Duy Chỉ Mình Em
Chương 22
Giang Thừa vừa đỡ cô tiếp đất liền thả tay ra, quay người làm việc của mình. Ôn Giản thì bị hành động đóng cửa sổ với vẻ mặt không cảm xúc ban nãy của anh hù họa, cô rối rít đứng sau lưng anh giống hồi còn bé. Giang Thừa vừa quay đầu liền thấy cô đang mở đôi mắt to tròn, nhìn anh đầy bất an. – Có phải anh giận em không?- Cô hỏi. – Không- Giang Thừa quay người nhìn cô- Ăn bánh chưa? – Bánh còn để ở nhà- Ôn Giản lắc đầu, rồi lí nhí nói- Xin lỗi anh nha, em không cố ý cho anh leo cây đâu, cũng không hề đi ăn sinh nhật với người khác. Vốn dĩ em định về nhà sớm một chút để chuẩn bị, muốn cho anh bất ngờ. Giang Thừa nhìn cô: – Là sinh nhật em, chứ có phải sinh nhật tôi đâu, em cho tôi bất ngờ gì chứ. Ôn Giản mím môi. – Thì em mời anh mà, không thể để anh cảm thấy bị ghẻ lạnh được. Giang Thừa chẳng biết nên nói gì lúc này, bước tới một bước, dừng lại trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm hồi lâu rồi đột nhiên thở hắt ra, đưa tay xoa đầu cô. Ôn Giản ngẩn ngơ, mặt cô nóng ran, vô thức ngước lên nhìn anh. – Đã có chuyện gì?- Anh hỏi. Ôn Giản chỉ lắc đầu, cô không thể tiết lộ. Tâm sự chồng chất không dám chia sẻ cùng ai, ngay cả Giang Thừa cũng không được. Giang Thừa gật đầu, không gặng hỏi nữa, nâng cổ tay lên xem giờ: – Hay tôi đặt bánh cho em nhé? Ôn Giản lắc đầu. – Thôi, sắp hết ngày rồi mà- Nói đoạn, chỉ tay ra ngoài cửa sổ- Em về nha. Giang Thừa níu tay cô lại, tay kia lấy điện thoại ra gọi cho tiệm bánh ban nãy anh mua, bảo họ giao một cái đến, còn hơn nửa tiếng nữa mới hết ngày, vẫn còn kịp. Chỗ tay được anh nắm hơi nóng, tim Ôn Giản đập loạn xạ, không dám nhìn vào mắt anh. Gọi điện thoại xong Giang Thừa nhìn cô: – Em ngồi đây đợi chút. – Cảm… cảm ơn. Ôn Giản đồng ý, ngồi xuống trước bàn học, len lén ngó quanh phòng anh, căn phòng rất nam tính, lấy hai màu trắng đen làm chủ đạo, phong cách tối giản. – Mẹ em cũng không ở nhà à?- Giang Thừa rót ly nước cho cô, hỏi. – Ừ. Giang Thừa không hỏi mẹ cô đi đâu, thấy mặt cô tái nhợt, vành mắt đỏ au, đoán chừng tối nay trong nhà cô chắc đã xảy ra chuyện gì rồi. Lúc thấy cô đi cùng Uông Tư Vũ, anh chưa kịp nghĩ tới chuyện Uông Tư Vũ là cảnh sát, anh ta không mặc cảnh phục, thời gian này lại thường xuyên đến tìm cô, lại vào đêm hôm khuya khoắt thế này, hai người đi cạnh nhau hệt như đang tản bộ chứ không phải xử lý chuyện gì, cho nên anh hoàn toàn không suy xét đến khía cạnh khác của vấn đề. Bánh mau chóng được giao đến, Giang Thừa báo người giao hàng giao đến cửa sổ bên này, đừng giao ở cửa chính. Bánh có sẵn nên không lớn lắm. Giang Thừa đặt chiếc bánh lên bàn, thắp nến, sau đó tắt đèn, ngồi xuống đối diện cô. – Sinh nhật vui vẻ!- Anh nói. Ôn Giản mím môi nhìn anh: – Cảm ơn! Căn phòng tắt đèn chỉ còn lại ánh nến yếu ớt, gương mặt điển trai của anh gần trong gang tấc được ánh nến chiếu rọi hiện ra các mảng sáng tối, nhịp tim cô lại tăng tốc, đôi mắt to tròn bất giác nhìn anh chằm chằm. – Cầu nguyện trước đã- Giang Thừa nói. Ôn Giản gật đầu, ừ một tiếng, tay chắp trước ngực, khép mắt lại, thành tâm cầu nguyện trước ánh nến. Nguyện vọng sinh nhật năm nay của cô chính là hi vọng ba cô rút lui an toàn, cả nhà khỏe mạnh. Cầu nguyện xong, Ôn Giản thổi tắt nến. Giang Thừa đi bật đèn, mắt nhìn đồng hồ, đúng 0 giờ, vừa kịp lúc. Lúc ăn bánh, Ôn Giản ăn rất ít, cô không có tâm trạng ăn uống, không như hôm sinh nhật Giang Thừa, khi đó trong lòng cô không có chuyện gì, một mình ăn quá nửa chiếc bánh ga tô. Khi đặt nĩa xuống, Ôn Giản nhìn anh: – Anh nhỏ, tối nay cảm ơn anh nhé! Cô thật lòng nói cảm ơn. Năm xưa khi cô hoảng loạn nhất là anh đã ở bên cạnh, đêm nay cũng như vậy. Giang Thừa nhìn cô, vẫn nét mặt trầm tĩnh ấy, ánh mắt lại có chút ấm áp. – Không có chi- Anh nói. Giang Thừa đứng lên. – Vậy em về nhà nhé. Đêm nay thật sự rất biết ơn anh. Lúc nói câu này, không biết tại sao cô lại rất muốn khóc, cô xúc động vì lúc này có anh bên cạnh. – Tôi tiễn em. Giang Thừa đứng dậy, tay anh khoác nhẹ lên vai cô. Bên ngoài vang lên tiếng nói của Khâu Mông Kỳ: – Giang Thừa, muộn rồi còn chưa ngủ à? Vừa dứt lời, cửa mở ra, sau đó, đứng hình. Khâu Mộng Kỳ mắt mở trừng trừng, sững sờ nhìn cô gái đứng trong phòng, ánh mắt chuyển từ mặt Giang Thừa đến mặt Ôn Giản, rồi chậm rãi di chuyển xuống cánh tay đang khoác trên vai cô, bà ngơ ngác đến đầu ong ong. Khâu Mộng Kỳ sắp sửa quên mất, đã bao lâu rồi bà không tiếp nhận cú sốc thế này. Bà chợt nhớ đến năm Giang Thừa bảy tuổi, bà cũng bất chợt mở cửa phòng con trai như hôm nay, sau đó bị cảnh tượng trước mặt dọa đến suýt ngất. Trong phòng con trai bà, cái thằng chỉ mới lên bảy, lén lút giấu một cô bé, cô bé trắng trẻo xinh xắn với nửa bên tóc dài, nửa bên còn lại tóc ngắn lỏm chỏm như đầu nhím, ngoan ngoãn ngồi trước bàn học, một tay vịn thau cơm to, một tay vụng về cầm muỗng, ra sức xúc cơm nhét đầy miệng, mắt thì rưng rưng, vừa nhai nhóp nhép vừa sợ sệt quay sang hỏi thằng con trai mặt lạnh của bà: “Anh ơi, em có thể ăn ít được không?”. Cảnh tượng ấy đến nay mỗi khi nhớ lại, tim bà vẫn còn thấy quá tải, cô bé này ở đâu ra? Vào nhà khi nào? Đến được bao lâu rồi? Là người hay ma? Tại sao bà lại không phát hiện ra chứ? Trong ba ngày đó, ngày nào bà cũng dọn dẹp phòng cho Giang Thừa, nhưng chưa từng phát giác ra có người khác trong phòng. Trong ba ngày đó, biểu hiện của con trai không có gì khác thường, ngoại trừ đột nhiên ăn cơm nhiều hơn, không chịu ngồi yên ở phòng ăn ăn cơm cùng gia đình, vừa đến giờ cơm liền hấp tấp vào bếp bưng một thau cơm, im lặng lấy gần một nửa đồ ăn trên bàn, bỏ lại một câu “Con ăn trong phòng” liền đi. Lúc ấy, Khâu Mông Kỳ không sao ngờ được, thằng con trai luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện của bà lại nuôi một cô bé trong phòng, còn dùng chiến thuật du kích, tránh được tai mắt của ba mẹ. Khi đó bà con tưởng cậu lừa con gái nhà người ta, lén mang về nhà giấu, bà nổi giận suýt nữa đánh nát mông cậu. Sau khi hiểu rõ nguồn cơn sự việc, bà chỉ thở dài, cũng may phát hiện sớm, nếu không chẳng biết nó sẽ dày vò con gái nhà người ta ra nông nỗi gì, cắt tóc con người ta, còn bắt ăn thau cơm đầy như thế, là chuyện người bình thường chịu được sao? Giờ đây đã nhiều năm trôi qua, Khâu Mộng Kỳ không sao ngờ tới sẽ bắt gặp cảnh tượng tương tự, bà đứng chết trân tại chỗ, ánh mắt cứ di chuyển qua lại giữa Giang Thừa và Ôn Giản. Ôn Giản cũng sững người, khi đến tìm Giang Thừa lòng cô đang hỗn loạn, hoàn toàn không nghĩ chuyện gì khác, cho nên cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, mở to mắt nhìn Khâu Mộng Kỳ. Khâu Mộng Kỳ nhớ lại năm ấy, lúc bà đẩy cửa vào phòng, cũng nhìn thấy ánh mắt đề phòng và hoảng hốt bất an nhìn bà thế này. – Dạ…- Ôn Giản hoàn hồn, lắp bắp chào hỏi- Con chào dì. – Chào… chào con- Khâu Mộng Kỳ vẫn chưa hoàn hồn lại. Giang Thừa cũng lẳng lặng gọi bà: – Mẹ. Khâu Mộng Kỳ ho nhẹ một tiếng, trưng ra vẻ nghiêm túc của bậc trưởng bối: – Dọn dẹp một chút rồi ra ngoài gặp mẹ. Ầm một tiếng, đóng cửa lại. Ôn Giản: +_+ Giang Thừa: =.= Đảo quanh mắt một vòng, Ôn Giản chỉ tay ra ngoài cửa sổ: – Em… Em về trước. Nói xong bước nhanh đến trước cửa sổ, định leo lên bệ cửa đi về, lại bị Giang Thừa kéo xuống. – Đi cửa chính thôi. Dắt tay cô, mở cửa phòng, hai người cùng đi ra ngoài. Trong phòng khách, mẹ Giang Thừa đang chờ ở đó. Ông nội Giang Thừa vừa tắt ti vi định về phòng đi ngủ, ba Giang Thừa cũng đang định đứng lên về phòng, chợt ngẩng đầu, bất thình lình thấy Giang Thừa kéo tay một cô gái từ trong phòng bước ra, động tác cả hai dừng lại, đưa mắt nhìn nhau, rồi không hẹn mà cùng nhìn về Giang Thừa và Ôn Giản. – Gì… Gì vậy?- Ngay cả ba Giang Thừa cũng nói lắp. – Bạn cùng lớp, chỉ đến mượn vở ôn tập thôi- Mặt Giang Thừa trầm tĩnh, nói- Không như mọi người nghĩ đâu. Ôn Giản cố đánh tiếng chào hỏi: – Con chào ông, chào chú, chào dì ạ. Ánh mắt Khâu Mộng Kỳ im lặng đảo quanh cơ thể của hai đứa, ừ, quần áo chỉnh tề, không có xộc xệch và nhăn nhúm, còn môi… Ừ, cũng không sưng đỏ. Bà yên tâm một chút. – Ba mẹ, ông, con đưa bạn ấy về nhà nhé. Ông nội và ba Giang Thừa ngơ ngác gật đầu, còn đang sững sờ chưa lấy lại bình tĩnh. Mẹ Giang Thừa miễn cưỡng gật đầu. Ôn Giản bối rối chào tạm biệt cả nhà, theo Giang Thừa ra ngoài, vừa tới cửa suýt nữa đâm sầm vào ai đó. Giang Bảo Bình vừa từ ngoài đi vào, dáng vẻ khá mệt mỏi, trông như mới đi làm về, trên áo khoác dính khá nhiều bùn đất. Giang Bảo Bình không ngờ giờ này vẫn còn người đi ra, khi đẩy cửa suýt nữa đâm đầu vào Giang Thừa và Ôn Giản, vừa ngước lên nhìn thấy thằng cháu đang dẫn theo một cô bé, Ôn Giản cúi thấp đầu nên không nhìn rõ mặt, rồi thấy ba người trong nhà đồng loạt trừng mắt nhìn ra cửa, ông cũng sững sờ theo, sau đó hỏi: – Giang Thừa, dẫn bạn gái về ra mắt à con? Ôn Giản ngại ngùng, vội lắc đầu giải thích với Giang Bảo Bình: – Dạ không phải, cháu là bạn học của anh ấy. Lúc này Giang Bảo Bình mới thấy rõ mặt của Ôn Giản, ông nhớ lại lần trước Giang Thừa dắt cô xông vào văn phòng ông báo án, lúc ấy tay nó vẫn còn đang nắm chặt tay cô bé này. – Chào cháu, chú là chú của Giang Thừa. Ôn Giản cũng nhận ra ông, lúng túng mỉm cười: – Dạ chào chú. Giang Thừa thuận miệng hỏi: – Chú út, muộn vậy mới xuống ca à? Giang Bảo Bình gật đầu: – Ừ, đêm nay xảy ra tình huống bất ngờ. Bên trong, ông nội Giang Thừa lên tiếng hỏi: – Bản tin lúc nãy có nói ở đường hầm cao tốc Quản Tùng xảy ra vụ đấu súng, còn điều động mấy xe cảnh sát, không bị thương chứ? – Không sao. – Nghe nói có một người chạy thoát? – Vâng, trúng một phát đạn, chạy rồi. Ôn Giản bất giác quay đầu nhìn Giang Bảo Bình, động tác rất nhỏ, nhưng Giang Thừa vẫn tinh ý nhìn thấy. Giang Thừa nhìn Giang Bảo Bình: – Chú út, tình hình thế nào? Giang Bảo Bình hất hàm về phía ti vi: – Không xem tin tức à? Càn quét ma túy, chặn bắt hai chiếc xe chở ma túy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương