Duy Ngã Độc Tiên

Chương 14: Cuồng cật bừa bãi (hạ)



“ Sư phó, ngài chờ một chút.” Linh Ngọc tử cản Đạo Minh chân nhân.

Đạo Minh vốn … thương yêu nhất chính là đệ tử mình, mỉm cười nói” còn có chuyện gì sao?”

Linh Ngọc tử do dự một chút nói:

” Sư phó, ngài, ngài có thể hay không đừng trừng phạt Đàm Vũ, đứa nhỏ này a! sau này chúng đệ tử nhất định giáo dục hắn tốt hơn.”

Nghe được Đàm Vũ hai chữ, Đạo Minh chân nhân sắc mặt nhất thời trầm xuống, nhàn nhạt nói:

” Sự việc của hắn ta sẽ xử lí tốt, các ngươi để ý đến tu luyện của mình đi.”

Nói xong không đợi Linh Ngọc tử dây dưa, ngự kiếm phi hành bay lên trời, hoá thành một đạo thanh quang hướng trở về phía đỉnh núi.

Đạo Minh chân nhân xuyên phá vân vụ, phiêu nhiên hạ xuống đỉnh núi Ma Vân, hắn thầm nghĩ, thời gian ba ngày, vậy tiểu tử hẳn là đã tỉnh lại rồi đau. Chính mình như thế nào cùng hắn nói chuyện đây? vừa nghĩ, hắn vừa bước vào Ma Vân động phủ của mình.

Toàn thân chấn động, đạo minh ngây ngốc đứng trứơc cửa động phủ, một câu cũng không nói lên lời. Trứơc mặt một mảnh tang thương làm cho hắn phảng phất như trong ác mộng, dùng sức mở to đôi mắt nhỏ của mình, nhìn kĩ lại tình cảnh trước mắt vẫn không có gì thay đổi. Đạo Minh run rẩy, hộ thể thanh quang bất ổn, sóng gió nổi lên, hắn ngửa mặt lên trời giận giữ hét:

” Là ai, là ai đã huỷ hoại trăm năm tâm huyết của ta, hoa hoa thảo thảo đáng thương của ta a! các ngươi chết thật là thảm à! Trước mắt đồ đệ Đạo Minh luôn luôn nghiêm khắc, nhưng tại đây thấy các loại thực vật cỏ cây bị huỷ hoại hắn khóc lóc giống như một tiểu hài đồng a.

Sau nửa ngày, tiếng khóc thu hết, tư tuởng đạo minh rất nhanh thay đôi, Hắn thầm nghĩ, trong khi mình li khai đã thiết lập tại đỉnh núi Ma Vân một cấm chế cường đại, cho dù cao thủ tới đây tu vi có cao thâm hơn mình, một khi tác động vào cấm chế chính mình trước tiên sẽ biết là ai, nhưng …..chính là trong khi mình làm hộ pháp cho Linh Thông tử một điểm cũng không cảm giác được.

Vậy thì chỉ có một giải thích, thảm hoa cỏ này là do người trên Ma Vân phong phá huỷ, mà nơi này chỉ có một người. Nghĩ thông suốt hết thảy mọi chuyện Đạo Minh chân nhân thê lương giận giữ hét:

” Đàm Vu, người tiểu tử hỗn đản này ra đây cho ta.”

Nói câu này xong Đạo Minh đột nhiên toàn thân run lên tựa hồ nghĩ đến cái gì thân thể như cơn lốc bay vào bên trong gian thạch thất.

“ Oa.” một ngụm máu tươi chảy ra, Đạo Minh nhìn mật đạo khai mở, thân thể đã lung lay rã rời, ở trong lòng hắn, đã hiểu được chuyện gì xảy ra, thanh âm lạnh như băng từ kẽ răng hắn xuẩt ra:

” Đàm Vu, tiểu tử ngoan a, Đừng đừng có phá huỷ tất cả tâm huyết của ta”. Mang theo hi vọng cuối cùng Đạo Minh chân nhân từng bước từng bước hướng mật thất đi tới.

Nhìn trước mặt hộp ngọc cùng từ bình biến thành từng mảnh nhỏ, nhìn những hộp gỗ đã biến thành vặn vẹo, hi vọng cuối cùng của đạo minh cũng đã biến mất. hắn run rẩy nói:

” Ta, ngàn năm huyết tuyết tham của ta a! trăm năm tục đoạn của ta! Đáng thương thanh chân hoàn của ta a! các ngươi, các ngươi đều mất hết rồi, đều xong hết rồi, hết thảy đều mất hết rồi.”

Kêu to một tiếng thân thể mập mạp của Đạo Minh nhất thời té ngã trên mặt đất, có chút co quắp. Ánh mắt có chút vô thần của hắn trong lúc vô ý nhìn xuống vách tường ở giữa mật thất nơi có bức cổ hoạ, lập tức tốc độ thân thể hắn ngã xuống vừa rồi còn không thể so với tốc độ hắn đứng lên, cẩn thận mở cổ hoạ, lộ ra mắt sau, một cái hồ lô xuất hiện trước mặt hắn. Đạo Minh giống như tìm thấy trân bảo, ôm lấy tiểu hồ lô trong ngực mình thì thào nói:

” Bảo bối, bảo bối tốt của ta, may là, may là người còn lại.”

Nếu Hải Long tỉnh lại hắn nhất định nhận ra vật mà Đạo Minh chân nhân ôm trong lòng ngực chính là cái hồ lô mà quái nhân giao cho lão ngày đó.

Xoay người, hình dáng Hải Long nằm đó lập tức lọt vào tầm mắt đạo minh chân nhân, trước cơn tức giận chưa từng có, hắn bước từng bước tới bên cạnh Hải Long, bàn tay to mập mạp mang theo thanh quang mãnh liệt không chút do dự hướng đỉnh đầu Hải Long xuống tay. Nếu xuất một chưởng pháp lực đó xuống, Hải Long tất hoá thành một khối thịt.

Trong lúc đó chợt bốn chữ Kim Tình Hoả Nhãn như tia chớp hiện ra trong lòng Đạo Minh. Thanh quang loé ra trong bàn tay dừng lại phía trên đỉnh đầu Hải Long tầm ba tấc. Đạo minh chân nhân trên mặt lúc trắng lúc hồng, oa đích một tiếng, hắn nhịn không được lại phun ra một ngụm máu tươi. Nhớ tới quái nhân trong hầu quần nọ, lí trí nói cho hắn mình tuyệt đối không thể làm thương tổn đến tiểu tử trước mặt phân hào nào.

“ Trời ạ! tại sao tại sao ta lại không may như vậy, cũng là thu một đồ tôn, chẳng lẽ trời lại phái ngươi xuống trừng phạt ta sao?”

Nói rồi ngã ngồi xuống bên cạnh Hải Long, Đạo Minh chân nhân thở hổn hển, tinh thần vừa trải qua đại kích thích, vừa ói máu ba lần, hắn đã bị tổn thương đến nguyên khí.

Sắc mặt Hải Long chuyển đỏ như máu da tay lại xuât huyết, hít thở dị thường trầm trọng, ngồi ở bên cạnh Đạo Minh có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt lưu trong thân thể hắn, Trong lòng nhất động, thất thanh kêu:

”Hảo tiểu tử, hắn mang hết bảo bối của ta ăn đi. Cho dù là ta, cũng không có khả năng tiêu hoá được nhiều thiên tài địa bảo như thế này!”

Kéo tay Hải Long xem xét uyển mạch Đạo minh chứng thực ý nghĩ của mình, Trong cơ thể hải Long, hơn mười cỗ cường đại khí lưu không ngừng chạy quanh, máu trong cơ thể hắn tựa hồ đã sôi trào. Nếu là người bình thường sợ rằng đã tự bạo mà chết nhưng kì dị chính là kinh mạch trong cơ thể Hải Long dị thường cứng cỏi, bất luận khí lưu này đảo ngược đánh sâu vào như thế nào thuỷ chung vẫn tại bên trong kinh mạch hắn tuần hoàn, không cách nào phá vỡ được kinh mạch của hắn. Tinh huống này là Đạo Minh chưa từng thấy a.

Trong lòng hiếu kì hắn cẩn thận dùng pháp lực của mình thâm nhập trong cơ thể Hải Long, pháp lực cường đại vừa vào trong Đạo Minh nhất thời cảm giác được một lực cản rất mạnh, trong cơ thể Hải Long hơn mười cỗ khí lưu tựa hồ tìm được lối thoát, điên cuồng hướng tới nơi pháp lực của hắn đưa vào. Toàn thân chấn động Đạo minh nhất thời bị chấn bật tay ra ngoài, mà Hải Long lại phảng phấn dị thường khó chịu, lông mày nhíu lại.

Đạo Minh biết rõ, chính mình là không có cách nào giải trừ mê hoặc trong lòng, tưởng có thể giải trừ linh khí khổng lồ trong cơ thể Hải Long, sợ rằng ít nhất phải là sư phó mình Thiên Thạch đạo tôn cao thủ tu chân như vậy mới có thể làm được. Nhưng là Thiên thạch đạo tôn bây giờ đã bế quan chữa trị thiên thạch của mình, chỉ có người kia, đúng, chỉ có người kia mới có thể cứu mạng tiểu tử này.

Đạo Minh chân nhân thở dài một tiếng, hận hận liếc mắt nhìn Hải Long phẫn nộ nói :

” Tiểu tử này mệnh tốt.”

Mặc dù vạn phần không muốn nhưng hắn vẫn đưa Hải Long lên vai, phi thân ra ngoài Ma Vân động phủ, ngự kiếm phi hành hướng nơi ở của hầu quần bay tới. Với tu vi của Đạo Minh, khoảng cách như vậy bất quá chỉ là di chuyển trong tức thời, thanh quang bay xuống, thanh âm tức tức tra tra của đám hầu quần rõ ràng truyền vào tai hắn.

Đạo Minh mang theo hải Long đi tới nơi này, Tiểu Cơ Linh là người thứ nhất phát hiện ra. Nó thấy Hải Long hôn mê như vậy nhất thời táo bạo đứng lên, dịch chuyển mấy cái đã tới phía trước Đạo Minh chân nhân chi chi không ngừng.

“Ôm hắn để trên mặt đất đi. Hết thảy mọi chuyện ta đều đã biết.” Thanh âm trầm thấp già nua vang lên, quái nhân lập tức xuất hiện trước mặt đạo minh chân nhân.

Đạo Minh vẻ mặt đau khổ thi lễ nói:

” Tiền bối.”

Hắn biết tại Liên Vân tông bảy mươi hai phong. Không có ngõ ngách nào mà có thể che mắt nổi thiên nhãn thông của quái nhân.

Quái nhân gật gật đầu nói:

” Hải Long tiểu hầu tử này quả thật quá tinh nghịch, chuyện lần này là hắn không đúng. Đa tạ ngươi kịp thời hạ thủ lưu tình. Ta đã chỉ có thể dùng thần lực cứu mạng hắn tại Tiếp Thiên nghiễm tràng một lần mà thôi.”

Đạo minh trong lòng thầm nghĩ, đã biết tên đồ tôn hỗn đản của mình mà chỉ dùng hai chữ tinh nghịch để giải thích hay sao? nếu không phải bởi vì ngươi thì ta cho dù không băm hắn thành trăm đoạn cũng muốn để cho hắn nhận hết khổ sở, bảo bối đáng thương của ta ơi!

Tựa hồ cảm giác được bất mãn của Đạo Minh chân nhân, quái nhân nói:

” Ngươi cũng không cần vì đống tiên thảo mà khổ sở nhiều, hết thảy tổn thất của ngươi đều do ta bồi hoàn đi. Bắt đầu từ bây giờ, sau này mỗi tháng tới nơi này lấy một lần hồ lô, liên tục năm tháng, hẳn là đề thăng được bảo bối của ngươi.”

Đạo minh toàn thân chấn động, nhất thời trong lòng mừng rỡ, những ê ẩm trong lòng phút chốc biến đâu không rõ, kêu to một tiếng quỳ xuống mặt đất, kích động nói:

” Cám ơn, cám ơn ngài tiền bối.”

Quái nhân tiên tay vung lên, thân thể Đạo Minh nhất thời bị một cỗ năng lượng vô hình nâng lên:

”Ngươi không cần phải đa tạ, ta chỉ vì tiểu tử này mà hoàn trả mà thôi.”

Đạo Minh vội hỏi:

” Đương nhiên, đương nhiên phàm vật này của ta như thế nào so với tiên phẩm của tiền bối đây? Sau này Đạo Minh có thành tựu hay không hoàn toàn do tiền bối ân tứ. Tiền bối chỉ là ta không rõ, Đàm Vũ bất quá chỉ là một Liên Vân tông đệ tử mới nhập môn ..là đệ tử bình thường nhất, ngài tại sao đối với hắn tốt như vậy?”

Quái nhân than nhẹ một tiếng nói:

” Cái này có lẽ là duyên phận a. Có một số chuyện đều là do nhân duyên quyết định. Có một chút ta có thể điểm tỉnh cho ngươi. Kì thật, Hải Long cũng không phải là ma tinh của ngươi, chính là tương phản, hắn là phúc tinh của ngươi, tương lai sau này của ngươi có thể đắc đại đạo hay không hắn chính là mấu chốt.”

Đạo minh toàn thân chấn động, trừng lớn đôi mắt nhỏ của mình, thất thanh nói:

”Này, điều này sao có thể? Ta chẳng phải bị hắn khinh nhờn sao?”

Quái nhân nhàn nhạt nói:

“Không nên trách người khác đối với ngươi như thế nào, ngươi chính mình cũng tỉnh lại một chút. Ngươi cùng Thiên Thạch giống nhau, bản tính bất kham, hay chính là sân niệm quá nặng, cho nên tu vi tiến bộ thong thả, ta không thể tiết lộ thiên cơ nhiều lắm, có thể không nắm chắc được cơ duyên, ngươi nhìn chính mình đi.”

Đạo Minh hớp một ngụm lương khí, hắn biết, quái nhân là không có vọng ngôn à, nhìn Hải Long trên mặt đất liếc mắt một cái nói:

” Đàm Vũ hắn ăn nhiều thiên tài địa bảo, trong cơ thể ẩn chứa quá nhiều năng lương, liệu có việc gì không?”

Quái nhân nói:

” Hết thảy đều là duyên, hôm nay hạ nhân ngay khác sẽ thu quả. Bất luận là phúc hay là hoạ, đều là hắn sau này phải gánh chịu hết. Về phần tính mạnh của hắn ngươi có thể yên tâm, người này phúc duyên thâm hậu, vừa trải qua một ngày tu bổ, cho dù không ai quản hắn, ngủ say sau trăm năm, hắn cũng có thể đem các loại linh khí hấp thụ vào người, Hôm nay ngươi đã bị tổn thương nguyên khí, sau khi trở về húp một ngụm vật bên trong hồ lô, bế quan mười ngày có thể làm cho tu vi không lùi, hãy đi đi.”

Đạo minh gật đầu nói:

”Đa tạ tiền bối chỉ điểm, Đạo Minh cáo từ.”

Quái nhân nói:

”Mặc dù bị Hải Long ăn hết linh vật không thể vãn hồi, nhưng các loại tiên thảo vật thực của ngươi trong Ma Vân động phủ đều đã có tiên căn, chỉ cần một giọt trong vật ta đã đưa cho ngươi, có thể một lần nữa hồi sinh trở lại, cẩn thận hiệu lực cũng không có thay hổi, hãy đi đi.

Đạo Minh chân nhân tâm cảnh rốt cục cũng khôi phục lại bình thường, thật sâu cúi đầu lễ quái nhân, không hề nói thêm gì ngự phi kiếm biến mất phía chân trời.

Quái nhân đưa mắt nhìn Đạo Minh rời đi, nhẹ nhàng gật gật đầu tự nhủ:

” Đạo Minh tiểu tử này còn có chút tuệ căn, tương lai còn có thể thành đại khí. Hải Long à! tiểu tử này quả thật làm ta vui vẻ. Nhiều năm như vậy ta còn chưa bao giờ tưởng tượng ra hôm nay lại vui vẻ như vậy.”

Quái nhân ôm Hải Long vào trong khuỷu tay, hướng nham thạch lớn đi tới, vừa đi hắn vừa nói:

”Tự nhiên hướng Phiêu Miểu nha đầu nọ cầu ái, thật là chỉ có ngươi a, nói không chừng, các ngươi thật có tiên duyên.”

Không biết đã qua bao nhiêu thời gian, Hải Long chậm rãi từ giấc ngủ sâu dần dần tỉnh táo lại, quanh thân truyền đến một cảm giác ấm áp, hắn phảng phất cảm thấy chính mình đã ngủ thật lâu rồi. Mở to mắt, hắn phát hiện mình đang ở bên trong hầu quần, bên cạnh là thuỷ đàm trong suốt, như trước mặt nước bảo trì độ cao nguyên bản, không có nửa phần tăng giảm. Mà chính mình thân thể đang ở trong thạch bồn quen thuộc, bên trong thạch bồn nước đã biến thành trong suốt. Vừa ngủ say tỉnh dậy một màn màu bạc không ngừng hồi lại trước mắt hắn, Hải Long thì thào nói:

” Ta, là ta nằm mơ sao?”

“ Không, ngươi cũng không phải nằm mơ, hết thảy đều là thật.” Thanh âm già nua của quái nhân vang lên bên tai hắn.

Hải Long từ trong thuỷ bồn đi ra, trước mắt chợt loé một bóng đen, quái nhân cầm đầu bổng xuất hiện tại thuỷ đàm, chỉ là như trước quay lưng về phía hắn.

“ Tiền bối, nhất dịnh là ngài đã cứu ta đúng hay không? nếu không, ta sợ rằng đã bị lão mập mạp Đạo Minh nọ đánh chết rồi. Ngài đã cứu ta vài lần, ta như thế nào có thể tạ ơn ngài đây?”

Quái nhân lạnh nhạt nói:

” Không có gì mà tạ ơn hết, đây đều là duyên. Kì thật Đạo Minh cũng không có như ngươi tưởng tượng, chỉ là ý niệm trong đầu ngươi trước đây quá mạnh mẽ, cho lên mới nghĩ hắn là như vậy. Ngươi nhớ kĩ, muốn tu thành tiên, phải làm sao để tâm như gương sáng, đạt tới cảnh giới tâm không nhiễm bụi trần. À cảnh giới của ngươi chính là phát triển có nhanh chút a!”

Nghe quái nhân nói mà không hiểu, Hải Long nghi hoặc nói:

” Tiền bối, cảnh giới của ta tăng lên nhanh chẳng lẽ không tốt sao?”

Quái nhân nói:

” Sau này ngươi sẽ hiểu được. Hải Long, ngươi biết mình ngủ sau bao lâu chưa?”

Hải Long lắc lắc đầu nói:

” Dường như ngủ rất dài, chẳng lẽ mất ba ngày hay sao? cảm giác ngủ rất là thoải mái, toàn thân đều đều khí lực a.”

Quái nhân đột nhiên cười ha hả:

”Ba ngày? người cũng là nhìn nhận giấc ngủ này của ngươi là quá nhỏ đó. Ngươi đã ngủ đến gần ba năm, suốt một ngàn ngày. Nhìn thân thể ngươi biến hoá đi.”

Hải Long trong lòng kinh hải, một ngàn ngày, điều này sao có thể? hắn cúi đâu nhìn lại chính mình, da thịt mình như ngọc, da tay bảo quang lưu chuyển, lấy tay nhẹ nhàng cử động, co dãn mười phần, kì lạ nhất chính là, hai chân của mình cũng dài hơn so với trước rất nhiều, chung quanh hoàn toàn bao phủ một bụi rừng đen rậm rạp. Cơ thể tựa hồ càng thêm cương tráng a. Hơn nữa dường như đã cao thêm không ít, phảng phất chỉ qua một đêm trở thành người lớn rồi. Hải Long thì thào nói:

”Ba năm, cũng là ba năm, như vậy ta đã mười tám tuổi, ta bây giờ mới hiểu được cái gì là sơn trung vô giáp tử a! thật sự là thần kì.”

“Uh, quả thật đã ba năm rồi, thời gian ba năm ngươi đã thay đổi rất nhiều, mặc dù trong ba năm này ngươi vẫn ngủ say, nhưng so với bình thường người tu chân chuyên tâm, đoạt được kết quả cũng rất tốt. Ngày ấy ngươi ở Ma vân động phủ cũng dùng không ít thiên tài địa bảo đã hoàn toàn hấp thu rồi. Ngươi có thể xem xét một chút cảnh giới của mình.”
Chương trước Chương tiếp
Loading...