Duyên Nợ 3 - Nắng Còn Vấn Vương

Chương 40: Mách Lẻo



Hạnh Linh nghe giọng ngạc nhiên của bà Kiểm mà hài lòng. Cô ta ngồi thẳng dậy, đôi mắt buồn xo:

- Vâng bác ạ, nó mới vào làm mấy tháng thôi nhưng mồi chài Khải Viễn lên giường để lợi dụng anh ấy.

- Cháu có bằng chứng không? Thằng Viễn nhà bác thực sự lên giường với Mộc Trà sao?

Mải diễn ảo não mà cô ta không nhìn thấy niềm vui lấp lánh trong mắt bà Kiểm. Cô ta lại nghĩ bà đang sốc lắm nên mở điện thoại đưa cho bà xem đoạn video hai người họ hôn nhau trên du thuyền. Bà Kiểm nhìn chăm chú, xoay ngang xoay dọc nhìn đúng Mộc Trà và Khải Viễn thì vội vàng nói:

- Cháu gửi nó sang cho bác đi.

- Bác bình tĩnh đi ạ, anh ấy là bị con hồ ly kia dụ dỗ thôi.

Bà Kiểm nhìn Hạnh Linh, bà biết cô ta không có ý định tốt đẹp nào khi mang thông tin đến còn nói xấu Mộc Trà. Cô ta thích Khải Viễn đến mê loạn nên nay nhìn thấy thế này liền đến tác động bà.

- Linh này, cháu vẫn còn thích Khải Viễn sao?

- Dạ

- Nhưng cháu biết là Khải Viễn không thích cháu phải không? Bác bảo này, con trai bác đã không thích ai thì nó sẽ không thay đổi đâu nên cháu đừng thích nó nữa mà con trai bác xấu tính lắm, nó thô lỗ hay quát nạt người khác và hơn hết, cháu biết không? Nó điều hành công ty lớn như vậy nhưng chỉ là làm thuê thôi, không phải của nó đâu.

- Bác nói gì vậy ạ?

- Chẹp.. con bé này, bác quen biết cháu lâu rồi nên mới nói thật cho cháu biết. Nó chỉ đang làm thuê cho anh trai bác thôi nên Mộc Trà mà dã tâm như vậy cũng có được gì đâu.

Lúc này người sốc không phải là bà Kiểm mà là Hạnh Linh. Cô ta nửa tin nửa ngờ nhưng bà Kiểm lại nói tiếp:

- Nó còn chưa mua nổi nhà riêng, xe cũng là xe mượn, nó chẳng có gì đáng giá ngoài cái mã đẹp trai cả, dù lương nó cũng cao nhưng hàng tháng đều đưa hết cho bác giữ. Mà thằng này tính cách cố chấp, léng phéng nó động tay chân ngay được. Con là chị họ của An Chi thì biết đấy, Khải Viễn nó luôn đặt bác là ưu tiên hàng đầu nên ai làm con dâu bác chắc sẽ không sướng đâu. Vậy nên Mộc Trà nó có tâm cơ thì cứ để nó tiếp tục đi, sau nó khổ tự chịu đi được không?

- Nhưng mà...

Bà Kiểm thấy rõ sự lưỡng lự trong mắt Hạnh Linh. Gì chứ bà chỉ nói sự thật thôi, tài sản của Khải Viễn đều đứng tên ba mẹ hết mà nó thì đúng là nghe lời bà thật còn chuyện thằng con bà vũ phu là bịa tý cho nó máu. Bà thấy mình cũng khá là thông minh, với Mộc Trà thì hết lời ca ngợi cậu con trai nên bây giờ có thành quả rồi. Bây giờ bà chỉ muốn Hạnh Linh đi về đi cho bà gọi cho hai đứa xác nhận thôi. Bà thấy cô ta còn lưỡng lự nên thở dài than vãn tiếp:

- Cháu thấy không, nó còn chẳng ra gì khi Mộc Trà nó chèo kéo mà nó cũng có tha đâu, chén hết... chứng tỏ nó lăng nhăng ghê gớm. Cháu đừng để nó qua mặt, tuần nào bác chẳng phải đi giải quyết hậu quả với các cô bồ mới của nó. Phụ nữ ấy à, chọn nhầm chồng khổ lắm. Chỗ thân thiết nên bác mới nói thôi, con bác càng bóng bẩy, càng tỏ ra mình lịch thiệp thì càng đáng sợ cháu ạ.

Nói xong ánh mắt bà nhìn Hạnh Linh cảm thông rồi còn khuyên nhủ thêm:

- Cháu xinh gái lại giỏi giang như này đừng yêu một người như vậy, thiệt thòi lắm.

Bà lén ấn chuông đầu giường gọi y tá để lấy cớ đuổi Hạnh Linh về. Bà biết mấy lời này chưa đủ thuyết phục đâu, phải thêm vài lần nữa. Bà không ra mặt bênh Mộc Trà là vì sợ con bé sẽ bị chèn ép. Dù sao so về địa vị trong công ty thì Hạnh Linh cũng vẫn là sếp. Bây giờ chỉ có một cách duy nhất là dập tắt hi vọng của cô ta, ép Khải Viễn chịu trách nhiệm, kết hôn với Mộc Trà. Vừa thấy bóng y tá, bà nắm tay Hạnh Linh vỗ về:

- Đến giờ bác thăm khám nên cháu về nghỉ ngơi đi, trông sắc mặt cháu không tốt lắm đâu. Đàn ông tốt còn nhiều, cháu đừng buồn vì thằng con không ra gì của bác nhé!

Hạnh Linh gượng cười chào bà ra về với bộ dạng thất thần. Cô ta vẫn còn bàng hoàng trước những gì mình biết. Khải Viễn của mấy năm cô biết đâu có như thế? Chẳng lẽ anh lại sống hai mặt, giấu hết thói xấu đi để được phụ nữ vây quanh. Nhưng nếu anh lăng nhăng thì tại sao cô ta quyến rũ mãi chẳng được? Chẳng lẽ cô ta không đủ quyến rũ sao?

Bà Kiểm nhờ y tá ngó Hạnh Linh chắc chắn đã đi xa rồi mới lấy điện thoại gọi cho con trai. Bà gọi đến nóng máy mới thấy Khải Viễn nghe máy mà giọng còn ngái ngủ:

- Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?

- Sao giờ này con vẫn còn ngủ? Có bao giờ ngủ nướng đâu?

Bà như chợt nghĩ ra liền tắt phụt điện thoại mở zalo lên gọi hình ảnh. Đập vào mắt bà là con trai vẫn đang nằm úp chụp trên giường ngái ngủ:

- Khải Viễn, con mệt lắm hả?

- Vâng...

- Vì sao mệt? Mộc Trà nó trẻ nên con chịu khó chiều một tý nhưng bù lại được vợ trẻ là lãi rồi.

Khải Viễn nghe mẹ nói liền mở choàng mắt nhìn xung quanh. Mộc Trà đâu còn ở đây mà mẹ anh lại biết hay vậy? Chợt nhớ ra Hạnh Linh nên anh ngồi dậy nhìn mẹ hỏi thăm:

- Ai bắn thông tin cho mẹ nhanh thế? Nhìn mẹ kìa, mặt mày hớn hở chưa?

- Chứ còn gì nữa, Mộc Trà đâu?

- Sao mẹ không hỏi thăm con mà cứ hỏi cô ấy thế?

- Thì mẹ thấy mày hết sức rồi mà chưa thấy con bé đâu, nhỡ mày hành người ta không lết được thì sao nên mẹ phải hỏi chứ?

- Cô ấy đi đâu rồi con cũng chẳng biết nữa. Xong việc con về rồi nói với mẹ sau nhưng mẹ điều trị bệnh đi cho con. Nếu mẹ không điều trị, con sẽ không kết hôn với cô ấy đâu.

- Kết hôn? Mày kết hôn với Mộc Trà thật hả?

- Đúng vậy, cô ấy cũng đồng ý rồi. Mẹ nhớ giữ lời đấy.

Bà Kiểm ngay lập tức gật đầu cái rụp, bà dặn Khải Viễn đến ra mắt mua quà biếu, hẹn ba mẹ Mộc Trà sớm hai gia đình sẽ gặp nhau. Bà còn dặn nhiều thứ lắm mà Khải Viễn chẳng vào đầu nổi khi phát hiện ra Mộc Trà đang trong nhà tắm. Cô không biết rằng khi ngoài phòng tối, còn nhà tắm sáng đèn thì bóng cô sẽ rõ mồn một. Cô đứng lên bước ra khỏi bồn tắm là cả thân thể soi bóng càng kích thích sự tò mò của đối phương... thoắt ẩn, thoắt hiện là thứ khiến người bên ngoài muốn mở cánh cửa kia ra ngay lập tức.

- Mẹ, con gọi lại sau.

- Này, mẹ chưa nói hết.

Bà Kiểm nhìn màn hình trở về trạng thái chờ liền ấn gọi lại nhưng Khải Viễn từ chối không nhận. Ông Khải về phòng bà liền hồ hởi khoe còn muốn ông đưa xuống nhà Mộc Trà ngay.

- Bà đợi con nó về nói chuyện đã.

- Nhưng mà tôi sợ nó lại thay đổi thì sao?

- Con bà nó đã 31 tuổi rồi chứ có còn trẻ trâu đâu mà bà lo.

- Vậy ông làm thủ tục cho tôi điều trị đi, tôi phải khỏe còn chăm cháu nội nữa.

Bà vui vẻ xuống khỏi giường, đúng là khi tâm trạng vui vẻ thì chẳng còn thấy mệt mỏi hay đau đớn nữa. Bà ra hành lang hít thở không khí và lên kế hoạch cho việc tổ chức đám cưới.
Chương trước Chương tiếp
Loading...