Duyên Làm Phu Quân

Chương 70



Editor: Thanh Việt

“Có phải bọn họ rất phiền không?” Trên đường trở về, Kim Phong Hoa hỏi Tiên Y như vậy.

Tiên Y nhíu mày không trả lời, không phải là rất phiền, nhưng đúng là không được yên thân.

“Nàng có muốn ta làm ra một chuyện ngoài ý muốn, giết hết mấy chủ tử của đại phòng hay không?” Kim Phong Hoa nhướng mày rất nhẹ nhàng hỏi.

“Chàng điên sao?” Tiên Y mở to hai mắt nhìn, đột nhiên nhìn về phía sau, sợ có người đi ngang qua nghe thấy.

Kim Phong Hoa lại cười nói: “Ta chỉ đùa thôi, nàng đừng căng thẳng.”

Tiên Y dám lấy chuyện nàng thích ăn anh đào ra thề, vừa rồi nàng thấy rất rõ đáy mắt hắn bắn ra ánh sáng lạnh, chuyện này tuyệt đối không phải chỉ là trò đùa, vừa rồi hắn thực sự muốn xử lí toàn bộ đại phòng. Nhưng mà, nàng đứng trước chuyện này… cái cảm giác hắn thật biến thái lại không nảy ra, chẳng lẽ nàng đã bị tên trứng thối này đồng hoá?

“Nếu không phải lười đổi thân phận khác… Đại phòng đột nhiên tuyệt tử hậu quả tương đối khó giải quyết…” Kim Phong Hoa đè thấp giọng lầm bầm hai câu.

Sống lưng Tiên Y chợt lạnh. Thiếu gia! Ngươi xác định ngươi giết người như ngoé như vậy cũng được sao? Tiên Y đi sau trong lòng yên lặng thắp một cây nến* cho Lý cô nương, có lẽ đại phòng tạm thời Kim Phong Hoa chưa giải quyết được, nhưng cô nương này chỉ sợ là… Cho nên mới nói không phải cô nương nào dám yêu dám hận cũng có thể cảm hoá một con quỷ táo tợn biến thái, sau đó trình diễn một màn ngược luyến tình thâm, trên thực tế rất có khả năng đám cô nương dám yêu dám hận đó sẽ bị đại biến thái táo bạo trả thù, thương tích đầy mình, chỉ có bị ngược chứ không có tình yêu.

*Thắp một cây nến: nến này là nến đặt trên quan tài hoặc trên bàn thờ, hiểu ra chưa?

Rất nhanh, Tiên Y biết mình đoán đúng rồi, thân thích Lý gia của lão phu nhân cũng đã từng là nhà quyền quý, sau này qua mấy thế hệ đã bị suy yếu. chỉ còn lại một tổ trạch cùng ruộng tốt, cửa hàng và một số ít cơ nghiệp khác. Ban đầu bởi vì trong nhà chưa sinh chuyện gì cũng đã không đủ chi, cho nên Lý gia mới muốn gả nữ nhi cho Kim Phong Hoa làm thiếp, như vậy gia tộc cũng có thể được ăn theo, ai ngờ chuyện này còn chưa thành, đột nhiên cầm giấy nợ của Lý lão thái gia do thua cờ bạc đến đòi, muốn nói Lý lão thái gia kia có chơi bạc hay không, thực sự là có, nhưng thời gian đã lâu, hơn nữa chủ của tiệm bạc bị đổi nên có sổ nợ có hơi rối mù, huống chi có An Quốc bá làm chỗ dựa, Lý gia cũng không để trong lòng, thiếu chút tiền nhỏ, cũng không để ý gì. Ai biết lần này tiệm bạc lại thay chủ nhân nữa, chẳng những lấy giấy nợ ra, còn tính đòi cả tiền lời một thời gian dài, Lý gia lập tức rơi vào nguy cơ, bọn họ vốn muốn tìm Trương lão phu nhân cầu cứu mạng, nhưng ai ngờ Trương lão phu nhân phái một người tra rõ gốc gác, cái tiệm bạc kia lại là do một thân thích của Long Hành vệ mở, như vậy thì ai còn dám quản, nhỡ đâu tiệm bạc lại có quan hệ với kinh thành. Nhớ năm đó Long Hành vệ chỉ vô xét nhà, việc Thôi công công giả truyền thánh chỉ đã ăn sâu vào trí nhớ, đặc biệt là của những người ở thế hệ trước, vì thế bọn họ chạm cũng không dám chạm vào Long Hành vệ. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý gia bán hết toàn bộ sản nghiệp, đưa Lý Uyển Nương sang làm tiểu thiếp cho thân thích kia, sự tình mới coi như được che lại, bất quá Lý gia đã không thể nào ở lại Hoành thành được nữa, Trương lão phu nhân còn hảo tâm tặng chút ngân lượng, nhìn một nhà này trở về quê kiếm ăn.

Thật vất vả mới có thể tìm được một đối tượng cho Kim Phong Hoa làm đẳng thiếp, lại cứ như vậy bị huỷ hoại, Trương lão phu nhân rất ảo não, nhưng mấy cô nương khác bà lại thấy không biết diễn, trong lòng càng thêm không thoải mái, còn người thông qua đường khác bà đưa vào làm nha đầu nhị phòng, lại quay đầu lại thông đồng với Đại lão gia, bà ta tức giận đến nỗi gan cũng đau, Đại thái thái cũng làm ầm lên, Đại thiếu gia theo đó lại tái phát bệnh cũ do tính tình nóng nảy, đại phòng xem như bị làm ầm ĩ đến nỗi gà bay chó sủa, xem ra trong một thời gian không thể quản đến chỗ Tiên Y được.

Tam phòng Nhị thái thái Chu thị sau khi nghe được chuyện này, trực tiếp điều mấy người được xếp vào làm tâm nhãn trở về, từ đây không còn chuyện đề phòng con nối dõi của nhị phòng nữa, ngay cả khi Tam lão thái gia ngẫu nhiên lải nhải hai câu, Chu thị cũng nói giúp, ở trong mắt nàng cùng Nhị lão gia, Kim Phong Hoa càng ngày càng giống như sương mù.

Mùa hạ qua đi là lại đến thu, mùa thu ở Hoành thành rất ngắn, mùa đông tràn tới rất nhanh, Tiên Y từ đầu hạ đã chuẩn bị tốt quần áo mùa đông cùng với một số vật dụng cần thiết, Nghiêm tổng quản tuy rằng vẫn trong trạng thái quan sát Kim Phong Hoa, nhưng lão vẫn là như có như không chuyển một ít quyền lực của trung tướng nhị phòng cho Tiên Y, Nghiêm Thọ càng ngày càng ôm chặt đùi Kim Phong Hoa, đi theo sau làm tuỳ tùng bận việc cả ngày không thấy bóng. Việc phải làm ngày một nhiều, Tiên Y cũng vội vã hơn, hơn nữa Du nhi đã có thể nói được, nàng lại đem toàn bộ tâm tư đặt lên người nhi tử để dưỡng dục nó, tất nhiên không chú ý với chuyện của bên ngoài.

“Hồng Đầu trang bị mã tặc cướp sạch!” Nhị lão gia mang theo vẻ mặt cổ quái vọt vào nhị môn, người hồi sự của tam phòng lập tức phái tiểu tử đi đến nơi các chủ tử bẩm báo.

“Mã tặc? Mã tặc từ nơi nào tới?” Chu thị nghe thấy tin tức này, dù sao cũng chỉ là nữ tắc trong nhà, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, Hồng Đầu trang cách nơi của bọn họ không xa.

Nhị lão gia đóng cửa lại, nói với phụ thân của mình: “Cha, con cảm thấy, chỗ đó sợ không phải là mã tặc.”

“Con là nói…” Cho dù ông chưa từng lên chiến trường, nhưng đối mặt với tình huống trong triều không phải một chút cũng không hiểu.

“Cha còn nhớ rõ Lâm Thanh Kim gia là vì lý do gì bị quật ngã không?” Nhị lão gia hạ giọng nói.

“Thả mật thám hư hư thực thực chạy…” Tam lão thái gia đứng lên, chống gậy đi một vòng, nghiêm túc nhìn Nhị lão gia nói: “Con phái người đưa tin đến Bắc thành, nhìn xem biên cảnh Bắc thành có phải lại không an phận.”

“Ngài hoài nghi Xuy quốc, là quốc gia mà bao nhiêu năm trước bị chúng ta đánh sập sao?” Nhị lão gia còn nhớ rõ Nhị lão thái gia chính là ở chiến địa Bắc thành, chết trên chiến trường.

“Đây là muốn cháy lại từ trong tro tàn đi.” Tam lão thái gia buồn bã nhìn bức tranh chữ đã qua nhiều năm trên tường, đó là bức hoạ nhị ca trước khi đi chọn cho ông, lúc ấy còn nói trở về sẽ đề tên cho nó, lại không nghĩ rằng, tranh vẫn là tranh, tên lại không có ai đề giúp.

“Cha……”

“Lão nhị, con truyền tin tức cho đại doanh Hoành thành, thứ đồ của đại ca con nếu nói theo ý xấu chính là luồn cúi mới có, nhưng nếu hắn lên ngựa đánh giặc, đó chính là anh hùng. Con trực tiếp tìm con thứ của nó về, tiểu tử kia ngần ấy năm đều ở quân doanh, lần này chính là cơ hội tốt, Kim gia chúng ta không thể bỏ lỡ.” Tam lão thái gia ho khan một tiếng, thẳng thắn nói, Phái quốc họ vẫn luôn trọng văn khinh võ, đây chính là một hi vọng, một hi vọng cho Kim gia có thể chưởng quản thực quyền.

Tin tức truyền tới đại phòng, người đại phòng vốn loạn nhưng cũng không có quá nhiều người để ý, nhưng khi tin tức tới trong tay Kim Phong Hoa, thật lâu sau hắn cũng không nói lời nào, chỉ là đứng bên cửa sổ nhìn dãy núi phía ngoài. Tiên Y khoác thêm cho hắn một cái áo ngoài, bây giờ trời đã rét lạnh, tuy rằng Tiên Y biết Kim Phong Hoa có võ nghệ, nhưng nhìn vẻ ngoài văn nhược của hắn, nàng lại sợ hắn bị cảm mạo.

“Mã tặc rất lợi hại sao?”

“Vẫn chưa rõ lắm.” Cái này ở kiếp trước của hắn chưa từng phát sinh, lúc ấy mật thám tuy rằng cũng chạy, nhưng Thôi công công lại có thủ đoạn lợi hại, Xuy quốc ngoài Bắc thành cũng không có động tĩnh đặc biệt gì, nhưng lúc này đây, Hồng Đầu trang cư nhiên lại bị người ta cướp sạch, lại còn cách Hoành thành rất gần.

“Chủ tử, hẳn là không có việc gì đâu, nghe nói triều đình phái người lãnh binh tới đây.” Quan Kỳ đứng một bên nói.

“Lãnh binh? Cần thiết sao?” Đại doanh Hoành thành ở chỗ này, người có thể lãnh binh có rất nhiều, chưa nói ai khác, cả Đại lão gia và Nhị lão gia đều có quân hàm tướng lĩnh, “Từ từ, người từ kinh thành tới là ai?”

Quan Kỳ tuy rằng choáng váng một chút, nhưng là ngoan ngoãn lập tức trả lời: “Nghe nói là nhi tử của Trịnh Quốc công, tên Trịnh…… Trịnh Dịch Hiên.”

Kim Phong Hoa chợt xanh cả mặt, trên đầu như đang có mây đen kéo đến, giờ phút này như sét đang nổ ầm ầm, Quan Kỳ sợ tới mức chân cũng mềm ra, Tiên Y cũng suy xét xem có nên tránh đi một lát không, đỡ phải bị hắn ngộ thương. Chỉ là Tiên Y rất tò mò, Trịnh Dịch Hiên rốt cuộc là người nào mà có thể làm cho Kim Phong Hoa hận đến mức mắt cũng đỏ bừng, nhìn như vậy, nếu người thật đứng trước mặt hắn, chỉ sợ hắn sẽ ăn tươi nuốt sống đối phương luôn.

“Sai người nhìn chằm chằm điểm Trịnh Dịch Hiên, còn có chuẩn bị đường lui cho tốt, nếu Hoành Thành có một chút tiếng gió, trực tiếp dẫn thiếu nãi nãi cùng tiểu thiếu gia rời đi, những người khác cũng đừng quản.”

Kim Phong Hoa cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng, quay đầu đi ra gian ngoài đi về hướng sau núi, hắn sợ hãi lỡ không khống chế được bản thân, sẽ động thủ ngộ thương nàng. Đối với địch thủ kiếp trước kiếp này, tuy rằng Kim Phong Hoa bội phục nhưng cũng hận y, nếu không phải tại người này, Phái quốc sẽ không có đại chấn rung chuyển như vậy, nếu không tại người này, hắn cũng không cần ôm hận mà chết, nhìn Trịnh Dịch Hiên đi lên đỉnh cao. Hơn nữa cuối cùng Trịnh Dịch Hiên trở thành viên minh châu của Phái quốc, còn Kim Phong Hoa hắn lại trở thành tội nhân nịnh thần của Phái quốc, thậm chí sau khi hắn chết, vì muốn nói xấu hắn, y còn mang tất cả chuyện xấu không phải hắn làm mà đổ lên đầu hắn, còn ghê tởm hơn chính là, Trịnh Dịch Hiên vì thù hận cá nhân của hai người bọn họ, đặt điều hắn là nam sủng của lão hoàng đế, những nỗ lực của hắn, mồ hôi và máu xương hắn đổ ra đều biến thành một trò hề, toàn bộ đều bị mạt sát, trong sử sách hắn còn thành một người phải dựa vào sắc đẹp mới có thể quyền khuynh triều dã, là một tên mặt hoa da phấn*! Hắn, Kim Phong Hoa bị tiếng xấu muôn đời không quan trọng, bị người đào mồ quật mộ mắng hắn là đại gian thần cũng không quan trọng, hắn luôn luôn là người bừa bãi không hiểu thu liễm là gì, nhưng cho dù chết hắn cũng là thế hệ kiêu hùng, thế mà dưới ngòi bút của sử quan lại trở thành một món đồ chơi!

*Nguyên tác là tiểu bạch kiểm, tức trai bao.

Ở trên núi phát tiết một lúc, Kim Phong Hoa hạ khí, chậm rãi đi về, lúc này đây hắn rất muốn nhìn, hắn và Trịnh Dịch Hiên rốt cuộc ai có thể cười đến cuối cùng.

Có lẽ do Phái quốc đã lâu chưa có chiến tranh, Hồng Đầu trang ban đầu chẳng qua chỉ là một tiểu đoàn mã tặc quét qua thôn trang, cho nên không có người nào quá để ý, đặc biệt Hoành thành là thành thị lớn, có đồng tình cảm thán lại không nghĩ sẽ liên luỵ đến mình. Nhưng mà, chỉ một Hồng Đầu trang sao có thể thoả mãn đám mã tặc đó, mã tặc rất nhanh đã đánh lén liên tiếp ba bốn thôn trang, càng ngày càng tiến gần đến Hoành thành, chỉ huy đại doanh Hoành thành rốt cuộc cũng ngồi không yên, phái người gửi tin đến kinh thành, toàn bộ Hoành thành và các thành trấn xung quanh đều tiến vào trạng thái đề phòng. Nhưng trong thời gian này, vốn người đã sớm phải đến được Hoành thành là Trịnh Dịch Hiên lại nửa đường bị tập kích, chặn đứng hắn không ai khác, chính là đám gọi là mã tặc kia, tiếp theo càng đáng sợ chính là, đồng thời Bắc thành đột nhiên báo nguy, chung quanh Hoành thành không biết lại xuất hiện ở đâu nhiều mã tặc như vậy, trong lúc nhất thời, thôn trấn xung quanh đều gặp thương tổn khác nhau. Toàn bộ Hoành thành dần dần xuất hiện khủng hoảng.
Chương trước Chương tiếp
Loading...