Dương Thư Mị Ảnh (Quyển 3) - Phong Vũ Vô Cực

Chương 41



Thấy được lối ra, Thanh Lang đi phía trước dẫn đường cũng bước nhanh hơn, mấy người nhanh chóng đi tới cuối thông đạo.

Sở Phi Dương là người cuối cùng từ trong thông đạo đi ra, nhờ ánh lửa chiếu rọi liền nhìn thấy được vẻ mặt chẳng biết tại sao của Thanh Lang.

“Lại trở về chỗ cũ, quả nhiên không dễ dàng ra ngoài.” Thanh Lang nói, ở một bên lấy ra đoản kiếm khắc lên động khẩu vừa mới đi ra một cái tiêu ký.

“Tiếp tục đi thôi.” Thu kiếm, Thanh Lang cũng không còn hưng trí trêu chọc, tùy tiện chọn một cửa động khác, ở trên đó khắc lên tiêu ký, rồi tiếp tục cùng mọi người tiến vào.

“Khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi.” Cao Phóng mở miệng nói, “Ta cùng Trình minh chủ lúc trước chẳng phải cũng từ một trong những động khẩu này mà tiến vào sao? Nếu có thể đi vào, khẳng định cũng có thể đi ra. Vậy chỉ cần theo động khẩu đó đi ra là được rồi. Cần gì phải như lũ ruồi không đầu mà đi loạn.”

Thanh Lang tựa vào bên cạnh động khẩu, không mở miệng mà chỉ nhìn Sở Phi Dương. Sở Phi Dương thở dài nói: “Đó đương nhiên là lối ra trực tiếp nhất, nhưng nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Vấn đề ở chỗ động khẩu đó đã không tìm thấy nữa rồi. Những động khẩu lớn nhỏ này hơn phân nửa là để che mắt, cửa ra nằm trong số đó nhưng chúng lại nhìn không ra. Ta nghĩ, bây giờ trong mắt chúng ta quá nửa là ảo ảnh.”

“Cái gì?!” Cao Phóng cả kinh nói, “Vậy chẳng phải là…”

“Cho dù đường ra có ở ngay trước mắt, cũng không thể nhìn ra.” Trình Tuyết Tường cũng thở dài nói, “Không nghĩ lần này chúng ta lại gặp phải cao thủ. Loại trận pháp cơ quan bí hiểm đến mức này, sợ là sớm đã thất truyền hậu thế.”

“Cứ ngồi nghĩ chi bằng đứng dậy mà đi.” Thanh Lang nhíu mày nói, “Ta cũng không muốn đứng ở chỗ này đoán xem cái nào mới là lối ra. Nếu không ta đi trước dò đường, các ngươi ở lại thử phá giải cơ quan xem.”

“Chúng ta không nên tách nhau ra.” Sở Phi Dương nói, “Nếu còn đang bị ảo ảnh chi phối, ai biết sau khi tách ra sẽ gặp phải cái gì. Chúng ta cũng không phải là người thông thạo trận pháp, muốn phá giải cơ quan này cũng không phải là chuyện dễ. Vẫn là nên đi cùng nhau.”

“Vậy thì đi thôi.” Thanh Lang xoay người đi vào một cái động khẩu, Trình Tuyết Tường và Cao Phóng theo sau, cuối cùng là Sở Phi Dương và Quân Thư Ảnh.

“Nếu nói nơi này vẫn là ảo ảnh, thì thứ tận mắt chứng kiến cũng chưa chắc là thực, mà thứ không nhìn thấy cũng chưa chắc là giả.” Thanh Lang vừa đi vừa nói, cười khẽ một tiếng, “Cũng chẳng biết trong số mấy người chúng ta, ai là thật ai là giả.”

Y vốn là thuận miệng nói ra, nhưng vừa dứt lời mọi người liền trầm mặc.

Thanh Lang cũng tự mình cảm thấy không được tự nhiên, ngoảnh đầu nhìn mấy người phía sau. Cao Phóng cúi đầu buồn bực không lên tiếng đang theo sát y.

“Ai, Tiểu Phóng, ngươi nói xem, Thanh đại ca nói vậy có đúng hay không?”

“Ngươi cứ nói đi.” Cao Phóng giương mắt nhìn y, một đôi mắt đen láy được ánh lửa chiếu rọi có phần sâu kín.

Thanh âm Quân Thư Ảnh từ phía sau truyền đến: “Có muốn ta cho ngươi một châm không? Để ngươi nhìn xem đó có phải là thật hay giả!”

“Thư Ảnh công tử cẩn thận dưới chân, phía trước có rất nhiều đá vụn.”

“…”

Thanh âm mấy người phá vỡ sự im lặng, bởi vậy nên cảm giác bị bóng tối vây hãm giảm đi rất nhiều. Dọc đường cũng không gặp trắc trở gì nhưng thông đạo này so với cái trước thì quanh co hơn, bởi vậy dù một đường đi thẳng nhưng vẫn tốn nhiều thời gian hơn một chút mới thấy lối ra.

Không có gì bất ngờ, mọi người lại một lần nữa quay trở lại sơn động ban đầu.

Thanh Lang lại khắc tiêu ký lên cửa động, ánh lửa trong tay đột nhiên chớp lên vài cái rồi tắt lịm. Một chút ánh sáng duy nhất cũng không còn, bóng tối lại một lần nữa bao trùm. Từ lúc tiến vào sơn động đến giờ cũng khá lâu, bên ngoài đại khái trời đã tối. Cảm giác lạnh lẽo bắt đầu xâm chiếm, len lỏi vào từng mảnh da. Quân Thư Ảnh tuy có nội lực hộ thể nhưng loại cảm giác này vẫn là hết sức khó chịu.

Thanh Lang ném cây đuốc đi, thở dài một hơi nói: “Giờ thì lửa cũng không còn, cũng không biết khi nào mới có thể thoát ra khỏi cái địa phương quỷ quái này.”

Cao Phóng mở miệng nói: “Nếu như tất cả những thứ chúng ta chứng kiến đều là ảo ảnh thì cho dù lối ra có gần ngay trước mắt cũng là nhìn không thấy, vậy chúng ta sao có thể biết được đường mình đi là đúng hay sai? Có lẽ vừa rồi đi ngang qua nhưng vì nhìn không thấy nên mới bỏ lỡ. Như vậy chẳng phải là chúng ta vĩnh viễn không thoát ra ngoài được hay sao?”

“Ảo ảnh chính là mê hoặc tâm và mắt người ở trong đó, nhưng lại không thể mê hoặc chính nó.” Thanh Lang nói, y đang lần lượt xem xét từng động khẩu.

“Thanh huynh là muốn tìm cái này?” Sở Phi Dương cũng tỉ mỉ tìm một lát, chỉ vào một vị trí trên vách động, nói.

Nơi ngón tay của hắn chỉ tới trái phải rõ ràng có bốn vết khắc lớn nhỏ, đó chính là tiêu ký mà mỗi lần đi vào và đi ra động khẩu Thanh Lang đã để lại làm dấu.

“Đúng vậy, chính là nó.” Thanh Lang sáp tới, đưa tay sờ lên bốn tiêu ký cách nhau không xa, dường như hết sức hài lòng.

“Thanh huynh rõ ràng là khắc vào bốn động khẩu khác nhau, vậy mà bốn tiêu ký này lại tập trung tại một chỗ…” Trình Tuyết Tường tựa hồ cũng đã minh bạch.

“Căn bản không có bốn cái động khẩu nào cả, chúng ta đi tới đi lui chỉ là một cái.” Quân Thư Ảnh nói, quay đầu nhìn bốn phía, thấy trên vách sơn động lớn có nhỏ có động khẩu đen đặc một màu, không khỏi cảm thấy căm ghét.

Trình Tuyết Tường sờ cằm nghĩ ngợi một lát, mới nói: “Bất quá, nếu chúng ta đã ở trong ảo ảnh, thật giả hư ảo không rõ ràng, vậy bốn ấn ký này chúng ta nhìn thấy cũng chưa chắc đã phải là thật đi.”

“Vậy quả thực không có biện pháp.” Thanh Lang quệt quệt môi, “Nếu kẻ bày ra trận pháp này đúng là có khả năng nghịch thiên như vậy thì chúng ta cũng chỉ biết chấp nhận xui xẻo.”

“Cũng không biết kẻ nào rảnh rỗi, ở nơi thâm sơn cùng cốc này bày ra loại cơ quan âm hiểm.” Quân Thư Ảnh tức giận bất bình nói.

Sở Phi Dương vẫn còn mõ mẫm trên vách động không biết đang tìm cái gì, lúc này mới ho nhẹ một tiếng, nói: “Đừng cằn nhằn nữa, hiện tại cũng không phải thời điểm có thể lơ là, tiếp tục đi thôi.”

Đã biết được ảo diệu trong đó, mấy người cũng không còn đi loạn, chọn động khẩu có tiêu ký vừa rồi, lại một lần nữa đi vào. Nếu đúng như suy đoán của mọi người thì lối ra nhất định ở trong thông đạo này, bởi vậy lần này phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ bỏ lỡ cơ hội.

Không lâu sau, do Thanh Lang dẫn đầu, mọi người lại từ trong thông đạo nối đuôi nhau đi ra.

Lần này ngay cả Thanh Lang cũng không nhịn được nữa, nhìn mấy cái tiêu ký mà oán hận nghiến răng.

“Lão tử hành tẩu giang hồ đã lâu như vậy, cũng chưa từng trải qua loại chật vật này! Không nghĩ hôm nay ở nơi rừng sâu núi thẳm bị một kẻ không biết người sống hay là người chết đùa giỡn phải đi vòng vòng!”

Nói đến chật vật thì mấy người chẳng ai khá hơn ai. Biết rõ đi qua đi lại vẫn chỉ là duy nhất một cái thông đạo nhưng lần này lại có cảm giác chật hẹp hơn hai lần trước rất nhiều, có những chỗ phải nghiêng người mới đi được, hoặc là khom lưng để chui qua, khiến cho một thân bụi đất bám đầy, những vẫn phải nhẫn nhịn bị những con côn trùng quấy nhiễu.

“Trên giang hồ chưa từng nghe nói có cao thủ tinh thông trận pháp giống như vậy, quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân.” Trình Tuyết Tường ôm lấy Ảnh Nhẫn thở dài nói.

Quân Thư Ảnh mang theo oán khí hừ lạnh một tiếng: “Cái gì mà cao thủ, rõ ràng là bọn chuột nhắt không dám gặp người, chỉ dám rụt cổ bố trí trận pháp hại người. Không, so với bọn chuột nhắt chốn giang hồ còn không bằng…” Chí ít ‘bọn chuột nhắt chốn giang hồ’ còn không có bản lĩnh khiến mấy người bọn họ bị vây khốn nhưng thúc thủ vô sách như vậy.

Sở Phi Dương đưa tay kéo y qua, phủi phủi bụi đất trên tóc và trên vai y, cười nói:

“Được rồi được rồi, hạ hỏa. Thư Ảnh, lời như thế cũng không nên tùy tiện nói lung tung.”

“Tại sao?!” Quân Thư Ảnh trừng mắt liếc hắn một cái, chất vấn.

Sở Phi Dương che miệng ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt chột dạ, chỉ hướng vách động ra hiệu cho mọi người đến: “Các ngươi tới xem ấn ký này đi, có cảm thấy quen mắt hay không?”
Chương trước Chương tiếp
Loading...