Dưỡng Thú Thành Phi

Quyển 2 - Chương 1-2



Ngoài việc vị trí con chồn nhỏ còn có bọt khí vẫn bốc lên cao thì không còn gì khác thường.

An Hoằng Hàn đầu tiên nhíu mày, sau đó quát mắng nói: "Đi ra ngoài cho trẫm, đừng có mỗi lần trẫm vừa nhắm mắt, ngươi liền lén lút chạy đi, cả người bẩn thỉu tất nhiên phải tắm sạch mới được cho phép lên giường."

Giọng nói tràn ngập từ tính vang vọng bên trong điện, sau đó lại phát trở lại.

Mà ao tắm vẫn yên lặng không có một âm thanh.

Không nghe thấy tiếng kêu gào ‘chít chít’ của con chồn nhỏ như trong tưởng tượng, An Hoằng Hàn ‘ào ào’ đứng lên ở trong nước. Từng giọt nước lăn xuống dưới người, cơ ngực săn chắc, hoàn mỹ của hắn hiện ra.

Ánh mắt sắc bén của hắn quét qua bốn phía, quan sát cẩn thẩn nơi con chồn nhỏ sẽ ẩn chốn.

Dưới đáy ao, Tịch Tích Chi đang còn trong cơn chấn động nên lời An Hoằng Hàn vừa nói, nàng không nghe thấy một câu.

Sau khi cả người đau đớn, Tịch Tích Chi cảm nhận được rõ ràng toàn thân mình biến hóa. Nàng không thể tin nâng lên đôi tay, đây thật sự chính xác là một đôi tay của con người, tuy chỉ có kích cỡ tương đương với củ sen, nhưng kết cấu của nó tuyệt đối không do Tịch Tích Chi hoa mắt nhìn thấy.

Mái tóc màu bạch kim dài đến eo trôi nổi trong nước, nhè nhẹ bồng bềnh.

Cả người nàng trần chuồng cuộn tròn như tư thế một thai nhi còn trong bụng mẹ, trôi nổi bên trong nước.

Tịch Tích Chi đưa tay phải sang cấu mạnh một phát vào cánh tay trái, cho đến khi cánh tay mập mạp truyền đến một trận đau thì nàng mới thật sự tin vào cảnh tượng trước mắt.

Nàng. . . . . . biến hóa thành hình người rồi.

Mặc dù chỉ là một đứa trẻ bảy tám tuổi, nhưng cũng là hình dáng một con người.

Đang lúc nàng vui mừng thì trước mắt đột nhiên trôi nổi tới một vật thể là cọng lông mượt mà màu trắng bạc. Nàng nghi ngờ kéo lấy vật đó, vừa chạm vào bộ lông mềm mại, nàng liền ý thức được đó là một cái đuôi!

Hơn nữa không phải là cái đuôi của người khác mà là cái đuôi của con chồn nhỏ nào đó. Tịch Tích Chi sờ theo cái đuôi, sờ tới cái mông phía sau của mình, đau khổ xác nhận sự thật này.

Chuyện kia còn chưa tính là điều tồi tệ nhất, Tịch Tích Chi sờ lên đầu của mình, hai lỗ tai còn ở trên đầu là chuyện gì xảy ra!

Nhất định do ông trời chọc nàng chơi đây mà? Dù biến thân thì cũng phải thay đổi hoàn toàn một chút đi, đằng này hình dạng một nửa người một nửa thú, thế này còn để cho nàng đi ra gặp người làm sao!

Lúc Tịch Tích Chi đang muốn mắng to ông trời không có mắt, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một tiếng quát, "Trẫm biết ngươi núp ở trong nước, nếu không ra thì coi chừng trẫm ngày mai đưa ngươi đến Ngự Thiện Phòng, lột da nấu canh để uống."

Tịch Tích Chi sợ hãi run người, đang tự hỏi có muốn lấy bộ dáng này đi ra ngoài hay không thì bên ngoài thân thể đột nhiên phát ra một tầng ánh sáng trong suốt.

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đang nghi ngờ chớp mắt mấy cái, sau đó không hề biết trước thì sức lực toàn thân đã như bị rút mất, thân thể trong nháy mắt biến trở về hình dạng con chồn nhỏ lông xù.

Cảm giác mỏi mệt ập tới, mà do thân thể nàng còn ở dưới đáy ao một thời gian dài, đột nhiên nàng bị chuột rút không nhúc nhích được, rơi thẳng xuống chỗ nước sâu trong ao. Tịch Tích Chi vẫn tồn tại ý thức, nhìn thấy cảnh này thì sợ hãi gào thét ‘chít chít’ điên cuồng. Nhưng nàng vừa há mồm, liền sặc một ngụm nước, ho không ngừng.

Biến hình cũng thật không ổn định, mới vừa biến thân chưa đến vài giây đã đột ngột biến trở lại. Ngộ nhỡ nếu lần sau không cẩn thận biến thân trước mặt người khác thì chẳng phải nàng sẽ bị xem là yêu quái sao? cũng thật không Này biến thân cũng quá không ổn định rồi, mới vừa biến thân không có mấy giây, lại đột nhiên cho thay đổi trở về. Ngộ nhỡ lần đó không cẩn thận ở trước mặt người biến thân, như vậy nàng chẳng phải là sẽ bị làm yêu quái? Nói không chừng thảm hại hơn còn sẽ bị nấu sống.

An Hoằng Hàn thấy có chuyện bất thường, lập tức khom lưng, chui đầu vào trong nước. Ao nước sâu một mét vừa vặn với chiều cao đứng của An Hoằng Hàn, ao nước ngập có đến nửa người dưới của hắn. Hắn thăm dò vào dưới nước, tức thì đã nhìn thấy con chồn nhỏ đang bị chuột rút chìm dần vào đáy ao.

Trái tim sợ đến đập loạn trong ngực, An Hoằng Hàn nhanh chóng bơi qua, cánh tay dài duỗi ra, vững vàng tiếp được quả cầu lông trắng.

Tịch Tích Chi đã rơi vào trạng thái hôn mê một nửa, trong đầu nàng tựu hỏi, hình như mỗi lần biến thân đều rất tiêu hao sức lực cơ thể. Mới có một lúc, Tịch Tích Chi nàng liền cảm thấy mệt mỏi đến mí mắt cũng không mở nổi.

Nhưng. . . . . . cũng có một bí ẩn rốt cuộc có lời giải đáp. Đó là lý do tại sao mấy ngày gần đây Tịch Tích Chi luôn mệt ra rời cả người!

Trong lúc Tịch Tích Chi mệt mỏi ngủ mất thì sẽ có một đám người đang phải lo lắng.

An Hoằng Hàn vớt được con chồn nhỏ lên thì thấy nàng đã nhắm chặt mắt lại, hắn vội vã đến mức không để ý đến hình tượng, ôm con chồn nhỏ, lấy áo bào treo trên bình phong, khoác qua loa lên người, vội vàng đi ra ao tắm.

Hướng ra phía ngoài kêu Lâm Ân: "Đi gọi lão nhân họ Từ đến cho trẫm."

Lần đầu tiên An Hoằng Hàn nóng lòng sốt ruột như vậy, đến tay ôm con chồn nhỏ của hắn cũng khẽ run rẩy.

Hắn dùng bàn tay vỗ nhẹ vào mông con chồn nhỏ, muốn kêu tình nó, nhưng con chồn kia không có chút động tĩnh nào. Nếu không phải chóp mũi nó còn có hô hấp thì An Hoằng Hàn đã cho rằng nó đã chết rồi.

Hắn đã sớm biết không nhìn con chồn nhỏ một giây, nó sẽ gây ra họa. Vậy mà không ngờ lần này sơ sót của hắn suýt nữa gây ra mạng con chồn nhỏ.

Một vị Đế Vương bị vây vào trạng thái tự trách bản thân. . . . . .
Chương trước Chương tiếp
Loading...