(Edit) Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 47: Cảnh Cáo



Ngày hôm qua phân gia thời điểm, người Đỗ gia nói Đỗ Vân Ngũ thiếu nợ cờ bạc, Chương Quang Nghĩa trong lòng liền rất nghi hoặc, giờ nghe được Đỗ Cẩm Ninh nói, mày của hắn liền nhíu lại.

Một cái nhà, một cái thôn, mọi việc xấu đều bắt đầu từ chuyện bài bạc. Khi một người đánh cuộc tới đỏ mắt, thiếu nợ cờ bạc, đó chính là khi bán nhi bán nữ và trộm cắp bắt đầu.

Đỗ Vân Ngũ hiện tại chính là như vậy, thiếu nợ cờ bạc, cha mẹ lại không bằng lòng cho hắn tiền, hắn liền đánh chủ ý vào chất nữ. Về sau chẳng phải là muốn đi lên con đường ăn cắp?

"Lát nữa ta sẽ đi Đỗ gia một chuyến. Mặc kệ tối hôm qua có phải Đỗ Vân Ngũ chạy đến nhà ngươi hay không, ta đều sẽ cảnh cáo tổ phụ các ngươi một phen, làm hắn quản thúc Đỗ Vân Ngũ, đồng thời cũng nói cho hắn đừng đánh chủ ý vào các ngươi. Hiện tại vừa mới phân gia, bọn họ khả năng còn không có suy nghĩ cẩn thận, các ngươi không riêng phân gia, hơn nữa đã đoạn tuyệt quan hệ, đó chính là hai hộ không có bất kì quan hệ gì. Đỗ Vân Ngũ nếu là dám bắt tỷ tỷ ngươi đi bán, hoặc là tới nhà ngươi đòi tiền, vậy là phạm vào vương pháp, là muốn bắt đến huyện nha đi ngồi đại lao."

"Hết thảy liền làm phiền Chương đại bá. Đại bá đối Đỗ Cẩm Ninh ân tình, Cẩm Ninh sẽ nhớ kỹ, sau này chắc chắn hồi báo."

Đỗ Cẩm Ninh chắp tay hành lễ một cái.

"Ai, ngươi nói gì vậy? Đây là phận sự của đại bá, không cần khách khí."

Chương Quang Nghĩa thấy thế, tâm tình rất thoải mái.

Đứa nhỏ này là một người thông thấu, về sau chắc chắn có đại tiền đồ.

Tiễn đi Chương Quang Nghĩa, Đỗ Cẩm Ninh nhìn xem sắc trời, thấy mặt trời đã bắt đầu ló rạng, chắc hôm nay sẽ là một ngày nắng, liền kêu Đỗ Phương Linh cùng Đỗ Phương Huệ: "Chúng ta đem giường đệm, bàn ghế trong phòng bê ra ngoài này, múc nước sông về đây rửa một lần rồi phơi nắng một lúc là khô.

Mấy thứ đồ này đều là do người Vương gia lưu lại. Ngẫm lại người Vương gia đều là bệnh chết, hơn nữa có khi còn chết ở trên hai chiếc giường này, Đỗ Cẩm Ninh trong lòng liền rất cách ứng. Nếu không phải sợ gây lên dị nghị của mọi người, không dám lấy ra tiền đi mua giường, Đỗ Cẩm Ninh hận không thể hiện tại liền đi mua hai chiếc giường trở về, đem hai chiếc này đổi đi.

Hai người lập tức đáp ứng, bắt đầu đi vào trong nhà bê đồ. Đỗ Phương Linh lại ngăn cản Đỗ Cẩm Ninh nói:

" Đệ đi rửa mặt ăn cháo, sau đó làm chuyện của đệ đi. Chuyện này cứ giao cho tỷ và Huệ nhi là được ".

Đỗ Phương Huệ cũng gật đầu:

" Đúng vậy. "

Vì mấy cái tỷ tỷ lo lắng cuộc sống tương lai sẽ sống như thế nào, tối hôm qua lúc ăn cơm chiều, Trần thị đã cùng các nàng nói chuyện Đỗ Cẩm Ninh viết thoại bản kiếm tiền. Nhưng Trần thị chỉ nói Đỗ Cẩm Ninh viết một cuốn thoại bản đem bán được hai lượng bạc, có thể duy trì cuộc sống trong vòng nửa năm để các nàng không cần lo lắng.

Tuy là như vậy, cũng làm ba cái tỷ tỷ vui sướng thả lỏng rất nhiều, đối Đỗ Cẩm Ninh càng thêm bội phục. Lúc này tự nhiên không cho Đỗ Cẩm Ninh làm việc nhà.

Đỗ Cẩm Ninh cũng cảm thấy hiện tại quan trọng nhất chính là kiếm tiền. Ở thời điểm này, nàng viết nhiều một quyển thoại bản là có thể giải quyết vấn đề lớn trong nhà. Nàng liền không hề chối từ, dặn dò nói:

" Các tỷ đem cái bàn cùng một cái ghế dài ở nhà chính rửa trước đã, trong chốc lát đệ muốn dùng để viết chữ ".

" Được. "

Đỗ Phương Linh thanh âm vang dội đáp ứng rồi cùng Đỗ Phương Huệ đi nâng cái bàn.

Đỗ Thần Sinh đưa 《 Hiếu Kinh 》 cùng văn phòng tứ bảo, Đỗ Cẩm Ninh đều để tại bên kia. Hiện tại trên tay nàng chỉ có sách do Đỗ Dần Sinh đưa cùng chính mình mua. Rửa mặt, ăn cơm sáng xong, nhìn cái bàn đã được rửa sạch sẽ, mặt trên không có vệt nước, Đỗ Cẩm Ninh mài mực, bắt đầu viết thoại bản.

Nàng đã đáp ứng sẽ đưa hai cuốn thoại bản cho Quan Gia Trạch, lúc trước còn thiếu một quyển, tự nhiên không thể nuốt lời. Ngoài ra, nàng còn phải viết thêm hai cuốn nữa, để đi vào trong thành xem có bán được giá cao hay không.

Một nhà năm người ăn ở gánh nặng, còn thiếu một đống nợ, nàng áp lực rất lớn.

Cũng may hiện tại nàng sử dụng chữ phồn thể đã rất quen thuộc, viết thoại bản đã là xe nhẹ đi đường quen, không cần lại cố ý chuẩn bị bản thảo. 《 Xui Hán Xảo Ngộ Động Đình Hồng 》 hạ sách, nàng chỉ mất nửa buổi sáng liền viết xong.

Viết xong quyển này nàng lại tiếp tục viết cuốn tiếp theo.

Đỗ Phương Linh rửa đồ xong thì đi ra đối Đỗ Cẩm Ninh hỏi:

" Đệ đệ, chúng ta hiện tại có thể làm cái gì? "

Nàng cùng Đỗ Phương Huệ bắt đầu từ lúc 4, 5 tuổi liền bắt đầu giúp đỡ trong nhà làm việc, chưa từng có một ngày rảnh rỗi. Hôm nay dụng cụ trong nhà đều rửa sạch sạch sẽ, lại đem miếng đất trước nhà cuốc một lần, liền không có chuyện gì để làm nữa, hai người đều cảm thấy trong lòng hoang mang rối loạn.

Đỗ Cẩm Ninh cũng hiểu cảm thụ hai người, nhìn xung quanh, nàng chỉ vào miếng đất cạnh bờ sông:

" Vậy thì hai tỷ đem chỗ kia cũng cuốc một lần đi, dùng để gieo cải trắng, khoảng một tháng nữa là có thể đem vào huyện bán. "

Miếng đất kia vốn nàng muốn lưu lại để trồng cây ăn quả, nhưng hiện tại vẫn chưa tìm được cây giống thích hợp, vì vậy đành loại đồ ăn trước đã.

Nói xong nàng lại hỏi:

" Trừ bỏ hai loại đồ ăn này, còn có hạt giống của đồ ăn gì khác không? "

Xuyên đến nơi này cũng gần một tháng, nàng liền không thấy được Đỗ gia đồ ăn trừ bỏ củ cải cùng cải trắng còn có món khác..

Đỗ Phương Linh lắc lắc đầu.

Đỗ Cẩm Ninh chưa từ bỏ ý định, lại hỏi:

" Liền không có đậu Hà Lan, rau cần, cà rốt, bông cải xanh? "

Đỗ Phương Linh cùng Đỗ Phương Huệ đều lắc đầu:

" Không có. "

Đỗ Cẩm Ninh nhíu mày lại nhưng nghĩ tới đây chỉ là một thế giới hư cấu liền thôi không nghĩ nữa.

" Các tỷ đem đất cuốc xong cũng đừng vội gieo hạt giống, đệ rảnh rỗi sẽ đi xem có hạt giống khác không rồi tính tiếp".

Đỗ Cẩm Ninh nói.

Hai tỷ muội gật đầu, vui sướng mà khiêng cái cuốc đi xới đất.
Chương trước Chương tiếp
Loading...