Duyên Phận Kiêu Ngạo

Chương 6: Yêu cầu có đồ ăn ngon



"Dù em không hoàn hảo, tôi vẫn yêu. Vì em là người tôi yêu!"- Trình Duệ

Thời tiết tháng năm, "ôi bức" tạo cho không khí ở thành phố H càng ngày càng nóng bức. Thời tiết nóng như làm tan chảy "mỡ" trên người, nhiệt độ trung bình ở thành phố H lên đến gần 40 độ C.

Làm tâm tình của con người thật sự khó chịu. Đặc biệt là tâm tình của Lâm An Mỵ, mối thù giữa cô và Phạm Thiên Thư đáng lẽ ra phải do cô "kết thúc" nhưng ai ngờ "bác" Lương Đình lại giành vai nổi bật cướp đi công lao của cô.

Đúng là "tên hồ ly". Hừ! Hừ!

Bỏ chuyện đó qua một bên.

Tính từ lúc Trình Duệ "sống chung" dưới một mái nhà với Lâm An Mỵ đã được một tuần lễ, nhưng thời gian hai người bọn họ thấy mặt nhau chỉ là vào bữa cơm thôi!

Trình Duệ rất ít khi ở nhà, phần lớn thời gian của anh đều dành cho việc ở bệnh viện và viết luận văn y học. Còn Lâm An Mỵ phần lớn thời gian của cô dành cho việc ăn ngủ và "chăm chút" cho sự nghiệp lười biếng của bản thân.

Lâm An Mỵ thật sự rất chăm chỉ, ba ngày đầu tuần cô xếp kín hết tất cả lịch trình rồi nghỉ ngơi vào những ngày còn lại trong tuần. Thế nên phần lớn thời gian phân bố mất cân đối, Lâm An Mỵ chỉ cần nấu thức ăn để sẵn khi nào Trình Duệ xong việc, anh sẽ tự ăn.

"Sống chung" một tuần lễ cô vô tình nghe được từ cái miệng "ba hoa" của Lương Đình là Trình Duệ là người thuộc cung Xử Nữ. Không chỉ cuồng sạch sẽ mà còn "tự kỉ ám thị" hơn cả cô.

Đối với Trình Duệ, kem đánh răng T300WCM quả thật là đắt đỏ so với nhiều người nhưng mà thành phần của nó hết sức độc đáo bởi nó được chiếc xuất từ hạt ca cao. Kem đánh răng Theoden 300 với thành phần độc đáo Rennou- sản xuất từ ca cao, có khả năng làm trắng răng, khoẻ lợi với tốc độ nhanh hơn kem đánh răng có flo thông thường. Đặc biệt chất Rennou có khả năng diệt khuẩn và làm sạch răng miệng mạnh nhưng không gây độc hại. 

Với hương bạc hà tươi mát, tạo cho người sử dụng cảm giác sảng khoải. Tuýp kem được thiết kế với màu trắng thanh lịch đi cùng nắp đập màu vàng kim, gợi liên tưởng tới lớp vỏ bọc của những viên socola. Một người theo chủ nghĩa hoàn hảo như Trình Duệ đương nhiên sẽ chọn lợi kem đánh răng này.

Lương Đình cũng sử dụng loại này, theo như anh ta nói thì Trình Duệ chọn loại kem đanh răng đắt tiền này còn đi kèm với bàn chải đánh răng Reinast. Nó được làm từ Titanium nguyên khối, còn cao cấp hơn các dụng cụ y tế thông thường. Không chỉ được chú trọng về tính năng bảo vệ răng chống vi khuẩn mà tính thẩm mĩ của sản phẩm này cũng cực kì cao.

Trọng điểm là quá đắt! Mà còn là sản phẩm cực kì cao cấp.

Lâm An Mỵ tặc lưỡi lắc đầu, quá xa xỉ. Nếu nhận thức kĩ hơn thì chúng ta sẽ thấy Trình Duệ luôn muốn mọi thứ của anh đều vô cùng hoàn mĩ, là luận văn hay đồ dùng cá nhân đều như vậy. Bản thân anh cũng luôn theo chủ nghĩa hoàn hảo, khi làm bất cứ việc gì anh cũng đều phải khiến cho mọi việc đều hoàn mĩ mới cảm thấy dễ chịu.

Cô cảm thấy một người mang chủ nghĩa hoàn hảo đến thế chắc chắn mong muốn người phụ nữ của anh nhất định cũng phải hoàn hảo từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Nhưng mà Lâm An Mỵ, cô trừ gương mặt nhỏ nhắn có chút "vừa mắt" của bản thân thì chính là một người bình thường, hết sức là bình thường. Gia cảnh tầm thường, chiều cao không đạt chuẩn, ba vòng cũng không chuẩn.

Nhưng mà cuộc sống này, "người đẹp vì lụa,, lúa tốt vì phân", nếu không có mấy bộ quần áo hàng hiệu nâng cao địa vị cho cô thì bản thân cô chẳng có gì đáng để chú ý. Mà bắt cô phải "tiến triển" với một vị "nam thần" con ông cháu cha như Trình Duệ. Cô biết phải tiến triển thế nào!?

Câu hỏi đó như xoáy sâu vào đầu óc của Lâm An Mỵ mấy ngày gần đây. Mà bác sỹ Trình của chúng ta sau một ngày làm việc mệt nhọc vừa ngồi vào bàn cơm liền cảm thấy như có gió lạnh thổi qua, khiến cho mọi thứ đông cứng lại.

Trình Duệ hít khí lạnh, anh cảm thấy bản thân đang kềm chế cảm giác chán ghét đối với mấy món ăn trên bàn. Tay nghề của Lâm An Mỵ có thể nói là không tệ mà cũng không tốt, có thể coi là tạm ăn được. Nhưng mà cả tuần chỉ có thịt chiên, cá chiên, trứng chiên....

Trình Duệ buông đũa xuống tỏ ý không muốn ăn, trong khi Lâm An Mỵ vẫn đang gấp miếng thịt vào bát cơm của mình. Một cái bàn ăn nhỏ nhắn xinh xắn vừa đủ bốn người ngồi, hai người họ ngồi vựa vặn. Thấy anh buông đũa, cô ngước mắt lên nhìn anh, cô vẫn còn đang cắn đầu đũa suy tư nhìn anh.

Trình Duệ khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào thành ghế phía sau. Giọng nói lạnh nhạt vừa cất lên, dù lạnh lẽo như "nước đá" nhưng nghe vào tai lại rất cuốn hút: "Cô đây là làm thức ăn cho chó!"

Lời vừa phun khỏi cái miệng xinh đẹp kia lại nói chuyện thô lỗ nhưn vậy khiến cho tâm tình ngắm mỹ nam của cô phút chốc tan không còn một mảnh. Ánh mắt ngây thơ chớp chớp nhìn xem anh muốn làm gì lúc nãy đã bị thay bằng ánh mắt khinh thường không thèm ngó tới anh, cô tiếp tục xới cơm của mình xúc vào miệng. Kèm theo mỉa mai ngược lại "con chó to xác kia": "A, thì ra anh đã ăn qua thức ăn cho chó rồi sao? Thật ngưỡng mộ!"

Trình Duệ nhìn cô chằm chằm, dưới ánh mắt "nóng bỏng" như muốn "phanh thây" cô ra của anh ta làm cô cảm thấy hơi sợ, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh mà ăn cơm. Thế nhưng cô lại không ngờ rằng cuộc nói chuyện của bọn họ lại chêch đường ray quá xa. Anh cất tiếng nói: "Tiểu hồ ly, cô thành công khiến tôi bị cô hấp dẫn sự chú ý!"

"PPhụttttttt.......!" Cơm từ miệng cô văng ra tứ tung, đáp lên mặt bàn và đặc biệt còn đáp cả lên vai của vị bác sỹ ưa sạch sẽ đối diện. Khoé miệng cô run rẩy, bình thường cô hết sức hoàn hảo bảo trì hình tượng thục nữ ngoan hiền, nhưng mà giờ phút này cô thật muốn tống Trình Duệ ra khỏi nhà. Có cần phải bức cô vào con đường bất hạnh thế này không, lần trước là sặc cơm lên lỗ mũi còn rơi vào cả bát canh, lần này là văng lên vai anh.

"............." Tiểu hồ ly!? Đang diễn phim Tiên Hiệp à?

Trình Duệ hít sâu một hơi, thật sự là khiến anh không thể nào chấp nhận được bộ dạng này mà. 

Lâm An Mỵ lấy lại bình tĩnh lấy khăn giấy lau miệng, trong lòng thầm tự kỉ khuyên nhủ bản thân phải bình tĩnh. Tao nhã lau miệng xong, cô sờ cằm ngẫm nghĩ rồi nói: "Vị đại huynh này, huynh mắc chứng ảo tưởng không hề nhẹ đó!"

Trình Duệ cười lạnh nhìn cô: "Cô diễn trò cũng tốt thật!"

Trong lòng Lâm An Mỵ đang kéo tới phong ba bão táp, gương mặt lành lạnh ánh mắt không sợ hãi đấu mắt với anh: "Haha, dù anh có đẹp trai đi chăng nữa. Miệng thúi như anh, tôi chả thèm!"

Trình Duệ nhìn cô, quét mắt từ đầu đến chân của cô, còn bình phẩm một câu: "Chó con, khi nào cô phát dục đầy đủ đi rồi hãy tự tin nói câu vừa rồi!"

"Chó con"!!?? Má áaaaaaaaaa[>.<] Dám gọi cô là chó con a.

"Dáng người của nhóc có thể so sánh với Chihuahua!" Bác sỹ Trình không ngại làm cho toàn bộ tâm tư thiếu nữ của Lâm An Mỵ bay sạch.

".........." Anh có chắc là bác sỹ chữa bệnh cho người. Sao cứ như anh có một loại tình cảm rất đặc biệt với động vật nhất là chó ấy nhỉ!?

"Loại chó nhỏ con hai mắt lồi ra chắc cô biết mà! Mắt lồi ra như mắt cá, y hệt như cô!"

Thật sự chưa bao giờ cô cảm thấy tức giận như hôm nay, sống trong giới thượng lưu mấy năm nay cô gặp không ít người, tiếp xúc với đủ loại đàn ông nhưng mà tại sao lại có thể "lồi" ra một tên bác sỹ đại cực phẩm thế này. Nói chuyện hết sức đáng ghét. Bị nói là "chó Chihuahua" Lâm An Mỵ quét mắt tổng thể anh ta trong ba giây rồi kết luận kinh người: "Loại như anh thì là chó Alaska à?"

Trình Duệ cười nhạt: "Nói vậy cô chỉ là loại Teacup Poodle!"

Lâm An Mỵ không còn khả năng giữ vững nét mặt thục nữ mà bản thân luôn giả vờ được nữa, cô muốn lật tức đá văng cái tên kiêu ngạo này ra khỏi nhà. Đây là nhà cô, là địa bàn của cô, không phải của cái tên bác sỹ chết bầm này. Gương mặt cô lúc này thật sự có thể nói là đen đến vô cùng doạ người.

Hiện tại cô chỉ muốn quăng cái bát cơm trên tay vào mặt anh. 

Trình Duệ vừa lòng nhìn nét mặt dự tợn của Lâm An Mỵ, đột nhiên anh lại cảm thấy không tệ. Từ trước đến nay nếu anh nói có khó nghe đến mức nào đi nữa thì những cô gái xung quanh cũng vẫn cười tươi xem như không có chuyện gì, họ sợ làm anh tức giận nhưng mà lại khiến anh cảm thấy bản thân mình cứ như đang giao tiếp với "dịch vụ chăm sóc khách hàng". Đặc biệt là Lương Đình và ông nội của anh mắt nhìn cũng không tệ, nhìn trúng một người nóng tính như cô gái trước mắt, họ không sợ khả năng rủi ro cao hơn sao!?

Nói đi cũng phải nói lại, mặt dù tuổi thọ thấp nhưng mà Teacup Poodle quả thật rất đáng yêu! Anh lại càng cảm thấy tên "chó con" rất thích hợp với cô.

Nhìn nụ cười chói mắt trên mặt của Trình Duệ, Lâm An Mỵ chìm vào trạng thái chết lâm sàn. Tổ tiên nhà họ Lâm trên trời linh thiêng, không cần phải mang trai đẹp đến doạ con được không? Trái tim con mong manh dễ vỡ lắm.

Cao ráo đẹp trai, sự nghiệp ổn định không có thói quen xấu, nhưng lại ăn nói quá mức quá đáng.

Trình Duệ: Tôi còn chưa nói gì nặng lời mà.

Lâm An Mỵ cảm thấy nếu để cho Trình Duệ sống ở nhà này một ngày thì tế bào não của cô sẽ không thể thả lỏng mà chết dần. Thẹn quá hoá giận cô đập bàn: "Cắt hợp đồng, tôi không cho anh thuê nữa!"

Trình Duệ nhàn nhã tựa lưng vào ghế cười mỉm: "Theo hợp đồng tiền bồi thường là gấp đôi số tiền đặt cọc ba tháng! Cô chắc chứ?"

Trái tim của cô đang rỉ máu, má nó mới kiếm được 150 triệu, chưa gì đã phải bòi thường gấp đôi. Tiền của cô, 150 không phải là con số lớn nhưng nó cũng không phải là con số nhỏ, là ba tháng lương chính thức của cô đó! Đau lòng quá đi mất!

Nhìn cô đang suy tính miên man, hơi hoang mang, chân mày nhăn lại rõ là rất khó chịu. Thì ra là xót tiền. Hahaha...

--- ------

Lương Đình co giật khoé miệng nhìn Lâm An Mỵ đột nhiên xuất hiện tại nhà anh ta. Mà lại còn là đến đây ăn chực. Lương Đình lẩm bẩm chửi thầm trong miệng, anh đang định dùng mì gói thay bữa tối, rốt cuộc Lâm An Mỵ đến. Thế nhưng Lương Đình hoàn toàn không biết xấu hổ nấu hai bát mì gói xem như xong bữa ăn tối + ăn khuya.

Nhìn tướng ăn của cô, Lương Đình không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Lâm An Mỵ bên ngoài thục nữ bao nhiêu, biết giữ hình tượng, ăn không phát ra bất kì tiếng động nào, 10/10 khách hàng hoặc người quen ăn cơm cùng cô đều đánh giá cô rất tốt. Nhưng mà ở nhà...

"............" Anh cảm thấy giống như có đàn quạ đen đang kêu quang quác trên đầu mình.

Nếu giờ có người xuất hiện hỏi cô là ai, anh ta chắc chắn sẽ trả lời là em gái sinh đôi của Lâm An Mỵ, anh ta giờ phút này thật sự cảm thấy có lỗi với ba mẹ của cô. Anh ta không muốn mai mối nữa đâu, mất mặt chết đi được.

Nhìn xem anh ta tâm đắc vào cô bao nhiêu mà giờ cô lại dám chạy đến nhà anh ta dùng mỳ ăn liền cơ chứ!?

Lương Đình che trán, thật sự không biết phải ăn nói thế nào với ông nội của Trình Duệ. Tướng ngồi bá đạo như anh hùng Lương Sơn Bạc trong Thuỷ Hử, tướng ăn như muốn trút giận lên cọng mì sợi "đáng thương" khiến người nhìn phải đổ mồ hôi lạnh.

Đợi khi Lâm An Mỵ dùng xong tô mỳ ăn liền thì tâm tình cũng khá lên một chút, cô rút khăn giấy xoa miệng. Rồi dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần.

Lương Đình vẫn đang từ tốn ăn mì, liếc nhìn cô hỏi: "Có trai đẹp trong nhà sao lại chạy đến đây?"

Lâm An Mỵ đang nhắm mắt, thì nhíu mày nhăn mặt. Xoay mặt sang hướng khác vẫn nhắm mắt mà uể oải trả lời anh ta: "Ở nhà thêm một phút khả năng chết sớm vì "lên tăng xông". Thật là tức chết người!"

Lương Đình dùng đũa đưa mì lên miệng ăn ngấu nghiến, gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Nếu Lâm An Mỵ mà còn không chịu được tính khí của Đại bác sỹ Trình thì chắc là cậu ta sống cô độc đến già đi là vừa. Nhai nhai sợi mì, Lương Đình nhíu mày cảm giác thật nhạt nhẽo, múc một muỗng nước mì lên húp. Lương Đình nhổ ra.

Qúa khó ăn! Gương mặt anh ta nhăn nhăn nhó nhó.

Chợt anh ta nghĩ tới một việc có thể lấp đầy bụng, cười gian nhìn cô. Lương Đình nhỏ giọng thương lượng: "Này Mỵ, có muốn ăn ngon không?"

Lâm An Mỵ đang nhắm nghiền hai mắt liền mở ra ngay lập tức, nhanh chóng trả lời: "Đương nhiên!" Không quên chê trách: "Mì ăn liền thật sự khó ăn chết đi được!"

Lương Đình ngoắc tay bảo cô xích lại gần anh, ra vẻ thần bí nói: "Chúng ta đi ăn ngon!"

"Ăn ngon!?" Lâm An Mỵ mờ mịt, cùng lắm thì đi nhà hàng cần gì phải ra vẻ thần bí như vậy làm gì!?

--- -------

Trình Duệ sau khi chọc Lâm An Mỵ tức điên mà "bỏ nhà đi bụi", anh liền mang laptop ra phòng khách ngồi viết luận văn. Thế nhưng hôm nay anh hoàn toàn khó lòng tập trung được, chỉ viết được một nửa liền đưa mắt nhìn xung quanh.

Phòng khách màu vàng nhạt ấm áp, tường đơn giản chỉ trang trí vài thứ đơn giản trên tường treo một bức ảnh của cô nhưng chỉ chụp sườn mặt, Còn có câu danh ngôn được đóng khung lồng kính treo lên tường. Phòng khách nhìn khá trống trải chỉ có bộ sô pha lớn và một cái TV Sony 100 inch treo tường. Chùm đèn thuỷ tinh lấp lánh làm phòng khách càng trở nên trang nhã.

Phòng khách thông với phòng bếp nhỏ gọn tiện dụng, căn hộ 100 mét vuông đối với một gái độc thân đúng là có chút rộng lớn, hai phòng ngủ đều có diện tích bằng nhau nằm đối diện nhau.

Cửa ra vào có một tủ đựng giày bằng gỗ tương đối thích hợp với cách bày trí trong phòng.

Trình Duệ cảm thấy xem một chút đồ đạc ở đây cũng không có gì là quá to tác. Anh đi đến tủ đựng giày. Tò mò khiến lòng anh thôi thúc đến tủ đựng giày xem xét.

Trình Duệ phì cười, trong tủ có chuẩn bị đày đủ giày mỗi loại một đến hai đôi, Tất cả đều cùng một cỡ. Anh đưa bàn tay ra đo thử thật sự quá nhỏ so với bàn tay anh. Anh lắc đầu cười, cỡ bàn chân nhỏ như cô cháu gái nhỏ của anh thế này mà ông nội lại muốn anh qua lại. Giống như anh đang "trâu già gặm cỏ non", tuy tuổi tác của cô gái kia cũng không "non" chút nào.

Gương mặt anh bỗng chốc lạnh nhạt trở lại, cất giày, đóng tủ lại. Hai tay nhét vào túi quần bước nhanh về phía sô pha.

Trong đầu anh đang suy nghĩ, ông nội anh vốn dĩ là một người hết sức truyền thống cho nên nếu Lâm An Mỵ dính với nhiều tin đồn như vậy chắc chắn sẽ không có khả năng được ông đồng ý qua lại với anh. Nhưng mà...

Trình Duệ buồn chán nằm dài trên sô pha, chân dài khiến cho anh cảm thấy sô pha này thật sự rất chật chội. Hai tay anh áp ra sau gáy, ngẩng đầu nhìn trần nhà. Khẽ thở dài trong lòng, tốt hơn hết anh nên "tốc chiến tốc thắng", nhanh chóng giải quyết rõ vấn đề với Lâm An Mỵ. Chỉ gặp nhau vài lần và gần gũi vài ngày mà anh đã cảm thấy bản thân dường như rất có lòng tin với việc cô "trong sạch" và hoàn toàn không giống với những tờ báo kia viết.

Nhưng mà anh càng nghĩ càng cảm thấy mẫu thuẫn, tại sao anh lại tin. TRong khi hầu như mọi thứ đều cho rằng cô hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn của anh. Tại sao?

Trình Duệ đang miên mang suy ngẫm, điệu bộ trầm tư này để người khác nhìn thấy nhất định thu hút rất nhiều cô gái.

Cửa bỗng nhiên kêu "rắc" một tiếng, Trình Duệ phản xạ nhanh lập tức khôi phục điệu bộ nghiêm chỉnh ngồi trên sô pha.

Cửa vừa mở ra liền thấy được bộ mặt cười đê tiện của Lương Đình, Lâm An Mỵ nhíu mày theo đuôi anh ta. Nhìn thấy điệu bộ của cô như vậy, Trình Duệ cảm thấy trong lòng hơn bực bội.

Lương Đình tươi cười như "gió xuân ấm ám", cả người "uốn éo" đến chỗ sô pha: "Tôi nói này nhé bác sỹ Trình, con gái nhà người ta không ngại người ngoài dị nghị cho anh "thuê phòng" mà sao anh lại nỡ đối xử với người ta như vậy! Thật là không biết "thương hoa tiếc ngọc" chút nào!" Anh ta bày ra bộ dạng cao thương nói: "Anh cứ doạ người ta chạy mất thì coi như anh cô đơn cả đời đi!"

Trình Duệ ghét bỏ nhìn bàn tay của Lương Đình đang vỗ vỗ vai anh, nói lời cay đắng: "Đừng tưởng tôi không biết là cậu giở trò. Lương Đình, cậu thật "bà tám", bản thân cậu cũng chẳng có bạn gái mà lo lắng gì cho tôi!"

Lương Đình hừ một tiếng tỏ vẻ giận dỗi, liếc mắt nhìn sang Lâm An Mỵ. Lương Đình lắc đầu bộ dáng "đứa nhỏ uất ức" thật đáng thương, còn đâu hình tượng Tổng giám đốc cao ngạo mà anh ta gây dựng bao nhiêu năm nay. Nhìn sang cái tên đầu sỏ gây ra chuyện này, liếc mắt khinh bỉ Trình Duệ.

Trình Duệ nhìn theo ánh mắt ra hiệu của anh ta.

Lâm An Mỵ nhu thuận đứng đó cuối đầu, tự ngắm chân mình. Thật ra khéo mắt đang quét đến cặp chân thon dài của đại bác sỹ, thầm than thở sao lại có người chân dài thế chứ, lại trắng lại thon còn đẹp hơn cả chân con gái dù quần dài che đến mắt cá nhưng vẫn khó lòng che giấu được vẻ hoàn mĩ của đôi chân mĩ miều kia. Nhưng mà bện đau bao tử nhẹ của cô lại tái phát.

Trình Duệ nhìn thấy tay của của cô đang ghì lên phần bụng trên rốn, có vẻ như bệnh đau bao tử (dạ dày) tái phát. Lương Đình trưng ra vẻ mặt như muốn nói xem đi xem đi cậu khiến con gái nhà người ta bênh cũ tái phát rồi kìa.

Trình Duệ liếc mắt xem thường anh ta, sau đó nhìn Lâm An Mỵ mà nhíu mày rồi lên tiếng: "Đau dạ dày!?"

Cô mờ mịt, ngẩng đầy thấy Trình Duệ nhìn cô, cô tự hỏi đang nói chuyện với cô sao!? Cô lấy ngón tay chỉ vào mình ý hỏi có phải anh nói chuyện với cô sao.

Trình Duệ đột nhiên cao giọng, trong giọng nói lạnh nhạt dường như có chút nóng lòng khó phát hiện: "Đau dạ dày có thể dẫn đến ung thư dạ dày. Cô không biết tự chăm sóc bản thân sao?"

Lâm An Mỵ cúi đầu, như đứa bé nhận sai. Đâu phải tại cô đâu, rõ ràng làn anh gây chuyện trước. Nhưng vẫn uể oải nhỏ giộng nói: "Chỉ là chưa ăn no nên đau một chút! Bình thường không có."

Lương Đình chớp mắt nhìn qua nhìn lại hai người này, anh ta cảm thấy không khí có cái gì đó quái quái khó giải thích thành lời.

Trình Duệ không quan tâm Lương Đình đang "hóng hớt", anh nhanh chóng sải bước đến phòng bếp, không quên bỏ lại một câu: "Ngồi xuống đợi một chút đi!"

Lâm An Mỵ khó hiểu nhìn về phía phòng bếp, sau đó nhìn về phía Lương Đình đang cười vô cùng vui vẻ. Thấy ánh mắt cô lia đến, anh ta nhún vai tỏ ý không biết!

Hai mươi phút sau, Trình Duệ cởi tạp dề ra gọi hai người đang đợi ở phòng khách: "Có thể ăn rồi!"

Lương Đình nhanh chân phóng vào bếp, từ bên ngoài anh ta đã nghe mùi thức ăn thơm nức mũi, hôm nay đến đây quả thật không sai! Anh ta nỏ giọng nũng nịu trêu chọc Trình Duệ: "Duệ Duệ à, yêu cậu chết mất~ Tôi gả cho cậu được chứ?" Còn làm ra vẻ ổng ẹo dựa vào vai Trình Duệ.

Trình Duệ ghét bỏ đẩy đầu của Lương Đình ra: "Cho dù hiện tại cậu sang Thái Lan chuyển giới tôi cũng không thèm cậu!"

Lương Đình cười ha ha, giả giọng nũng nịu đánh anh một cái: "Đáng ghét à!~"

Tuy Trình Duệ không nói lời nào với cô nhưng mà Lâm An Mỵ nhìn một bàn đầy đồ ăn thế này, tuy đơn giản nhưng lại thơm phức và đẹp mắt. Cô là một người sành ăn, đầu lưỡi cũng có chút kén chọn. Gắp một thức ăn đưa lên miệng thưởng thức.

Hai mắt Lâm An Mỵ sáng lên: Cô cũng muốn gả cho Trình Duệ!
Chương trước Chương tiếp
Loading...