Đương Pháp Y Xuyên Việt Thành Ngỗ Tác

Chương 11: Nghi phạm hư hư thực thực



A Tài nghĩ nghĩ, “Trước mắt, chúng ta biết được thời gian Từ chưởng quỹ tử vong là từ giờ Dậu tới giờ Tuất, vị trí phòng của Từ chưởng quỹ cũng không quá vắng vẻ, cách cửa sau có hai gian phòng, muốn đến tiểu viện phải đi qua nhà bếp và đại sảnh. Cho nên từ bên ngoài đem thi thể vào mà không bị người khác phát hiện, trên cơ bản là không thể. Nếu giết người trong phòng, bởi vì trước khi chết hắn đã bị ngược đãi một thời gian ngắn, như vậy hung thủ chắc chắn phải ở hiện trường trong lúc đó. Nếu Từ phu nhân bị hiềm nghi, nàng là lão bản nương của Nhất Phẩm Lâu, nhất định sẽ có người thấy nàng?”

“Ta hỏi qua tiểu nhị, bọn họ nói Từ phu nhân không đến Nhất Phẩm Lâu, có việc gì cũng sai nha hoàn truyền lời. Nói như vậy…. chẳng phải loại bỏ Từ phu nhân khỏi danh sách nghi phạm?” Cao Hành nghi hoặc nhìn về phía A Tài.

“Không nhất định, Từ phu nhân không đến Nhất Phẩm Lâu, như vậy những người nhận ra nàng chắc chắn không nhiều, nếu nàng thay đổi cách ăn mặc một chút, nói không chừng không có người nhận ra.” Cao Vấn tiếp lời. “Hơn nữa, những tiểu nhị kia nói, không thấy có người xa lạ ra vào hậu viện, đến đó hầu hết là người trong tiệm, dù đến đưa hàng cũng chỉ chuyển vào trong cửa rồi rời đi. Nghe nói đây là quy củ của Chung quản sự, vì bảo đảm an toàn cho thức ăn ở Nhất Phẩm Lâu, đề phòng người cùng nghề giở trò.”

“Có lẽ chúng ta phải tìm là người thường xuyên ra vào Nhất Phẩm Lâu mà không khiến người khác hoài nghi.” Những người khác đồng ý gật đầu, nói xong, A Tài mới cảm giác hình như hắn đã xem nhẹ cái gì đó.

“Nhìn không ra bản lĩnh nghiệm thi của A Tài là số một, đối với việc phá án cũng rất giỏi a.” Cao phụ cười nói.

“Ngạch, một chút mà thôi.” A Tài gãi gãi đầu, hắn không sợ người khác phê bình hắn, chỉ sợ người khác khích lệ hắn, thường thường nghe lời nói như thế, hắn không biết phản ứng như thế nào.

“A Hành, đệ cần phải học hỏi A Tài.” Cao Vấn cũng nói.

“…..” Học hỏi hắn… Cao Hành không nói cái gì.

“Hôm nay đến đây thôi, ta còn có chút công vụ phải đến nha môn. A Vấn, con đi với ta.” Sau đó hai người rời đi.

“A Hành, chúng ta đến Nhất Phẩm Lâu lần nữa a.” A Tài đột nhiên nói.

Cao Hành nhìn A Tài, biểu tình nghiêm túc của người này khiến hắn cảm thấy rất lạ lẫm.

“Đi lấp đầy bụng trước thì có.” Cao Hành nghĩ thầm, thiếu chút nữa bị nét mặt của hắn lừa.

Thấy Nhất Phẩm Lâu vẫn náo nhiệt như trước, Cao Hành nói, “Xem ra lão bản chết cũng không ảnh hưởng tới sinh ý của nơi này.”

“Là người đều phải ăn cơm.” A Tài nhìn trái nhìn phải, hy vọng có thể tìm được chỗ trống.

Lúc này một tiểu nhị ra nghênh tiếp, “Hai vị, bên trong, mời….”

Tiểu nhị mang theo hai người tới một phòng trên lầu, sau khi gọi vài món ăn, A Tài hỏi, “Hiện tại ai quản lý Nhất Phẩm Lâu?”

“Là Chung quản sự của chúng ta.” Tiểu nhị cung kính nói.

“A, ngày hôm qua ngươi ở hậu viện lúc cháy phải không?” A Tài tiếp tục hỏi.

“Đúng vật, lúc ấy tiểu nhân vốn ở đại sảnh chào hỏi khách nhân, nghe tiếng kêu to liền chạy tới hậu viện, lúc đó lửa đã bốc cao, không thể tưởng được chưởng qũy của chúng ta …..” Tiểu nhị tiếc nuối.

“Vậy ngươi có biết là ai phát hiện lửa cháy trước tiên?”

“Cái này không chú ý, nghe được cứu hỏa, đoàn người trực tiếp chạy tới, đến nơi thì bắt đầu cứu hoả, ai chú ý.”

“Ngươi làm ở đây đã bao lâu?”

“Ta a, từ lúc Nhất Phẩm Lâu khai trương, đã lâu lắm rồi.” Tiểu nhị nói.

“Vậy ngươi có thấy người nào hận chưởng quỹ của các ngươi không?” A Tài hỏi.

“Cái này….” Tiểu nhị chần chừ.

A Tài móc ra hai lượng bạc, kín đáo đưa cho tiểu nhị, “Coi như tiền thưởng của bàn chúng ta. Ngươi chỉ nói chuyện phiếm với chúng ta mà thôi.”

Tiểu nhị nói câu “thật ngại”, nhưng rất nhanh thu tiền vào. Mắt nhìn cửa phòng, nhỏ giọng nói với A Tài, “Nhất Phẩm Lâu là do nhà của lão bản nương mở ra, Chung quản sự cũng là người bên nhà lão bản nương, quan hệ giữa Chung quản sự và chưởng quỹ không tốt, chưởng quỹ một mực nói Chung quản sự là người lão bản nương phái tới giám thị hắn. Có một lần, trong sổ sách thiếu hai trăm lượng bạc, Chung quản sự còn đi chất vấn chưởng qũy, chưởng qũy mắng Chung quản sự một trận, nói tiền này là hắn lấy đi, một quản sự nho nhỏ mà dám quản hắn. Sau đó, việc này đến tai lão bản nương, cuối cùng thế nào ta không biết.”

“A…. Vậy các ngươi có thể nhận ra lão bản nương không?” A Tài lại hỏi.

“Cái này, lão bản nương không đến tiệm, ta chưa có cơ hội gặp qua. Bất quá ta nghĩ lão bản nương chắc chắn rất đẹp.”

“Sao lại nói như vậy?” Cao Hành hỏi.

“Ta biết rõ lão bản nương có hai nha hoàn thường xuyên đến tiệm, một người tên là Đào Hoa, một người tên là Hạnh Hoa, hai người đều rất xinh đẹp, nhất là người tên Hạnh Hoa, thật đúng là hấp dẫn. Năm trước, chưởng quầy muốn nạp nàng làm thiếp, bất quá lão bản nương không đồng ý, về sau bán cho Mộc Đầu. Ngươi nghĩ xem, hai tiểu nha hoàn xinh đẹp như vậy xem, lão bản nương chắc chắn càng xinh đẹp hơn.”

“Mộc Đầu kia đã làm trong này bao lâu?” A Tài hỏi.

“Năm trước mới đến, chúng ta đều nói hắn có phúc khí, không cha không mẹ, còn có một đệ đệ nhược trí, lại có thể cưới cô nương xinh đẹp như vậy làm vợ.” Tiểu nhị rất hâm mộ nói.

Thấy A Tài không hỏi nữa, Cao Hành nói, “Ân. Tốt, ngươi cứ làm việc của ngươi, cần gì chúng ta sẽ gọi.”

“Được, có việc trực tiếp sai bảo a.” Nói xong, tiểu nhị lui ra ngoài.

“Xem ra Chung quản sự có chút hiềm nghi, hắn có thể tùy tiện ra vào Nhất Phẩm Lâu, hơn nữa quan hệ giữa hắn với Từ chưởng quỹ không tốt.” Cao Hành nói ra ý nghĩ của mình.

“Động cơ? Ba mươi sáu đao không phải là cừu hận bình thường, nếu nói là vì quan hệ không tốt, có chút miễn cưỡng.” A Tài phản bác. “Ta cảm thấy nhất định có chuyện gì đó chúng ta không biết.”

Cao Hành nghĩ nghĩ, cũng có lý. “Đó là chuyện gì?”

“Đó là việc bộ khoái các ngươi phải điều tra ra.” A Tài liếc hắn.

“Không phải ta đang suy nghĩ sao?” Cao Hành lầm bầm.

“Manh mối không phải ngồi đây là có thể nghĩ ra được.”

“Vậy cũng phải ăn no mới có khí lực làm việc, đây không phải lời ngươi nói sao?” Cao Hành dùng lời của hắn chắn hắn.

“Ơ, cái tốt của ta ngươi không học, lại đi học cái lười biếng.” A Tài khinh bỉ.

Cao Hành lộ ra biểu tình “Ngươi quản ta”.

Lúc này món ăn được đưa lên, hai người tạm thời dừng đấu võ mồm.

Cơm nước xong, Cao Hành và A Tài đến hiện trường vụ cháy, tìm tới tìm lui, cũng không tìm được cái gì hữu dụng. Vì vậy hai người ngồi ở tiểu hoa viên trong hậu viện nghỉ ngơi.

“Lửa lớn như vậy, ngay cả có manh mối thì cũng bị đốt không còn một mảnh.” Cao Hành có chút tức giận, đột nhiên phát hiện A Tài không phản ứng gì, mà đang lăng lăng nhìn phía trước, theo ánh mắt của A Tài, hắn thấy một nữ nhân xinh đẹp bưng một giỏ trúc đưa cho một nam nhân.

“Làm gì vậy? Chưa thấy qua cô nương xinh đẹp sao.” Quả nhiên là từ trấn nhỏ tới.

“Nữ nhân kia không làm việc trong này, phải không?” A Tài hỏi.

“Nói không chừng là đưa cơm cho người nhà.” Cao Hành nói.

“Làm việc ở Nhất Phẩm Lâu, còn cần người nhà đưa cơm sao?” A Tài hỏi lại.

“Hình như không cần lắm…. Ngươi quản người ta làm gì vậy.” Cao Hành nói.

“Bọn họ chính là Mộc Đầu và Hạnh Hoa?” A Tài nói.

“Hóa ra hai vị ở đây.” Thanh âm Chung quản sự vang lên.

Hai người đều quay mặt đi, vội vàng đứng dậy, “Hóa ra là Chung quản sự.”

“Nghe tiểu nhị nói có quan gia đến đây, cho nên ta tới nhìn một cái, xem có thể giúp đỡ được chút gì không.” Chung quản sự khách khí.

“A, chúng ta cũng chỉ tùy tiện xem xét mà thôi.” Cao Hành nói.

“Hai người kia là?” A Tài đột nhiên chỉ vào một nam một nữ phía xa xa, hỏi.

“Bọn họ a, nam là Mộc Đầu – làm việc vặt trong tiệm của chúng ta, nữ là nương tử của hắn – Hạnh Hoa, trước kia là thiếp thân nha hoàn của phu nhân. Mỗi ngày Hạnh Hoa đều đưa cơm đến cho Mộc Đầu, bởi vì tiểu nhị trong tiệm đều ăn cơm thừa của khách nhân, nếu không muốn ăn, thì người nhà mang đến.” Chung quản sự nói.

“A…” Chứng thực ý nghĩ trong lòng, A Tài gật đầu.

“Chung quản sự, ta nghe nói ngươi và Từ chưởng quỹ không hợp nhau, có phải không?” Cao Hành đột nhiên đi thẳng vào vấn đề.

“Ngạch… Chỉ là có chút ý kiến không hợp nhau mà thôi, cũng không phải là mâu thuẫn gì lớn.” Chung quản sự đầu tiên là sững sờ, sau đó giải thích.

“Trước ngươi là người nhà của Từ phu nhân, vì sao lại đến Nhất Phẩm Lâu làm việc?” Cao Hành truy vấn.

“Cũng là nhận được sự tín nhiệm của phu nhân, cho nên dẫn ta tới đây, giúp Từ lão gia quản lý Nhất Phẩm Lâu.”

“Lúc hỏa hoạn, ngươi ở đâu?” Cao Hành lại hỏi.

“Ta ở phía sau viện kiểm tra hàng hóa, đột nhiên ngửi được mùi khói, quay người lại thấy phòng của Từ lão gia cháy, hơn nữa cũng lạ, hình như lửa cháy từ bên trong, lan tràn thật nhanh, chờ chúng ta bắt đầu dập lửa, thì lửa đã bốc lên cao, sau đó ta nghe tiểu nhị nói Từ chưởng quỹ ở bên trong.” Chung quản sự nói.

“Chung quản sự, ta hỏi ngươi một câu, quan hệ giữa ngươi và Từ phu nhân là như thế nào?” A Tài hỏi.

“Ngạch… Ta là con của quản gia ở nương gia của Từ phu nhân, cùng Từ phu nhân coi như là thanh mai trúc mã. Ngoài ra không còn gì, các ngươi nghe được cái gì sao? Những lời kia không phải sự thật, ta và Từ phu nhân chỉ là quan hệ chủ tớ đơn thuần mà thôi.” Chung quản sự vội vàng giải thích.

“A, chúng ta đã rõ.” A Tài nói, “Trong nha môn còn có việc, chúng ta đi trước, nếu cần gì có thể sau này sẽ làm phiền đến ngươi.”

“Ân, được, hai vị đi thong thả, ta không tiễn.” Chung quản sự nhìn hai người rời đi, liền xoay người rời khỏi Nhất Phẩm Lâu từ cửa sau.

Trên đường về nhà, Cao Hành nói với A Tài, “Ta cảm thấy Chung quản sự có hiềm nghi, nghe cách hắn nói, chắc chắn hắn và Từ phu nhân có bí mật không thể nói cho ai biết, nếu không sao lại sợ chúng ta nghe được cái gì đó từ người khác. Ngươi nói xem, có thể Từ phu nhân và Chung quản sự vốn là thanh mai trúc mã, hài tử vô tư, về sau Từ phu nhân bị cha gả cho Từ chưởng quỹ, hai người bị cắt đứt nhân duyên, nhưng Từ phu nhân gả cho Từ chưởng quỹ cũng không vui vẻ, vì vậy liền dẫn Chung quản sự theo cùng, muốn tiếp tục tiền duyên, không ngờ bị Từ chưởng quỹ phát hiện, vì vậy hai người liền sát hại hắn, phóng hỏa đốt thi…. Uy, ngươi có nghe ta nói hay không?”

“Có hai lượng bạc không?” A Tài hỏi vấn đề không liên quan.

“A? Hai lượng bạc? Có a.” Cao Hành không hiểu.

“Đưa ta.” A Tài nói.

“Làm gì vậy?” Cao Hành hỏi.

“Đưa ta a.” Nói xong, muốn lục lọi trên người Cao Hành.

“Được rồi được rồi, ta đưa cho ngươi.” Vì vậy lấy từ trong túi ra hai lượng bạc.

Sau khi A Tài nhận lấy, đi đến một quầy hàng bán dây thừng, xuất ra một lượng hai, “Ta mua những dây thừng này.” Hắn cầm lấy một bó dây thừng, nói.

“Ngươi không định làm võng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Vậy sao lại dùng bạc của ta, còn lấy hai lượng?”

“Ai nói đây là bạc của ngươi, bạc của ngươi cho tiểu nhị Nhất Phẩm Lâu, đây là bạc của ta.”

Cao Hành không nói gì nhìn A Tài, mặt mũi đầy hắc tuyến.
Chương trước Chương tiếp
Loading...