Duy Ngã Độc Tôn

Chương 45: Cổ quái!



Ba ngày sau, đoàn người Lý công công mặt mày xám xịt rời khỏi thành Hoàng Sa, bởi vì hắn vừa nhận được thánh chỉ từ hoàng cung do chim câu mang tới: bị mắng cho một trận, ra lệnh bắt buộc hắn không được ở lại thành Hoàng Sa, lập tức phải quay về đế đô. Nguyên vốn lần này bọn họ ra ngoài, chính là để làm vui lòng công chúa, không nghĩ tới chẳng những vỗ mông ngựa không thành, ngược lại còn bị ăn đá!

Xe ngựa của Lý công công chạy ra khỏi thành Hoàng Sa một đoạn, hắn vén rèm bên hông xe ngựa, thò đầu ra quay lại dùng con mắt duy nhất nhìn Hoàng Sa tường thành nguy nga kiên cố kia, lộ ra vết sẹo kinh dị trên gương mặt, khiến thoạt nhìn hắn giống như lệ quỷ bình thường, vô cùng dữ tợn đáng sợ.

- Tần Lập! Ngươi nhớ kĩ cho ta, một ngày nào đó, ta sẽ bầm thây ngươi làm vạn đoạn! Còn Thượng Quan gia nữa, chúng ta cứ chờ xem một ngày nào đó con gái nhà ngươi bị thất sũng, chúng ta sẽ chiếu cố cho nàng thật tốt!...Đi!

Gã đánh xe giơ roi quất ngựa, xe ngựa xa hoa tung lên một đám bụi mù, rất nhanh biến dạng ngoài xa.

...

- Bẩm gia chủ! Bọn họ đi rồi.

Cùng ngày hắc giáp kị sĩ cường thế kia giờ phút này ở trước mặt Thượng Quan Thiết, vẻ mặt kính cẩn, nhẹ giọng nói.Nguồn: https://

- Hừ! Một tên hoạn quan, cũng dám kiêu ngạo như thế! Cường giả Địa cấp lại có thể làm gì? Chống lại thánh mệnh, chính là tử tội, hắn không dám!

Thượng Quan Thiết thản nhiên nói:

- Tốt lắm! Tần Lập bọn họ không có việc gì rồi! Để cho bọn họ rời đi thôi.

- Chủ nhân! Ngài không gặp Tần công tử?

Hắc giáp kị sĩ nhắc nhở một câu.

Thượng Quan Thiết do dự một chút, sau đó cười khổ nói:

- Đồ nhỏ mọn đó mềm cứng đều không chịu! Nhưng không thích nhất là thiếu nợ ân tình của người ta! Ta đoán lần này, nếu không bởi vì có đám đồng bọn thợ săn kia, hắn sẽ không chịu ở lại phủ chúng ta tới ba ngày! Quên đi! Để hắn đi thôi.

Hắc giáp kị sị thoáng nao nao trong lòng, khom người xuống. Nhiều năm qua, rất hiếm khi hắn thấy trên mặt chủ nhân tràn đầy vẻ từ ái, lại có chút bất đắc dĩ như vậy, trong lòng hắn thầm kinh ngạc không thôi, không khỏi thêm vài phần xem trọng Tần Lập.

Nguyên với thân phận của Tần Lập, từ trên xuống dưới Thượng Quan gia, cũng không có mấy người coi trọng hắn. Cho dù Thượng Quan Thi Vũ có bệnh trong người không tiện nói ra, nhưng thân phận của Tần Lập càng không vẻ vang gì!

Mối quan hệ như vậy nên ngay cả đám thị vệ này, cũng nhiều ít có phần không có cảm tình với Tần Lập. Chỉ có điều gia quy của Thượng Quan gia sâm nghiêm, bọn họ không dám biểu hiện ra ngoài mà thôi. Nhưng thủ lĩnh hắc giáp kị sĩ này từ trên mặt Thượng Quan Thiết, rõ ràng nhìn ra chuyện không đơn giản. Bằng vào thân phận Thượng Quan Thiết, không cần cấp mặt mũi cho một đứa con hoang nho nhỏ như thế. Nói đến quả thực đúng là chuyện hi hữu!

Cho nên, gã thủ lĩnh hắc giáp kị sĩ thầm quyết định trong lòng: mình nhất định phải quan hệ thân thiết với Tần công tử.

...

Vừa về đến cửa nhà, liền thấy hai người Tần Hàn Nguyệt cùng Tần Tuyết đang phơi quần áo mới giặt trong sân, lại nhìn hàng rào vốn cũ nát, không ngờ rực sáng hẳn lên, cánh cửa nhà cũng được thay mới, tuy rằng thấy cũng không có giá trị bao nhiêu, nhưng dù sao cũng tốt hơn nhiều so với trước đây.

Tần Lập ngẩng đầu nhìn, phát hiện ra mái ngói rêu xanh trên mái nhà cũng đã thay mới, trong lòng hơi động, chính mình mới đi hơn mười ngày thôi, như thế nào trong nhà biến hóa lớn như vậy?

- Mẫu thân! Con đã trở về!

Tần Lập nhìn Tần Hàn Nguyệt đi tới đón mình nhẹ giọng nói.

- Con trai bảo bối! Con thật hại chết nương rồi! Mau cho nương nhìn xem, có bị thương hay không?

Tần Hàn Nguyệt cũng không biết chuyện Lý công công kia, nghĩ đến đứa con vừa mới trở về.

Tần Lập tự nhiên không muốn cho mẫu thân lo lắng, cho nên cũng không đề cập tới, nghe vậy cười nói:

- Mẫu thân, ở trong mắt ngài, con thế này không chịu nổi một kích sao?

Tần Tuyết lúc này bước tới, hướng về phía Tần Lập nhẹ nhàng thi lễ, dịu dàng nói:

- Thiếu gia đã trở về...

- Tỉ tỉ! Người một nhà, khách sáo như vậy làm chi, gọi đệ là Tần Lập, hoặc Tiểu Lập là được, không cần kêu thiếu gia!

Tần Lập khẽ cười nói.

Tần Tuyết mỉm cười mặt hơi đỏ lên, hơn mười ngày ở chung, cảm tình giữa nàng cùng Tần Hàn Nguyệt càng ngày càng tốt, hiện tại quả thật đã xem mình trở thành một thành viên trong nhà này.

Tần Lập chỉ vào mái ngói xanh cùng hàng rào quanh nhà hỏi:

- Những thứ này...ở đâu ra vậy?

Tần Tuyết mỉm cười, nói:

- Những thứ đó, đều là sau khi Thượng Quan tiểu thư đến đây, tìm người sửa chữa, chúng ta cũng ngăn cản không được, chỉ có thể để mặc nàng làm gì thì làm!

Tần Lập sửng sốt, mấy ngày này thật ra hắn gặp Thi Vũ hai lần, tuy nhiên nha đầu kia, cũng không nói tới chuyện này! Chẳng lẽ là muốn cho ta kinh ngạc một phen hay sao? Khóe miệng Tần Lập thoáng hiện lên vẻ tươi cười, nhớ tới mấy ngày nay trải qua ở Thượng Quan gia.

Mấy ngày nay ở Thượng Quan gia, hắn được đối đãi rất tốt. Đám người A Hổ cũng coi như dựa hơi Tần Lập, mở mang kiến thức một chút về cuộc sống của nhà giàu có. Đáng nhắc tới chính là, con Thiết Giáp Ngạc kia, bị Thượng Quan gia trực tiếp lấy giá bốn vạn lượng bạc mua lấy. Đương nhiên, cái giá này phần nhiều là nể mặt mũi Tần Lập, trong lòng mọi người đều rất rõ ràng. Cho nên, thời điểm chia tiền, Tần Lập chiếm được cả một vạn lượng! Vốn là định cấp cho hắn hai vạn lượng, nói thế nào Tần Lập cũng không nhận, cuối cùng giảm xuống còn một vạn lượng, còn là bị A Hổ uy hiếp nếu không nhận sẽ không làm huynh đệ, Tần Lập mới miễn cưỡng nhận lấy.

Khi hắn gặp Thượng Quan Thi Vũ, nàng đang điềm tĩnh đứng ở bờ hồ cho cá ăn, rực rỡ như một bức tranh đẹp. Thấy Tần Lập, nàng cũng không kinh ngạc, đôi mắt xinh xắn thoáng lộ ra một ý cười nhàn nhạt, nhưng không nói gì, tiếp tục cho cá ăn.

Tần Lập đi đến bên cạnh nàng, nhìn bấy cá chép to mọng bơi trong nước, nói:

- Mập như vậy, làm thịt cá chép kho tàu, nhất định ăn ngon lắm đây!

Thượng Quan Thi Vũ lườm Tần Lập một cái, thanh âm trong trẻo dễ nghe nhưng lạnh lùng rốt cục vang lên:

- Không được ăn chúng nó!

Tần Lập sờ sờ cái mũi, cười hắc hắc, từ trên người Thượng Quan Thi Vũ tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy thật yên bình, nhưng Tần Lập phát hiện Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể mình, ngược lại bắt đầu xao động cả lên, hắn thử vận dụng công pháp hơi dẫn đường một chút, liền bắt đầu hấp thu một cách điên cuồng.

Tần Lập giật mình cả kinh, không phải là nhỏ, bởi vì tốc độ tu luyện này, không ngờ so với hấp thu Tiên Thiên Tử Khí phía chân trời mỗi sáng sơm thường ngày còn muốn nhanh hơn!

Mà Thượng Quan Thi Vữ đang đứng bên cạnh hắn, lại cảm giác được cả người mình bỗng nhiên trở nên dồi dào sức sống, thập phần thoải mái, dường như còn có cảm giác như hơi ngứa ngứa. Thượng Quan Thi Vũ ửng đỏ sắc mặt, trên người càng lúc càng ngứa hơn. Nàng cảm thấy thật kì quái, mình tắm rửa mỗi ngày, như thế nào lại ngứa ngáy? Cảm nhận được ánh mắt cảu Tần Lập bên cạnh mang theo chút xâm lược, Thượng Quan Thi Vũ khẽ gắt một tiếng, nhích ra xa Tần Lập một chút, cảm giác ngứa ngứa đó lập tức biến mất, đồng thời cảm giác thoải mái thư sướng đó cũng không còn nữa.

Ngay tại trong nháy mắt Thượng Quan Thi Vũ né sang một bên, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể Tần Lập lập tức bình ổn trở lại, tốc độ khôi phục bình thường. Trong đầu Tần Lập thoáng lóe linh cơ, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu thiên gặp mặt Thượng Quan Thi Vũ, trong khoảnh khắc hai người đứng gần nhau, Tiên Thiên Tử Khí trong cơ thể đã từng xao động một hồi lâu, chỉ là lúc đó mình hoàn toàn không có để ý tới điều ấy!

Chẳng lẽ nói...ở bên thân thể của nàng, ta có thể tu luyện nhanh hơn hay sao? Tần Lập mang theo nghi hoặc, bước tới gần Thượng Quan Thi Vũ lần nữa.

A!

Thượng Quan Thi Vũ ở trong nháy mắt Tần Lập bước tới gần mình, cái loại cảm giác lúc nãy lại xuất hiện. Mà Tần Lập, cũng là trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng. Hai người liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc từ trong mắt đối phương
Chương trước Chương tiếp
Loading...