Duyên Làm Phu Quân

Chương 21



Editor: Thanh Việt

Tào di nương mang thai không phải chuyện quá lớn, thật ra chỉ là một thiếp thất, Kim phủ đã từng có mấy tiểu thiếp mang thai rồi, có lẽ con dòng thứ trong phủ khác còn nhiều hơn Kim phủ gấp mấy lần. Nếu là ngày thường cùng lắm Đại phu nhân hơi không vui, cho Trần ma ma đi qua hỏi thăm một chút. Nhưng cố tình chuyện Đại cô nương lại làm Đại phu nhân lo lắng, tích đầy một bụng tức, Tào di nương lại dẫn đầu châm ngòi. Dù Tào di nương không có ý khoe khoang nhưng Đại phu nhân sẽ không bỏ qua, huống hồ bây giờ ả lại còn đánh vào thể diện của Đại phu nhân một cái, chạy đến chính phòng khoe khoang.

Không cần phải nói, tùy tiện tìm một lý do cũng làm Tào di nương ăn đủ, Tịch Mai cũng bị ăn gậy, chỉ đáng thương Vân Song vốn tốt bụng muốn giúp, nhưng do không rõ tình hình kết quả cũng bị ăn đánh theo. Tuy Tiên Y cảm thấy Vân Song oan uổng nhưng cũng không quá đồng tình, vốn dĩ không nên nháo chuyện này đến trước mặt Đại phu nhân, ai mà không biết vì chuyện nữ nhi sinh non mà tâm trạng Đại phu nhân luôn không tốt. Một nha đầu tam đẳng đến thiên phòng tìm Tú Châu nói một tiếng rồi đi, tuy Tú Châu muốn leo lên cành cao nhưng đầu óc còn dùng được, lúc này nàng ta chỉ lén tìm Trần ma ma nói mà không nháo đến trước mặt Đại phu nhân. Dù sao ai cũng không đảm đương nổi vị trí chim đầu đàn bị trút giận.

Nếu nói chính phòng là vùng áp suất thấp để Trần ma ma phải chú ý hầu hạ thì Tam thiếu gia Kim Phong Hoa lại làm Tiên Y cảm thấy không thở nổi. Vốn nàng còn ôm ảo tưởng rằng hắn chỉ nhất thời hứng thú với mình nhưng không ngờ bốn ngày sau một tờ giấy lại xuất hiện trên bàn nhà nàng. Chắc hắn đã biết mẫu thân nàng sẽ đi gác ban đêm nên lệnh nàng nửa đêm canh ba đến Tử Sơn đình gần phòng hạ nhân. Cái đình kia luôn không có chủ nhân ở nên luôn trong trạng thái hoang phế, vốn dĩ nơi đó có một hồ nước nhưng vì Đại phu nhân cảm thấy nguy hiểm nên đã sai người lấp lại, chỉ còn cây cỏ ở đó. Tuy mấy năm qua không đến mức cây xanh tạo thành bóng râm nhưng cũng tạo ra một cánh rừng nhỏ. Nơi đó xa xôi ít người đến, cùng lắm người tuần đêm sẽ đi qua đó, Tiên Y không cần chìa khóa cũng không cần báo cho bà tử, đến cũng không sợ bị người khác phát hiện.

Tiên Y rất muốn làm bộ không thấy tờ giấy kia, khi nàng vừa buông tay chữ đã biến mất trong nháy mắt, như một tờ giấy trắng bình thường không có gì, một chữ cũng không có. Nàng rất muốn tự lừa gạt mình rằng đó chỉ là ảo giác, nhưng những hàng chữ sắc bén cao ngạo vừa rồi nhắc nhở nàng từng giây phút, mạng của nàng vào đêm hôm đó đã không còn thuộc về nàng nữa.

Không thể nề hà, cũng không thể ra sức, Tiên Y không dám nói cho mẫu thân hay ai khác, nàng chỉ có thể khoác thêm áo choàng rồi đến Tử Sơn đình vào canh ba. May mắn một đường hữu kinh vô hiểm*, các ma ma cũng không đến chỗ gió lạnh vù vù này để nói chuyện phiếm. Tiên Y càng tới gần đình Tử Sơn thì càng đi chậm, cho đến khi đứng ở bên ngoài, nhìn vào đình thấy một bóng đen nàng lại càng thêm do dự, không biết có nên vào không.

(*) Hữu kinh vô hiểm: bị kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm.

Đang lúc Tiên Y do dự thì cách đó không xa tự nhiên truyền đến tiếng huýt gió. Ở trong một rừng cây hẻo lánh không người, mây mờ che kín, gió thổi đến thấy xương, Tiên Y vốn là người theo chủ nghĩa vô thần, nửa tin nửa không. Nhưng sau khi chết và xuyên không từ bán tín bán nghi đã chuyển thành tin tưởng. Lúc này không khí kỳ lạ như vậy, nàng không nghĩ ngợi lập tức tránh sau một cây to ở ngoại đình. Cùng lúc đó mấy bóng đen dừng lại ở đình trước mặt, nhưng Kim Phong Hoa đang đứng trong đình không hề nhúc nhích mà nhìn hơn mười tên áo đen không rõ lai lịch vây hắn lại.

“Kim công tử, đã lâu không gặp.” Mười mấy tên mặc áo choàng đen che kín mặt rất giống trong phim Tiên Y từng xem kiếp trước, âm thanh bọn họ bén nhọn.

“Mới mấy ngày thôi mà, thật không ngờ Kim mỗ lại có may mắn được Long Hành vệ hậu ái, tìm đến năm lần bảy lượt, hay bây giờ Long Hành vệ rất rảnh rỗi?”

Tiên Y không dám lộn xộn, chỉ dám co rụt thân thể, âm thầm mắng Kim Phong Hoa trong lòng, xem ra tên khốn này đã biết tối nay sẽ có người đến trả thù nhưng vẫn cố ý gọi nàng tới. Hắn muốn nàng tới nhặt xác cho hắn hay muốn nàng và hắn đồng quy vu tận* đây?

(*) Đồng quy vu tận: cùng chết

“Kim công tử thật làm người ta rửa mắt mà nhìn…” Mấy người đó tự động đứng dạt ra hai bên, một người cũng mặc áo choàng đen giống bọn còn lại nhưng âm thanh già nua hơn nhiều. Hắn ta vững vàng đi tới không chút hoang mang, mấy người kia cũng tự giác theo sát hắn, xem ra là người cầm đầu.

Kim Phong Hoa vừa thấy người này, đôi tay không nhịn được run rẩy, hai mắt không thể kìm chế nổi tuôn ra sát ý, một sự hưng phấn quỷ dị loé lên khoé miệng hắn.

“Tiểu tử, sao không nói gì? Sợ à?” Thanh âm của lão thái giám trong đêm sắc bén khác thường, Tiên Y nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng tự giác mỏng hơn.

“Ôi, cả Đô đốc cũng tự mình tới…” Hai mắt Kim Phong Hoa toả sáng, nhìn chằm chằm lão thái giám, dùng hết sức lực mới khắc chế được bản thân không lao lên đánh nhau với lão ta.

“Ngươi biết ta?” Lão thái giám cười nghiền ngẫm: “Xem ra chúng ta có duyên, tiểu tử, chỉ cần ngươi giao mấy người kia ra đây, sau đó đến Long Hành vệ cùng ta, sau này Kim gia ắt không chỉ dậm chân tại đây.”

“Kim gia?” Kim Phong Hoa như đang nghe chuyện cười, chỉ hơi mỉm cười, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, tưởng như cười được ra nước mắt. Chúng thái giám hai mặt nhìn nhau, hắn xoa khoé mắt, đứng thẳng, cười lạnh nói: “Dù ngày mai toàn bộ Kim gia bị mang đi trảm ta cũng không chớp mắt một cái, có khi còn tự đưa lão phụ thân kia đến pháp trường, để lão ta nhìn người nhà bị chém đầu.”

“Ngươi…” Lão thái giám cứng người, vốn dĩ không đủ kiên nhẫn, không khỏi thầm giận nói: “Ngươi cho rằng ngươi thoát được sao? Chỉ cần gia nhà ta nói một câu, ngươi có tin ngày mai tự tay phụ thân ngươi đóng gói đưa ngươi đến phủ ta?”

“Tin chứ, sao lại không tin.” Kim Phong Hoa cười đạm mạc, ánh mắt sâu thẳm nói: “Cho nên, vì nhất lao vĩnh dật*, hôm nay không phải ta đã mời lão nhân gia ngài tới sao?”

(*) Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời

“Lớn mật!”

Một thái giám hét lớn lên, đang định tiến lên thì bị lão thái giám kia giữ chặt, lão ta nhíu mày hỏi: “Tiểu tử, ngươi học được từ đâu?”

“Ta?” Kim Phong Hoa động tay, rút ra một nhuyễn kiếm (kiếm mềm) bên hông, lộ ra hàm răng trắng bóc nói: “Ngươi xuống dưới đó đi, ắt sẽ có người nói cho ngươi.”

Lúc này những tên thái giám kia chưa kịp quát lần nữa đã thấy một bóng bạch quang lướt tới trong đêm tối. Tiên Y nghe được tiếng kim loại giằng co, mở mắt ra đã thấy mấy tên thái giám lúc đầu còn thần bí uy phong nằm trên đất, không nhúc nhích, có vẻ đều đã chết.

Lão thái giám thấy thế lùi nhanh vài bước, nghi ngờ nhìn Kim Phong Hoa: “Không… Không thể nào, bộ võ công này là ta mới tạo ra năm trước, có nhiều người trong Long Hành vệ còn chưa biết, sao ngươi lại…”

“Ta tới lĩnh giáo ngươi một chút vậy.” Không đợi lão ta nói gì thêm, Kim Phong Hoa đã trở tay giết chết mấy tên thái giám hộ vệ, sau đó đánh thẳng đến trước mặt lão thái giám nọ. Dưới chân hắn như có gió, lắc mình tới làm lão ta không thể không rút đao nghênh chiến thanh nhuyễn kiếm.

Mắt Tiên Y trợn tròn, sức lực như bị rút cạn, thỉnh thoảng nàng nghe thấy có tiếng người ngã xuống đất, thanh âm của lão thái giám cũng ngày càng yếu, nàng biết chuyện không nên biết.

“Thật không ngờ, Đô đốc ngươi cũng chỉ thế thôi.” Kim Phong Hoa dùng mũi kiếm chỉ vào cổ của lão thái giám, giọng nói mang theo sự tiếc nuối.

“Ngươi… Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi là ai?” Lão thái giám có vẻ chưa từng bị đánh bại, không ngờ chỉ qua trăm chiêu đã bị đánh bại, sắp tới mạng già cũng khó giữ.

“Lúc trước ngươi từng tra qua thân thế của ta rồi mà? Sao bây giờ còn hỏi? Hay ngươi cho rằng ta là giả?” Tuy Kim Phong Hoa cảm thấy hơi mất hứng, nhưng nhìn hai chân lão thái giám đều phát run, trong mắt lão vốn có tia sắc bén lại xuất hiện ánh mắt cầu xin, hắn không nhịn được vui sướng, lỗ chân lông cả người đều tản ra sự sảng khoái.

Lão thái giám nhìn trạng thái điên cuồng của Kim Phong Hoa, không dám tin nói: “Sao có thể, sao có thể? Tuy Kim Phong Hoa cốt cách kỳ thanh* nhưng tuyệt đối không có võ nghệ. Lại là một hài tử được di nương sinh, tính tình yếu đuối, ngươi không phải hắn, tuyệt đối không phải!”

(*) Cốt cách kỳ thanh: xương cốt và gân mạnh tốt, ở đây có lẽ là thích hợp luyện võ.

“Có lẽ ta đời trước đúng là như ngươi nói…” Kim Phong Hoa như đang hoài niệm, lại như nghi hoặc nói. Sau đó hình như không còn hứng thú nữa, tay khẽ run lên, nhuyễn kiếm như ngân long đâm thẳng vào yết hầu lão thái giám, máu vẫn chưa bắn ra nhưng ánh mắt lão ta dại ra, đã chết.

“Muốn biết gì thì xuống dưới mà hỏi, sẽ có người nói cho ngươi. Duyên phận đôi ta đến đây thôi.” Kim Phong Hoa lắc lắc nhuyễn kiếm căn bản không bị nhiễm một giọt máu, tra vào vỏ, lúc này mới nhìn về nơi Tiên Y đang ẩn thân, hô: “Được rồi, ngươi ra đây.”

Một lúc lâu Tiên Y cũng không có động tĩnh, không phải nàng không định bước ra, mà là nàng không thể khống chế được cơ thể. Nàng sợ mình vừa bước ra là có thể ngã chết.

Kim Phong Hoa gọi hai lần vẫn không có động tĩnh, hắn nhăn mày đi nhanh qua, duỗi tay nhéo Tiên Y, lại nhìn trang phục trên người nàng, đột nhiên sửng sốt một chút, lẩm bẩm: “Đây là ý trời sao? Sao khi đó lại là ngươi, vậy mà lại là ngươi?”

Tiên Y run rẩy, nói để làm dịu không khí: “Cái gì là ta?”

“Nếu ta nói, người đầu tiên kiếp trước ta giết là ngươi, ngươi tin không?” Kim Phong Hoa như đang vui đùa nói.

Lúc này Tiên Y không nghe được gì nữa, nàng chỉ biết khi vừa quay đầu, mở to mắt nhìn mười mấy cái thi thể nằm trên mặt đất, vô thanh vô tức, chết rất thảm thiết.
Chương trước Chương tiếp
Loading...