(Edit) Đăng Phong (Giới Giải Trí)

Chương 16



Edit: sady

Đoạn Thần Dật làm ra động tác xin cứ tự nhiên, tiếp theo Nhiếp Lạc Vũ liền không ảnh.

Xem ra thật sự uống quá nhiều nước.

Một lát sau, Nhiếp Lạc Vũ một lần nữa xuất hiện ở màn ảnh, trên mặt hắn còn có chút vệt nước. Cảm giác có điểm không thoải mái.

Hắn có chút không kiên nhẫn sách một tiếng, dùng tay lau mặt một phen.

“Chúng ta tiếp tục.”

Đối phương hiện tại cho người ta cảm giác hoàn toàn không giống nhay với vừa nãy, Đoạn Thần Dật biết, đây là tiến vào nhân vật.

————

“Tớ thích cậu.” Ngữ khí nữ sinh ngượng ngùng và bất an, cô không dám nhìn người trước mặt, đầu theo bản năng muốn cúi xuống, nhưng lại vì không dời đi ánh mắt được mà lựa chọn tiếp tục nhìn hắn.

Người trước mặt này lớn lên rất tuấn tú, thể dục tốt, có nghĩa khí, kỳ thật có rất nhiều người đều thích hắn. Nhưng đồng thời, cậu ấy lại bởi vì thanh danh thiếu niên bất lương mà bị những người khác sợ hãi.

Nhưng cô biết, cậu ấy rất thiện lương, thường xuyên cho chó mèo ven đường không có nhà để về ăn, ở trên xe buýt nhường chỗ ngồi cho người già. Đến bây bây giờ cô vẫn không biết, nhường chỗ ngồi cho người ta, tại sao phải bộ dáng như trạm tiếp theo mình liền phải xuống xe? Rõ ràng còn có rất nhiều trạm nữa mới đến nhà.

Sau này dần dần, cô hiểu, cậu ấy có thể bình tĩnh đối mặt với lời nói lạnh nhạt, có thể bình tĩnh đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của những người khác, lại chỉ đối với thiện ý bó tay không biện pháp. Cậu ấy giống như con nhím.

Cô mẫn cảm, tự ti, nhưng cô hy vọng tâm ý của mình tâm ý có thể bị cậu ấy biết.

Chẳng sợ cậu ấy nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng, ít nhất đừng để cho mình hối hận.

“Ha? Mắt cô mù hả? Mau tránh ra.” Nam sinh bị ngăn lại, hắn vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn có điểm không thanh tỉnh, cả người đang đứng ở gia đoạn áp suất thấp, không nghe rõ câu nói, cũng không có thấy rõ người trước mặt, không hề nghĩ ngợi liền trực tiếp buột miệng thốt ra.

Phiền nhất là loại chuyện này, tôi lại không quen biết cô, cản tôi làm gì? Mẹ nó, tại sao làm như tôi khi dễ cô chẳng bằng, phiền toái chết!

Tiếp theo khẳng định sẽ khóc. Thật muốn bệnh, chạy nhanh đi thôi, lêu lêu.

Quả nhiên.

Cô gái nghe được lời này, hốc mắt không chịu khống chế tràn ra nước mắt.

Không thể khóc, không thể khóc, mình không muốn cuối cùng lưu lại cho cậu ấy là ấn tượng không tốt!

Nữ sinh bối ở phía sau tay hung hăng đâm một chút một thủ đoạn khác, dùng hết sức lực, một tay đem nước mắt nuốt trở về.

Cô liều mạng nở một nụ cười, thanh âm nghẹn ngào: “Cái kia, cảm ơn cậu. Tớ thật sự cảm thấy cậu rất tốt, thật sự cảm ơn cậu!”

Nữ sinh cảm thấy biểu tình của mình đại khái là run rẩy, bộ dáng muốn khóc không khóc được khẳng định khó coi chết đi được.

Tại sao mình lại muốn thổ lộ? Mình không thể tự khống chế tốt nên thổ lộ sao?! Mình là đồ ngốc sao?!! ( hò hét )

Ai, cô đây là......

Nam sinh nghe được lời nói người trước mặt, đôi mắt dừng lại ở trên người nữ sinh, thấy rõ bộ dáng cô ấy, đầu óc tạm thời bắt đầu chuyển động.

Nữ sinh thật sự là bị chính mình ngu chết mất, rốt cuộc chịu không nổi cái cảm giác này, chuyển động người chạy nhanh, giống như chim cánh cụt, chuyển động chuyển động, lập tức liền biến mất.

Chỉ còn bóng phía sau, nam sinh thò tay ở không trung, trong gió.

Tình huống là sao, tại sao cô lại chạy như vậy?

Từ từ, có phải cô ấy vừa thổ lộ với mình không? Hình như là thổ lộ với mình? Mình vừa mới cảm thấy người đáng yêu, là người trước một giây mình cự tuyệt?

Thổ lộ bị cự tuyệt, không chỉ có không khóc còn phát cho người cự tuyệt cô thẻ người tốt? Cnm nhất muốn bệnh chính là, cư nhiên mình cảm thấy có điểm đáng yêu?!

Không đúng, tại sao lại chạy như vậy…… Mình rốt cuộc muốn nói đến cái gì?

Đây là cái quỷ gì. Có tật xấu sao?!

————

“Phốc ha ha ha ha ha ha, cái này quả thực! Ai u tôi thiên” Nhiếp Lạc Vũ diễn xong một đoạn kia, nhịn không được cười thành ngươi ngốc, cảm giác cơ bụng của mình nhiều ra hai khối.

“Phốc, xem ra tôi chọn đúng rồi?” Xem đối phương hoàn toàn điều chỉnh lại, Đoạn Thần Dật cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Hắn không biết Nhiếp Lạc Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng đối phương không nói, hắn sẽ không hỏi. Nếu Nhiếp Lạc Vũ thật sự muốn nói, hắn sẽ nói ra.

Đây là ăn ý hai người đã hình thành sau khi ở chung hơn một năm.

Đoạn Thần Dật cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao mình sẽ dùng cái từ ăn ý này. Rõ ràng nó là loại cảm giác kết giao mười mấy năm thậm chí vài thập niên mới có thể xuất hiện.

Đoạn Thần Dật nhìn Nhiếp Lạc Vũ cười vui vẻ như vậy, nhịn không được cũng lộ ra nụ cười, có khả năng bởi vì đôi mắt tương đối thâm thúy, lúc hắn nghiêm túc nhìn chăm chú một người, luôn có một loại cảm giác thâm tình, làm người ta nhịn không được muốn tiếp tục nhìn.

Cậu vẫn còn nhìn chăm chú như vậy quá nhỉ?

Nhiếp Lạc Vũ ở trong lòng dò hỏi.

Về sau, cậu ấy cũng sẽ nhìn chăm chú người khác như vậy đi.

“Cậu làm sao vậy?”

Nhìn bộ dáng Đoạn Thần Dật lo lắng, Nhiếp Lạc Vũ xoa xoa cái mũi, có hơi ngượng ngùng: “Hình như tôi đói bụng, cơm chiều ăn quá ít.”

“Sẽ nấu cơm sao?” Đoạn Thần Dật vừa mới hỏi xong, phải đến một biểu tình kinh ngạc đến ngây người.

“Thế nhưng cậu lại nghi ngờ năng lực của tôi? Nấu cơm? Sao có thể!”

“Nấu mì sẽ không, nấu sủi cảo nhé?”

“Nói thực ra, tôi thật ra sẽ, trực tiếp đổ nước sôi vào nấu là được. Nhưng vấn đề là, hiện tại không có nguyên liệu nấu ăn a.” Dứt lời, Nhiếp Lạc Vũ tựa hồ là cảm thấy nói miệng không có bằng chứng, dứt khoát mở tủ lạnh, cho hắn xem bộ dáng bên trong.

Ân, một mảnh trống rỗng, y như mới.

“Vậy cậu chuẩn bị làm sao bây giờ?” Còn có thể chơi như vậy, thoạt nhìn cảm thấy giống như không phải quá đói bụng?

“Gọi cơm hộp nha ~” làm thanh niên tốt thời đại mới, nói làm là làm.

Hắn trực tiếp cầm lấy di động mở APP cơm hộp ra liền bắt đầu xem. Cameras gần mặt hắn, từ phía dưới quay chụp thị giác, khảo nghiệm nhan sắc một người, không cẩn thận một cái sẽ rất dễ dàng bị hủy, nhưng Nhiếp Lạc Vũ lại không có cái băn khoăn này.

Đoạn Thần Dật có thể nhìn thấy mũi đối phương cao thẳng, lớn lên lông mi dài và dày ở chỗ hốc mắt rũ xuống một cái bóng, rõ ràng là ngũ quan có chút lạnh lùng, lúc này lại cho người ta cá một loại cảm giác thiếu niên, là bộ dáng rất có tính dẻo dai. (Editor: chém banh nóc nhà????)

Môi rất thích hợp để hôn.

Không biết như thế nào, Đoạn Thần Dật có cái đánh giá này.

Đoạn Thần Dật đem ánh mắt dời đi sang bên cạnh một chút, nhìn đôi mắt Nhiếp Lạc Vũ: “Cậu xác định là gọi cơm hộp?”

“Đúng vậy. Tôi sắp chết đói mất.” Nhiếp Lạc Vũ nhìn một cái hình ảnh đồ ăn, không có lựa chọn hình dạng, chỉ cảm thấy càng đói bụng.

“Gần đây có ăn kiêng cái gì không?”

“Không, thể chất tôi không bị dị ứng, ăn ngon là được.”

【 đã chọn lọc các quán ăn gần đây được đánh giá cao cho ký chủ. 】

“Tôi cảm thấy hoành thánh* bên cạnh nhà cậu ăn khá được, có thể nếm thử một chút nếu quá đói bụng, có thể thêm sủi cảo. Nhớ rõ ghi chú thêm dấm, không thêm rau thơm.” Đoạn Thần Dật đem bản đồ đến vị trí gần nhà đối phương, căn cứ vào hệ thống phân tích xem xét chủ quán.

(*) Hoành thánh: Hoành thánh là một món ăn rất phổ biến ở vùng Quảng Đông (Trung Quốc). Đây là món ăn có thành phần chính là nhân tôm giã được túm bằng một mảnh vỏ bánh làm bằng bột mì. Nó còn được gọi là mì vằn thắn hay mằn thắn. Có người kể rằng đây là món ăn mới có từ thời nhà Thanh, do chính vua Càn Long(1) nhà Thanh đặt tên. (Nguồn: atabook)

Nhiếp Lạc Vũ không thích ăn rau thơm. Đoạn Thần Dật nhớ rõ có một lần lúc cùng nhau ăn sớm một chút, đối phương nói như vậy.

“Cái nào? A, tìm được rồi! Tôi đây liền đến chỗ quán cậu nói ~” Nhiếp Lạc Vũ trực tiếp soàn soạt tiến đến cửa hàng, hỗn độn và sủi cảo, thêm dấm không thêm rau thơm, vừa lúc thấy đủ xứng với giá cả ~ không quản tiền ban đêm cao gần gấp đôi, Nhiếp Lạc Vũ trực tiếp trả, dựa vào trên sô pha, chờ cơm hộp đến.

“Ân, bằng không lấy lựa chọn khó khăn thể chất kia, lúc cơm hộp đến, phỏng chừng đã đói rồi. Đến lúc đó đã không ăn được.”

“Hắc hắc, người hiểu tôi, cũng chỉ có Đoạn ca ~” Nhiếp Lạc Vũ cười hì hì trêu chọc.

“Nhớ rõ khống chế cân nặng.” Đoạn Thần Dật cảm thấy chính mình tựa như bà mẹ già, vẫn luôn lải nhải nói chuyện, cố tình cái này lại là thứ cần thiết nói.

Nghĩ đến trên mạng lưu hành biểu tình kia, Đoạn Thần Dật không khỏi có chút tự hoài nghi.

Cố tình lúc này, hệ thống còn gửi đến trong não Đoạn Thần Dật biểu tình: 【 tui còn là cái bảo bảo.JPG】

Cậu không đi ra ngoài?

【 hệ thống chơi một vòng đã trở lại, không nghĩ tới các người còn ở nơi này haha hihi lưu luyến. 】

Cậu có thể tiếp tục đi chơi.

【 chính là hệ thống muốn vây xem ký chủ. 】

muốn nhìn bát quái của ký chủ, muốn ăn dưa. Rất muốn.

Tôi có thể khoan dung cậu. Còn như vậy nữa, ngày mai không có cá khô nhỏ.

【 ba ba, con sai rồi!.JPG】【 hiện tại còn nước mắt, đều là do năm đó đầu óc úng nước.JPG】【 nước Tây Hồ là nước mắt của tôi.JPG】【 quỳ lạy nhận sai! JPG】【 ba ba, người thật sự là ba ba của con!.JPG】

【 rất xin lỗi ký chủ! Hệ thống đi ngay! Xin đừng cắt cá khô nhỏ QWQQ】

Cảm giác hệ thống xác thật rời đi, Đoạn Thần Dật lấy một bàn tay đỡ trán, nhịn không được muốn thở dài.

“Cậu làm sao vậy?” Nhiếp Lạc Vũ từ vừa rồi liền nhìn chằm chằm vào Đoạn Thần Dật, dù sao đều là xem di động, đối phương cũng không biết mình xem cái gì.

“Ân? Cơm hộp của cậu đại khái khi nào đến?”

“Trong vòng ba mươi phút đi...... Nơi này không cho phép cơm hộp vào chung cư, tôi còn phải đi ra ngoài lấy.” Nói đến đây, hắn nhịn không được hướng bên cạnh một cái, một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.

“Ân ~” nhìn đối phương như vậy, Đoạn Thần Dật vừa muốn cười.

“Cậu đi đâu? Đợi lát nữa chuẩn bị làm gì?”

“Tiếp tục xem kịch bản.” Ít nhiều hệ thống, Đoạn Thần Dật gần đây có rất nhiều kịch bản chất lượng cao. Là kịch bản của phim truyền hình rất nổi tiếng trước đây, đáng giá tham khảo cùng học tập.

Vừa vặn hiện tại rảnh rỗi, dứt khoát sửa sang lại một chút thứ học được trong đoàn phim. Một năm trước chỉ lo học tập kiến thức, lại không có dịp đem chúng nó chuyển thành thứ của mình, luôn có một loại cảm giác không quá thích ứng.

“Cậu cố gắng nhỉ.” Nhiếp Lạc Vũ tự đáy lòng cảm thán.

“Chúng ta đều giống nhau.” Đoạn Thần Dật trả lời.

Diễn kịch là một khối còn rất mơ hồ, kỹ thuật diễn cũng là đồ vật đánh giá không tốt. Tới thời điểm nhất định, kỳ thật người chung quanh so sánh với bạn đều không kém, kém, là kỳ ngộ, là nhân vật, là cốt truyện, là cảm giác cho người xem.

“Chờ câu này của cậu đây ~ tôi cũng rất lợi hại!”

Hai người đang có một đáp không một đáp nói, Nhiếp Lạc Vũ nhận được điện thoại cơm hộp.

“Cơm hộp của tội tới rồi. Cậu tiếp tục xem kịch bản đi ~ muốn giám sát à?” Nhiếp Lạc Vũ cười hắc hắc hai tiếng, đồng thời động tác không ngừng, tùy tay cầm lấy kính râm và mũ chuẩn bị ra cửa.

“Giám sát?” Biểu tình Đoạn Thần Dật tựa như muốn nói, cậu cảm thấy tôi sẽ yêu cầu thứ này sao.

“Được rồi, mà Đoạn ca! Để ý tiểu đệ nhìn cậu ăn với cơm không? Bảo đảm không quấy rầy cậu!” Xứng với một cái đáng thương hề hề biểu tình, mạc danh hỉ cảm.

“Cậu cảm thấy có thể là được.” Nói xong, Đoạn Thần Dật không thèm để ý này đó, cầm lấy kịch bản, liền thoạt nhìn, nháy mắt tiến vào trạng thái.

Nhiếp Lạc Vũ cũng không nói chuyện nữa, lo lắng cho mình bên này phát ra âm thanh quấy rầy đến hắn, yên lặng cấp phía chính mình tĩnh cái âm.

Thuận tay mang lên cửa, Nhiếp Lạc Vũ đi ra ngoài lấy cơm hộp.

Sau khi về đến nhà, mở cơm hộp mở, Nhiếp Lạc Vũ cầm di động, nhìn sườn mặt Đoạn Thần Dật nghiêm túc, liền ăn như vậy.

Nhà này xác thật ăn rất ngon, về sau có thể thường xuyên đi.

Nhiếp Lạc Vũ nghĩ thầm.

Edit: 25/9/2019
Chương trước Chương tiếp
Loading...