn mở túi, từ bên trong lấy ra hai món đồ, sáu viên đá tròn đen nhánh cùng một quả cầu thủy tinh lóe sáng màu xanh.

Tố Vân Đào đem sáu viên đá màu đen bày ra hình lục giác trên mặt đất, sau đó bảo đứa trẻ đầu tiên bên phải tiến vào trong đó.

“Không cần sợ hãi, nhắm mắt lại cẩn thận cảm nhận.”

Tố Vân Đào nhanh tay đánh ra, đạo ánh sáng xanh nhàn nhạt rót vào sáu viên đá màu đen trên mặt đất. Ngay lập tức, một tầng hoa văn màu vàng từ 6 viên đá phóng thích ra, đem đứa bé bao phủ ở bên trong.

Những ánh sáng kim sắc đó từ trong những viên đá đen, tiến vào trong cơ thể đứa trẻ.

Nam hài tử theo bản năng vươn tay phải, một điểm dáng từ đó dâng ra. Trong phút chốc, một thanh lưỡi hái xuất hiện trong bàn tay nó. Nhìn qua, lưỡi hái đó cũng không phải hình ảnh hư ảo, mà là chân thực tồn tại.

Nam hài tử tò mò nữa ngày, cuối cùng thu hồi lưỡi hái. Tô Vấn Đào đem quả cầu màu xanh tới trước mặt nó, ý bảo nó đặt tay phải lên.

Sau một lúc, Tố Vân Đào có chút thất vọng nói: “Không có hồn lực. Ngươi không thể trở thành Hồn Sư. Bước qua một bên thôi.”

Một màn đồng dạng liên tục diễn ra. Trước sau có năm hài tử thức tỉnh Võ Hồn, Võ Hồn của họ đều là cuốc hoặc lưỡi hái nông cụ linh tinh. Kể cả một Thú Võ Hồn cũng không có xuất hiện. Cuối cùng đều bị Tố Vân Đào phán định .

Trước Đường Tam là một nữ hài tử có Võ Hồn Lam Ngân Thảo, Tố Vấn Đào nói là phế Võ Hồn. Bới vì Lam Ngân Thảo không có lực công kịch, không có lực phòng ngự, cũng không có năng lực phụ trợ.

Cuối cùng cũng đến phiên Đương Tam. Đường Tam đứng giữa hình lục giác, một mảnh ấm áp tập trung lên tay phải, hăn nhìn thấy màu xanh. Như vậy màu xanh này hôm nay trong thôn lần thứ hai xuất hiện tại Võ Hồn điện.

Lam Ngân Thảo, giống như đúc Lam Ngân Thảo của nữ hãi tử ban nãy. Tồn tại tiêu chuẩn của phế Võ Hồn.

Dựa theo phương pháp lúc trước Tố Vân Đào chỉ, Đường Tam điều khiến Lam Ngân Thảo thu lại vào cơ thể, bàn tay vừa mới chạm lên cầu thủy tinh, thân thể Đường Tam liền kịch liệt run rấy. Hắn giật mình phát hiện viên cầu thủy tinh nhìn xinh đẹp kia thế nhưng hấp thụ một lượng lớn, như tìm được đường từ nội lực mình mãnh liệt phát ra. Hắn muốn tránh thoát, nhưng có làm thế nào cũng không thể thoát khỏi lực hấp dẫn cực lớn kia.

Cũng giật mình còn có Tố Vân Đào, cầu thủy tinh trong tay sáng lên, ánh sáng xanh bắt mắt lan ra, chớp mắt một cái, viên cầu thủy tinh giống như viên đá quý lộng lẫy lấp lánh sáng lên. Màu lam nhàn nhạt lộ ra ngoài khiến lòng người nói không nên lời.

Dựa theo thí nghiệm truyền thống, chỉ cần thủy tinh cầu xuất hiện chủa cảm ứng, cho dù là một tia sáng nhỏ liền chứng mình người thí nghiệm có tồn tại hồn lực. Mà màu lam trước mắt này lại lấp lánh bắt mắt, điều này chỉ có thể giải thích một điều.

“Trời ŧɦασ, là Tiên Thiên Mãn Hồn Lực!”
Chương trước Chương tiếp
Loading...