Dưỡng Tru Thiên Nhất, Dụng Trư Nhất Thế

Chương 33



“Em trai, lần đầu tiên vào đây à?” Một bà chị giật nhẹ chiếc váy trễ ngực, nở một nụ cười tự xem là quyến rũ về phía hai người. Bệnh nghề nghiệp lại tái phát… Hai người này từ khi vào cửa đã được bà chị này nhìn thấu, khẳng định là loại người có tiền có của. Một thân toàn hàng hiệu như vậy, ít nhất cũng phải hơn ngàn tệ, chỉ cần tuỳ tiện bắt được một người, kia còn phải cả đời cơm áo không lo?

Cả hai cùng nhìn lại, đồng thời bị nụ cười quyến rũ của vị bà cô kia làm cho một thân nổi toàn da gà. Vị này là khách quen ở đây sao?

“Lần đầu tiên đến đây đều như vậy, không có việc gì, nộp chút tiền liền được ra ngoài.” Bà chị này tiếp tục chơi đùa với hàng móng tay diễm lệ của mình.

“Nộp tiền?” Tưởng Minh sửng sốt, xem ra việc này cũng không tính là khó. Chỉ cần không có việc gì là tốt rồi, bỏ ra ít tiền không tính là bao.

“Đúng vậy, em trai gọi bạn đến nộp tiền bảo lãnh là được rồi, khoảng 3 vạn đến 5 vạn gì gì đó.”

Hai người vội vàng gọi điện thoại.

“Uy, An Tạp, đến cứu ta!”

“Ách~~~ A~ Không… không được…”

Bíp! Điện thoại đã bị cúp.

Nét mặt già nua của Tưởng Minh thoáng chốc đỏ ửng. An Tạp đang làm cái gì dùng đầu gối suy nghĩ cũng có thể đoán được.

“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được…” Kháo! Bọn Tạ Cường cũng đều tắt máy, Mục Kiền bên kia lại càng không thể gọi… Không còn cách nào khác, chỉ đành phải điện thoại cầu cứu Mập Mạp thôi.

“Uy, ai a?” Mập Mạp đang say ngủ thì bị tiếng chuông điện thoại dồn dập đánh thức, nghe máy mới biết là Tưởng Minh. Hơn nữa, y còn bị tạm giam?

Cúp điện thoại, mặt Tưởng Minh bất giác hồng lên. Một lát nữa nếu Mập Mạp biết nguyên nhân mình bị bắt có thể tức giận hay không a? Làm sao bây giờ…

“Ê, có người đến bảo lãnh cho ngươi sao?” Văn Ái Khanh chọt chọt Tưởng Minh.

“Hừ! Đương nhiên là có.”

“Vậy… có thể hay không… giúp ta tìm thêm một người đến nộp? Tiền ta sẽ trả lại cho ngươi.”

“Không thể.” Không phải Tưởng Minh keo kiệt mà là y thật sự chả tìm được một người nào có thể hỗ trợ ngoài Mập Mạp.

“Xí! Đồ nhỏ mọn!” Văn Ái Khanh lại cầm lấy di động tiếp tục tìm danh bạ.

Tưởng Minh không thèm để ý đến hắn, y còn đang phải vắt óc suy nghĩ xem lát nữa phải thế nào giải thích cho Mập Mạp.

Câu lạc bộ của Tưởng Minh cách cục cảnh sát không xa, cho nên Mập Mạp thay quần áo đi bộ đến. Hiện tại là rạng sáng 3 giờ, cả con đường chỉ có ánh đèn điện âm trầm lạnh lẽo.

Mập Mạp quấn chặt quần áo, cầm theo số tiền Tưởng Minh nói. Tâm hắn đang rất lo lắng, Tưởng Minh rốt cuộc là bị làm sao? Vì sao lại bị cảnh sát bắt? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi tăng nhanh cước bộ.

Thời điểm Tưởng Minh dựa người vào tường sắp ngủ, bên ngoài có người đến gọi Tưởng Minh đi ra, bảo là có người đến nộp tiền bảo lãnh cho y.

Tưởng Minh lảo đảo chạy ra đã thấy Mập Mạp trầm mặt ngồi bên kia, thấy Tưởng Minh chạy ra một câu cũng không nói, chỉ yên lặng lấy tiền đem đi nộp.

Tưởng Minh làm chút bản tường trình đã được thả.

Đang tháng ba, buổi tối sau nửa đêm lạnh cực kì. Mập Mạp đi đằng trước, Tưởng Minh đuổi theo sau.

“Uy, ngươi đi chậm một chút a… Ta, ta theo không kịp…” Đỡ thắt lưng, Tưởng Minh thở hổn hển.

Mập Mạp nghiêng đầu nhìn Tưởng Minh, hừ một tiếng không nói chuyện, rồi lại sải bước đi nhanh về phía trước.

“Ai… Mập Mạp, chờ ta… Kháo…” Tưởng Minh tức giận đặt mông ngồi xuống đất, không đi nữa.

Mập Mạp vẫn đang tiêu sái sải bước, đi một đoạn mới phát hiện không nghe tiếng người kia nói chuyện nữa, nhìn lại thì thấy Tưởng Minh đang ngồi dưới bóng đèn đường ôm cánh tay, cả người lạnh run cầm cập.

Bởi vì thời điểm Tưởng Minh bị bắt rất vội vàng, trên người chỉ có một chiếc áo sơ mi. Trời lại lạnh như thế, y đương nhiên là lạnh đến không nói ra lời.

Mập Mạp quay trở lại, cởi chiếc áo khoác bên ngoài ra choàng lên người Tưởng Minh, lại giúp y mặc vào cẩn thận, sau đó kéo dây khoá lên. Động tác này còn muốn chu đáo hơn cả người cha chiếu cố hài tử.

“Ngươi… không lạnh à?” Tưởng Minh mặc áo khoác của Mập Mạp trên người chẳng khác nào diễn viên tuồng cổ, quá lớn, quá rộng! Bất quá nói đi cũng phải nói lại, nó rất ấm áp, trên đó có nhiệt độ cơ thể của Mập Mạp.

“Mập Mạp, ngươi nói câu gì đi a! Ngươi tức giận à?”

“Ta tức giận cái gì? Ta dựa vào cái gì mà tức giận chứ?” Phun ra hai câu này xong, hắn vội vàng sải chân bỏ chạy, lưu lại đằng sau một Tưởng Minh còn đang ngây người.

Hắn vừa rồi là có ý gì? Hắn là đang ghen sao? Không giống a… tức giận sao? Vì sao lại tức giận chứ? Mình… cũng là có khuyết điểm, nhưng hắn tức giận liên quan khỉ gì đến mình cơ chứ? Này rốt cuộc là làm sao đây a? Kháo! Điên rồi, điên rồi…

Bản thân thật mơ hồ, giữa hai người đến tột cùng là có chuyện gì?

Mấy ngày kế tiếp Mập Mạp không hề nói chuyện với Tưởng Minh câu nào. So với cơn tức trong hồ bơi lần trước, lần này có lẽ càng mãnh liệt, càng kéo dài hơn một chút, lực sát thương đối với hai người tựa hồ cũng thay đổi.

Tốt, Mập Mạp, ngươi là không thèm để ý đến ta sao? Xí, ta chờ xem, ngươi không để ý đến ta ta cũng không để ý đến ngươi, xem ai sợ ai a!

Điển hình của tâm lý “tiểu nhân đắc chí”…

Mập Mạp bên này thì: Y như thế nào có thể như vậy? Mệt chính mình hơn nửa đêm vì y bị bắt đến cục cảnh sát mà lo lắng, lại trăm triệu lần không nghĩ đến y là bị bắt vì tội tình nghi quan hệ *** phi pháp… Nếu nói Tưởng Minh là đi ra ngoài bán, đánh chết hắn cũng không tin. Chỉ có thể là y đi phiêu người khác! Phiêu người bị bỏ tù, thật sự là xứng đáng! Sao không phạt tù vài năm chứ? Phải làm gương vì một xã hội yên ổn nha! Đây là sâu mọt của Tổ quốc, là bại hoại, là kẻ thù của nhân loại…

Cả hai đều khư khư suy nghĩ sai là của đối phương, ai cũng không chịu làm lành, thoái nhượng một bước lại càng không được. Kết quả cục diện bế tắc càng ngày càng cương, ngay cả nhân viên trong câu lạc bộ cũng có thể nhận ra.

“Ngươi là hỏi hắn giận đến mức nào sao? Ai, trầm mặt chỉ là chuyện nhỏ. Suốt một tuần, một tuần nha, hắn cũng chưa thèm nói chuyện với ta. Mẹ nó! Ta là đang bàn chính sự với ngươi, ngươi cười cái gì?”

An Tạp ngừng cười, xoa xoa cái cằm bị sái do cười quá nhiều của mình. Nhìn Tưởng Minh, vừa muốn nói chuyện thì: “Muahahahaha, ngươi là nói… ngươi bị đội chống tệ nạn xã hội bắt về cảnh cục? Ha ha ha, Tưởng đại thiếu quả nhiên không phải người thường a.”

“Ngươi nha! Còn cười nữa ta đánh chết ngươi!”

“Được, ta không cười nữa…… Ân, được rồi, giờ ngươi muốn nói cái gì?”

Tưởng Minh thở dài: “Ta nói Mập Mạp a, chỉ vì cái việc cỏn con ấy, một tuần rồi không để ý ta, ngay một câu cũng không muốn nói… Ngươi nói xem là đàn ông thì không được phạm sai lầm à? Ta không phải chỉ là hơn nửa đêm nhờ hắm đem tiền đến cảnh cục bảo lãnh cho ta ra ngoài thôi sao, thế có là cái gì đâu? Ngươi nhìn thử cái tính keo kiệt nhỏ mọn của hắn xem, còn lớn hơn của mấy ông già nữa.”

“Dừng dừng dừng! Ngươi xác định ngươi đang nói đến Mập Mạp mà không phải người khác?”

“Người khác? Người khác dám nói ‘không’ với ta à?” Cầm ly rượu lên nốc một ngụm.

“Ha ha, ta còn đang nghĩ ngươi là đang than vãn về bạn trai của mình chứ…”

“Bạn trai? Bạn trai không hợp thì chia tay là được, say goodbye xong ai sẽ đi oán hận này nọ giống đàn bà chứ? Nhưng Mập Mạp thì khác, quan hệ giữa hai chúng ta thân thiết như vậy, làm sao lại giận dỗi chỉ vì cái chuyện nhỏ xíu này chứ!”

An Tạp cười khổ. Hắn cảm thấy bi ai thay Mập Mạp, cũng bi ai thay Tưởng Minh… Cả hai đều là dạng “trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường” a~

Xả xong bầu tâm sự, Tưởng Minh lại bắt đầu uống rượu. An Tạp lắc đầu, như vậy không được. Nếu cứ dựa vào tốc độ hai tên này mà phát triển, có khi Mập Mạp bị người ta cuỗm mất Tưởng Minh vẫn đang ngây ngốc sắp xếp suy nghĩ đi? Làm một bằng hữu tốt tận chức tận trách, khi bạn bè gặp khó khăn thì phải cố gắng mà giúp đỡ, ngươi nói xem có phải không… Hắc hắc hắc, An Tạp vụng trộm cười.
Chương trước Chương tiếp
Loading...